Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1204 - Chương 1204: Hiện Giờ Đã Khác

Chương 1204: Hiện giờ đã khác Chương 1204: Hiện giờ đã khác

Tẩm Sắc nhìn kẻ có chút đáng ghét kia đi xa, ngồi xổm ở đó một hồi lâu mà quên cả đứng dậy, có lẽ là ngay cả chuyện mình đang ở đâu cũng quên rồi. Lúc này nàng ta chợt nhớ đến một câu Mạnh Trường An từng nói... Thẩm Lãnh là người ấm áp ngốc nhất trên thế giới này.

Lúc ấy nàng ta còn rất khó hiểu tại sao người như Mạnh Trường An có thể nói ra lời như vậy. Gã là Mạnh Trường An, gã sẽ quan tâm cái gì ấm áp, cái gì không ấm áp? Thứ gã quan tâm dường như vĩnh viễn rõ ràng ngay trước mắt, cho nên sẽ làm tổn thương trái tim của rất nhiều người.

Nhưng gã lại vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương trái tim của Thẩm Lãnh, có lẽ chính là như vậy.

Thế giới của Mạnh Trường An khô khan như vậy, chiến và rút đao.

Thế giới của Thẩm Lãnh thì sao?

Tẩm Sắc nghĩ có lẽ chính bởi vì Thẩm Lãnh là người như vậy, cho nên Mạnh Trường An mới là Mạnh Trường An như vậy. Sau đó nàng ta lại nghĩ tới... Thẩm Lãnh sống trên thế giới này, chỉ muốn dốc hết sức lực bảo vệ tất cả những người mà hắn có thể bảo vệ giống như một kẻ ngốc, mà Mạnh Trường An sống trên thế giới này, chỉ chờ một ngày Thẩm Lãnh cần được bảo vệ giống như một kẻ ngốc.

Tẩm Sắc hơi ngẩn ngơ, dường như nhìn thấy Mạnh Trường An đứng ở cửa sổ trong buổi chiều đó. Gã đứng ở đó, ánh nắng chiếu lên người gã, nhưng nhìn gã vẫn lạnh như băng. Lúc ấy Tẩm Sắc nghĩ gã hoàn mỹ như vậy, cho nên hẳn là một bức tượng điêu khắc.

"Khi ta còn nhỏ phụ thân đã nói với ta rằng đừng thương xót Lãnh Tử ngốc, nó sống là để chắn sát cho con, càng sống cực khổ, sát của ngươi liền tiêu tán nhanh hơn. Thế là ta hỏi phụ thân, vậy tại sao hắn phải chắn sát cho con? Phụ thân nói bởi vì mạng hắn thấp hèn."

Lúc nói đến câu này, Mạnh Trường An quay đầu lại liếc mắt nhìn Tẩm Sắc một cái: "Thế giới này chính là không công bằng như vậy. Lãnh Tử ngốc dùng mắt của hắn nhìn thấy tất cả mọi điều tốt đẹp, mà ta nhìn thấy tất cả mọi sự ác độc."

Gã quay người lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hắn đi về nơi tốt đẹp, ta thì rèn luyện trong sự ác độc. Nếu có một ngày hắn bị người khác ngăn cản trên đường đi đến nơi tốt đẹp ấm áp, ta đã trải qua rèn luyện vô cùng ác độc, người nào cản trở hắn, ta có thể một đao chém người đó."

Lúc đó Tẩm Sắc không hiểu ý của, Mạnh Trường An nhưng thời khắc này nàng ta đã hiểu.

Mạnh Trường An không phải một người trời sinh vô tình, chỉ là gã đã đi vào con đường cô độc đó. Khi Lãnh Tử ngốc bắt đầu chắn sát cho gã, gã đã bước lên con đường đó. Gã đối mặt với người đời giống như một người vô tình, hoàn toàn không quan tâm, cho dù là nữ nhân của gã, con của gã, gã cũng sẽ ép mình lạnh nhạt, bởi vì gã không thể khiến mình phân tâm. Nếu gã để ý đến nữ nhân của mình, con của mình, như vậy tương lai gã sẽ do dự khi cần làm chút gì đó cho Thẩm Lãnh.

