Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1197 - Chương 1197: Lần Sau Tăng Gấp Bội

Chương 1197: Lần sau tăng gấp bội Chương 1197: Lần sau tăng gấp bội

Một khi chiến binh của Đại Ninh bắt đầu tiến về phía trước, uy thế đáng sợ đó căn bản là không có cách nào giải thích. Người Hắc Vũ từng khinh thường người Trung Nguyên, bất kể là Sở hay Ninh. Sở đã dùng mấy trăm năm để thể hiện sự bất khuất của người Sở, mà Ninh dùng mấy trăm năm để thể hiện sự không phục của người Ninh.

Đến bây giờ, người Hắc Vũ giao thủ với quân Ninh đã không có bất kỳ ưu thế tâm lý nào, ngược lại còn có một sự sợ hãi không thể áp chế được.

Thật ra đây cũng là một sự trùng hợp, lúc Thẩm Lãnh từ đông cương Bột Hải đạo sắp đến thành Băng Nguyên thì vừa hay gặp Vương Khoát Hải dẫn một vạn viện binh hành quân gấp đến. Nếu không thì hiện tại có thể là một mình Thẩm Lãnh giết vào thành Băng Nguyên.

Bộc Nguyệt đã nhìn thấy thanh đao kia cho nên trong lòng xuất hiện một ý nghĩ rất phẫn nộ, nói chính xác hơn là rất bi phẫn... Người Ninh đều là khác thường sao?

Y đi bắt thê tử của Thẩm Lãnh, thê tử của Thẩm Lãnh là một người khác thường, hiện giờ y nhìn thấy Thẩm Lãnh xuất đao, Thẩm Lãnh cũng là người khác thường. Nếu người Ninh đều như vậy thì bất kể là tranh giành giang hồ hay tranh giành thiên hạ trong tương lai, làm sao tranh giành?

Nếu y chỉ là đệ tử của Tâm Phụng Nguyệt, và còn là đệ tử đắc ý nhất của Tâm Phụng Nguyệt, vậy thì lúc này y đã cầm kiếm lên rồi. Nhưng y không còn đơn thuần như vậy nữa, trong lòng y đã có kế hoạch lớn, cho nên càng yêu quý sinh mệnh.

Đương nhiên y không cho rằng thanh hắc tuyến đao kia có thể giết được mình, nhưng cũng không cho rằng thanh hắc tuyến đao kia không hề có uy hiếp đối với mình. Đại kiếm sư thực lực yếu hơn y thì cũng là đại kiếm sư, hơn nữa còn là Thác Bổ có thứ hạng cao trong các đại kiếm sư, nhưng lại bị thanh hắc tuyến đao kia chém một nhát đứt đầu, y nhất định phải đưa ra phán đoán.

Thật ra người giang hồ như Bộc Nguyệt không hiểu thế nào gọi chiến trận đao. Thẩm Lãnh vẫn luôn nói mình là cấp mười, nếu như là giao thủ một chọi một, hắc tuyến đao của hắn có thể phát huy uy lực cấp mười, như vậy thì trên chiến trường mượn binh uy cuồn cuộn, mượn khí thế vạn quân này, thanh hắc tuyến đao này có thể phát huy ra uy lực vượt qua cấp mười. Chiến trận đao trên chiến trận mới là chiến trận đao thật sự.

Vì thế Bộc Nguyệt nản lòng thoái ý, y không nghĩ nhiều. Tuy rằng số lượng bạch kỵ trong thành Băng Nguyên không ít, nhưng y đã nhìn ra khó có thể ngăn cản sự lấn át của quân Ninh, đánh tiếp như vậy, cuối cùng ngay cả y cũng sẽ bị vây chết ở đây.

Bộc Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn cung Băng Nguyên, nghĩ thời vận của mình quả thật không tốt lắm. Nếu viện binh của quân Ninh tới muộn hơn một canh giờ thì có thể kế hoạch của y đã thành công rồi.

Giờ khắc này Bộc Nguyệt ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó nhẹ nhàng lướt vào trong bóng tối.

