Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1207 - Chương 1207: Ta Muốn Đánh Một Chút

Chương 1207: Ta muốn đánh một chút Chương 1207: Ta muốn đánh một chút

Người như Trang Ung về nhà phải dùng Thần Uy mở đường, lúc này dùng quân uy mở đường, phải cho thiên hạ biết.

Ý của bệ hạ chính là Trang Ung về nhà, phải để cho thiên hạ biết.

Mười chín chiếc chiến hạm này chính là tới đón Trang Ung, tướng quân đứng ở đầu thuyền Thần Uy kia lớn tiếng nói: "Mời đại tướng quân chuyển sang Thần Uy!"

Tất cả binh lính trên chiến thuyền đồng thanh hô to một tiếng: "Mời đại tướng quân chuyển sang Thần Uy!"

Đó mới là thuyền xứng với đại tướng quân Trang Ung. Bệ hạ nói trẫm muốn làm sự nghênh đón này không làm có lỗi với Trang Ung, xứng với Trang Ung.

Lúc ban đầu xưởng thuyền An Dương là một tay Trang Ung dựng lên, hiện tại xưởng thuyền An Dương có thể nói là xưởng thuyền lớn nhất, mạnh nhất đương thời, có thể làm ra được chiến thuyền đi đầu thế giới. Mà những khó khăn khi năm đó Trang Ung không ngừng thò tay ra xin tiền triều đình coi như cũng đã thể hiện được giá trị.

Nhìn chiến thuyền khổng lồ đã rất khác với Thần Uy đời thứ nhất kia, trong lòng Trang Ung ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Ông ta là người dùng Thần Uy đời thứ nhất, Thần Uy hiện giờ đã là đời thứ ba, mặc dù chỉ lớn hơn đời thứ nhất Thần Uy một ít nhưng chiến lực đã không thể so sánh được. Thần Uy đời mới nhất này trang bị hỏa khí, tuy vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng Trang Ung nhìn thấy nó làm sao có thể không kích động được?

"Lên thuyền, ta muốn lên thuyền."

Trang Ung run giọng nói một câu, lúc cất bước đi mới phát hiện tay chân của mình đều đang run rẩy.

"Thần Trang Ung, khấu tạ bệ hạ."

Ông ta vịn mép thuyền quỳ xuống, hướng về phương bắc dập đầu thật mạnh.

Hai bên bờ Đại Vận Hà, một thiếu niên mười mấy tuổi đứng ở đó nhìn chiến kỳ đỏ sẫm tung bay trên thuyền lớn, nhìn những chiến binh người thẳng tắp trên chiến thuyền nâng cánh tay phải lên đặt ngang ngực, cũng không biết là gã cố ý bắt chước hay làm theo bản năng, cũng nâng cánh tay phải đặt trên ngực. Mẫu thân gã nhìn thấy con trai phản ứng như vậy liền cười, giơ tay lên chỉ về phía chiến thuyền: "Có phải hay cũng muốn giống bọn họ không?"

Nắm đấm của thiếu niên đập vào ngực: "Giống đại tướng quân."

Mẫu thân của thiếu niên xoa xoa đầu gã, có chút hy vọng: "Nếu tương lai con cũng có thể làm đại tướng quân thì nhất định mẹ sẽ cực kỳ vui, nhưng con à, muốn trở thành đại tướng quân không phải chỉ nghĩ là được, phải nỗ lực làm một người ưu tú hơn. Con nhìn tướng sĩ trên chiến thuyền xem, cho dù chỉ là chiến phục của binh lính, người không ưu tú cũng không có tư cách mặc."

Thiếu niên gật đầu thật mạnh: "Tương lai con nhất định làm được."

Mẫu thân của thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn về phía chiến thuyền trên Đại Vận Hà, tầm mắt từ từ chuyển sang hai bờ Đại Vận Hà, rất nhiều thiếu niên đều lần lượt từ từ giơ cánh tay phải lên, bắt chước chiến binh đặt cánh tay phải ngang ngực, đó là tương lai của Đại Ninh.

Thái Sơn.

