Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1208 - Chương 1208: Binh Lực Của Địch Và Ta

Chương 1208: Binh lực của địch và ta Chương 1208: Binh lực của địch và ta

Không ở bắc cương thì rất khó nhìn thấy tuyết dày như vậy, dày đến mức ngay cả tầm nhìn cũng không được bao xa, bông tuyết vừa lớn lại dày, giống như có người nào đó đang rắc từng bó bông xuống vậy, hơn nữa đêm nay còn không có gió cho nên cảnh tuyết như thế này càng hiếm thấy hơn. Bên bắc cương gió tuyết đều lớn, nhưng những ngày có tuyết mà không có gió lại ít đến mức đáng thương.

Thẩm Lãnh đứng ở cửa cung Băng Nguyên nhìn bông tuyết bay xuống trước mắt. Thật ra hắn căn bản không chú ý tới tuyết trước mắt, trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc kế hoạch mà mình đã nghĩ trước đó có mấy phần khả thi.

Nếu thám báo trở về thì đáng để làm một lần, nhưng đương nhiên là có mạo hiểm. Hắn không thể dùng các chiến binh của Đại Ninh để đánh cược một trận chiến tranh không quan trọng, có thể bảo đảm vụ đánh cược này kiếm được nhiều thì mới đánh cược, kiếm được ít cũng không đáng.

Hai người Trà gia và Tẩm Sắc từ trong cung Băng Nguyên đi ra, Tẩm Sắc vừa muốn lên tiếng thì Trà gia khẽ lắc đầu, thế là Tẩm Sắc không nói nữa.

Hai người đứng ở phía sau Thẩm Lãnh một hồi lâu, dường như Thẩm Lãnh cũng không phát hiện ra. Thật ra đương nhiên không phải là không phát hiện, mà là Thẩm Lãnh không lo lắng về người xuất hiện sau lưng, dứt khoát tiếp tục nghĩ xem nên làm như thế nào.

Qua một hồi lâu sau Thẩm Lãnh thật dài một hơi, sau đó mới giật mình, trên người mình đã phủ một lớp tuyết thật dày. Hắn đứng ở cửa không có che chắn, cho nên đã biến thành một người tuyết.

"Nam nhân tập trung tinh thần có đẹp trai không?"

Trà gia cười hì hì, trong mắt sáng lấp lánh.

Tẩm Sắc cười nói: "Hắn tập trung tinh thần hay không, trong mắt ngươi không đều là đẹp trai muốn chết."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía họ, sau đó cười ha hả đi trở lại: "Đương nhiên ta đẹp trai, cho dù ta biến thành người tuyết thì cũng là người tuyết đẹp trai nhất. Đương nhiên ta cũng không thể quá tự mãn, chỉ là đẹp trai hơn Mạnh Trường An bảy chục tám chục lần."

Tẩm Sắc bĩu môi, Trà gia vẫn cười hì hì.

"Có chuyện?" Thẩm Lãnh hỏi.

Tẩm Sắc nói: "Lúc nãy cùng Trà Nhi nói đến chuyện khi nào rời khỏi đây, đột nhiên nghĩ đến một số chuyện. Hẳn là ta hiểu Hắc Vũ hơn ngươi một chút, cho nên định đến nói với ngươi, có lẽ sẽ có trợ giúp cho sau này."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Không vội, ta đi tìm chút thịt đông. Thời tiết này nếu không vừa ăn lẩu vừa bàn chuyện, quả thực làm hỏng thời tiết."

Thật ra Tẩm Sắc chưa từng ăn lẩu cho nên có chút mong đợi.

Đối với Thẩm Lãnh mà nói việc chuẩn bị mấy thứ này quả thực đều không tính là gì, hắn rất nhanh chóng dọn đồ xong. Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải, Tạ Tây Thành bọn họ cũng đều được gọi đến, bày một cái bàn ăn ở ngay trong đại điện cung Băng Nguyên, đặt gần lò sưởi, rất ấm áp, còn có thể nhìn thấy tuyết lớn rơi bên ngoài, cho nên bầu không khí này làm cho người ta cực kỳ hài lòng.

"Nếu Tâm Phụng Nguyệt đích thân đến, với sự hiểu biết của ta về người này, nhất định sẽ mang theo lực lượng rất mạnh của Kiếm Môn. Từ sau lần trước Kiếm Môn bị người khác khiêu chiến giết chết hai vị đại cung phụng và mấy vị đại kiếm sư, Tâm Phụng Nguyệt xuất hành càng cẩn thận hơn. Lão chọn không ít cao thủ từ quân đội các nơi trong Hắc Vũ, Vũ Môn, và cả trong các đại gia tộc để bổ sung vào Kiếm Môn. Đại cung phụng Tử Linh Khế bị giết trước đó cũng không được tính là người có võ nghệ mạnh nhất ở trong Kiếm Môn, nhiều nhất cũng chỉ xếp thứ ba."

Tẩm Sắc ăn một miếng thịt nhúng, sau đó rất tò mò về loại nước chấm này.

Thẩm Lãnh nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng ta, giải thích một câu: "Tương vừng."

Tẩm Sắc ngẩn ra: "Mạt chược? Nghiền nát ra là mùi vị này sao? Chẳng trách người Ninh các ngươi thích đánh mạt chược, có thể chơi còn có thể ăn."

