Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1198 - Chương 1198: Một Người Cũng Sẽ Không Tha

Chương 1198: Một người cũng sẽ không tha Chương 1198: Một người cũng sẽ không tha

Quái vật lớn tồn tại hơn một ngàn năm như Hắc Vũ, nếu không có một số tướng quân có thể uy chấn tứ cương, thiết quân uy chấn tứ phương, làm sao củng cố giang sơn suốt ngàn năm. Mấy năm nay, người làm tướng vẻ vang nhất trong quân đội đế quốc Hắc Vũ không ai qua được Liêu Sát Lang, mà không chỉ có Liêu Sát Lang.

Sau trận chiến với Đại Ninh, Hắc Vũ mất mấy ngàn dặm đất, cũng khiến người Hắc Vũ không thể không nghĩ lại, vì sao những tướng quân lãnh binh của Ninh quốc cường đại và xuất hiện nhiều như thế? Rồi sau đó có thư cáo thiên hạ vạn dân dài hơn một vạn chữ của quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt.

Trong bản thư cáo thiên hạ vạn dân đó, Tâm Phụng Nguyệt vô cùng đau đớn, liệt kê từng việc làm sai của hai đời hãn hoàng Hắc Vũ, từ Khoát Khả Địch Hoàn Liệt đến Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ, chủ yếu nhất là phê phán cách dùng người của hai vị hãn hoàng này.

Khi Khoát Khả Địch Hoàn Liệt làm đế, trọng dụng một người nhưng lại là gian tế của người Ninh, chuyện này trực tiếp dẫn đến rất nhiều đại sự trong Hắc Vũ đều bị người Ninh đánh cắp tin tức, bao gồm bản đồ quốc nội Hắc Vũ, phân bố binh lực, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện hữu dụng đối với Ninh quốc.

Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ quá đa nghi, thậm chí còn giết Nam Viện đại tướng quân Tô Cái mới dẫn đến thảm bại sau đó của Hắc Vũ. Nếu lão tướng quân Tô Cái còn sống, với thuật lãnh binh kinh nghiệm giằng co với người Ninh mấy chục năm của lão, sau này làm sao có thể bị người Ninh sỉ nhục như vậy.

Cho nên Tâm Phụng Nguyệt rút kinh nghiệm xương máu, quyết định cải cách phương pháp dùng người của đế quốc Hắc Vũ, chẳng những chọn dùng người trẻ tuổi ưu tú từ các đại gia tộc làm quan, còn muốn học theo Ninh quốc mở khoa cử, mở ra một con đường làm quan cho con cháu hàn môn, bất cứ người nào cũng có thể đền đáp cho đất nước.

sau khi thư cáo thiên hạ vạn dân này được tuyên bố, cảm xúc của vạn dân trong đế quốc Hắc Vũ quả thật lập tức dâng cao, sự nhục nhã và nản lòng vì bị người Ninh đánh bại cũng giảm đi không ít, số người ở các nơi đến nha môn địa phương báo danh muốn dốc sức vì nước nhiều như cá diếc sang sông, nhưng mà... chuyện cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Muốn tham gia khoa cử, được được, lấy ra một ít lợi lộc, nếu không thì không cho ngươi đăng ký báo danh. Không có lợi lộc sao? Vậy ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta đăng ký báo danh cho ngươi, đương nhiên ngươi phải cút đi, sau đó nhường vị trí cho người chịu hiếu kính ta.

Không những một thành một vùng như thế, trong khắp cả nước Hắc Vũ đều là như thế, những tiểu lại nắm giữ chút quyền lợi nhỏ này điên cuồng vơ vét của cải. Nếu bọn họ lấy không được tiền tài thì đóng cánh cửa làm quan của những này người lòng mang khát vọng đó lại, cho nên cảm xúc của các bách tính vẫn chưa dâng trào được bao lâu đã bị đánh tụt xuống, thế nên dân oán nặng hơn, nhưng Tâm Phụng Nguyệt lại không biết những chuyện này.

Nhưng ở địa phương tuy tối tăm như thế, nhưng ở Tinh Thành, dưới mí mắt của quốc sư Tâm Phụng Nguyệt cũng không có người nào dám làm càn như vậy, cho nên nếu so sánh, nơi tập trung quan liêu nhất như Tinh Thành ngược lại còn làm việc khá công bằng, nhất là đám người trẻ tuổi do quốc sư Tâm Phụng Nguyệt đích thân đến quân đội đế quốc Hắc Vũ chọn lựa, trực tiếp ban cho tước vị tướng quân, sau đó còn cho bọn họ một đặc quyền... Những người trẻ tuổi được lão ta đích thân chọn lựa, trước kia bất kể là giáo úy hay đội chính, hay chỉ là một ngũ trưởng thập trưởng, đều được tấn thăng làm tướng quân ngũ phẩm, hơn nữa mỗi người đều có đặc quyền báo cáo thẳng với lão ta.