Hoàng đế và các triều thần thương nghị rất lâu về chuyện của bắc cương và đông cương. Những năm gần đây Đại Ninh không sợ đối mặt với chiến tranh nhất, cho nên dù sau khi hoàng đế bắc chinh đã quyết quốc sách là tạm thời không khai chiến với Hắc Vũ nữa để nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng nếu thật sự không thể không đánh, chẳng lẽ Đại Ninh lại không dám đánh?

Đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường cường đại ở chỗ, ông ta nhìn xa hơn bất cứ ai, xa hơn rất nhiều rất nhiều. Bắt đầu từ khi ông ta nhập chủ cung Vị Ương đã suy nghĩ làm như thế nào để đánh Hắc Vũ một trận thật đau, nhưng không phải là sau khi ông ta đăng cơ liền đánh ngay lập tức, lúc đó Đại Ninh vẫn chưa đủ tự tin. Vì mục tiêu này, bệ hạ dùng gần ba mươi năm để gian chuẩn bị, từng bước một, đánh chắc chắn.

Trước hết ổn định nội bộ Đại Ninh, khiến cho triều thần tin phục, khiến cho kỷ cương nghiêm túc, khiến cho trên dưới một lòng, sau đó bắt đầu kế hoạch xây dựng thủy sư Đại Ninh, rồi lại đi chinh phục những tiểu quốc chung quanh Đại Ninh, dùng tài nguyên đoạt được từ những nơi này cung cấp cho đại quân bắc chinh. Kết cấu khổng lồ như vậy, kế hoạch khổng lồ như vậy mà bệ hạ không có một chút sơ hở nào.

Cho nên đánh Hắc Vũ, mặc dù quốc lực Đại Ninh cũng bị hao tổn, nhưng so với Hắc Vũ thì vẫn mạnh hơn quá nhiều.

Hoàng đế và các triều thần cùng ăn cơm, chuyện nên thương nghị gần như cũng thương nghị xong. Các triều thần cơm nước xong lập tức lui đi, trong phòng chỉ còn Lại Thành và thái tử Lý Trường Diệp ở lại. Bệ hạ liếc mắt nhìn Lại Thành một cái rồi nói: "Trẫm cũng cảm ơn khanh, mời trẫm ăn một bữa cơm sáng."

Lại Thành thở dài sau đó nghiêng đầu nhìn, đã là chiều rồi.

Hoàng đế thấy ông ta thở dài, không nhịn cười được: "Cảm thấy mời trẫm ăn những món này quá keo kiệt sao? Trẫm biết khanh là người ưa sĩ diện, cho nên nếu khanh định mời trẫm ăn một bữa cơm tối nữa thì trẫm nhất định cũng sẽ nể mặt khanh, thậm chí trẫm có thể gọi món ăn để thỏa mãn khanh."

Lại Thành: "Thần còn có rất nhiều việc ở bên Nội Các chưa làm xong, thần cáo lui trước."

Hoàng đế nói: "Lúc này đi, là định ngày mai muốn mời trẫm ăn cơm sao?"

Lại Thành lại lui về: "Thần không đi đâu cả."

Hoàng đế cười nói: "Giữ khanh lại là vì còn có vài chuyện quan trọng... Diệp Vân Tán đang tiếp xúc với Liêu Sát Lang, nếu lần này bắc cương không đánh đại chiến, hẳn là Liêu Sát Lang cũng sẽ không chết, trừ phi là Tâm Phụng Nguyệt đã nhận ra điều gì. Lát nữa khanh trở về, chọn một người thích hợp trong Nội các đi bắc cương. Nếu Liêu Sát Lang muốn làm phản thì cần trẫm cổ vũ cho hắn. Tuy rằng Diệp Vân Tán cấp bậc không thấp nhưng dù sao cũng là ở địa phương, nếu như là triều đình phái người tiếp xúc với Liêu Sát Lang, Liêu Sát Lang sẽ càng tự tin hơn."

Lại Thành vội vàng nói: "Thần tuân chỉ, thần mau chóng xác định ứng viên, giao cho bệ hạ chọn lựa."

"Khanh quyết định là được."

