Tiếng tù và thình lình vang lên làm cho tất cả những người ở trong ngoài cung Băng Nguyên đều trở nên căng thẳng trong nháy mắt. Tuy rằng ít nhất đã khoảng mười ngày người Hắc Vũ không có bất kỳ hành động gì, nhưng Trần Nhiễm bọn họ cũng không hề lơi lỏng chút nào, cho nên giây phút tiếng tù và vang lên là tất cả chiến binh Đại Ninh ở ban công lầu hai đều đứng lên, lập tức cầm cung tiễn trong tay.
Bạch kỵ Kiếm Môn bắt đầu di chuyển về phía trước. Tuy rằng bọn họ cũng rất khó hiểu tại sao đột nhiên lại bắt đầu tiến công, nhưng đối với quân nhân mà nói tiếng tù và chính là mệnh lệnh không thể chống đối.
Chỉ là trong lúc vội vàng, bọn họ dường như cũng không kịp chuẩn bị dụng cụ công thành, cho nên thật ra khi tiến lên như vậy trong lòng mỗi người đều rất sợ. Bọn họ vẫn chưa quên cuộc tiến công lúc trước, tiễn pháp chuẩn xác của người Ninh khiến bọn họ còn sợ hãi trong lòng.
Phập!
Binh lính bạch kỵ tới gần cung Băng Nguyên đầu tiên trúng một mũi tên trên cổ, người bắn tên là Trần Nhiễm. Mũi tên thứ nhất bắn đi chính là quân lệnh được hạ xuống, các chiến binh bắt đầu kéo cung bắn tên, từng mũi tên bắn nhanh ra ngoài giống như sao băng.
Mũi tên xuyên qua cổ, trên mũi tên rỏ một giọt máu xuống, theo lý mà nói một giọt máu này chắc chắn sẽ rớt vào lưng hắn ta mới đúng, nhưng trùng hợp là khoảnh khắc máu rỏ xuống thì thi thể ngã xuống, máu rớt xuống mặt đất với khả năng rất nhỏ như vậy. Sau khi giọt máu này rơi xuống liền nhanh chóng biến thành màu đen, đó là mặt đất không muốn bị máu che khuất màu sắc của mình.
Thi thể nặng nề ngã xuống đất, người nghiêng đầu, từng dòng máu vẫn còn chảy từ cổ ra, mà người đã không có sức lực níu giữ gì nữa.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, thế mà trong tích tắc lại cảm thấy có một chút đẹp đẽ.
Mũi tên bay qua khoảng không bên trên thi thể, lại có thi thể ngã xuống.
Sự cân bằng đã bị phá vỡ.
Hiệu quả mà Tạ Tây Thành và Nguyên Phụ Cơ bày mưu tính kế đạt được đã hoàn toàn sụp đổ trong thời khắc này. Cái chết của đại cung phụng Tử Linh Khế làm cho sự cân bằng này sụp đổ, cục diện mà bất kể là người Hắc Vũ hay người Ninh đều đang hết sức cẩn thận duy trì đã xuất hiện vết nứt. Người Hắc Vũ sẽ không thật sự muốn khai chiến với người Ninh vào lúc này, mà trên thực tế, nếu không có khiêu khích thì hiện tại Đại Ninh cũng không cần phải có một trận bắc chinh oanh liệt nữa.
Đại Ninh đã thắng, đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Trong tình huống thế này, có thể dùng thời gian để từ từ kéo giãn sự chênh lệch, dùng cục diện thượng phong tuyệt đối này chèn ép Hắc Vũ, không cần đánh, có lẽ năm mươi năm sau là Hắc Vũ sẽ hoàn toàn mất sức lực đánh một trận, chậm nhất cũng không quá trăm năm.
Cho nên Đại Ninh hà tất phải bắc chinh một lần nữa để làm tổn hại đến quốc thể chứ. Với hùng tài đại lược của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, quy hoạch cho mấy chục năm trong tương lai cũng đã sớm hoàn thành bố cục, ông ta sẽ không khai chiến với Hắc Vũ trong thời điểm quan trọng này nữa.
