Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1201 - Chương 1201: Thiết Lập Cục Diện, Phá Vỡ Cục Diện

Chương 1201: Thiết lập cục diện, phá vỡ cục diện Chương 1201: Thiết lập cục diện, phá vỡ cục diện

Trên ban công lầu hai cung Băng Nguyên, hai người Thẩm Lãnh và Trà gia ngồi cạnh nhau đung đưa chân. Dường như đã rất lâu rất lâu rồi không có thời gian riêng tư cho hai người như vậy, cho dù là lúc Thẩm Lãnh ở nhà, hai đứa nhóc kia cũng không chịu nhường mẹ của chúng cho Thẩm Lãnh thêm một lát.

"Đây là lần đầu tiên cùng chàng đánh trận thật sự về ý nghĩa."

Trà gia cười hì hì, dường như có chút thỏa mãn. Cho dù bên ngoài có đại quân mấy vạn binh của Hắc Vũ, cho dù con đường phía trước vẫn chưa sáng rõ, nhưng theo nàng thấy chỉ cần Lãnh Tử còn ở bên cạnh thì không có gì phải lo lắng hay sợ hãi cả.

"Nàng nói là bị bao vây sao?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Lúc đi bờ biển nam cương nàng cũng đi cùng, nhưng cục diện khi đó không bị động như vậy."

Trà gia ừ một tiếng.

Giờ khắc này, chắc hẳn là đại quân Hắc Vũ vẫn đang không ngừng hội tụ đến bên này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không tới mười ngày là quân đội Hắc Vũ ở đại doanh núi Đông Trường cũng sẽ đến nơi, đến lúc đó bọn họ sẽ bị đội quân mười vạn tinh nhuệ của Hắc Vũ vây nhốt ở núi tuyết.

"Có lạnh không?"

Thẩm Lãnh hỏi Trà gia.

Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chàng có lạnh không?"

Thẩm Lãnh: "Ta lạnh chứ."

Trà gia bĩu môi: "Câu nói đùa này thật lạnh."

Còn nhớ có một lần ở thành Trường An, khi đó vẫn chưa thành thân, tiểu tử ngốc đứng ở cửa gõ cửa, Trà gia cố ý không để ý. Hắn ở cửa gào lên ta lạnh, ta lạnh, sau đó Trà gia lo là hắn lạnh thật nên để hắn vào trong, ai ngờ tiểu tử ngốc đó mặc áo dày cộp, còn bưng một nồi canh nóng đã hầm chín cho Trà gia, đâu giống như bị lạnh.

Trà gia liền hỏi: "Không phải ngươi nói là ngươi lạnh sao?"

Lãnh Tử ngốc liền nói: "Ta là sợ tỷ không biết ta là ai, ta đang nói cho tỷ biết ta là Lãnh Tử đây, ta Lãnh đây."

Sau đó Trà gia liền giơ chân đạp hắn ra ngoài, rồi sau đó Trà gia liền múc hai bát canh, đưa cho tiểu tử ngốc một bát, hai người ngồi ở cửa ăn canh. Một người cúi đầu ăn, một người nhìn nàng cúi đầu ăn mà cười ngây ngô.

"Hình như sao ở bên bắc cương này đẹp hơn một chút."

Trà gia ngẩng đầu nhìn sao lấp lánh đầy trời cảm khái một câu. Nói thật, bầu trời đêm ở đây quả thật là nhìn thấy nhiều sao hơn, cũng sáng hơn ở thành Trường An, ngân hà đẹp đẽ không có châu báu nào trên thế gian có thể sánh bằng.

"Hồi nhỏ nàng đã thích ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm."

Thẩm Lãnh cười nói: "Lúc tiên sinh dạy ta, nàng cứ ngồi ở trong sân ngẩng đầu nhìn bầu trời mà không nhúc nhích."

Trà gia thầm nghĩ đương nhiên ta không thể để cho ngươi nhận ra là ta đang nhìn lén ngươi, nếu không thì rất mất mặt. Khi đó ta là sư tỷ, còn là sư tỷ lãnh khốc vô tình, sao có thể để ngươi biết sư tỷ lãnh khốc vô tình này thường hay lén nhìn ngươi, trong lòng sẽ còn nghĩ tiểu tử ngốc này quả thật cũng có một chút xíu ưa nhìn. Thế nhưng mà, ngẩng đầu lên mà lại đưa mắt sang một bên cũng hơi mệt.