Gã sẽ lưu luyến gia đình, lưu luyến tình thân.

Những thứ này cũng lưu luyến thì gã đâu còn có thể dứt khoát chém một đao.

"Ta phải là một người vô tình."

Mạnh Trường An nói.

Nghĩ thông suốt điểm này khiến Tẩm Sắc hơi ngẩn người, chớp mắt đã mấy năm trôi qua.

Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh, một người có thể cái gì cũng không quan tâm, một người có thể cái gì cũng quan tâm.

Nghĩ tới những điều này khiến Tẩm Sắc đột nhiên cảm nhận được sự cô độc của Mạnh Trường An. Chắc hẳn khi gã còn rất nhỏ rất nhỏ đã cảm thấy rất đau khổ, gã chán ghét việc phụ thân mình làm nhưng lại không thể phản kháng, gã chỉ có thể đối đãi với Thẩm Lãnh thông qua phương thức của mình, dùng phương thức rất chán ghét ném cho Thẩm Lãnh những thứ mà gã giả vờ không thích ăn, bởi vì đối với Thẩm Lãnh mà nói đó cũng là ấm áp.

Đại đa số mọi người không có cảm ngộ về sự sống, sống chỉ là sống. Có những người cảm thấy sống là một sự tu hành, có những người cảm thấy sống là một sự hưởng lạc, Thẩm Lãnh sống đại khái chính là tìm kiếm sự ấm áp sau đó bảo vệ nó, nhưng hắn lại quên mình mới là sự ấm áp lớn nhất.

Mạnh Trường An sống, một nửa là chuộc tội, một nửa là tình huynh đệ.

Cho nên trong lòng Tẩm Sắc nhói đau từng hồi. Nàng ta bất cẩn chạm vào tâm cảnh của Mạnh Trường An cho nên đau đến nỗi không chịu nổi. Sau đó nàng ta nghĩ, người đó làm sao chống đỡ qua nhiều năm như vậy? Hắn và Thẩm Lãnh thật sự là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, Thẩm Lãnh không chấp nhận chịu đựng vì người mình quan tâm, mà Mạnh Trường An thì chấp nhận chịu đựng vì người mình quan tâm.

Một hữu tình người, nhất quyết làm người vô tình.

Nàng ta đã chạm vào tâm cảnh của Mạnh Trường An, chỉ một giây lát ngắn ngủi nàng ta cảm thấy mình gần như suy sụp, cho nên trong ánh mắt nàng ta nhìn về phía tiểu Mạnh Vô Ly lại tràn ngập áy náy, áy náy như dao cắt, nhưng nàng ta biết đó không chỉ là sự áy náy của nàng ta đối với tiểu Mạnh Vô Ly, mà là sự áy náy của Mạnh Trường An. Nàng ta đã nhìn thấy thế giới của Mạnh Trường An, vì thế mắt của nàng ta biến thành mắt của Mạnh Trường An.

Người có tình đi làm người vô tình, khó, và đau.

Nàng ta lại nhìn về hướng Thẩm Lãnh đi, ở đó đã không có ai, nhưng Tẩm Sắc lại phát hiện cuối cùng mình cũng nhận thức được tình cảm huynh đệ giữa Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh. Giữa nam nhân và nam nhân trong thiên hạ, không phải bất cứ ai cũng sẽ có thứ cảm tình này.

"Cha con là một đại trượng phu."

Tẩm Sắc vỗ vỗ đầu Mạnh Vô Ly, có chút tự hào.

"Tiểu di phu của con cũng thế."

Nàng ta ra xa, trong mắt ngập tràn ánh sáng.