Cho nên sự cân bằng bị phá vỡ trên thành Băng Nguyên không chỉ là sự cân bằng của cuộc giằng co giữa người Ninh và người Hắc Vũ ở trong ngoài thành, thậm chí còn là sự cân bằng giữa hai đế quốc. Ai cũng rất rõ nếu Tẩm Sắc chết, cho dù dốc hết cả Hắc Vũ thì Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ tiến công Đại Ninh, cho dù không có chuyện lão ta ái mộ Tẩm Sắc cũng vậy. Bây giờ Tẩm Sắc là hãn hoàng trên danh nghĩa của đế quốc Hắc Vũ, là tôn nghiêm của một quốc gia, nếu Tẩm Sắc chết trong cuộc chiến tranh này, Tâm Phụng Nguyệt làm sao tuyên bố với bên ngoài?
Nói Tẩm Sắc chết trong tay người Hắc Vũ? Hay là nói Tẩm Sắc chết trong tay người Ninh?
Huống chi lão ta là người bị động, bởi vì thật ra người quan trọng hơn không phải Tẩm Sắc mà là Trà gia.
Nếu Trà gia xảy ra chuyện gì, lửa giận của Thẩm Lãnh sẽ khiến trời đất này đổi màu, mà lửa giận của hoàng đế sẽ khiến trời đất bay màu.
Nếu Trà gia thật sự xảy ra chuyện gì, tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ không dừng tay, mà hoàng đế cũng tất nhiên sẽ không dừng tay.
Vậy nhưng chính bởi vì biết điểm này vô cùng rõ ràng cho nên Bộc Nguyệt mới giết Tằng Tu Nhi, đây là một cuộc chiến tranh mở đầu đủ để thay đổi thế cục thiên hạ. Nhìn bề ngoài quy mô chiến tranh bên cung Băng Nguyên này lớn lắm không? Cũng không lớn, nhưng đây là sự mở đầu của chiến cuộc khổng lồ.
Cho nên Bộc Nguyệt rất vui.
Y kiên trì tin mình là huyết thống hoàng tộc duy nhất của đế quốc Đại Sở đã từng huy hoàng đó. Bắt đầu từ khi y nhìn thấy kiếm phổ và di huấn, y liền tin chắc không nghi ngờ về cuộc đời và sứ mệnh của mình.
Hơn nữa từ rất lâu rất lâu y đã ý thức được nếu quái vật lớn như Ninh và Hắc Vũ không đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, y đâu có cơ hội gì, chỉ có thiên hạ đại loạn mới có cơ hội hoàn thành bất thế bá nghiệp. Lúc trước thiên hạ Sở hỗn loạn, hoàng đế khai quốc của Ninh quốc chẳng qua là một kẻ thảo dân mà thôi, nhưng lại có thể giết ra một đường máu trong giang hồ loạn lạc, trở thành đế vương được muôn đời tán dương.
Thiên hạ loạn mới có cơ hội.
"Thiên hạ loạn mới có cơ hội."
Bộc Nguyệt lẩm bẩm một câu, trong ánh mắt có ngọn lửa không áp chế được.
Hoàng đế à, giấc mộng hoàng đế.
Theo Bộc Nguyệt thấy không có một nam nhân nào có thể kháng cự được giấc mộng hoàng đế, mà y lại là người được trời chọn.
Cho nên khung cảnh chiến tranh trước mắt khiến y hưng phấn, vô cùng hưng phấn. Dường như y nhìn thấy hình ảnh loạn thế đã đến, nhìn thấy đại quân dưới trướng y đang chinh phục thiên hạ này một cách vô tình.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Bộc Nguyệt bỗng nhiên lớn tiếng cười.
Ở một bên khác.
Tạ Tây Thành quả thật vừa mới rời khỏi thành Băng Nguyên quay đầu lại liếc nhìn, trong lỗ tai vang vọng tiếng hô giết. Gã ngẩng đầu nhìn về hướng cung Băng Nguyên, có thể nhìn thấy hỏa tiễn nối đuôi nhau xẹt qua giống như sao băng, vì thế tim của Tạ Tây Thành giống như bị những ngôi sao băng này va đập liên hồi.