Đặc quyền này có thể hù dọa những quý tộc Hắc Vũ. Con cháu hàn môn sợ quý tộc danh môn, nhưng Tâm Phụng Nguyệt đương nhiên không sợ. Lúc đầu cũng có người cảm thấy không cần phải quan tâm, một tướng quân trẻ tuổi bị ức hiếp sỉ nhục đã trực tiếp đến Kiếm Môn cầu kiến quốc sư, Tâm Phụng Nguyệt lập tức gặp hắn ta, một ngày sau, kẻ quý tộc dính líu đến chuyện này đã bị Tâm Phụng Nguyệt cảnh cáo nhớ đời, giết mười mấy người, còn tịch thu một nửa gia sản.

Từ đó về sau, không ai còn dám nghi ngờ thái độ của Tâm Phụng Nguyệt nữa.

Đối với Hắc Vũ mà nói, hành động của Tâm Phụng Nguyệt mặc dù không hoàn toàn được thực hành, những tiểu lại ở địa phương đã sản sinh ra trở ngại khổng lồ đối với cải cách của Hắc Vũ, nhưng ở vùng đô thành vẫn còn có chút cải thiện.

Sau đó những người trẻ tuổi do Tâm Phụng Nguyệt đích thân chọn lựa này được phân công đến các quân, hơn nữa còn là quân đội đóng ở yếu địa, ví dụ như... trong quân của Bồ Lạc Thiên Thủ.

Bồ Lạc Thiên Thủ từng là một trong các tướng quân được trọng dụng và tín nhiệm nhất dưới trướng Liêu Sát Lang. Khi Liêu Sát Lang vẫn là tướng quân ngũ phẩm, Bồ Lạc Thiên Thủ đã là tướng quân chính tứ phẩm, nhưng người này luyện binh quá ác nghiệt và trời sinh tính bạc bẽo, cho nên nguyên Nam Viện đại tướng quân Tô Cái không thích hắn. Đại tướng quân không thích, Liêu Sát Lang muốn đoạt quyền nhất định phải tiếp cận, vì thế không lâu sau đó quan hệ cá nhân của Bồ Lạc Thiên Thủ và Liêu Sát Lang liền trở nên rất thân mật.

Nhưng mà khi đó ngay cả Bồ Lạc Thiên Thủ cũng cảm thấy là Liêu Sát Lang tiếp cận hắn ta là đang lôi kéo làm quen. Kết quả sau đó Nam Viện đại tướng quân Tô Cái bị giết, Liêu Sát Lang nhảy vọt lên trở thành Nam Viện đại tướng quân, mà Bồ Lạc Thiên Thủ vẫn là một tướng quân tứ phẩm.

Sau khi Liêu Sát Lang trở thành đại tướng quân đã thăng chức một nhóm người, trong đó bao gồm Bồ Lạc Thiên Thủ, rồi sau đó điều Bồ Lạc Thiên Thủ đến đây là chủ tướng, cho Bồ Lạc Thiên Thủ đại quân năm vạn, và còn khuyên quốc sư Tâm Phụng Nguyệt phong Bồ Lạc Thiên Thủ làm hầu tước. Tâm Phụng Nguyệt nghe xong đề nghị của Liêu Sát Lang, không những phong hầu, còn ban cho Bồ Lạc Thiên Thủ thân phận đại kiếm sư Kiếm Môn danh dự.

Rồi sau đó nữa Tâm Phụng Nguyệt đưa ba người trong số các tướng quân trẻ tuổi do lão ta đích thân chọn lựa vào trong quân của Bồ Lạc Thiên Thủ, nói Bồ Lạc Thiên Thủ bồi dưỡng cho tốt, tương lai ba người này đều có thể là trụ cột trong quân đội đế quốc Hắc Vũ. Bồ Lạc Thiên Thủ biết ơn Tâm Phụng Nguyệt, cũng coi như là tận tâm tận lực dẫn dắt.

Trong khoảng thời gian tối tăm nhất trước khi trời sáng này, đại quân bốn vạn năm ngàn binh Hắc Vũ chạy tới chân núi tuyết, mà giờ phút này hơn vạn quân Ninh vừa mới công phá thành Băng Nguyên.

"Tướng quân."

