Bồ Lạc Thiên Thủ đã tham gia trận chiến quân Ninh bắc chinh lần đó, đương nhiên hắn ta là bên bị đánh, cho nên làm sao hắn ta có thể xa lạ với cái tên Thẩm Lãnh này, làm sao có thể xem thường. Cũng chính bởi vì như thế, sau khi nghe được cái tên Thẩm Lãnh này, quân lệnh đầu tiên của hắn ta chính là lập tức kết trận phòng ngự.
Giờ khắc này, Bồ Lạc Thiên Thủ nhìn thấy đầu người lăn từ trên sơn đạo xuống, trong nháy mắt đã biết mình đoán sai. Thẩm Lãnh bằng lòng gặp hắn ta không phải là không có tự tin, mà là đang thị uy.
"Đại tướng quân, ngươi xử trí như vậy dường như không thỏa đáng lắm."
Bồ Lạc Thiên Thủ hít sâu một hơi: "Đế quốc Hắc Vũ ta và Ninh đã ký kết điều ước sau cuộc chiến, hai bên không thể dễ dàng bắt đầu chiến tranh..."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Bồ Lạc Thiên Thủ tiếp tục nói: "Vậy tại sao đại tướng quân suất quân xuất hiện ở cảnh nội đế quốc Hắc Vũ ta?"
Thẩm Lãnh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy tại sao vợ ta xuất hiện ở cảnh nội Hắc Vũ ngươi?"
Bồ Lạc Thiên Thủ ngây người, nhất thời không biết trả lời thế nào,
Hắn ta cũng rất muốn hỏi lại một câu, một vị công chúa của Ninh quốc ngươi, thê tử của Thẩm Lãnh ngươi, tại sao lại chạy đến đế quốc Hắc Vũ? Nhưng câu này có hỏi ra cũng vô dụng thôi, câu trả lời của Thẩm Lãnh nhất định là người Hắc Vũ các ngươi bắt cóc thê tử của ta. Tranh cãi chuyện thế này còn không phải lãng phí nước bọt ư, cho nên Bồ Lạc Thiên Thủ biết dù hỏi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn ta im lặng một lúc lâu mới thở dài một hơi, ép oán khí trong lòng xuống, vẫn giữ sự bình thản trong giọng nói: "Đại tướng quân, chúng ta đều biết hiện tại nếu dễ dàng khai chiến sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả hai nước chúng ta, bất kể là quân nhân hay bách tính của hai nước chúng ta cũng không muốn lại có chinh chiến, lại có giết chóc, cho nên..."
Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên chuyện này chung quy cũng phải có một kết quả khiến hai bên đều có thể hài lòng. Nếu đại tướng quân có điều kiện gì thì có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ xin chỉ thị của quốc sư đại nhân."
Thẩm Lãnh cười nói: "Tại sao ngươi phải thỉnh giáo quốc sư chứ? Không phải hãn hoàng của đế quốc Hắc Vũ các ngươi đang ở trong thành Băng Nguyên?"
Bồ Lạc Thiên Thủ thở dài: "Đại tướng quân, chúng ta có thể đàm phán đàng hoàng một chút không?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta đàm phán với ngươi căn bản không có ý nghĩa. Ngươi không dám đưa ra quyết định, mà việc duy nhất ngươi có thể làm chính là đưa quân đội của ngươi đến đây, ngươi không dám dễ dàng khai chiến, lại không dám dễ dàng để ta đi, cách làm hợp lý nhất của ngươi chỉ là chờ tin tức, cho nên ngươi đàm phán cái gì? Ta đàm phán cái gì? Nhưng nếu ngươi đã hỏi điều kiện của ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết là được... Người Hắc Vũ bắt cóc một vị công chúa của Đại Ninh đến đây, để cho công bằng, ta cũng sẽ bắt cóc một vị công chúa của Hắc Vũ đi."
Vẻ mặt của Bồ Lạc Thiên Thủ lập tức trở nên đặc sắc.
Thẩm Lãnh hỏi: "Công bằng không?"
Bồ Lạc Thiên Thủ im lặng một lát, hơi cúi người hành lễ: "Nếu đại tướng quân đã nói ra điều kiện, ta sẽ mau chóng chuyển điều kiện của đại tướng quân cho quốc sư đại nhân. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ có phê chuẩn của quốc sư đại nhân đưa xuống, vẫn mong đại tướng quân ở đây chờ một chút."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."