"Xong rồi!"
Tạ Tây Thành sắc mặt trắng bệch nói một câu, sau đó rút trường thương đeo ở sau lưng gã ra. Trường thương của sáu thương tướng đều có thể kéo ra thu lại, bình thường đeo ở sau lưng, lúc đại chiến có thể làm binh khí ngắn giống như đao kiếm, cũng có thể làm binh khí dài. Giờ khắc này gã đã không lựa chọn khác nữa, cho nên tay run lên, vung trường thương ra, mũi thương ánh lên một ánh lửa.
Gã đi nhanh về hướng thành Băng Nguyên, quả thật không có lựa chọn khác, chỉ có tử chiến, chỉ có chiến tử.
Cũng không phải bọn họ thật sự có đại quân mấy vạn ở đây tạo áp lực cho người Hắc Vũ, đó là quân đội của Nguyên Phụ Cơ, để không bị người của Kiếm Môn nhìn ra mà đội quân mấy vạn người này ở cách đây hai mươi dặm. Huống hồ cho dù giờ khắc này có ở ngay đây thì Tạ Tây Thành cũng không thể điều động được mấy vạn người này lập tức tấn công thành Băng Nguyên.
Nhưng gã là một hán tử, quân nhân Đại Ninh, hán tử đích thực.
Một người một thương đi trở lại lên trên núi, mà lúc này thái độ của người Hắc Vũ ở trên sơn đạo đã thay đổi. Lúc nãy khi gã xuống dưới bởi vì có quân lệnh, bất cứ người nào cũng không được công kích gã, bởi vì thời khắc đó người của hai bên còn đang cố gắng giữ cân bằng, nhưng bây giờ khác lúc trước, khi gã trở lại trên núi thì bên ngoài cung Băng Nguyên đã đang có sinh tử.
Thế là vô số người lao đến một người một thương này.
"Không có gì!"
Tạ Tây Thành thở dài một hơi, nhìn binh sĩ Hắc Vũ đông nghịt trên sơn đạo, khóe miệng nhếch lên, giống như nhiều năm gã đã trải qua.
"Chiến binh!"
Tạ Tây Thành hô một tiếng.
"Tấn công!"
Thế là một người một thương giết lên.
Sơn đạo hơi gập ghềnh, cũng không quá rộng, từng cỗ từng cỗ thi thể từ bên chân Tạ Tây Thành lăn xuống, sẽ không lăn đi quá xa, máu cũng nhanh chóng trộn lẫn với tuyết đọng trên mặt đất.
Một giáo úy Hắc Vũ vung đao chém vào gã, loan đao lóe lên hàn quang dưới ánh trăng, nhưng tia hàn quang đó bỗng đứt đoạn ở trước người Tạ Tây Thành không bao xa, hàn quang vẫn còn nhưng người đã không còn sự sống. Thiết thương của Tạ Tây Thành xuyên thấu ngực của giáo úy Hắc Vũ, cán thương đột nhiên nhấc lên, treo thi thể quăng ra ngoài, thi thể đập ngã mấy người, lại có nhiều người hơn lấp vào như thủy triều. Ngươi ném một hòn đá xuống nước, đá sẽ đập ra một cái lỗ trên mặt nước, nhưng nước sẽ nhanh chóng lấp đầy lại.
Đây là cuộc chiến sinh tử hiện giờ Tạ Tây Thành đang đối mặt, gã giết bao nhiêu người cũng sẽ bị bổ sung vào. Gã tưởng là mình đang tiến lên, nhưng trên thực tế thì bắt đầu từ lúc gã dùng thiết thương giết chết người đầu tiên, gã mới chỉ đi về phía trước được ba bước mà thôi. Ba bước này, thi thể đã nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê rần.
Ngược dòng nước lũ tiến lên, đâu có dễ dàng như vậy.
Thiết thương tung bay lên xuống trong đám người, mũi thương quét qua yết hầu của từng kẻ thù một, mũi thương đâm xuyên ngực của từng kẻ thù một.