Tướng lĩnh trẻ tuổi Ca Vân Đạt, một trong các tướng quân dưới trướng Bồ Lạc Thiên Thủ tiến lên phía trước nói: "Nhìn tình hình quân địch thì quân Ninh đã công phá thành Băng Nguyên, nhưng chưa yên ổn, ti chức bằng lòng đem nhân mã của mình đi tiến công. Lúc này trên núi dưới núi quân Ninh chưa hình thành phòng ngự, tấn công với xu thế dồn dập có thể phá quân Ninh."

Trong ba tướng quân trẻ tuổi được Tâm Phụng Nguyệt sắp xếp vào trong quân của Bồ Lạc Thiên Thủ, người chịu thể hiện mình nhất chính là Ca Vân Đạt, còn có hai người nữa, một người tên là Thanh Thụ, một người tên là Bân Diệp. Thái độ làm người của Thanh Thụ thấp nhất, nhưng bất kể võ nghệ hay thao lược đều mạnh nhất trong ba người. Bân Diệp có thực lực không chênh lệch Ca Vân Đạt nhiều, nhưng khinh thường tính tình xu nịnh nọt, luôn thích thể hiện mình của Ca Vân Đạt, vì thế đi lại với Thanh Thụ thân cận gần.

Hai người thân cận, Ca Vân Đạt lại càng thêm bất mãn, vì thế lại càng muốn thể hiện bản thân.

Ba người xuất thân cũng có chút khác nhau, Ca Vân Đạt được xem như xuất thân trung lưu, tuy rằng không phải danh môn vọng tộc nhưng gia cảnh ưu hậu không lo áo cơm. Thanh Thụ thì khác nhau, Thanh Thụ con cháu hàn môn thật sự, phụ thân là một thợ rèn bình thường trong Tinh Thành, mẫu thân may vá giặt đồ cho người khác kiếm sống, cuộc sống miễn cưỡng gọi là no đủ. Trong nhà Bân Diệp thì có một quán rượu nho nhỏ, cuộc sống không gọi là giàu có nhưng không có quá nhiều ưu sầu gì.

Bồ Lạc Thiên Thủ nghe Ca Vân Đạt nói xong liền lắc đầu: "Quân ta từ xa tới, bôn ba nhiều ngày, nếu tấn công lúc này, một khi các binh sĩ bị thua, sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng cực lớn. Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ."

Ca Vân Đạt lập tức cúi đầu: "Là ti chức sốt ruột cầu chiến, tướng quân nói đúng."

Thanh Thụ không có biểu hiện gì, Bân Diệp thì không nhịn được cười ha ha một tiếng, Ca Vân Đạt lập tức nghiêng đầu trừng mắt lườm hắn ta một cái.

"Phái người qua đó, cứ nói ta muốn gặp tướng quân lãnh binh Ninh quốc lần này, có chuyện muốn nói."

Bồ Lạc Thiên Thủ căn dặn một tiếng, sau đó xuống ngựa, vừa hoạt động vừa nói: "Giao thủ với người Ninh tuyệt không được nôn nóng. Người Ninh thiện chiến, và còn có dư uy sau đại thắng, cho dù chúng ta binh lực nhiều hơn nữa cũng không thể khinh địch liều lĩnh. Ta xem tình hình của người Ninh trước đã rồi hãy nói chuyện tiến công."

Tất cả các tướng lĩnh dưới trướng hắn lập tức cúi đầu, không người nào nhắc đến chuyện tiến công nữa.

Khoảng nửa canh giờ sau, người được phái đi vội vã chạy về, đến trước người Bồ Lạc Thiên Thủ nói: "Tướng quân lãnh binh của Ninh quốc nói bằng lòng gặp mặt tướng quân, ở ngay dưới chân núi."

Bồ Lạc Thiên Thủ cười cười: "Các ngươi đều phải nhớ, đây cũng là một sự thăm dò. Nếu tướng quân người Ninh không muốn gặp ta, đại khái là bọn họ tự tin mười phần, cho nên không cần phải nói chuyện gì với ta, cứ việc chiến một trận. Còn nếu người này bằng lòng gặp ta, như vậy chứng tỏ hắn không đủ tự tin, cũng không nắm chắc tất thắng, cho nên muốn xem thử ta có thái độ gì, cũng muốn biết lai lịch của chúng ta. Các ngươi đều hiểu rồi chứ?"

Ca Vân Đạt vội vàng nói: "Mưu lược của đại tướng quân thật sự cao minh, ti chức bội phục sát đất."

Thanh Thụ ngẩng đầu nhìn lên trời, Bân Diệp cười khẩy ha ha.

