Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1196 - Chương 1196: Là Ai Đến?

Chương 1196: Là ai đến? Chương 1196: Là ai đến?

Không phải Tạ Tây Thành đối mặt với một thanh loan đao hai thanh loan đao, nhưng gã chỉ có một thanh hắc tuyến đao. Ở trong vô số thanh loan đao, thanh hắc tuyến đao đó xung đột trước sau giống như du long, bao nhiêu người cầm loan đao đã bị thanh hắc tuyến đao này chém gục xuống đất.

Nhưng sức người dù sao cũng có lúc cạn, gã mang theo quyết tâm hy sinh mà đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng chắc chắn sẽ chết, thứ đưa gã đến cái chết cũng chắc chắn là một thanh loan đao.

Loan đao từ phía đối diện đến, người cầm đao là Đại Mã Cách.

Trong khoảnh khắc đao kia sắp chém trúng Tạ Tây Thành, một bàn tay to chộp lấy áo của Tạ Tây Thành, Tạ Tây Thành chỉ cảm thấy thân thể mình lập tức bị nhấc lên. Đó là cảm giác trẻ con bị người lớn tùy tiện nhấc lên, sau đó gã liền bay về phía sau.

Lúc này chiến đấu kịch liệt, bốn phương tám hướng quanh Tạ Tây Thành đều là người Hắc Vũ, trong tai đều là tiếng hô giết, trong mắt nhìn thấy toàn là kẻ thù, cho nên gã không thể nào phát hiện phía sau đã có thay đổi gì. Cho dù có, với quyết tâm chịu chết thì gã cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Đâu có thời gian để suy nghĩ phán đoán.

Nhưng gã đã bay ra ngoài, vì thế nhìn thấy hán tử dáng người cao dong dỏng nhưng cường tráng đó cất bước đi qua, một bước đó chính là địa ngục nhân gian, người bước đi ở nhân gian, người cách người nọ một bước là đến địa ngục.

Đại Mã Cách chết.

Nếu chết, tất nhiên Tạ Tây Thành sẽ chết dưới loan đao. Nếu chết, tất nhiên Đại Mã Cách sẽ chết dưới hắc tuyến đao.

Huống hồ đó còn là một thanh hắc tuyến đao không giống bình thường.

Sau khi ánh đao màu đen xẹt qua, đầu của Đại Mã Cách liền bay lên giữa không trung, loan đao của hắn ta là tụ lực mà đến, nhưng gặp thanh hắc tuyến đao này, cái gọi là tụ lực đó thật không đáng nhắc tới. Lực của hắn ta như đá sỏi, lực trên hắc tuyến đao như hùng sơn.

Lúc mới đầu Tạ Tây Thành căn bản không nhìn rõ người đó là ai, chỉ cảm thấy người này vô cùng hùng tráng, vô cùng cao lớn.

Sau đó gã liền nhìn thấy thanh hắc tuyến đao dính máu của người nọ chỉ về phía trước: "Chiến binh, tiến công!"

"Rõ!"

Đó là một tiếng tiếng hô tiến quân có thể phá vỡ Cửu Thiên.

Sau đó từng chiến binh Đại Ninh mặc chiến giáp màu đen liền lao qua bên cạnh Tạ Tây Thành, chính trong một khắc này Tạ Tây Thành mới nhận ra nam nhân một đao chém chết tướng quân Hắc Vũ kia là ai.

"Đại tướng quân!"

Tạ Tây Thành gọi một tiếng, nhiệt huyết trong lòng lập tức tuôn trào.

Thẩm Lãnh cúi người nhặt hắc tuyến đao của Tạ Tây Thành lên, ném về phía sau, Tạ Tây Thành đưa tay túm lấy. Thẩm Lãnh nhìn Tạ Tây Thành hỏi: "Huynh đệ, còn có thể giết lên nữa không?"

Tạ Tây Thành nhiệt huyết tuôn trào, nắm chặt hắc tuyến đao: "Có thể giết!"

Thẩm Lãnh nhìn lên trên: "Có thể giết ngàn bước không?"

Tạ Tây Thành khàn giọng nói: "Có thể giết!"