Có người nói thật ra chùm tua đỏ ở dưới mũi thương là do máu nhuộm đỏ, cũng có người nói đó là lời đồn mà thôi. Nhưng chùm tua đỏ trên thiết thương của Tạ Tây Thành thật sự là máu nhuộm đỏ, không phải máu heo máu chó, mà là máu người, máu của kẻ thù.
Phập...
Trên vai Tạ Tây Thành trúng một đao, gã không mặc áo giáp, một đao này chém xuống hơi nặng, chém xéo vào trong, vì thế thịt cũng banh ra. Thế nhưng một đao này không thể phá hủy ý chí chiến đấu của Tạ Tây Thành, gã đâm một thương vào ngực của kẻ thù ở đối diện, thương hất ngang một cái, thi thể liền bay ra ngoài. Kẻ thù giống như vô cùng vô tận đã lao tới trước mặt gã cho nên trường thương đã mất đi ưu thế.
"Chiến binh!"
Tạ Tây Thành lớn tiếng hô: "Đổi đao!"
Vì thế thiết thương của gã bay ra ngoài, đi một đường thẳng tắp xuyên chết ba bốn tên binh sĩ Hắc Vũ. Thương không phải bị ném đi, sau khi đâm xuyên qua ngực người Hắc Vũ ở trước mặt, gã rút hắc tuyến đao ra, đao vỗ mạnh vào thiết thương, thiết thương liền bay đi giống như trọng nỗ, bị đâm chết một xâu người.
Chiến đấu cận thân như vậy thì hắc tuyến đao dễ dùng hơn thiết thương, nhưng chiều dài của đao quyết định độ lớn nhỏ của phạm vi khống chế, vì thế có thêm nhiều người hơn đi lên, hơn nữa còn là bao vây, phía trước phía sau gã đều là người.
"Người Ninh chết tiệt!"
Một thanh loan đao xuất hiện ở trước mặt Tạ Tây Thành. Trong vô số thanh loan đao, nếu không phải thanh loan đao này ác hơn, nhanh hơn, hung mãnh hơn, nó cũng không có gì khác biệt với những thì loan đao kia, nhưng thanh loan đao này không phải binh sĩ Hắc Vũ bình thường bổ chém tới được, mà là tướng quân Hắc Vũ Đại Mã Cách.
Lại đánh nhau, đây là cảnh tượng Đại Mã Cách không muốn nhìn thấy. Hắn ta không phải kẻ ngu ngốc, hắn ta biết lại đánh nhau nữa có ý vị như thế nào.
Nhưng đánh nhau chính là đánh nhau, quân nhân chính là quân nhân.
Tạ Tây Thành đã chặn vô số đao, có lẽ cũng có thể cản được một đao này, nếu không phải còn có vô số đao cùng đến với một đao này.
Một tiếng bộp khẽ vang lên, Tạ Tây Thành bay về phía sau.
Một bàn tay to túm lấy lưng áo của Tạ Tây Thành quăng người ra ngoài. Tạ Tây Thành bị bao vây chặt kín, từng vòng từng vòng bên ngoài đều là người Hắc Vũ, gã hoàn toàn không biết sau lưng đã xảy ra chuyện gì.
Lúc bay về phía sau, Tạ Tây Thành nhìn thấy một bóng người hùng tráng sải bước đi tới, hắc tuyến đao phá tan bầu trời đêm.
Đầu của Đại Mã Cách rơi xuống đất.
Sau đó đại hán có thân hình cao dong dỏng đó chỉ hắc tuyến đao về phía trước.
"Chiến binh! Tiến công!"
"Rõ!"
Bên cạnh Tạ Tây Thành, từng chiến binh Đại Ninh mặc giáp trụ màu đen xông lên.
Một hán tử thân hình cực kỳ cao lớn cầm một tấm khiên cao bằng người đi qua bên cạnh Tạ Tây Thành. Gã nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Tây Thành một cái, gật đầu, sau đó đi nhanh về phía trước.