Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1205 - Chương 1205: Người Vô Niệm Là Không Còn Sống

Chương 1205: Người vô niệm là không còn sống Chương 1205: Người vô niệm là không còn sống

Thái Sơn, kim đỉnh, tử khí đông lai.

Hoàng đế đứng trên đỉnh núi này quan sát biển mây, mây bất động, tâm cũng bất động. Mây bất động là vô phong, tâm bất động là vô niệm. Hiếm khi hoàng đế thả lỏng tâm tư đứng ngẩn người ở nơi trống trải như vậy một lát.

Nhưng hoàng đế làm sao có thể cứ luôn vô niệm.

Người vô niệm là không còn sống.

Đại học sĩ thủ phụ Nội Các Lại Thành vẫn đứng ở phía sau hoàng đế không xa, ông ta không dám nói lời nào, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng. Ông ta phát hiện lúc hoàng đế đứng ở đó có mấy lần người hơi nghiêng về phía trước, hành động rất nhỏ này khiến tim của ông ta cũng vọt lên tới cổ họng, nhưng ông ta lại không dám nói gì, sợ làm hoàng đế giật mình. Ông ta đâu biết chỉ là hoàng đế thật sự dung nhập vào trời đất này, tuy rằng quả thật từng có một khoảnh khắc dao động.

Không lâu sau hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lại Thành, vì thế hoàng đế không nhịn được liền cười: "Khanh đang sợ trẫm nhảy từ chỗ này xuống?"

Lại Thành ngượng ngùng cười cười: "Thần cũng là sợ hãi lung tung."

"Vậy nếu trẫm nói với khanh, quả thật trẫm từng có ý nghĩ như vậy thì sao?"

Hoàng đế nói xong câu này, Lại Thành liền thay đổi sắc mặt, hơi trắng bệch.

Hoàng đế xua tay: "Không cần lo lắng gì cả, khanh đứng ở chỗ như thế này thử xem."

Lại Thành đi tới đứng ở rìa đài cao đó, nhìn biển mây phía dưới, nhìn một lúc lại thật sự có một ý nghĩ muốn nhảy xuống, ông ta vội vàng ổn định lại tâm thần, trong lòng vẫn còn sợ. Tuy rằng ý nghĩ đó không mãnh liệt nhưng vẫn thấy sợ. Khoảnh khắc ý nghĩ đó hiện lên, Lại Thành đã sợ tới mức lưng lạnh toát từng hồi.

"Kích động lớn không?" Hoàng đế hỏi.

Lại Thành lắc đầu: "Không lớn, nhưng đáng sợ."

Hoàng đế cười nói: "Ý nghĩ của trẫm lớn, nhưng trẫm khống chế được. Có một khoảnh khắc trẫm nghĩ thả người nhảy xuống mới là tiêu dao tự tại, trẫm thật sự muốn tiêu dao tự tại. Sau đó trẫm nghĩ, thả người nhảy xuống chắc là tuyệt vọng chứ, trẫm có việc gì để tuyệt vọng? Quả thật trẫm không có gì, cho nên trẫm có thể lập tức khống chế tâm thần."

Thật ra chuyện thế này thì không có ai nói rõ ràng được.

"Ý nghĩ đó chính là chết."

Hoàng đế xoay người, vừa đi vừa nói: "Khanh vẫn luôn đứng ở phía sau trẫm là vì có chuyện gấp gì sao? Mấy ngày nay quả thật trẫm hơi lười biếng, rất nhiều việc đều không xử trí, nói đi."

"Hai chuyện."

Lại Thành đi theo phía sau hoàng đế, vừa đi vừa nói: "Chuyện thứ nhất là chiến sự của Bột Hải đạo."

Hoàng đế dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Lại Thành: "Bột Hải đạo có chiến sự gì?"

"Mạnh Trường An phái người gửi tấu chương khẩn cấp, lương binh của Bột Hải đạo tạo phản. Những lương binh này đều là người Bột Hải, giết mấy trăm biên quân Đại Ninh ta, sau đó lừa mở cổng thành biên quan cho hơn mười vạn quân Hắc Vũ nhập quan. Người Hắc Vũ đã tấn công đến bên ngoài thành Bắc Hán Bột Hải đạo, tướng quân lưu thủ Bột Hải đạo Diêm Khai Tùng không đủ binh lực, chỉ có mấy ngàn người dưới trướng, cho nên chỉ có thể tử thủ thành Bắc Hán. Đại tướng quân thủy sư đông cương Thẩm Lãnh nghe được tin đã lập tức xuất chinh, đại tướng quân Đao Binh Mạnh Trường An suất ba vạn quân, ngồi chiến thuyền của thủy sư đã lên bờ Bột Hải đạo."

Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Có hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở đó, không cần lo ngại. Viết chỉ, nói với Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, trẫm rất tức giận, trẫm cho người Bột Hảisự tôn nghiêm để sống nhưng bọn họ không nhận, vậy thì trẫm sẽ thu hồi những thứ đã cho bọn họ, bọn họ sẽ hiểu ý của trẫm."

"Thần tuân chỉ. Sau khi Thẩm Lãnh đến Bột Hải đạo việc đầu tiên chính là ban bố sát lệnh, giết hết nam đinh Bột Hải."

Hoàng đế gật đầu: "Ừm."

Lại Thành nói: "Chuyện thứ hai, Diệp Vân Tán Diệp đại nhân ở bắc cương phái người đưa tấu chương tới. Hắn đã không gần như đàm phán xong với Liêu Sát Lang, hắn sẽ cho Liêu Sát Lang một ít trợ giúp trong quyền hạn, còn Liêu Sát Lang sẽ tìm kiếm cơ hội khởi binh. Diệp đại nhân cho rằng thật ra bất cứ lúc nào cũng có cơ hội này, cho nên muốn xin chỉ thị của bệ hạ..."

"Xin trẫm chỉ thị gì? Giết Tẩm Sắc, sau đó đẩy chuyện giết Tẩm Sắc cho Tâm Phụng Nguyệt?"

Hoàng đế nhíu mày lại: "Diệp Vân Tán cũng là người trong nhà trẫm ra, chẳng lẽ hắn cho rằng trẫm sẽ làm ra chuyện thất tín? Trẫm không sợ thất tín với người Hắc Vũ, đó là kẻ thù, trẫm thất tín hay không cũng không có gì phải để ý, nhưng trẫm không thể thất tín với Mạnh Trường An, trẫm không thể thất tín với đại tướng quân. Nếu ngay cả đại tướng quân của trẫm mà trẫm cũng thất tín, trẫm làm sao thủ tín với thiên hạ? Viết chỉ, nói với Diệp Vân Tán bỏ suy nghĩ của hắn đi."

"Thần tuân chỉ."

Lại Thành hỏi dò một câu: "Thật ra Diệp đại nhân cũng là suy nghĩ cho Đại Ninh. Nếu Liêu Sát Lang thật sự có thể phản Tâm Phụng Nguyệt, đối với Đại Ninh mà nói là tin tức cực tốt. Một Liêu Sát Lang tạo phản có ích hơn nhiều một Khoát Khả Địch Tẩm Sắc có thể sẽ thỏa hiệp với Tâm Phụng Nguyệt."

Hoàng đế càng nhíu mày sâu hơn, vì thế Lại Thành dứt khoát miệng lại.

Hoàng đế im lặng một lát rồi thở dài: "Sửa lại lời trẫm vừa nói với khanh... Khen ngợi Diệp Vân Tán cùng bộ hạ của hắn, khen thưởng hậu hĩnh, sau đó lại nói với hắn là trẫm có một vạn cách khiến cho người Hắc Vũ khó chịu, cho nên trẫm sẽ không chọn cách làm cho đại tướng quân của trẫm thất vọng."

"Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói: "Quân đội Hắc Vũ đi Bột Hải đạo hơn phân nửa là đi qua lãnh địa của Tẩm Sắc. Bây giờ khanh dùng phương thức khẩn cấp truyền chỉ cho bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ, bảo hắn nghĩ cách cứu Tẩm Sắc ra. Chắc hẳn Tẩm Sắc đã rơi vào tay người Hắc Vũ, ý chỉ của trẫm cho dù gửi đi khẩn cấp thì cũng phải mất một thời gian mới có thể đến nơi, nhưng ý chỉ của trẫm nhất định phải đến, trẫm không thể để cho Võ Tân Vũ gánh tội tự tiện xuất binh được."

Lại Thành nói: "Thần sắp xếp người viết chỉ ngay, sau đó lập tức gửi đi bắc cương."

Hoàng đế đi được vài bước bỗng nhiên lại dừng lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Lại Thành: "Viết chỉ, trẫm lệnh cho đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh đến bắc cương đón mẹ con Tẩm Sắc về."