Bồ Lạc Thiên Thủ ngẩn ra, hắn ta tưởng là Thẩm Lãnh sẽ tiếp tục cả vú lấp miệng em, sẽ ép buộc hắn ta khai chiến.
Thế nhưng Thẩm Lãnh lại xoay người đi, vừa đi vừa nói: "Ta vẫn chưa đủ người, chuyện gọi người tụ tập đánh nhau thế này vẫn phải đợi đủ người mới được."
Ba người trẻ tuổi đi theo Bồ Lạc Thiên Thủ kia cũng mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Ca Vân Đạt mặt đầy phẫn nộ, nếu không phải y không đủ cấp bậc, có thể y đã đi lên chỉ vào mặt Thẩm Lãnh chửi ầm lên. Mà Thanh Thụ thì có vẻ mặt ngưng trọng, tầm mắt luôn nhìn vào Thẩm Lãnh, cho dù Thẩm Lãnh đã rời đi thì tầm mắt của hắn ta cũng không rời đi. Bân Diệp thì vẫn luôn nhìn Thanh Thụ, dường như đang đợi Thanh Thụ tỏ thái độ.
Sau khi Thẩm Lãnh đi, Bồ Lạc Thiên Thủ cũng xoay người, sắc mặt thoạt nhìn rất kém.
"Tướng quân, vẫn nên mau chóng có hành động thì tốt hơn."
Ca Vân Đạt lập tức nói: "Quân Ninh chỉ có chút binh lực đó, một khi thật sự có viện binh quân Ninh đến đây, đến lúc đó sẽ không dễ đánh."
Bồ Lạc Thiên Thủ lắc đầu: "Vẫn chờ thêm đi. Nếu không có bất ngờ gì, đại cung phụng sẽ không chỉ phái người cầu viện ta, sẽ còn cầu viện tướng quân Thiết Nhan của đại doanh núi Đông Trường. Dưới trướng tướng quân Thiết Nhan có vô số binh mã, nếu hắn chịu đích thân mang binh đến, hội hợp cùng ta, hai quân vây kín khiến đội ngũ của Thẩm Lãnh không ra được, lúc này mới có thể thật sự tạo áp lực cho Ninh quốc."
Sau khi nói xong câu này, hắn ta nhìn về phía Thanh Thụ: "Ngươi thấy thế nào?"
Thanh Thụ mấp máy môi nhưng lại không lên tiếng, hiển nhiên là muốn nói lại thôi.
"Cứ việc nói."
Bồ Lạc Thiên Thủ lên chiến mã, nhìn về phía Thanh Thụ nói: "Các ngươi đều là người do quốc sư giao cho ta, nhưng ta lại xem các ngươi cũng giống như đệ tử của mình, cho nên ở trước mặt ta nếu các ngươi biết thì cứ nói, cũng đừng giấu giếm gì."
Thanh Thụ thở dài: "Ti chức nghĩ là... nên để cho Thẩm Lãnh mang Khoát Khả Địch Tẩm Sắc đi."
Hắn ta vừa mới nói xong thì sắc mặt của Ca Vân Đạt liền thay đổi, tức giận nhìn Thanh Thụ: "Ngươi đang nói bậy cái gì hả! Cho dù Tẩm Sắc chẳng qua chỉ là một con rối, nhưng cũng là hãn hoàng của đế quốc Hắc Vũ, nếu nàng ta bị người Ninh mang đi, đế quốc Hắc Vũ ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?! Thanh Thụ, ta đã sớm thấy ngươi không bình thường rồi. Ngươi cứ luôn nói người Ninh đáng kính, ta đã đoán ngươi không có lòng trung thành, không ngờ trong lúc thế này ngươi lại không che giấu nữa, ngươi quả thực chính là một tên tặc tử!"
Bân Diệp rút loan đao ra "xoẹt" một tiếng, chỉ về phía Ca Vân Đạt: "Con mẹ nó ngươi nói ai hả?!"
Thanh Thụ ấn tay của Bân Diệp xuống, khẽ lắc đầu: "Đừng kích động, không thể hỗn xược trước mặt tướng quân."
Ca Vân Đạt giận dữ nói: "Ngươi còn vờ vịt?! Thanh Thụ, trước khi đến ngươi đã từng nói với tướng quân rằng không đến cứu viện tốt hơn là đến cứu viện. Bây giờ ngươi còn nói nên để cho người Ninh mang bệ hạ đi, chẳng lẽ còn không nhìn ra được mưu mô của ngươi sao?"