Vì thế nàng nghĩ là lỗi của Thẩm Lãnh, gõ đầu Thẩm Lãnh một cái.

"Hì hì..."

Thẩm Lãnh liền cười ngây ngô.

"Đánh chàng mà còn cười ngây ngô."

"Đánh ngốc rồi mà còn không cười?"

"Chàng biết tại sao ta lại ngẩng đầu nhìn sao không?"

"Bởi vì nàng đang nhìn lén ta à."

"Phì... Làm sao chàng biết được?"

"Bởi vì ta đang lén nhìn nàng."

"Hứ, không biết xấu hổ."

"Biết xấu hổ, nếu không thì đã quang minh chính đại nhìn rồi."

"Ha ha ha..."

Trà gia cười lớn đưa tay ôm lấy vai Thẩm Lãnh.

"Lãnh Tử ngốc."

"Ừm?" Thẩm Lãnh nhìn về phía Trà gia: "Sao vậy?"

Trà gia nheo mắt cười: "Không có gì, chỉ gọi thôi."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy nàng gọi nữa đi."

"Lãnh Tử ngốc."

"Gọi kiểu khác."

"Đổi kiểu gì?"

"Kiểu ưm, ư."

Bộp một tiếng, Trà gia đập một phát vào sau gáy Thẩm Lãnh, hắn giơ tay lên xoa xoa, vừa xoa vừa cười ngây ngô. Trà gia nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của hắn, bỗng nhiên sáp lại gần hôn lên mặt hắn một cái, vì thế Lãnh Tử ngốc lại càng cười ngốc hơn, giống như trên môi Trà gia có bôi thuốc ngốc vậy.

"Lần này sau khi trở về, liệu bệ hạ có còn muốn xử phạt chàng không?" Trà gia hỏi.

Thẩm Lãnh suy nghĩ rồi trả lời: "Đại khái là có... Nhưng nhưng cũng không sao cả. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lúc này bệ hạ đã ở Thái Sơn, hơn nữa đã tuyên bố Trân phi làm hậu, nhị hoàng tử làm thái tử, nghĩ thôi đã thấy vui rồi, cho nên phạt thì phạt thôi."

Trà gia nhìn hắn cười nói: "Chàng vui cái gì?"

Thẩm Lãnh: "Ta cũng không biết ta vui cái gì, dù sao cũng là vui..."

Trà gia lại hỏi: "Chàng không lo lắng ở đây chút nào là vì chàng biết, nếu đại tướng quân Võ Tân Vũ biết thì nhất định sẽ mau chóng điều viện binh đến sao?"

"Phải." Thẩm Lãnh gật đầu: "Cho dù đại tướng quân Võ Tân Vũ không biết là ta ở đây, cũng không biết là nàng ở đây, nhưng chỉ cần hắn biết có binh sĩ của Đại Ninh ở đây thì nhất định sẽ đến. Đây là chuyện không cần nghi ngờ."

Trà gia thở dài: "Quả nhiên vẫn là nam nhân hiểu nam nhân."

Thẩm Lãnh: "Quả nhiên nàng chỉ có thể ghen với nam nhân, nàng nói có phải nàng cũng rất nhàm chán không, ta cũng không tìm một tình địch cho nàng."

Trà gia nói: "Vậy chàng nhàm chán không, ta cũng tìm tình địch cho chàng nhé?."

Thẩm Lãnh: "Bây giờ gọi ba còn kịp không?"

Trà gia giơ tay lên gãi cằm Thẩm Lãnh: "Nào, gọi một tiếng."

Thẩm Lãnh: "Con giai!"

Bộp!

Lại bị đập một phát vào gáy.

