Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1206 - Chương 1206: Về Nhà

Chương 1206: Về nhà Chương 1206: Về nhà

Có lẽ là khí hậu và môi trường bên Thái Sơn thật sự quá tốt, quá thoải mái cho nên hoàng đế đã tỏ rõ sự yêu thích nơi này, vì thế hành trình đã định ra ban đầu liền có điều chỉnh một chút. Vốn dĩ kế hoạch là mười ngày sau khởi hành trở về Trường An nhưng bệ hạ quyết định đổi thành một tháng sau mới khởi hành. Thật ra Lại Thành cũng biết bệ hạ nói lưu luyến Thái Sơn chỉ là lấy cớ, là bệ hạ đang chờ Trang Ung.

Bệ hạ biết sức khỏe của Trang Ung không tốt cho nên ở đây chờ. Nếu Trang Ung nhanh nhất một tháng có thể đến Trường An, vậy thì từ phía nam đến, thêm khoảng hai mươi ngày là có thể đến Thái Sơn. Hôm qua bệ hạ nói nếu Trang Ung đi Trường An trước thì phải chờ bệ hạ ở Trường An, cho nên bệ hạ không chờ được.

Có lúc nghĩ, có lẽ đây là một biểu hiện của người đã già.

Nhưng mà lại nghĩ tiếp, con người làm sao có thể không già đi chứ. Bệ hạ đăng cơ đến nay đã ba mươi mấy năm, ba mươi mấy năm này bệ hạ dốc lòng làm chuyện, đổi lại là một người bình thường có thể đã sớm già trước tuổi vì tâm lực lao lực quá độ rồi.

"Lại Thành."

Hoàng đế ngồi trên ghế liếc nhìn Lại Thành một cái: "Sao trẫm cảm thấy khanh đang mất tập trung?"

Quả thật là Lại Thành mất tập trung cho nên vội vàng sợ hãi cúi người: "Thần... vẫn chưa ăn sáng."

Hoàng đế: "Ồ... Đại Phóng Chu, lấy cái bánh màn thầu cho hắn lót dạ trước, bảo người đi nấu cơm, hôm nay những người ở đây đều ăn cơm cùng trẫm. Trẫm hễ bàn chuyện là quên thời gian, quả thật cũng hơi đói rồi, sai người chuẩn bị nhiều một chút."

Tất cả các đại nhân trong căn phòng này đều đứng lên cúi người: "Đa tạ bệ hạ."

"Cảm ơn trẫm làm gì?"

Hoàng đế giãn gân cốt một chút: "Cảm ơn Lại đại nhân."

Các đại nhân đều đưa mắt nhìn nhau, không một ai hiểu tại sao phải cảm ơn Lại Thành. Đại khái là bởi vì Lại Thành đã nhắc nhở hoàng đế từ lúc mọi người bị triệu kiến đến bây giờ đã hơn hai canh giờ, rất nhiều người cũng chưa ăn cơm sáng, chắc hẳn là đều đói bụng rồi chứ.

Hoàng đế thấy bọn họ không có động tĩnh, lại nói một lần: "Còn không mau cảm ơn Lại đại nhân đi?"

Các đại nhân vội vàng xoay người về phía Lại Thành, cùng nhau một tiếng cảm ơn Lại đại nhân. Điều này làm cho Lại Thành thầm sợ hãi trong lòng...

Quả nhiên, hoàng đế ngừng lại một chút rồi nói: "Lại Thành mất tập trung trong lúc nghị sự là phải phạt, tiền bữa cơm sáng này sẽ trừ từ bổng lộc của Lại Thành."

Lại Thành trợn tròn mắt, sau đó nhìn thấy hoàng đế mỉm cười nhìn ông ta. Lại Thành nhìn thế nào cũng cảm thấy ý tứ trong ánh mắt của hoàng đế đại khái chính là... Ai bảo ngươi đề nghị trừ bổng lộc của con trai ta?

Lại Thành dùng ánh mắt bắn tin lại, đó không phải là ý của người sao bệ hạ?