Mà giờ phút này Thẩm Lãnh cũng không chú ý tới y.

Thẩm Lãnh là chiến tướng, khi hắn dẫn chiến binh tiến về phía trước thì trong mắt chỉ có chiến trường chứ không phải là đơn độc một người. Cho dù hắn chú ý tới Bộc Nguyệt thì cũng sẽ không rời khỏi chiến trận mà lao thẳng đến một người này, mục tiêu của hắn là bảo vệ Trà gia, là đánh thắng trận chiến này.

Thành Băng Nguyên chỉ lớn như vậy, chứa mấy ngàn người đã trở nên hơi chật chội, cho nên nếu còn có thêm mấy ngàn người nữa tràn vào thì không chừng sẽ vỡ thành, nhưng chuyện như vậy không xảy ra, bởi vì mấy ngàn người chết cộng thêm mấy ngàn người sống chiếm chỗ ít hơn mấy ngàn người sống cộng thêm mấy ngàn người sống rất nhiều. Lúc mới đầu bạch kỵ còn dốc hết sức lực để chống cự, bởi vì đó là trận chiến tôn nghiêm của bọn họ, hơn nữa tất cả binh lính bạch kỵ đều tin chắc không nghi ngờ rằng bọn họ là kỵ binh hộ giáo, bọn họ rất lợi hại, nhưng phải xem là đánh với ai.

Sự ngênh ngang kiêu ngạo của bọn họ, sự cả vú lấp miệng em của bọn họ, ở trong mắt các bách tính Hắc Vũ đương nhiên là không thể đối nghịch. Các bách tính sẽ e ngại bọn họ như e ngại mãnh thú và nước lũ, nhưng kẻ thù sẽ không e ngại kỵ binh hộ giáo như vậy, nhất là người Ninh.

Cho nên về sau thật ra số người đầu hàng còn nhiều hơn số người chết trận nhiều. Ba ngàn sáu trăm kỵ binh hộ giáo, có khoảng chừng hai ngàn hai trăm người đầu hàng. Chỉ là bên Đại Ninh đánh thật sự quá lấn lướt, thế nên bạch kỵ hoàn toàn đánh mất dũng khí tiếp tục đánh, bọn họ không nhìn thấy hy vọng sống và thắng, vậy thì chỉ có thể đầu hàng. Nếu không chiến thắng được, ít nhất còn muốn giữ được mạng sống.

Người ở trong cung Băng Nguyên đang nhanh chóng dỡ đồ chặn cửa xuống, chiến binh Đại Ninh đã khống chế cả tòa thành Băng Nguyên, đối với người ở trong cung Băng Nguyên mà nói cảm giác này giống như là chờ đợi cả đêm tối rét lạnh, đột nhiên trời sáng bừng lên.

Hiện tại Trần Nhiễm cũng có chút hối hận, mẹ nó chứ chặn quá chắc chắn, khó khăn lắm gã mới cùng các thân binh mở cửa ra. Sau khi mấy trăm thân binh đi theo Trần Nhiễm từ trong cung Băng Nguyên ra ngoài thì không tán loạn, không hoan hô, mà nhanh chóng xếp hàng. Bọn họ đã chống đỡ rất lâu rồi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lãnh thì mỗi người đều sáng mắt lên.

Đó là đại tướng quân của bọn họ.

Mấy trăm thân binh đứng nghiêm ở ngoài cửa cung Băng Nguyên, đội ngũ chỉnh tề, nghênh đón đại tướng quân của bọn họ đến.

Trần Nhiễm đứng ở bên cạnh đội ngũ, nhìn thấy Thẩm Lãnh đi tới, khàn giọng hô một tiếng: "Quân lễ!"

Vù một tiếng, cực kỳ chỉnh tề, cực kỳ chấn động.

Mấy trăm thân binh đồng thời nâng cánh tay phải lên đặt ngang ngực, cánh tay phải nâng lên, tiếng gió cũng hết sức đồng đều.