Ở một bên khác, trong một phòng bếp của cung Băng Nguyên, To Con Vương Khoát Hải tựa vào tường nhìn Trần Nhiễm đang xử lý một con gà, không có ý gì khác, thật sự là đang xử lý một con gà. Chỉ là Vương Khoát Hải rất khó hiểu, tại sao Trần Nhiễm luôn có thể tìm được gà. Ở nơi băng thiên tuyết địa này muốn tìm được một con gà cũng không dễ dàng, nhưng dường như tên này đi đến chỗ nào là gà ở chỗ đó.

"Ngươi lấy gà này ở đâu vậy?" Vương Khoát Hải hỏi.

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn gã: "Ngươi từng thấy gà lớn như vậy sao?"

Vương Khoát Hải nhìn nhìn, con gà béo này quả thật rất lớn, lớn hơn gà bình thường ít nhất gấp đôi, thế là gã hỏi: "Con gà to béo này ở đâu ra vậy?"

"Tìm được ở hậu viện."

Trần Nhiễm nói: "Phía sau cung Băng Nguyên có một tiểu viện, bên cạnh tiểu viện là một gian phòng trống, không có người ở nhưng vẫn đốt lò lửa, cho nên ta chỉ tò mò đi vào nhìn thử, hóa ra là nuôi những con vật hoang dã tinh tinh. Con gà béo này... Phì, con công này chính là được nuôi ở đó, nuôi cũng không có tác dụng gì, không thể thả ra ngoài cho mọi người xem, cho nên hầm lên thôi. Nhưng nó dữ lắm, không dễ bắt."

Vương Khoát Hải: "Chẳng trách cổ gà dài như vậy. Nhưng ở nơi lạnh giá như thế này, Tẩm Sắc tìm được một con công phải tốn công sức thế nào, cũng không biết làm sao tìm được..."

"Hai con."

Trần Nhiễm vừa xử lý vừa nói: "Hôm qua Lãnh Tử ăn cũng là công."

Đúng lúc này Tẩm Sắc dẫn Mạnh Vô Ly đi qua ở bên ngoài, Mạnh Vô Ly vừa đi vừa hỏi: "Có lẽ chúng bay đi rồi."

Tẩm Sắc nói: "Cũng không biết bị ai trộm nữa. Năm kia con hỏi ta con công là gì. Ta cho người ta lặn lội mấy ngàn dặm mới chở được hai con về, trên đường đi giữ ấm cho chúng nó còn cẩn thận hơn cả giữ ấm cho người, cũng không nghĩ có thể nuôi được bao lâu, dù sao ở đây cũng quá lạnh và khô, ai ngờ lại có thể sống hai năm. Cửa phòng vẫn đóng, còn có lồng sắt, chúng không bay ra được mới đúng."

Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm ở trong phòng bếp liếc nhìn nhau một cái, đồng thời ngồi xổm xuống.

Tẩm Sắc ở ngoài cửa vừa đi vừa nói: "Mất thật đáng tiếc, ăn thì còn đỡ."

Vương Khoát Hải và Trần Nhiễm lại liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời gật đầu.

Cách thành Băng Nguyên khoảng bảy trăm tám trăm dặm, một đại quân đông đúc đang đi xuyên qua đêm tối. Đội ngũ đi trên quan đạo đưa mắt không nhìn thấy giới hạn, trong bóng đêm, giống như một con trường long màu đen uốn lượn trên mặt đất.

Một chiếc liễn xa khổng lồ ở giữa đội ngũ. Liễn xa cực kỳ xa hoa, cho dù bên ngoài lạnh đến mức gần như không thò tay ra được, nhưng ở bên trong liễn xa ấm áp đến mức cho dù mặc áo đơn cũng không thành vấn đề. Mỗi một món đồ bài trí trong liễn xa đều có thể được gọi là trân bảo, bất cứ một món đồ trang trí nào nếu đem đến chợ đêm bán cũng là thiên kim khó cầu.

quyển sách, tay còn lại thì nhẹ nhàng lắc cái ly thủy tinh trong tay.

Bên ngoài liễn xa, hai gã trẻ tuổi mặc áo trắng một trái một phải đứng ở đó, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, một khoảng ba mươi tuổi, một người khoảng hai mươi tư đến hai mươi lăm tuổi. Hai người đều đứng rất thẳng, gió đêm gào thét, y phục trên người bọn họ bị gió thổi bay phấp phới nhưng cơ thể lại không nhúc nhích.