Hoàng đế hơi nheo mắt lại, Lại Thành lập tức cúi đầu... Ấm ức giống như cô vợ nhỏ, thầm nghĩ trừ thì trừ, dù sao ta cũng không bị trừ mấy đồng, bổng lộc của Thẩm Lãnh đã có thể bị trừ đến khi hắn mừng đại thọ sáu mươi rồi, ta sợ gì...

Hoàng đế rời mắt khỏi mặt Lại Thành, trở lại việc nghị sự.

"Chuyện của bắc cương khoảng cách quá xa, mà chuyện trên chiến trường lại thay đổi trong nháy mắt. Nhưng trước đây trẫm đã từng nói, mặc kệ chiến cuộc thay đổi như thế nào, Hộ bộ và Binh bộ phải chuẩn bị, nghĩ nhiều thêm dựa theo phương hướng chiến cuộc bất lợi nhất. Nếu chiến cuộc kéo dài lâu, quần áo ấm, lương thảo, thịt đông của các tướng sĩ bắc cương, những thứ này phải đưa đến nhanh chóng kịp thời, đủ số lượng."

Quan viên của Hộ bộ và Binh bộ vội vàng gật đầu. Hoàng đế đứng dậy, vừa đi lại vừa nói: "Trẫm có một ý tưởng, bên Binh bộ xem thử có thể thực hành hay không. Trẫm nói thử ý tưởng, các khanh suy diễn dựa theo lời trẫm nói, nếu được thì bắt tay vào sắp xếp."

Binh bộ thượng thư cúi người nói: "Mời bệ hạ nói."

Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Số lượng tân binh bên bắc cương rất nhiều, hơn ba ngàn dặm giang sơn mới lấy được của Hắc Vũ chia làm ba đạo. Quy mô ba đạo mặc dù hơi nhỏ nhưng là vùng giao tranh, cho nên quy mô chiến binh cũng còn phải lớn hơn các đạo khác một chút, nhưng đều là tân binh, tuyệt đại bộ phận vẫn chưa từng trải qua đại chiến... Lần này giằng co với người Hắc Vũ, người Hắc Vũ không mong muốn đánh nhau, bọn họ vẫn chưa có lá gan đó, cũng không có sự tự tin đó. Bất kể là Liêu Sát Lang đến hay Tâm Phụng Nguyệt đến, đều sẽ không muốn đánh nhau."

"Trẫm cũng không muốn đánh, nhưng trẫm cũng không muốn cứ để cho người Hắc Vũ đi như vậy, cho nên sau khi nghe được chiến báo của bắc cương trẫm vẫn luôn suy nghĩ một chuyện... Người Hắc Vũ không nghĩ muốn cũng không nghĩ mất mặt, cho nên giằng co là hành động cực hạn lớn nhất của bọn họ. Nếu bọn họ đã nghĩ giằng co có thể chấp nhận được thì trẫm sẽ cho bọn họ thỏa mãn. Luân phiên điều chiến binh từ các đạo bắc cương qua giằng co với bọn họ, đừng sợ trêu chọc vào bọn họ, ép Hắc Vũ biến sự giằng co này thành tình trạng bình thường, bọn họ muốn tạm thời giằng co, trẫm muốn tiếp tục giằng co mãi, mượn việc giằng co để luyện binh."

Binh bộ thượng thư hỏi dò một câu: "Luân phiên điều động binh lực quy mô thế này, nếu như là giằng co một năm hai năm thì không dễ làm lắm, cho nên thần nghĩ nếu đã muốn luân phiên điều động chiến binh các đạo lên diễn tập, vậy thì không bằng định định kỳ năm năm?"

"Một năm hai năm đương nhiên không đáng, năm năm cũng không đáng."

Hoàng đế cười cười nói: "Mười năm trở lên."

Các quan viên trong phòng đều kinh ngạc, mười năm trở lên?

Hoàng đế nói: "Chỉ cần mười năm là có thể kép sụp quốc lực của Hắc Vũ, mà Đại Ninh của trẫm có thể huấn luyện ra một lứa binh sĩ năng chinh thiện chiến, mười năm sau bất kể là quân sự hay tài lực của Hắc Vũ đều sẽ bị kéo xuống hố sâu, nhưng ý tưởng này cần suy diễn. Mấy ngày này người của Binh bộ tạm dừng hết những chuyện khác lại, mau chóng nghĩ ra một phương lược giao cho trẫm."

