Thật ra căn bản Bồ Lạc Thiên Thủ chưa quyết định được có đánh hay không. Đánh thì liên lụy rất nhiều, đây đã không phải là liên quan đến Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, cũng không phải Thẩm Trà Nhan, mà là Thẩm Lãnh.
Mặc kệ Thẩm Lãnh đến như thế nào, tại sao đến, có phải Ninh đế bày mưu đặt kế hay không, nhưng hắn đã ở đây.
Nếu thật sự đánh nhau, một vị đại tướng quân của Ninh quốc bị vây ở chỗ này, cho dù hắn không phải do Ninh đế cử đến, với sự hiểu biết của Bồ Lạc Thiên Thủ về phong cách hành sự của người Ninh thì cũng khó tránh khỏi một trận đại chiến.
Ninh đế có thể xử phạt nặng sau khi trở về Thẩm Lãnh, thậm chí chém đầu Thẩm Lãnh, nhưng cái đầu này tuyệt đối không được bị người Hắc Vũ chém. Tính khí đó của Ninh đế Lý Thừa Đường, hiện giờ người Hắc Vũ coi như cũng đã hiểu không ít.
Cho nên mặc kệ lần này Thẩm Lãnh đến đây có sai không sai thì cũng không phải chuyện mà người Hắc Vũ nên suy nghĩ, đó là chuyện Ninh đế phải suy nghĩ. Nếu Thẩm Lãnh đã ở đây và còn đánh nhau thì Ninh đế sẽ khai chiến, mà một khi Ninh đế quyết định khai chiến thì không phải là cục bộ xung đột.
Hiện tại làm sao có thể khống chế cục bộ xung đột là chuyện Bồ Lạc Thiên Thủ muốn làm được nhất, nhưng mà chuyện này khó khăn cỡ nào?
Hơn ba ngàn bạch kỵ Kiếm Môn bị giết, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài thì làm sao có thể vẫn là cục bộ xung đột. Các bách tính của Hắc Vũ còn lâu mới suy nghĩ nhiều như vậy, bọn họ sẽ chỉ nghĩ là người Ninh đã đến cửa nhà bọn họ ức hiếp, thất vọng về Kiếm Môn, đồng thời cũng sẽ tràn ngập thù hận đối với người Ninh, ngọn lửa chiến tranh bùng lên sẽ không ngăn cản được.
Cho nên Bồ Lạc Thiên Thủ đột nhiên hiểu ra tại sao Thanh Thụ khuyên hắn ta đừng tới.
Đã hiểu ra được điều này, vì thế Bồ Lạc Thiên Thủ nhìn về phía Thanh Thụ hỏi một câu: "Ta biết ngươi luôn rất thích suy nghĩ, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, ngươi luôn suy nghĩ nhiều hơn người khác. Trước khi đến đây ngươi đã khuyên ta đừng đến, chứng tỏ ngươi đã nghĩ tới cục diện phải đối mặt sau khi đến đây, cho nên cục diện bây giờ cũng là nằm trong dự liệu của ngươi?"
Thanh Thụ gật đầu: "Quả thật đã nghĩ đến một ít."
"Vậy ngươi nghĩ nên xử trí như thế nào?"
"Để quốc sư xử trí."
Nghe được câu này, Bồ Lạc Thiên Thủ bỗng hơi sững sờ.
Để quốc sư xử trí? Quốc sư xử trí thì còn không phải tìm mấy người chịu tội thay ư, mà hắn ta có thể là một trong những người chịu tội thay.
"Ngươi có ý gì?"
Bồ Lạc Thiên Thủ nói: "Để quốc sư xử trí? Thứ nhất là chưa chắc quốc sư sẽ đến. Thứ hai là nếu quốc sư đến... ngươi biết chúng ta sẽ khó khăn cỡ nào?"
Thanh Thụ bỗng nhiên cười cười: "Vốn dĩ ta cũng không nghĩ ra xử trí như thế nào sẽ bảo đảm được tướng quân ngài đến mà không bị liên lụy, nhưng bây giờ ta đã nghĩ ra rồi."
Hắn ta quay đầu lại liếc nhìn Bân Diệp và Ca Vân Đạt còn đang cãi nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ xem thường.