Thẩm Lãnh gật đầu, xoay người hướng mặt về phía quân đội Hắc Vũ trên sơn đạo, đi nhanh về phía trước: "Theo sau ta."

Vương Khoát Hải hiện đã là chủ tướng một quân cầm một tấm cự thuẫn cao bằng người lao đến bên cạnh Thẩm Lãnh, che chắn bên cánh cho Thẩm Lãnh. Tạ Tây Thành thấy thế cũng tăng tốc tiến lên đi ở một bên khác cạnh Thẩm Lãnh. Gã cùng với Vương Khoát Hải, một người cầm thuẫn một người cầm đao, một trái một phải, đó là mũi đao, mà Thẩm Lãnh là đầu nhọn.

Theo sơn đạo một đường huyết tẩy giết lên trên, Vương Khoát Hải càng giết trong lòng càng kích động, càng giết trong lòng càng kiêu ngạo. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu chưa ở bên cạnh Thẩm tướng quân giết địch như vậy? Cảm giác đó đã trở lại, hắn chính là sát thần.

"Tiến!"

Giọng nói trầm mạnh đặc hữu của Vương Khoát Hải như tiếng nổ trong đêm, thế là tốc độ lấn về phía trước của các binh sĩ bắt đầu trở nên càng lúc càng nhanh. Bọn họ đều là binh do Vương Khoát Hải huấn luyện ra, cũng có một nhiệt huyết giống như Thẩm Lãnh. Vương Khoát Hải là Thẩm Lãnh huấn luyện ra, cho nên trên người mỗi một binh sĩ do gã huấn luyện ra dường như đều bị in dấu hiệu của Thẩm Lãnh.

"Đại tướng quân!"

Vương Khoát Hải đi theo ở một bên Thẩm Lãnh, vừa đi nhanh về phía trước vừa nói to: "Đánh xong trận này, lại điều ta trở về làm thân binh của ngài đi."

Thẩm Lãnh một đao chém tên binh sĩ Hắc Vũ trước mặt thành hai đoạn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Khoát Hải một cái: "Tiền đồ! Tướng quân hẳn hoi thì không làm, làm thân binh cái gì."

Vương Khoát Hải đi theo sát Thẩm Lãnh, cười nói: "Làm tướng quân có gì tốt, đi theo đại tướng quân ngài làm thân binh mới con mẹ nó sung sướng. Ta mặc kệ, ta sẽ giở trò xấu, dù sao lần này nhìn thấy ngài ta cũng mặc kệ, ngài đi đâu thì ta đi đó."

Thẩm Lãnh nói: "Tướng quân cũng không muốn làm, mấy năm nay ngươi học được những gì?"

"Học được đứng bên cạnh đại tướng quân như thế nào!"

Vương Khoát Hải lớn tiếng nói: "Học được đại tướng quân chỉ hắc tuyến đao ra, Vương Khoát Hải ta ngửa đầu xông về phía trước!"

Thẩm Lãnh chém ngang một đao, hai cái đầu người bay lên, bên cạnh có người đánh úp bị Vương Khoát Hải một thuẫn đánh bay. Tạ Tây Thành ở bên kia nhìn Thẩm Lãnh vung đao về phía trước, nhìn Vương Khoát Hải kích động như vậy, đột nhiên nhớ đến một câu đại tướng quân Mạnh Trường An từng nói... Người của Thẩm Lãnh huấn luyện ra, vĩnh viễn vẫn xem mình là binh của Thẩm Lãnh, cũng như ở thủy sư sông Nam Bình năm đó.

Tòng quân, theo tướng quân như thế, chính là may mắn của người tòng quân.

Ba người chính là đầu mũi tên giết ra một đường máu, mà sau đó chiến binh Đại Ninh theo sát phía sau thì không ngừng mở rộng đường máu này. Cuộc chém giết trên sơn đạo ngay từ đầu không công bằng, người Hắc Vũ từ trên núi đánh xuống có xu thế địa lợi, nhưng mà lại không đánh ra xu thế địa lợi này, ngược lại còn bị quân Ninh đang đi lên núi chèn ép giống như ở chỗ trũng.

Cung Băng Nguyên.