Binh bộ thượng thư cúi người: "Thần tuân chỉ, thần trở về sẽ triệu tập mọi người lại thương nghị."

Hoàng đế ừ một tiếng, đi nhanh đến cửa, nhìn phong cảnh bên ngoài trầm mặc một lúc, sau đó căn dặn một tiếng: "Đi mời thái tử đến, từ hôm nay trở đi, trẫm và triều thần nghị sự, thái tử có thể tham dự."

Đại Phóng Chu vội vàng lên tiếng đáp lại, đi nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa nghĩ mấy ngày nay bệ hạ thật sự vui vẻ. Bệ hạ vui vẻ, y cũng vui vẻ, cho nên chạy đi cũng rất nhanh nhẹn.

Hoàng đế quay đầu lại hỏi một câu: "Trang Ung đã đến đâu rồi?"

"Tính ra, lúc này hẳn là đã vào Đại Vận Hà rồi."

"Trẫm sắp xếp người đón hắn."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi: "Trẫm muốn việc nghênh đón này, không có lỗi với hắn, xứng với hắn."

Cùng lúc đó, Đại Vận Hà.

Một chiếc chiến thuyền Phục Ba men theo Đại Vận Hà đi thẳng lên hướng bắc, Trang Ung đứng ở đầu thuyền, hai tay vịn mép thuyền dường như một khắc cũng không muốn trở về nghỉ ngơi. Ông ta đã đứng ở đây nhìn hai bên bờ sông rất lâu rất lâu, không một ai biết tại sao, vị phong cương đại này nhìn cảnh mà lại ướt mắt. Ông ta thật sự không muốn trở về phòng, chỉ muốn nhìn như vậy mãi.

Giống như, đã cả đời chưa từng trở về vậy.

Trang Ung vừa đi vừa nhìn, khóe miệng đều cong lên. Thiên hạ Đại Ninh này, từng ngọn cây ngọn cỏ, từng thôn từng trấn, từng sông từng núi, nhìn thì thoải mái, nhìn thế nào cũng thoải mái, tuy rằng bên Cầu Lập cũng đã sớm được tính là của cương vực Đại Ninh nhưng thật sự không có lòng trung thành gì. Thuyền của Trang Ung chỉ vừa mới vào kênh đào, tâm trạng của ông ta đã không thể nào bình tĩnh trở lại, mỗi một cảnh tượng nhanh chóng lướt qua trong đầu đều là những lần ông ta suất quân đi qua kênh đào này.

Nghĩ đến nhiều nhất tất nhiên vẫn là lần đầu tiên suất quân xuôi nam, khi đó thủy sư chỉ vừa mới có sức lực tác chiến, đội thuyền ùn ùn chạy tới nam cương chuẩn bị đánh một trận long trời lở đất với người Cầu Lập. Thật ra kế hoạch đã định ra lúc đầu chỉ là đánh bại Cầu Lập, đánh mãi đánh mãi, sau đó Cầu Lập đã bị tiêu diệt.

Lúc ấy tiểu tử ngốc đó ngây ngô ấu trĩ... Nghĩ đến đây, Trang Ung hơi ngây người ra sau đó cười, tiểu tử ngốc đó, lẽ nào hiện tại không ấu trĩ?

Hắn có thể trở thành đại tướng quân quả thực chính là một kỳ tích, có thể là đại tướng quân thiếu tâm nhãn nhất mấy trăm năm Đại Ninh lập quốc. Khi đó thật là tốt, mình cũng không già nua như hiện giờ.

Cũng may là bệ hạ không quên, vẫn điều ông ta về.

Trang Ung thở dài một hơi, bất kể nói thế nào thì trở về là tốt. Ông ta nghiêng đầu nhìn sang một bên khác, cô con gái duy nhất Trang Nhược Dung và thê tử của ông ta đứng ở đó nhìn ông ta mỉm cười. Lần trước ông ta gần như là ép buộc thê tử và con gái về Trường An, kết quả cũng không thành công, sau đó ông ta cũng thuận theo tự nhiên. Nếu người một nhà cũng không thể ở bên nhau thì quả thật là chuyện tàn nhẫn. Ông ta nghĩ vợ con trở về sẽ sống tốt hơn một chút, nhưng lại quên nếu họ không ở bên cạnh ông ta thì làm sao có thể yên lòng.