Bồ Lạc Thiên Thủ cũng khẽ nhíu mày, nhìn về phía Thanh Thụ nghiêm giọng nói: "Ngươi nên giải thích xem mình nghĩ như thế nào."
Thanh Thụ im lặng một lát, hắn ta thật sự không muốn nói, nhưng nếu đã mở miệng thì cũng không cần giấu giếm suy nghĩ của mình nữa, cho nên ngừng một chút, cũng sắp xếp lại từ ngữ, hắn ta nhìn về phía Bồ Lạc Thiên Thủ nghiêm túc nói: "Tướng quân, tại sao hiện tại cục diện Hắc Vũ hỗn loạn như vậy? Những chuyện này vốn là cục diện mà người Ninh muốn nhìn thấy, chỉ cần Khoát Khả Địch Tẩm Sắc còn ở đây thì sẽ có người ủng hộ nàng ta, Hắc Vũ sẽ luôn nội loạn, đến lúc đó không ngừng phân tranh, càng kéo dài lâu thực lực của Tẩm Sắc sẽ càng ngày càng lớn mạnh, tới cuối cùng trong đế quốc Hắc Vũ ta đánh nhau túi bụi, nhưng người Ninh sẽ ở một bên nhìn và cười lớn ha ha."
"Cái rắm!"
Ca Vân Đạt giận dữ: "rõ ràng chính là ngươi đang lấy cái cớ vụng về này để che giấu lòng lang dạ sói của ngươi."
Thế nhưng Bồ Lạc Thiên Thủ lại trừng mắt nhìn y một cái: "Để Thanh Thụ nói hết."
Thanh Thụ nói: "Hiện tại tuy rằng người Ninh cũng không muốn tùy tiện khai chiến với Hắc Vũ nữa, nhưng người Ninh không sợ khai chiến. Tốc độ khôi phục quốc lực của Ninh quốc nhanh hơn Hắc Vũ rất nhiều, nếu đại chiến lại nổ ra, người Ninh chẳng qua là chấp nhận lùi lại mười năm hoặc lùi lại hai mươi năm, cho dù quốc lực thụt lùi trăm năm, nếu bọn họ có thể nhất cử đánh bại Hắc Vũ, khiến Hắc Vũ diệt quốc, người Ninh sợ sao?"
Bồ Lạc Thiên Thủ nói: "Nói tiếp."
"Vâng!"
Thanh Thụ hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: "Nếu bệ hạ còn ở Hắc Vũ, người Ninh sẽ là ngư ông đắc lợi. Nếu để cho người Ninh mang bệ hạ đi, như vậy thì khắp cả nước sẽ cùng chung mối thù, cho dù muốn đánh cũng phải có lý do. Lúc này nơi này, một vị công chúa của người Ninh đang ở đây, chúng ta cũng biết đó tuyệt đối không phải là chúng ta bắt cóc đến, nhưng lan truyền ra ngoài thì các bách tính sẽ tin, thế thế trận chiến này chúng ta sẽ không có bách tính ủng hộ, các bách tính sẽ nghĩ là chúng ta tự rước lấy nhục, là chúng ta tự chuốc lấy. Còn nếu là hãn hoàng bệ hạ của chúng ta bị người Ninh bắt đi, vậy thì các bách tính sẽ nghĩ như thế nào?"
Thanh Thụ tiếp tục nói: "Còn có một chuyện rất không ổn, trước khi mấy ngàn bạch kỵ Kiếm Môn ở trong thành Băng Nguyên bị nhốt, nhưng sau khi quân đội dưới núi bị quân Ninh đánh tan thì có người chạy trốn. Ta đã chặn những đào binh này lại hỏi kỹ càng, bọn họ nói là thiếu chủ Kiếm Môn Bộc Nguyệt đến. Mà Bộc Nguyệt nhận lệnh của quốc sư đại nhân, muốn mang công chúa Ninh quốc Thẩm Trà Nhan đó về Tinh Thành, dùng người này để áp chế đại tướng quân Ninh quốc Thẩm Lãnh. Tướng quân, chuyện này hợp lý không?"
Bồ Lạc Thiên Thủ ngẩn người: "Chưa từng nghe nói chuyện này nhưng tuyệt đối không hợp lý. Quốc sư đại nhân sẽ không chủ động khiêu khích người Ninh vào lúc này, hơn nữa là đi bắt một vị công chúa, còn là thê tử của đại tướng quân về. Mặc dù nói nếu như thành công, có khả năng nhất định sẽ bức bách Thẩm Lãnh nghe lời, nhưng mà... Ninh đế tuyệt đối sẽ không nghe lời. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, với tác phong của Ninh đế thì tất sẽ bắc chinh."