Trần Nhiễm ở trên ban công lầu hai đã nói khàn cả giọng, bạch kỵ Kiếm Môn ở ngoài cung tấn công về phía trước giống như điên, cho dù bọn họ bắn tên dày như mưa cũng không thể ép bạch kỵ xuống. Số người chết rất nhiều, nhưng số người tới gần cung Băng Nguyên cũng rất nhiều. Đã không còn Tằng Tu Nhi, đã không còn Tử Linh Khế, Bộc Nguyệt có địa vị tối cao ép buộc bọn họ không ngừng chen lên phía trước, mặc kệ người ở phía trước như thế nào, người ở phía sau cứ việc chen lên phía trước.

Hiện tại vẫn còn một đại kiếm sư do Kiếm Môn phái tới lần này, tên là Thác Bổ, nếu nói về thực lực trong số các đại kiếm sư tới lần này thì chỉ đứng sau đại cung phụng Tử Linh Khế. Người này và Bộc Nguyệt có quan hệ rất tốt, nhưng cũng không phải là người hay nịnh nọt. Tính cách của ông ta xưa nay lạnh nhạt dửng dưng, cũng là không phải khinh thường ai, mà là nhìn ai cũng giống nhau, nhưng kiếm kỹ của Bộc Nguyệt khiến ông ta cảm thấy người trẻ tuổi này rất đáng sợ, kết giao là vì kiếm. Hai người thường xuyên cọ sát riêng với nhau, tuy rằng nhiều lần đều thua Bộc Nguyệt, nhưng chưa từng có ý nghĩ nhận thua.

"Thiếu chủ, đánh như vậy có phải là không thỏa đáng không?"

Thác Bổ nhìn về phía Bộc Nguyệt hỏi một câu.

Bộc Nguyệt lắc đầu: "Đánh như vậy không thỏa đáng. Ngươi nên hiểu ta, trước giờ ta đều không muốn giao quyền chủ động cho đối thủ hoặc kẻ thù. Ngươi thường xuyên so kiếm với ta, nếu tính tình ôn hòa một chút thì ta sẽ nhường ngươi lần một lần hai, nhưng lần nào ta cũng không nhường, lần nào cũng dốc toàn lực. Ngươi nên hiểu kiếm đạo của ta chính là đạo làm người của ta. Tử Linh Khế không dám đánh là vì kiêng dè công chúa Ninh quốc gì đó, nhưng lão nghĩ sai rồi, kiêng dè như vậy sẽ chỉ khiến người Ninh không kiêng nể gì. Trái lại, nếu nữ nhân này ở trong tay chúng ta, người nên kiêng dè chính là người Ninh, mà người nên không kiêng dè gì chính là chúng ta."

Thác Bổ suy nghĩ, dường như rất có lý.

Ông ta không cảm thấy cách làm trước đó của Tử Linh Khế không ổn. Hắc Vũ không thể có đại chiến nữa, mà thiên hạ này chỉ có thể là Ninh có khả năng đại chiến với Hắc Vũ, cho nên đại chiến thì Hắc Vũ vẫn sẽ thua, bên được bên mất chính là định số, cho nên Tử Linh Khế không muốn đánh là đúng. Nhưng lời Bộc Nguyệt nói khiến đầu óc Thác Bổ lập tức thông suốt, ông ta lại cảm thấy Bộc Nguyệt làm đúng.

"Nữ nhân đó kiếm kỹ quá mạnh."

Thác Bổ suy nghĩ rồi nói: "Chắc ta không phải là đối thủ."

"Ta."

Bộc Nguyệt nói với ngữ khí bình thản: "Công phá cung Băng Nguyên, giao cho ngươi việc bắt Tẩm Sắc, việc bắt Thẩm Trà Nhan thì để ta."

Thác Bổ gật đầu: "Được."

Đúng lúc này phía sau bọn họ bỗng nhiên đại loạn, tiếng hô giết vang lên từ phía sau lưng, Thác Bổ quay đầu lại, liếc mắt liền nhìn thấy một đám quân Ninh giáp đen đã theo sơn đạo giết lên. Vốn tưởng đó là mấy trăm quân Ninh ở cách đây gần đây, bây giờ mới nhìn rõ ràng, binh lực quân Ninh dường như cũng không ít hơn bọn họ.