Trên ban công lầu hai cung Băng Nguyên, Trà gia ngồi ở đó đung đưa chân cười như một đứa trẻ. Nàng đã nghe thấy lời Thẩm Lãnh vừa nói ở bên dưới, cho nên cảm thấy nam nhân của mình thật sự quá đẹp trai, vô địch thiên hạ. Tiểu tử ngốc nói xong những câu đó rồi xoay người bỏ đi trông cũng đẹp trai, đẹp trai chết đi được. Nàng cảm thấy hiện giờ trước mặt tiểu tử ngốc đó mình thật sự sắp không gồng lên được nữa rồi, tiếp tục mê mẩn như vậy, sau này chẳng phải là rất mất thể diện ở trước mặt tiểu tử ngốc đó à...

Nhưng mà nàng thích.

Ban đêm vẫn là đêm đó, sao trời vẫn là sao trời đó, nhưng nàng cảm thấy giờ khắc này đêm đẹp hơn, sao sáng hơn, lúc tiểu tử ngốc đó đi tới tựa như kéo theo một quầng sáng.

"Chàng ngoe ngẩy lượn lờ trước mặt đệ muội của chàng như vậy, ta cảm thấy hơi đáng ghét."

Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh, bĩu môi: "Không thể tỏ ra chín chắn hơn một chút? Chàng đã là người lớn rồi."

Thẩm Lãnh: "Nàng không muốn cưng chiều ta như trẻ con sao?"

Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, cho nên Thẩm Lãnh không kiêng nể gì mà liếc nhìn ngực của Trà gia, sau đó thở dài một tiếng: "Nàng không coi ta là trẻ con, là muốn cai sữa cho ta sao?"

Trà gia ngây người ra, sau đó chống một tay lên nóc nhà, hai chân bay ra, tiểu tử ngốc kia đã cách xa một trượng, ngồi xổm ở đó cười hì hì ngây ngô: "Chuyện gì cũng có thể bàn bạc, cai sữa cho ta không được, còn muốn đạp ta?"

Trà gia nói: "Nào, chàng lại đây, ta yêu thương chàng giống như trẻ con được không."

Thẩm Lãnh nói: "Lúc ngươi đánh Thẩm Kế và Thẩm Ninh cũng lừa như vậy sao?"

Trà gia: "Hai đứa nó còn nhỏ, đánh đứa lớn trước."

Thẩm Lãnh có chút tủi thân nói: "Đều là uống sữa chung, dựa vào đâu?"

Trà gia bùng lên.

Thẩm Lãnh bay xa.

Cùng lúc đó, Đại Ninh, Thái Sơn.

Đại lễ phong thiện Thái Sơn đã qua vài ngày, còn phải một thời gian nữa thì tin tức mới có thể truyền đi khắp Đại Ninh, nhưng có những chuyện đã quyết định chính là đã quyết định, cho nên mấy ngày này hoàng đế có vẻ rất thoải mái, thậm chí còn bớt thời giờ dẫn nhị hoàng tử và hoàng hậu đi câu cá, nướng ngay trong khe núi, tuy rằng nướng hơi cháy nhưng vẫn rất vui vẻ.

Phong hiệu đã không còn là Trân phi mà là hoàng hậu, nhưng Trân phi vẫn là Trân phi đó. Cuối cùng bà cũng đã chấp nhận sắp xếp của hoàng đế, bởi vì sau khi Thẩm Trà Nhan dẫn bọn trẻ rời khỏi Trường An, bà đột nhiên phát hiện hóa ra lực lượng của bà cũng không lớn, hiện tại bà cần trở nên cường đại hơn.

Thân phận hoàng hậu này tôn quý như vậy, tôn quý đến mức có thể khiến đại hoàng tử Lý Trường Trạch không kiêng nể gì. Đại khái Trân phi cũng chỉ nghĩ ta không muốn bồi dưỡng ra một Lý Trường Trạch, nhưng ta cũng không muốn để mặc con của ta bị ức hiếp.