Thanh Thụ gật đầu: "Tướng quân nói rất đúng. Không nói đến kế hoạch này có trăm ngàn kẽ hở, không giống phong cách làm việc của quốc sư, chỉ nói Bộc Nguyệt này, biết rõ ở đây không nên khai chiến vào lúc này nhưng vẫn cưỡng ép hạ lệnh tiến công, dụng ý của hắn mới là thật sự không ổn."
Bồ Lạc Thiên Thủ hỏi: "Vậy ngươi nghĩ tại sao Bộc Nguyệt làm như vậy?"
"Ta không biết."
Thanh Thụ cũng có vẻ mặt rất nghi hoặc: "Không giải thích rõ được."
Ca Vân Đạt nói: "Ta thấy ngươi không giải thích rõ được bản thân ngươi nghĩ như thế nào chứ gì? Tướng quân, lời của người này căn bản không thể tin. Bộc Nguyệt căn bản không cần thiết phải chủ động khơi mào tranh chấp giữa hai nước Hắc Vũ và Ninh, hắn cũng không thể nào làm ra chuyện tự ý giấu quốc sư đại nhân chạy tới Ninh quốc bắt người. Người nào mà không biết tương lai Bộc Nguyệt chính là người thừa kế chức vị tông chủ Kiếm Môn, hắn cần gì phải làm như vậy? Còn ngươi, Thanh Thụ, lúc đến đây ngươi đã khuyên tướng quân đừng đến. Ngươi nói cái gì mà việc này không dễ giải quyết, bất kể là đánh hay không đánh cũng không dễ ăn nói với quốc sư, rõ ràng chính là ngươi sợ chiến, hoặc căn bản ngươi chính là gian tế của người Ninh, ngươi muốn cố ý thả cho Thẩm Lãnh đi."
Thanh Thụ nhìn về phía y nói: "Ta không tranh luận gì với kẻ ngu xuẩn như ngươi."
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Ca Vân Đạt, y lập tức rút loan đao ra, chỉ loan đao vào Thanh Thụ: "Con mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa!"
Còn Bân Diệp thì chỉ loan đao về phía Ca Vân Đạt: "Con mẹ nó ngươi bỏ dao xuống! Ngươi cứ luôn giật giây tướng quân khai chiến với người Ninh, ta thấy ngươi lại càng giống gian tế của bên người Ninh phái đến hơn!"
Ca Vân Đạt nói: "Lão tử thấy ngươi mới là gian tế người Ninh, không kể thị phi trắng đen liền xen vào!"
"Hai người các ngươi ra thể thống gì!"
Bồ Lạc Thiên Thủ giận dữ nói: "Ngươi nói hắn là gian tế của người Ninh, hắn nói ngươi là gian tế của người Ninh, ngoại trừ như vậy, các ngươi còn có bản lĩnh khác không? Còn dám nói lung tung nữa, ta chém cả hai người các ngươi!"
Ca Vân Đạt vội vàng cúi đầu: "Tướng quân bớt giận, là ti chức làm càn."
Bân Diệp thì lại hừ một tiếng: "Chém ta cũng chém hắn, vậy không lỗ, ít nhất cũng chém một tên gian tế của người Ninh."
Ca Vân Đạt nói: "Đúng, chém ngươi là đúng rồi!"
Hai tên thủ hạ người cãi nhau ngu ngốc như vậy khiến Bồ Lạc Thiên Thủ hơi đau đầu, hắn ta giận dữ thúc ngựa chạy đi, không để ý tới hai người kia nữa, cũng gọi Thanh Thụ một tiếng, bảo Thanh Thụ đi theo.
Bồ Lạc Thiên Thủ vừa thúc ngựa vừa hỏi: "Thanh Thụ, ngươi nghĩ bây giờ làm thế nào mới là tốt nhất?"
"Nếu đã đến rồi thì cứ để đại quân ở đây, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Thanh Thụ nói: "Nếu người Ninh không có tự tin lớn như vậy, bọn họ sẽ không ngồi yên được trước."
Nói xong câu này, hắn ta nhìn về phía núi tuyết, lẩm bẩm nói: "Thật ra ta cũng rất muốn nghiêm túc mở mang kiến thức, đại tướng quân của Ninh quốc đánh trận như thế nào."