Lại Thành ngẩn ra: "Nhưng Thẩm Lãnh ở Bột Hải đạo mà."

"Chắc chắn Thẩm Lãnh không ở Bột Hải đạo."

Hoàng đế ngừng lại một chút: "Tiểu tử ngốc đó... Nếu biết mẹ con Tẩm Sắc có thể gặp chuyện không may, Mạnh Trường An tuyệt đối sẽ không tự ý rời khỏi vị trí, nhất là trong tình hình Bột Hải đạo có chiến sự, nhưng chưa chắc tiểu tử ngốc đó sẽ không đi. Cho dù hắn không đi, Trà Nhi cũng nhất định sẽ không ngồi yên, hai đứa trẻ này đều có tính khí giống nhau. Nhưng nghĩ lại, nếu Trà Nhi đi bắc cương cứu Tẩm Sắc, làm sao Thẩm Lãnh có thể ngoan ngoãn ở Bột Hải đạo đánh trận. Trẫm đã cho Võ Tân Vũ một lý do có thể không bị truy cứu trách nhiệm, cũng thuận tiện cho tiểu tử ngốc đó một lý do."

Sau khi nói đến đây hoàng đế dừng lại một chút, Lại Thành nhìn thấy lông mày của hoàng đế vừa mới giãn ra đã lại nhíu lại.

"Truyền chỉ, hai vệ chiến binh Quân Bình đạo, Liêu Bắc đạo di chuyển đến bắc cương. Lại truyền chỉ cho Võ Tân Vũ, xem xét tình hình triệu tập các vệ chiến binh bắc cương, biên quân các nơi bắc cương. Nếu Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Liêu Sát Lang suất quân tới, hoặc quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt suất quân tới, hắn có quyền tự quyết định. Nếu... Thẩm Lãnh hoặc Trà Nhi xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ lại đích thân bắc chinh lần nữa."

Câu nói này khiến Lại Thành sợ hãi, ông ta nhất thời không theo kịp suy nghĩ của hoàng đế, sắp xếp lại mấy giây mới tỉnh ngộ được. Mạch suy nghĩ của hoàng đế quá nhanh, nhanh đến mức mới đầu ông ta cảm thấy không thực tế lắm, một lát sau mới hiểu ra là tầm nhìn của mình kém hơn bệ hạ một chút.

Có lẽ không chỉ là kém hơn một chút, trong thoáng chốc bệ hạ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí không phải khả năng mà là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, sau đó trong nháy mắt đã lập tức đưa ra phán đoán, đưa ra bố trí.

Lại Thành thầm thở dài trong lòng, mình vẫn luôn cảm thấy mình rất thông minh, khả năng suy nghĩ trong thoáng chốc lại kém xa bệ hạ.

Khả năng tư duy của con người đại khái được chia làm hai loại, một loại là khả năng tư duy phân tích, một loại là khả năng tư duy đột phá. Không hề nghi ngờ khả năng tư duy phân tích của Lại Thành tuyệt đối là đỉnh cao, khả năng tư duy đột phá cũng ưu tú hơn đa số mọi người rất nhiều, nhưng trước mặt ông ta chính là bệ hạ, là hoàng đế bệ hạ của đế quốc Đại Ninh, còn là hoàng đế bệ hạ cường đại nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay.

"Bệ hạ, có phải là vẫn cần nghĩ một lý do không?"

Lại Thành bổ sung một câu: "Có thể thông lệnh khen thưởng đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh. Hắn đã chặn được toàn bộ kế hoạch của người Hắc Vũ ở Bột Hải đạo, cho nên đến bắc cương thông báo với bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ."

Hoàng đế trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Thời gian có đúng không?"

Lại Thành hơi ngại ngùng, nói: "Đây không phải tìm lý do cho Thẩm Lãnh à."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Tuỳ tiện tìm lý do cho hắn? Trẫm không phạt hắn đã là không tệ rồi, còn tìm lý do... Thời gian cũng không khớp, chờ bên kia có kết quả gì rồi mới thông lệnh khen thưởng. Khanh là đại học sĩ thủ phụ Nội Các, làm việc cẩn thận một chút."

Lại Thành phì cười một tiếng: "Thần tuân chỉ, thần lĩnh hội."

Hoàng đế tiếp tục bước đi về phía trước: "Ngoài ra... Lý Trường Trạch thế nào rồi?"