Hoàng đế trở lại chỗ bàn sách, nhìn chồng tấu chương cao ngất trên bàn, sau đó vẫy tay với thái tử Lý Trường Diệp: "Con phê duyệt những tấu chương này, phê duyệt bản nào giao cho trẫm bản đó, trẫm muốn xem thử khả năng của con."

Lý Trường Diệp giật mình nhưng vội vàng đi qua: "Nhi thần tuân chỉ."

Hoàng đế bưng chén trà đi sang một bên ngồi xuống, chỉ chỉ vào cái ghế đối diện: "Lại Thành, khanh lại đây ngồi."

Lại Thành ghé mông ngồi xuống ghế, nhìn nhìn hoàng đế, dường như muốn nói lại thôi.

Hoàng đế hỏi: "Nghĩ gì vậy?"

Lại Thành nói: "Thần muốn biết, bữa cơm sáng này sẽ trừ bao nhiêu bạc của thần."

Hoàng đế cười lớn ha ha: "Nhìn bộ dạng nhỏ mọn của khanh xem. Khanh là đương triều thủ phụ đại học sĩ, bổng lộc của khanh đứng đầu trong cả triều văn võ, bằng với thân vương, bảo khanh lấy ra ít bạc như vậy ăn cơm mà khanh đã đau xót giống như đục tim vậy. Sao khanh có thể keo kiệt như vậy?"

Lại Thành nói: "Ý chỉ của bệ hạ đương nhiên thần không dám cãi lại, đương nhiên thần cũng thành tâm thành ý muốn mời bệ hạ ăn cơm, muốn mời các vị đồng liêu ăn cơm, chỉ là thần muốn nói... Có thể trừ theo tháng không?"

Phụt một tiếng, ngụm nước trà hoàng đế vừa mới uống vào miệng liền bị phun ra ngoài, nhưng cũng không thê thảm bao nhiêu. Lại Thành ngồi đối diện ông ta, còn ngồi gần nữa, cho nên đại khái là ngụm nước trà này đều phun lên người Lại Thành.

Lại Thành lau mặt: "Bệ hạ, đây là phê chuẩn rồi?"

Hoàng đế cười lắc đầu: "Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, thế nào cũng nói trẫm vừa keo kiệt vừa hà khắc, đương triều thủ phụ đại học sĩ của trẫm lại nghèo đến như vậy? Nhưng trên thực tế không phải là khanh nghèo, là khanh thật sự keo kiệt... Trẫm có thể phê chuẩn thỉnh cầu của khanh, bữa cơm này trừ bạc theo tháng cho khanh."

Lại Thành cười nói: "Đa tạ bệ hạ."

Hoàng đế: "Một tháng thêm một phần tiền lãi, khanh xem chia thành mấy tháng?"

Lại Thành lấy một thỏi bạc từ trên người ra đặt lên bàn trà: "Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, thần trả luôn bây giờ."

Hoàng đế sáng mắt lên: "Khanh mà lại mang theo bạc trên người?"

Lại Thành: "Một chút ít, một chút ít."

Hoàng đế hỏi: "Xem ra vẫn còn dư?"

Lại Thành: "Một chút ít, một chút ít."

Hoàng đế: "Nào, chơi hai ván cờ."

Lại Thành sắp khóc rồi: "Bệ hạ à, bạc của thần không đủ chơi cờ với người đâu."

Hoàng đế vung tay lên: "Không sao, khanh có bao nhiêu tiền thì chúng ta cược bấy nhiêu."

Đúng lúc này đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật đi vào, vừa vào cửa đã nghe thấy hoàng đế nói muốn chơi cờ, Đạm Đài Viên Thuật thoáng trầm ngâm một chút sau đó quay đầu đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn trời đất rộng lớn, hít thở thật sâu. Đạm Đài đại tướng quân nghĩ ở bên ngoài vẫn tốt, không khí trong lành, tầm nhìn tốt, cái gì cũng tốt, chủ yếu là bạc trong túi tốt. Nếu bệ hạ chơi một ván đã thắng hết bạc của Lại Thành, ông ta vừa mới vào cửa thì có thảm hay không, ngươi nói xem có thảm hay không.