Hoàng đế trở về xử lý chính vụ, hoàng hậu ở lại bên dòng suối trong núi rừng, bà vẫn chưa quen bộ cẩm y hoa mỹ trên người này. Tuy rằng cung phục của quý phi và hoàng hậu thật ra cũng không chênh lệch quá nhiều, nhưng về mặt tâm cảnh đúng là vẫn còn hơi khó khăn. Bà thật sự không muốn làm hoàng hậu, cho dù bà rất hy vọng mình có thể trở thành một hoàng hậu đủ tư cách, không có lỗi với sự cuồng si của hoàng đế, nhưng trong lòng bà có một điểm mấu chốt, có một nút thắt, mà hai chữ "hoàng hậu" này nằm ngay trong điểm mấu chốt, ở ngay trên nút thắt.

Vết thương mà hoàng hậu cũ mang lại cho bà khiến bà cũng mâu thuẫn với cả hai chữ "hoàng hậu" này.

"Biết thật ra con không vui vẻ như bề ngoài mà."

Lão đương gia mã bang đi đến bên cạnh khuê nữ. Lão chống nạnh đứng ở đó, vẫn có khí thế khiến cả lục lâm đạo Tây Thục nghe tin đã sợ mất mật như trước đây, nhưng lão đã sớm buông bỏ tất cả những thứ này, hiện tại lão chỉ muốn làm một phụ thân thật tốt, ở bên khuê nữ của mình lúc cần nhất.

Hoàng hậu cười: "Thật cũng không quá buồn lòng."

Lão đương gia hỏi: "Lúc con không vui sẽ hay ngẩn người, bởi vì người như con luôn không muốn làm hại người khác. Hồi nhỏ mẹ con đã đã hỏi con, tại sao con nhà người khác nổi cáu sẽ cãi nhau với cha mẹ, còn con không vui sẽ chỉ ngồi ngẩn người một mình ở một chỗ nào đó. Khi ấy thật ra con cũng không lớn lắm, con trả lời... bởi vì con không muốn trút oán hận vào người quan tâm đến con, cũng là người mà con quan tâm."

Lão đương gia thở dài: "Khi đó con đã không giống như một đứa trẻ... Con cũng từng nói mấy câu nữa, mỗi khi nhớ đến là trong lòng cực kỳ bứt rứt, bứt rứt cũng đau lòng. Con nói... con người sẽ luôn như vậy, có một người đối xử với ngươi đặc biệt tốt, vô cùng chu đáo, vì thế ngươi liền cảm thấy cho dù đối xử với hắn không tốt cũng không có gì, dù sao hắn vẫn sẽ đối tốt với ngươi. Mà có người đối xử với ngươi không tốt, ngược lại ngươi còn đối với hắn tốt hơn, sau đó lại trút oán giận do người không tốt với ngươi gây ra lên người đối xử tốt với ngươi, sau đó còn muốn nói lên một câu, tại sao ngươi không thể hiểu ta?"

Nụ cười của hoàng hậu từ từ biến mất.

Đó là vì bà nhìn thấy một số chuyện xảy ra trong thôn mà có cảm khái, bởi vì sự cảm khái này mà bà đã buồn bã rất lâu rất lâu.

"Cha biết."

Lão đương gia vỗ vỗ vai khuê nữ: "Tất cả mọi sự vô ưu vô lự của con hồi nhỏ đều là để cho chúng ta nhìn. Con là một người rất dễ dàng bi thương phẫn nộ, sau khi bi thương gần như sẽ không phát tiết với người khác."

Hoàng hậu nhìn về phía phụ thân mình, lắc đầu: "Đã không phải là vậy rồi."

Bà lẩm bẩm nói: "Bắt đầu từ ngày con mang Bạch Lân kiếm vào hậu tộc, con không phải là người như vậy. Con quan tâm đến bệ hạ, cho nên ta có thể nhẫn nại với tiền hoàng hậu vì bệ hạ, sau đó thì một mình ngồi ngẩn người ở cửa sổ, người như con, đại khái cũng chỉ là giỏi ngồi ngẩn người."

Bà thở dài một hơi: "Nhưng bây giờ thì khác."

Lão đương gia ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về dãy núi nhấp nhô phía xa xa: "Khác thì khác, có cha ở đây, có mẹ ở đây."

Bình Luận (0)
Comment