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt các thân binh, cười cười nói: "Làm không tệ."

"Rõ!"

Các binh sĩ phát ra tiếng hô độc hữu của chiến binh Đại Ninh.

Thẩm Lãnh chỉ vào trong cung Băng Nguyên: "Tuy rằng các ngươi làm không tệ, ta nên nói thêm vài câu gì đó mới đúng, nhưng hiện tại ta vội vào trong gặp vợ ta, giải tán!"

"Ề!"

Các binh sĩ phát ra âm thanh chỉ các binh sĩ của Thẩm Lãnh mới có.

Thẩm Lãnh vừa đi về phía trước vừa nói: "Ề cái gì mà ề, mau chóng tản đi."

Vừa nói Thẩm Lãnh vừa đi về phía trước, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Trà gia vội vã nhào tới, giống như con bạch tuộc bám trên người Thẩm Lãnh, như vậy khiến Tẩm Sắc và Mạnh Vô Ly ở phía sau đều nhìn đến ngây người. Tuy rằng Tẩm Sắc cảm nhận được kiểu tình cảm không quá thường thấy giữa Trà gia và Thẩm Lãnh, nhưng cũng không ngờ Trà gia dám trực tiếp nhào lên trong trường hợp thế này.

Cho dù là ở Hắc Vũ, nữ nhân cũng phải duy trì cái gọi là dè dặt.

Trà gia bám trên người Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cười nói: "Nàng xem, nàng là phu nhân đại tướng quân, bên ngoài đều là binh của đại tướng quân."

Trà gia: "Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Cho nên nàng nên chạy ra ngoài trước bọn họ. Chạy chậm hơn cả binh của ta, có mất mặt không?"

Trà gia: "Không mất mặt, ta cố ý đấy, dù sao thì ra ngoài, ở trước mặt nhiều người như vậy ôm ta cũng hơi ngại."

Thẩm Lãnh: "Ồ..."

Thế là hắn quay người lại, ôm Trà gia đi ra ngoài cung Băng Nguyên. Đương nhiên các thân binh ở bên ngoài vẫn chưa tản đi, chẳng những các thân binh, đội ngũ của Vương Khoát Hải cũng ở đây nữa. Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Lãnh ôm Trà gia đi nhanh ra ngoài, đứng ở ngoài cửa cung Băng Nguyên, Thẩm Lãnh nói to một tiếng với các binh sĩ: "Ta đón vợ ta ra rồi!"

"Oa!"

"Oa!"

"Oa!"

Các binh sĩ gào thét ầm lên, ai nấy cũng giống như sói con vậy. Âm thanh đó không ngừng vang vọng trong thành Băng Nguyên, dường như một giây sau là có thể xua tan bóng đêm, bình minh đã sắp sửa đến.

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đứng ở phía sau nhìn, trong lòng đã không có cảm giác ghen tị, bởi vì nàng ta biết Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh không phải kiểu người giống nhau, bọn họ không có phương thức biểu đạt giống y hệt nhau, nhưng Mạnh Trường An không từ bỏ nàng ta và đứa trẻ. Nàng ta biết Mạnh Trường An rất quan tâm chức vị đại tướng quân, nhưng Mạnh Trường An vẫn phái người đến, bởi vì phái người đến thì có thể đánh mất quân chức đại tướng quân, vậy còn chưa đủ để chứng tỏ trái tim của Mạnh Trường An?

Nàng ta cầm tay Mạnh Vô Ly đi ra ngoài cung Băng Nguyên, chỉ vào Thẩm Lãnh nói: "Người thoạt nhìn có vẻ rất không đáng tin cậy đó là huynh đệ đáng tin cậy nhất của cha con, Mạnh Trường An, hắn tên là Thẩm Lãnh. Con hãy nhớ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, hắn là người đáng tín nhiệm nhất ngoài cha mẹ của con, hắn vĩnh viễn sẽ không hại con."

Mạnh Vô Ly gật đầu. Tuy rằng thằng bé không quá hiểu đáng tin cậy nhất mà mẫu thân nói là có ý gì, nhưng lời mẫu thân nói thì nhất định phải nhớ.