Tuy rằng Bồ Lạc Thiên Thủ biết tính cách xu nịnh này của Ca Vân Đạt nhưng nghe xong câu nói thế này thì hắn ta vẫn có chút vui vẻ, đương nhiên cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nhìn về phía người báo tin, hỏi: "Có thể do thám được tướng lãnh binh người Ninh không có tự tin đó là ai chưa? Ta muốn biết lần này ai là đối thủ của ta."

Sắc mặt của người nọ hơi kỳ lạ, nói: "Là..."

Hắn ta nói một chữ "là", sau đó khó nhọc nuốt nước bọt: "Là... đại tướng quân Ninh quốc Thẩm Lãnh."

Nụ cười trên mặt Bồ Lạc Thiên Thủ từ từ cứng lại, ý cười trên mặt biến mất không thấy gì nữa, tuy rằng miệng vẫn toe toét nhưng đâu còn giống như đang cười.

"Truyền lệnh đại quân, lập tức kết thành trận hình phòng ngự!"

Bồ Lạc Thiên Thủ hô một tiếng sau đó mới phát hiện giọng nói của mình hơi khàn khàn, hắn ta cũng không phát giác thấy mình còn chỉnh lại y phục trên người theo bản năng.

Lại hai khắc sau, dưới núi tuyết.

Dẫn theo một đội kỵ binh đến nơi, Bồ Lạc Thiên Thủ nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lại chỉnh giáp trụ trên người một lần nữa, sau đó có chút thấp thỏm đi tới phía trước. Lộ khẩu sơn đạo dưới núi tuyết, Thẩm Lãnh ngồi trên tảng đá đang gặm đùi gà. Lúc hắn đến quá gấp nên cũng chưa ăn gì, sau khi đánh xong quả thật là hơi đói, sau đó trước khi xuống núi liền thò tay về phía Trần Nhiễm. Đương nhiên Trần Nhiễm hiểu ý của hắn là gì, thế là móc ra nửa con gà nướng...

Lúc Bồ Lạc Thiên Thủ đến thì Thẩm Lãnh vẫn chưa ăn xong. Nhìn thấy tướng quân của Hắc Vũ đến, Thẩm Lãnh lại mút xương, để xương lên giấy dầu ở một bên chứ không tuỳ tiện ném xuống đất. Hắn đứng lên lại mút ngón tay, bộ dạng này ngược lại còn khiến Bồ Lạc Thiên Thủ càng thấy áp lực hơn.

"Đại tướng quân."

Bồ Lạc Thiên Thủ đứng nghiêm sau đó hành lễ theo cấp bậc cao thấp. Tuy rằng là hai bên đối địch, nhưng vẫn có chú ý đến quân chức cao thấp.

Thẩm Lãnh đáp lễ, sau đó liếc mắt nhìn phía sau Bồ Lạc Thiên Thủ, Bồ Lạc Thiên Thủ lập tức cảm thấy càng áp lực hơn nữa.

Thẩm Lãnh hỏi: "Mang đến người bao nhiêu?"

Bồ Lạc Thiên Thủ trả lời: "Sáu vạn."

Thẩm Lãnh: "Cũng được."

Bồ Lạc Thiên Thủ thật sự không dám nói là bốn vạn năm.

Thẩm Lãnh lại hỏi: "Điều kiện thì sao?"

Bồ Lạc Thiên Thủ trả lời ngay lập tức: "Chỉ cần đại tướng quân bằng lòng thả hết bạch kỵ Kiếm Môn ra, thả người của Kiếm Môn ra, những thứ khác... Khụ khụ, những thứ khác ta không có yêu cầu gì. Đại tướng quân có yêu cầu gì cũng có thể nói thẳng, dù sao vẫn là dĩ hòa vi quý."

Thẩm Lãnh nói: "Đổi một đi, cho ngươi Tẩm Sắc thì thế nào?"

Sắc mặt của Bồ Lạc Thiên Thủ lập tức khó coi: "Đại tướng quân, chuyện này..."

Thẩm Lãnh thản nhiên nói: "Ta không cố ý gây khó dễ cho ngươi, mà là người của Kiếm Môn quả thật không tiện giao cho ngươi, bởi vì..."

Thẩm Lãnh quay đầu lại chỉ lên trên, thế là bên thành Băng Nguyên liền có vô số cái đầu người bị ném xuống, lăn theo sơn đạo, dày đặc.

"Trên vai nữ nhân của ta có vết thương."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Bồ Lạc Thiên Thủ: "Ta không hỏi nàng là ai đã đả thương nàng, bởi vì một người ta cũng sẽ không tha."

Bình Luận (0)
Comment