Hắn ta nói nhỏ với Bồ Lạc Thiên Thủ: "Ta khuyên tướng quân đừng đến là vì tướng quân đến thì chính là người gánh tội, bây giờ thì khác, sau khi đến mới phát hiện có thêm một Bộc Nguyệt. Mà cách đây không lâu ta phán đoán chuyện Bộc Nguyệt muốn đi Ninh quốc bắt người căn bản không phải là quốc sư chỉ thị, cho nên..."
Hắn ta cười cười có chút tự phụ, nói: "Cho nên hiện giờ tướng quân chỉ cần án binh bất động, ngăn chặn đường về của người Ninh không để bọn họ dễ dàng đi, sau đó lập tức phái người truyền tin cho quốc sư đại nhân, đẩy chuyện này cho Bộc Nguyệt. Nói với quốc sư là Bộc Nguyệt đã giết Tử Linh Khế, là Bộc Nguyệt đã giết Tằng Tu Nhi, sau đó bức ép bạch kỵ Kiếm Môn tấn công người Ninh."
"Với mối quan hệ của Bộc Nguyệt và quốc sư đại nhân, sợ là ta nói gì quốc sư cũng sẽ không tin đâu."
"Quốc sư đã từng thật sự tin tưởng ai?"
Thanh Thụ cười nói: "Chỉ cần tướng quân nói như vậy quốc sư cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, bởi vì ông ta đã tìm được người thích hợp nhất để chịu tội thay."
Hắn ta nhìn về phía Bồ Lạc Thiên Thủ: "Tướng quân, đừng quên Bộc Nguyệt không phải người Hắc Vũ."
Bồ Lạc Thiên Thủ tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành phải gật đầu: "Vậy thì ta sẽ mau chóng phái người truyền tin cho quốc sư đại nhân theo lời ngươi nói... Ngươi truyền lệnh xuống, đại quân dàn trận địa sẵn sàng, nhưng không được dễ dàng chủ động tiến công quân Ninh."
Thanh Thụ lên tiếng đáp lại, lập tức thúc ngựa chạy về phía trước.
Thành Băng Nguyên.
Sau khi trở lại trong thành Thẩm Lãnh triệu tập các tướng lĩnh ở đây lại. Lò lửa trong phòng cháy rất đượm, chiếu đỏ khuôn mặt của mỗi một người, không nhìn thấy một chút sợ hãi nào trên mặt các tướng lĩnh biên quân dày dặn kinh nghiệm sa trường này.
Thẩm Lãnh nhặt hai cục than củi ném vào trong lò lửa, đốm lửa liền bay lên trên, bay rất cao, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
"Tạm thời người Hắc Vũ không dám đánh, ta cũng không lo người Hắc Vũ thật sự đánh."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Điều ta lo lắng là lần này các ngươi đến thật ra không có quân lệnh của đại tướng quân Võ Tân Vũ."
Vương Khoát Hải giọng ồm ồm nói: "Vậy thì có gì, cùng lắm thì đại tướng quân ngài bị giáng chức làm tướng quân, ta vẫn đi làm thân binh của ngài, đại tướng quân ngài bị giáng chức làm giáo úy, ta cũng vẫn là thân binh của ngài."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Ngươi lòng dạ rộng rãi, nhưng không thể không suy nghĩ cho các huynh đệ."
Hắn ngồi xuống sau đó nói: "Cho nên chuyện này phải có một cách nói, hiện tại ta yêu cầu mỗi người các ngươi đều ghi nhớ cách nói này, là ta truyền lệnh cho Vương Khoát Hải bảo hắn suất quân đến."
Vương Khoát Hải lập tức đứng lên: "Như vậy sao được!"
Thẩm Lãnh: "Ngươi ngồi xuống."
Vương Khoát Hải lập tức ngồi xuống, nhưng vẫn không chịu ngậm miệng: "Đại tướng quân, ta biết là ngài muốn bảo vệ các huynh đệ, nếu bệ hạ l trách tội xuống thì một mình ngài gánh vác, nhưng đại tướng quân, các huynh đệ không có nghĩ như vậy."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi thấy ta từng bị thua thiệt chưa?"