"Huyễn Kiếm."

Tâm Phụng Nguyệt khẽ gọi một tiếng, nam nhân áo trắng tương đối lớn tuổi ở ngoài cửa lập tức xoay người đi vào, cúi người nói: "Sư tôn, có gì căn dặn?"

"Có biết còn cách thành Băng Nguyên bao xa không?"

"Bẩm sư tôn, còn phải đi ít nhất mười lăm ngày nữa."

"Ừm, biết rồi."

quyển sách trong tay xuống, im lặng một lát rồi nói: "Ngươi dẫn người đi trước, nếu tên nghịch đồ Bộc Nguyệt kia ở đó, không cần hỏi nguyên do, cứ giết luôn là được. Kiếm kĩ của ngươi không bằng hắn, nhưng hắn sẽ không nghi ngờ ngươi, ngươi ra tay trước, nhân lúc hắn không có chuẩn bị sẽ có nắm chắc."

Huyễn Kiếm vội vàng cúi đầu: "Đệ tử tuân mệnh."

Hắn ta xoay người định đi thì Tâm Phụng Nguyệt đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi không tò mò tại sao ta lại muốn giết hắn?"

Huyễn Kiếm vội vàng dừng lại: "Đệ tử không hỏi, nhưng đệ tử biết nếu không phải hắn đáng chết thì sư tôn sẽ không giết hắn."

"Quả thật hắn đáng chết."

Tâm Phụng Nguyệt nói: "Hắn lấy danh nghĩa của ta mang một nhóm người đến Ninh quốc."

"Vậy thì hắn nhất định phải chết."

Huyễn Kiếm nói: "Sư tôn yên tâm, cho dù đệ tử chết cũng sẽ đưa Bộc Nguyệt vào địa ngục trước."

"Tốt." Tâm Phụng Nguyệt nói: "Nếu ngươi giết Bộc Nguyệt, mang đầu của Bộc Nguyệt đi gặp Liêu Sát Lang."

Huyễn Kiếm ngẩn ra: "Đệ tử không hiểu."

"Chờ khi ngươi thật sự giết Bộc Nguyệt, mang đầu người đến trước mặt Liêu Sát Lang thì ngươi sẽ hiểu, không cần hỏi."

"Đệ tử tuân mệnh."

Huyễn Kiếm lại vái lạy, sau đó xoay người đi.

Sau khi Huyễn Kiếm đi rồi, Tâm Phụng Nguyệt đợi một lát, xác định Huyễn Kiếm đã đi xa, vì thế lại gọi một tiếng: "Mê Kiếm."

Gã đệ tử trẻ tuổi ở ngoài cửa lập tức đi vào, cúi người hỏi: "Sư tôn có gì căn dặn?"

Tâm Phụng Nguyệt cười cười nói: "Lúc nãy ta căn dặn sư huynh của ngươi đi giết Bộc Nguyệt, ngươi có nghe thấy không?"

Mê Kiếm cúi đầu: "Nghe thấy."

Tâm Phụng Nguyệt nói: "Bây giờ ngươi cũng đi, đến gặp Liêu Sát Lang. Lúc này chắc chắn hắn không ở Nam Viện mà ở đại doanh núi Đông Trường, cho nên ngươi có thể đi thẳng đến núi Đông Trường, nếu hắn đã mang nhân mã từ núi Đông Trường rời đi, ngươi đuổi theo là được."

Mê Kiếm hỏi: "Sau khi gặp thì sao?"

"Ở lại bên cạnh hắn, nếu sư huynh của ngươi không giết được Bộc Nguyệt, Bộc Nguyệt chỉ có một nơi đi đó chính là tìm Liêu Sát Lang, bởi vì hắn biết thật ra Liêu Sát Lang cũng không trung thành với ta, hắn đã không còn đường có thể đi."

Tâm Phụng Nguyệt nhắm mắt lại: "Nếu sư huynh của ngươi thất thủ, ngươi giết Bộc Nguyệt ở trong quân Liêu Sát Lang, ngoài ra... giết Liêu Sát Lang."

Bình Luận (0)
Comment