Thẩm Lãnh buông Trà gia xuống, nói nhỏ bên tai Trà gia: "Chờ lát nữa nghỉ ngơi, chúng ta về phòng ôm, chính là kiểu ôm loạn xạ đó."

Trà gia nhổ phì một tiếng, sau đó gật đầu: "Được thôi."

Thẩm Lãnh nghe hai từ "được thôi" này mà bụng dưới nóng lên. Có lẽ nói ra sẽ cảm thấy hơi thấp kém, thậm chí là khiến tuyệt đại bộ phận mọi người sẽ khó có thể mở miệng, nhưng trên thực tế nếu thật sự thích một người như vậy thì sẽ có phản ứng cơ thể, cho dù đối phương chỉ vô tình thể hiện một chút quyến rũ nhỏ, phản ứng cơ thể cũng sẽ cực kỳ mãnh liệt.

Nói cách khác, nếu là người đã ở bên nhau đã rất lâu mà vẫn còn có phản ứng cơ thể như vậy thì nhất định là tình cảm của họ được duy trì rất tốt, vượt xa sự duy trì tình cảm của đại đa số các cặp phu thê.

Thật ra sự duy trì này rất khó, cực kỳ khó.

Phu thê quan hệ tốt, sau khi kết hôn mấy năm có thể sẽ trở thành huynh đệ kết nghĩa, hai người uống rượu quàng vai bá cổ, nhưng phản ứng cơ thể đã giảm bớt đi. Mọi người đều là huynh đệ mà ngươi còn như vậy thì rất không tốt phải không... Nếu như là phu thê xử lý quan hệ không tốt thì có thể càng khó hơn một chút, nếu mất đi khát vọng đối với cơ thể của đối phương, tình cảm thật sự sẽ phai nhạt.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Lát nữa xử lý nàng."

Trà gia hất cằm lên, nói: "Lực độ xử lý mời lớn hơn một chút."

Thẩm Lãnh: "Ề... Ta bại lui trước."

Hắn xoay người đi về phía Tẩm Sắc, Trà gia nhìn nam nhân của mình mà mắt sáng lấp lánh. Đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, nàng vẫn cảm thấy nam nhân của mình hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ đệ nhất soái.

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Tẩm Sắc cười gật đầu ra hiệu, sau đó lại nhìn về phía tiểu nam hài xinh xắn dễ thương kia. Hắn ngồi xổm xuống nhìn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ta là Thẩm Lãnh, là đại bá của con. Cha con Mạnh Trường An giống như là cái đuôi nhỏ của ta, từ nhỏ đã thích đi theo phía sau ta, gạt đi cũng không được."

Tẩm Sắc: "Ha ha."

Thẩm Lãnh cười nói: "Con xem mẹ con còn không phục. Mẹ con không đánh lại cha con, cha con không đánh lại, con đoán ai lợi hại?"

Mạnh Vô Ly: "Cha con còn lâu mới đánh mẹ con."

Thẩm Lãnh ngẩn ra, sau đó cười lớn ha ha, giơ tay lên xoa xoa đầu Mạnh Vô Ly: "Hay, hay, nói rất hay!"

Đúng lúc này Vương Khoát Hải bước nhanh đến, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Thám báo ở bên ngoài đưa tin tức tới, có một đội quân Hắc Vũ có quy mô mấy vạn người đã tới cách chân núi tuyết mấy dặm, tốc độ rất nhanh. Ta phán đoán chắc hẳn là quân đội người Hắc Vũ dưới trướng Bồ Lạc Thiên Thủ, người này hơi khó chơi."

Thẩm Lãnh đã nghe qua cái tên này, vì thế gật đầu.

Hắn nhìn về phía Trà gia: "Chuyện đó, hoãn lại một chút."

Trà gia cười nói: "Không sao, lần sau tăng gấp bội là được."

Thẩm Lãnh: "..."

Bình Luận (0)
Comment