Nghe thấy hoàng đế hỏi câu này, Lại Thành thầm chột dạ, sắp xếp từ ngữ rồi nói: "Lý Trường Trạch đã đến Kinh Kỳ đạo, hiện giờ được phép tùy ý đi lại trong Kinh Kỳ đạo, nhưng có người của phủ Đình Úy đi theo."

"Vậy thì cứ để cho nó tùy ý đi lại."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, bước chân hơi dài hơn một chút: "Khanh cũng đi cùng. Ngoài ra triệu tập người của Binh bộ, Hộ bộ đến chỗ trẫm nghị sự. Bắc cương thật đánh nhau thì không phải là chiến tranh quy mô nhỏ, không muốn đánh là chuyện không muốn đánh, nếu đã đánh thì phải đánh thắng."

Lại Thành lập tức xoay người: "Thần đi gọi người ngay."

"Việc gọi người mà còn cần khanh đích thân đi? Đi theo trẫm!"

"Vâng vâng vâng, thần đi cùng."

Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Chiến sự ở đông cương, nếu Thẩm Lãnh thật sự đi bắc cương, chỉ dựa vào ba vạn đao binh của Mạnh Trường An mang đến thì không đủ. Nếu trẫm đoán không sai thì Thẩm Lãnh sẽ để lại chiến binh thủy sư cho Mạnh Trường An chỉ huy, hắn sẽ một mình lên phía bắc, nhiều nhất là mang cho thân binh của hắn, vậy nên khanh mau chóng viết chỉ cho chiến binh ba đạo đông cương đến chi viện trong thời gian ngắn nhất. Người Hắc Vũ đưa vào hơn mười vạn cái đầu người, vậy thì đều giữ lại hết đi."

"Trước đó thần đã viết chỉ, lát nữa bệ hạ có thể trực tiếp đóng dấu."

"Ừm, ngoài ra..."

Hoàng đế dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Trang Ung đến đâu rồi?"

"Dựa theo hành trình, một tháng nữa là có thể đến Trường An."

"Một tháng nữa đến Trường An? Trẫm vẫn chưa trở về. Phái người đi chặn lại, bảo hắn đi thẳng đến Thái Sơn gặp trẫm, trẫm không chờ được đến lúc về Trường An mới gặp hắn... Người được phái đi phải chu đáo một chút. Hắn cũng không còn trẻ nữa, vết thương cũ trên người cũng chưa hoàn toàn hồi phục, trẫm cũng không muốn hắn vội vã chạy tới, trẫm gặp một kẻ ốm yếu bệnh tật, hắn phải tỉnh táo khỏe mạnh tới gặp trẫm. Trẫm còn chuẩn bị một ít lễ gặp mặt cho hắn... còn có rượu nữa."

Hoàng đế thở ra một hơi, bước chân có vẻ đã nhẹ nhàng hơn một chút.

"Cũng may trẫm biết Võ Tân Vũ nhất định sẽ đi thành Băng Nguyên, nhất định tiểu tử ngốc kia cũng biết. Huống hồ thủ tướng Vương Khoát Hải của Tam Nhãn Hổ Sơn Quan là bộ hạ cũ của Thẩm Lãnh, không có quân lệnh của Võ Tân Vũ thì hắn cũng sẽ đi... Cho nên chắc có lẽ tiểu tử ngốc đó sẽ không bị thiệt. Nếu hắn không bị thiệt, trẫm gấp rút trù tính sắp xếp nhiều như vậy thật sự là lao tâm phí lực, trẫm sẽ cảm thấy hơi thiệt."

Lại Thành: "Trừ bổng lộc của hắn!"

Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt cực kỳ thích thú nhưng giọng điệu lại giống như hơi khó xử: "Trẫm là người hà khắc như vậy?"

Lại Thành: "Là thần đề nghị, là thần không để yên được."

Hoàng đế gật đầu: "Vậy thì làm như khanh nói đi. Trẫm cũng không thể để khanh mất mặt được phải không?"

Lại Thành ngượng ngùng cười cười: "Vâng vâng vâng... Bệ hạ nói đều đúng."

Hoàng đế: "Dáng vẻ của khanh có vẻ không phục lắm."

Lại Thành: "Làm sao vậy được, bệ hạ lớn nhất mà..."

Lúc này hoàng đế có rất nhiều tâm niệm.

Dù sao, người vô niệm là không còn sống.

Bình Luận (0)
Comment