Bắc cương.

Thẩm Lãnh tựa vào cửa sổ ngẩn người nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong phòng thật sự rất ấm áp. Kiến trúc bên Hắc Vũ khá độc đáo, trong vách tường để lại khoảng trống, cho nên hơi nóng của lò sưởi trên tường có thể luồn đi khắp phòng. Đương nhiên chỉ là gian phòng phòng ở, trong hành lang của cung Băng Nguyên thì rất lạnh lẽo.

Thời tiết bên này chính là như vậy, ai cũng biết tuyết dày sẽ đến, nhưng không một ai biết lúc nào tuyết dày sẽ đến. Sau khi tuyết rơi thì cũng không cần quá lo lắng người Hắc Vũ đột nhiên tiến công nữa, đương nhiên hiện tại người Hắc Vũ cũng không dám tùy tiện tiến công. Hiện tại cung Băng Nguyên có hơn một vạn biên quân tinh nhuệ Đại Ninh, lại không thiếu lương thảo, người Hắc Vũ biết rất rõ sau khi binh lực của quân Ninh đạt tới một vạn thì khó đánh cỡ nào. Nếu là bình nguyên dã chiến, với binh lực Hắc Vũ ở ngoài thành Băng Nguyên hiện giờ, muốn đánh thắng một vạn biên quân Đại Ninh cũng không phải là không có khả năng, mà là khả năng rất lớn, nhưng hiện tại biên quân có sự hiểm trở của núi tuyết làm chỗ dựa, quan trọng nhất là Thẩm Lãnh ở đây.

"Đại tướng quân."

Vương Khoát Hải đứng ở một bên cất giọng ồm ồm hỏi một câu: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm sao? Nếu muốn chiếm lợi thế trước người Hắc Vũ, phải nghĩ một biện pháp làm cho người Hắc Vũ động đậy."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đã quên hai ngày trước ta nói gì với các ngươi rồi?"

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã nói với các ngươi, cục diện bây giờ không nằm ở chỗ trận này đánh lớn cỡ nào. Biên quân bắc cương Đại Ninh ta vội vàng tập kết, đi đường xa đến, người Hắc Vũ đến nhanh hơn người của chúng ta, cho nên sẽ là dĩ dật đãi lao. Nếu thật sự đánh nhau, chúng ta sẽ chịu thiệt thòi, dù chỉ là chết thêm một huynh đệ cũng là chịu thiệt, cho nên cục diện tốt nhất bây giờ là giằng co."

Thật ra hai ngày trước khi Thẩm Lãnh và Vương Khoát Hải bọn họ thương nghị quân vụ đã từng nói lần này cục diện có lợi nhất chính là giằng co, tiếp tục giằng co mãi, mười năm, tám năm sau hãy nói. Nhưng cứ giằng co như vậy mà không chiếm lợi thế thì quả thật có chút không cam lòng, đó không phải là tính cách của Thẩm Lãnh...

Tầm nhìn của Thẩm Lãnh trở lại bên ngoài cửa sổ: "Nhưng ức hiếp người Hắc Vũ ở bên ngoài một chút cũng phải có một thời cơ thích hợp, ức hiếp bọn họ, bọn họ cũng không dám ức hiếp lại..."

Hắn hỏi một câu: "Tạ Tây Thành, thám báo của chúng ta có tin tức không?"

Tạ Tây Thành trả lời: "Vẫn chưa có, đã ra ngoài ba ngày rồi, có cần ti chức phái thêm một nhóm nữa không?"

"Không cần."

Thẩm Lãnh nói: "Hiện tại người Hắc Vũ không dám động đến người của chúng ta, cho dù biết rõ là thám báo của chúng ta thì cũng chỉ theo dõi mà thôi, không cần quá lo cho các huynh đệ. Thám báo mà về, ngươi lập tức đến báo cho ta biết."

Thẩm Lãnh ngừng lại một chút: "Không đánh một chút, lòng bàn tay thật sự ngứa ngáy."

Bình Luận (0)
Comment