"Ở nhà vẫn tốt."

Trang Ung cười cười.

Trang phu nhân ừm một tiếng, đã rất lâu rất lâu không thấy nụ cười thư thái như vậy trên mặt trượng phu cho nên bà cũng vui vẻ, niềm vui phát từ tận xương tủy. Nhìn thấy vẻ u sầu trên trán trượng phu cũng không còn nữa, sao bà có thể không vui được.

Trang Ung cũng biết mình cười hơi thất thố, giống như một đưa trẻ.

Nhưng ông ta không nhịn được.

"Sau khi trở lại Trường An, ta đưa hai người đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm."

Trang Ung nhìn khuôn mặt của phu nhân, trong ánh mắt là sự áy náy và sủng ái.

"Đã rất lâu rồi không có ăn cơm rượu của Nghênh Tân Lâu."

Thế nhưng Trang phu nhân lại cười lắc đầu: "Không thể ra ngoài ăn được, bữa cơm đầu tiên phải nấu ở nhà mới đúng, nổi lửa trong nhà sẽ có hơi khói lửa, hơi khói lửa chính là nhân khí, trong nhà sẽ không lạnh lẽo nữa."

"Được được được, nghe lời bà."

Trang Ung nhìn về phía con gái: "Con muốn ăn gì?"

Trang Nhược Dung cười nói: "Phụ thân, còn cách Trường An rất xa nữa, bây giờ đã bắt đầu nghĩ xem ăn gì rồi?"

"Ha ha ha ha... Không kiềm chế được."

Trang phu nhân nói: "Ông vừa về Trường An, nhất định bệ hạ sẽ muốn gặp ông, cho nên bữa cơm đầu tiên này nhất định là ông ăn ở trong cung, còn hỏi chúng ta muốn ăn gì. Chúng ta muốn ăn gì cũng không có ông, ông không ăn được."

"Nói cũng đúng."

Trang Ung nói: "Chẳng lẽ bệ hạ triệu ta vào cung cùng ăn cơm lại không cho hai người đi?"

Đang nói thì phía trước có một hạm đội trên sông đi đến, vẻ mặt củaTrang Ung lập tức nghiêm trang khi nhìn thấy chiến thuyền kia, trong lòng ông ta cũng căng thẳng theo. Gặp hạm đội, chẳng lẽ nam cương lại xảy ra chuyện gì rồi? Ông ta chỉ vừa mới rời khỏi bên đó, nếu có quân vụ gì, lúc này mình rời đi chẳng phải là rất không thỏa đáng ư? Trong thoáng chốc, trong đầu Trang Ung đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Đội thuyền phía đối diện đó là do mười chín chiếc chiến thuyền tạo thành, trong đó có mười sáu chiếc chiến thuyền Phục Ba mới nhất, hai chiếc chiến thuyền Vạn Quân mới nhất, dẫn đầu là kỳ hạm, một chiếc Thần Uy mới nhất.

Chiến thuyền chậm rãi dừng lại ở phía trước, hạ neo, sau đó Trang Ung liền nghe thấy từng hồi tiếng tù và. Chỉ chốc lát, toàn binh sĩ trên tất cả chiến thuyền đều lên boong thuyền, đứng chỉnh tề hướng mặt về phía Trang Ung, mỗi một người người đều đứng thẳng tắp.

Trên chiếc kỳ hạm Thần Uy kia, một hán tử mặc giáp tướng quân đi nhanh về phía trước, đi đến đầu thuyền rồi đứng lại, sau đó bộp một tiếng, nâng tay phải lên làm quân lễ Đại Ninh tiêu chuẩn nhất.

"Phụng mệnh bệ hạ, dùng thuyền lớn Thần Uy, cung nghênh đại tướng quân về nhà!"

Vù!

Toàn bộ các binh sĩ trên tất cả chiến thuyền đều nâng cánh tay phải lên, thời khắc đó tựa như bốn phương dậy sấm.

"Cung nghênh đại tướng quân về nhà!"

Bình Luận (0)
Comment