Vương Khoát Hải lập tức lắc đầu: "Đương nhiên đại tướng quân sẽ không chịu thiệt."
Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì các ngươi cứ nghe lời ta, đến lúc đó làm theo như ta nói là được."
Hắn dùng đũa sắt gẩy than: "Nhưng nếu đã đến rồi thì đương nhiên phải chiếm chút lợi lộc mới có thể đi. Nếu cứ đến rồi đi như vậy, sau khi trở về sẽ còn bị mắng, chẳng phải là rất thiệt sao?"
Vương Khoát Hải cười toét miệng: "Ta biết ngay đại tướng quân không có ý tốt mà."
Thẩm Lãnh: "..."
Vương Khoát Hải: "Không phải, ý của ta là ta biết ngay đại tướng quân tâm nhãn không tốt."
Thẩm Lãnh: "..."
Vương Khoát Hải giơ tay lên vỗ trán: "Có là ta không giỏi ăn nói lắm không?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi cũng là chủ tướng một quân rồi, còn ngu như vậy thì sẽ ngốc cả ổ đấy."
Vương Khoát Hải: "Chuyện đó không thể nào, ta là người từ trong ổ của đại tướng quân đi ra."
Thẩm Lãnh: "..."
Trần Nhiễm ngồi ở một bên cười lớn ha ha, cười đến nỗi môi cũng tét cả ra. Nếu không phải Thẩm Lãnh đạp một cước vào mông gã, có thể gã sẽ cười khiến môi lúc thì thành S lúc thì thành B, không cần thử phải thế nào mới có thể làm được điều này, cần thiên phú, tạo hình trước thật ra không khó, khó là kiểu tạo hình sau đó.
Vương Khoát Hải ngại ngùng gãi đầu: "Ý của ta là đi theo đại tướng quân thì nhất định sẽ có chuyện tốt. Không phải đại tướng quân mới vừa tự nói sao, đã có khi nào ngài đã bị thua thiệt đâu. Nếu lúc trước ta đi theo đại tướng quân có thể học được nhiều một chút thì cũng sẽ không vụng như vậy..."
Trần Nhiễm nói: "Vụng chỗ nào?"
Vương Khoát Hải: "Miệng vụng."
Trần Nhiễm: "Miệng vụng thì phải luyện."
Gã thè lưỡi ra, thụt ra thụt vào.
"Chỉ luyện như vậy."
Vương Khoát Hải nhìn gã: "Tại sao ta cảm thấy động tác này của ngươi tục tĩu thế nhỉ? Tẩu phu nhân có bày tỏ thái độ với cái này không?"
Trần Nhiễm: "Ta đệch ông nội ngươi..."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "To Con ngươi học được cái xấu rồi."
Vương Khoát Hải cười hì hì: "Đại tướng quân ngài không biết, không ở cùng với các người thì ta cũng không biết làm sao thi triển bản lĩnh của ta nữa. Nói chuyện cũng không có người biết nói chuyện, đánh rắm cũng không có người biết đánh rắm, ta ném ra một câu cũng không ai dám tiếp lời, chán lắm."
Thẩm Lãnh cười nói: "Bớt đi một chút, nói chính sự."
Hắn trực tiếp thò tay ra nhặt một cục than còn đỏ từ trong bếp lò ra, bóp nát trong tay bộp một tiếng, đốm lửa tóe ra chung quanh.
"Trị người Hắc Vũ một chút!"
Trong rừng cách thành Băng Nguyên khoảng mấy dặm, Bộc Nguyệt liếc mắt nhìn về phía thành Băng Nguyên, lại nhìn sang phương hướng khác, đó là đại doanh của Bồ Lạc Thiên Thủ. Y đang do dự, mình còn có thể khống chế cục diện hay không. Nếu y đến đại doanh của Bồ Lạc Thiên Thủ thì có thể khiến người Hắc Vũ lập tức tiến công hay không? Suy nghĩ một hồi lâu nhưng y vẫn không thể xác định được.
Đúng lúc này y đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, không phải có thứ gì đó đụng vào y, đó là một cảm giác nhạy cảm đối với nguy hiểm.