"Viện binh quân Ninh đến rồi."

"Ừm, nhìn thấy rồi."

Bộc Nguyệt im lặng một lát rồi nói: "Thay đổi kế hoạch một chút, bây giờ xem ra dùng mạng người đắp lên để công phá cung Băng Nguyên không phải là không có khả năng. Ngươi ra phía sau cản, chặn thế công của người Ninh, ta vào trong bắt người."

Thác Bổ ừm một tiếng, xoay người đi tới chỗ chém giết ở phía sau.

Bộc Nguyệt hiểu kiếm kỹ của Thác Bổ nhất, hàng tháng hai người bọn họ đều sẽ tỷ thí nên tất nhiên là hiểu, cho nên y không có gì lo lắng. Sơn đạo chật hẹp, tuy thế công của người Ninh rất mạnh, nhưng chỉ cần tử thủ cổng thành vào cung Băng Nguyên, người Ninh muốn vào là việc nói dễ hơn làm. Nhân mã không ít, nhưng triển khai không đủ, vẫn phải xem chém giết ở cục diện nhỏ, cổng thành có thể chứa không nhiều người, cho nên chỉ là cục diện nhỏ. Trong phạm vi giết người thế này thì binh lính kém xa khách giang hồ, sức chiến đấu của đệ tử Kiếm Môn cũng tuyệt đối mạnh hơn binh lính.

Có Thác Bổ một mình giữ quan ải, hàng vạn hàng ngàn quân Ninh cũng phải hỏi địa thế có đồng ý hay không, hỏi kiếm của Thác Bổ có đồng ý hay không.

Chỉ cần bắt được Thẩm Trà Nhan, Bộc Nguyệt còn lâu mới quan tâm mấy ngàn bạch kỵ ở đây liệu có chết hay không, dù chết hết thì y cũng không có gì đau lòng. Có thể khiến cho hai nước Hắc Vũ và Ninh đại chiến thêm lần nữa, những bạch kỵ này chết thì có gì đâu, vốn cũng không phải là quân đội chỉ nghe lệnh của y.

Nhưng Bộc Nguyệt rất nhanh chóng đã cảm thấy không ổn, tiếng hô giết càng lúc càng gần, dường như người Ninh đã nhanh chóng đột phá phòng tuyến cổng thành, nhưng chuyện này làm sao có thể? Thác Bổ một thanh kiếm tọa trấn ở đó, ai có thể tuỳ tiện đi qua.

"Thiếu chủ cẩn thận!"

Có người ở sau lưng Bộc Nguyệt hô một tiếng, Bộc Nguyệt lập tức xoay người, sau đó liền nhìn thấy một thứ tròn vo đập về phía mình, y lập tức nghiêng người tránh né, vật kia rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đục. Khi nhìn lại, mắt của Bộc Nguyệt liền trợn trừng lên... Cái đó lại chính là đầu của Thác Bổ chỉ vừa mới rời đi không lâu.

Sau đó Bộc Nguyệt liền nhìn thấy một người Ninh cầm đao đánh tới, thanh đao đó... mới là đao sát sinh.

Sau khi nhìn thấy đao kia, Bộc Nguyệt chợt trợn to mắt, với thực lực như y tất nhiên nhìn ra được thanh đao đó đáng sợ cỡ nào. Đại kiếm sư Hắc Vũ Kiếm Môn mà lại không thể cản được, thậm chí có thể ngay cả một đao của đối phương cũng không đỡ được.

Trên ban công lầu hai, khi Trần Nhiễm nhìn thấy quân Ninh giáp đen giết vào thành Băng Nguyên liền không kiềm chế được mà đứng lên, kích động đến mức sắc mặt cũng thay đổi.

"Viện binh của chúng ta đến rồi!"

Trần Nhiễm gân cổ lên nói to một tiếng.

"Là Mạnh Trường An đã tới sao?"

Tẩm Sắc ở cách đó không xa hô một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự chờ đợi.

"Không phải."

Trà gia đứng ở đó nhìn bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở chỗ xa, khóe miệng cong lên.

Bình Luận (0)
Comment