Cho nên Bộc Nguyệt lập tức lướt về phía trước. Dưới ánh trăng, trong màn tuyết, y chạy thoát nhanh như một vệt tàn ảnh. Quãng đường từ đông cương Đại Ninh chạy đến nơi này, trên đường đi y đã quá nhiều lần có cảm giác nguy hiểm như vậy. Nếu không phải nhạy cảm như vậy, y cũng không biết mình gặp nguy hiểm bao nhiêu lần.
Y vừa mới lướt đi không bao lâu, Sở Kiếm Liên liền dừng ở chỗ y vừa mới đứng.
Nhìn dấu chân mờ mờ dưới đất, Sở Kiếm Liên khẽ nhíu mày.
Người trẻ tuổi này đã càng ngày càng thích ứng với ông ta, đây không phải chuyện tốt. Đây cũng không phải là trò chơi truy đuổi của thợ săn và con mồi, mà là một kiểu phản ứng đồng căn đồng nguyên. Sở Kiếm Liên hơi lo lắng, nếu như mình không có thể giải quyết người trẻ tuổi này, vậy thì tâm cảnh của người trẻ tuổi này sẽ càng ngày càng thành thục, thích ứng với áp lực của ông ta, sau đó có thể ứng phó với áp lực này.
Ông ta chậm rãi thở ra một hơi, sau đó lại đuổi theo dấu chân ở phía xa.
Cùng lúc đó, đại doanh Hắc Vũ núi Đông Trường.
Tướng quân Hắc Vũ Thiết Nhan liếc mắt nhìn người đến cầu viện, hắn ta nhíu mày rất sâu. Là đại cung phụng Kiếm Môn Tử Linh Khế phái người tới, người này phân lượng quá nặng, nếu như mình không dẫn binh đi cứu viện thì nhất định sẽ bị quốc sư xử trí, nhưng nếu đi, quy mô binh lực tụ tập ở bên đó càng lớn, có thể đánh nhau sẽ càng lớn hơn, nhưng mà hiện tại Hắc Vũ không thể có đại chiến.
Hắn ta không trả lời ngay mà sắp xếp người đưa người truyền tin đi nghỉ ngơi trước, sau đó xoay người lại căn dặn: "Phái người lập tức đến đại doanh Nam Viện cầu kiến đại tướng quân, xin đại tướng quân chỉ thị nên xử trí như thế nào."
Hắn ta vừa nói dứt lời, bên ngoài có người sải bước đi vào.
"Không cần phiền phức như vậy, ngươi trực tiếp hỏi ta."
Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Liêu Sát Lang vén rèm cửa dày cộp lên đi vào, trên người tản ra một luồng hàn khí, sương đọng trên thiết giáp nhanh chóng tan ra bởi nhiệt độ trong phòng, cho nên khiến người thoạt nhìn giống như có thêm một lớp sương bao bọc bên ngoài.
"Đại tướng quân!"
Thiết Nhan lập tức khom người cúi đầu.
Liêu Sát Lang khoát tay: "Trước tiên nói về việc quân vụ đã."
Y đi đến chỗ chủ vị ngồi xuống, thở dài một hơi: "Trong vòng ba canh giờ, tập kết đủ lương thảo cho đại quân mười vạn, trước sáng ngày mai lương thảo phải chất lên xe, hạ lệnh cho tất cả kỵ binh bên núi Đông Trường hộ tống lương thảo đi trước."
Ánh mắt của Thiết Nhan trở nên nghiêm túc: "Muốn đánh?"
Liêu Sát Lang im lặng một lát, gật đầu: "Đánh, nhưng không phải đánh mà ngươi nghĩ."
Y nhìn về phía Thiết Nhan: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, bất kể ta hạ quân lệnh như thế nào xuống, ngươi có chấp hành không?"
"Có!" Thiết Nhan lập tức đứng thẳng người: "Đại tướng quân hạ quân lệnh, nếu ta chậm trễ, đại tướng quân có thể lấy đầu của ta."
Liêu Sát Lang nhếch khóe miệng lên: "Vậy thì tốt."
Tay của y đập mạnh lên bàn: "Đánh một trận long trời lở đất đi."