Thẩm Lãnh suy nghĩ, giải thích thì quá phiền phức, dứt khoát không giải thích nữa.

Trà gia không nhịn được, gần như phun cả thịt trong miệng ra ngoài.

Trần Nhiễm ngồi ở một bên nghiêm túc nói: "Cũng không phải tất cả mạt chược đều có thể ăn được. Mạt chược chia làm ba loại sách, văn, vạn, còn có các loại bài như đông, tây, nam, bắc, trung, phát, bạch. Nếu muốn phối với lẩu thì phải xem ngươi muốn ăn vị gì, lẩu cay phải có hồng trung, loại lẩu không cay này hợp với phát tài nhất..."

Trà gia trừng mắt nhìn gã một cái. Tẩm Sắc nhìn ra được Trần Nhiễm đang nói dối, lại nhìn thấy Trà gia lườm Trần Nhiễm, vì thế hỏi Trà gia: "Hắn nói vậy có phải là không đúng không, là lừa ta?"

Trà gia ừ một tiếng: "Hắn toàn nói lung tung... Ăn lẩu cay phải có yêu kê, ăn lẩu không cay phải có nhất văn..."

Tạ Tây Thành và Vương Khoát Hải liếc nhìn nhau một cái, hai người cũng không biết nói gì, cũng không dám cười ra tiếng, dứt khoát cắm đầu ăn là được, nhưng nén nhịn khó chịu, quai hàm run run.

Thẩm Lãnh ngừng một chút rồi nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Tẩm Sắc ừ một tiếng, chỉ nước chấm trong bát: "Mạt chược nhất văn này ăn ngon thật."

Thẩm Lãnh: "..."

Tẩm Sắc tiếp tục nói: "Để bổ sung lực lượng mới, Tâm Phụng Nguyệt còn chọn không ít quân nhân trẻ tuổi, mặc dù không nhận làm đệ tử nhưng lại đích thân dạy dỗ, cũng gửi một bộ phận quân nhân trẻ tuổi rất có tiềm lực vào trong quân đội rèn luyện. Quân đội Hắc Vũ ở bên ngoài là của Bồ Lạc Thiên Thủ. Theo ta được biết trong quân Bồ Lạc Thiên Thủ có ít nhất ba người trẻ tuổi được Tâm Phụng Nguyệt coi trọng, một người tên là Thanh Thụ, một người tên là Ca Vân Đạt, một người tên là Bân Diệp. Trong đó cần phải coi chừng nhất chính là Thanh Thụ, võ nghệ của người này nghe nói ngay cả Tâm Phụng Nguyệt cũng hết sức cảm thán, từng nói khi lão ta còn trẻ cũng không phải đối thủ của Thanh Thụ. Nhưng cũng có người nói, Thanh Thụ sợ bị người khác đố kỵ cho nên căn bản là không dùng toàn lực, chiến lực thực tế của hắn mạnh hơn biểu hiện ra ngoài rất nhiều, chỉ là người này xuất thân hàn môn, không dám cao ngạo."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Còn gì nữa không?"

"Bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt sẽ thường xuyên dẫn theo hai đệ tử, một người tên là Huyễn Kiếm, một người tên là Mê Kiếm. Nếu đơn độc thì không phải đối thủ của Tử Linh Khế, nhưng hai người liên thủ thì Tử Linh Khế lại không phải đối thủ của bọn họ. Ngoài ra, Kiếm Môn còn có một vị đại cung phụng tên là Ngọ Tà, thực lực ngang hàng với Tử Linh Khế, đại khái là ai cũng không thể dễ dàng thắng ai."

"Ba người này thật ra cũng không phải là thật sự khiến người ta cảm thấy khó chơi, người khó chơi hơn là đại chỉ huy sư bạch kỵ Vô Vi Pháp. Tuy rằng hắn được xem như người của Kiếm Môn nhưng căn bản là không dùng kiếm. Lúc ban đầu hắn cũng không phải do Kiếm Môn bồi dưỡng, mà là phó tướng quân cấm quân trước đây của đại ca ta Khoát Khả Địch Hoàn Liệt. Không thể không nói, hắn là nhân tài không được trọng dụng."

Tẩm Sắc nói: "Tướng quân cấm quân vốn là người của gia tộc Khoát Khả Địch ta, tên là Khoát Khả Địch Đa Bình. Nếu người này không phải người của gia tộc Khoát Khả Địch, cho hắn một chức giáo úy cũng không ủy khuất, thậm chí là còn phí hoài cấp bậc giáo úy, nhưng đại ca ta vẫn tín nhiệm người của hoàng tộc hơn, cho nên chèn ép Vô Vi Pháp. Vô Vi Pháp rất uất ức, khinh thường Khoát Khả Địch Đa Bình nhưng lại không thể làm gì được, còn không chỉ một lần bị Khoát Khả Địch Đa Bình sỉ nhục, sau đó Tâm Phụng Nguyệt biết được đã đưa Vô Vi Pháp đến Kiếm Môn."

"Qua hai ba năm sau, đại hội Kiếm Môn, Vô Vi Pháp liên tiếp đánh thắng tất cả các đối thủ, nhưng ra tay quá ác liệt cho nên khiến công chúng phẫn nộ, vì thế Tâm Phụng Nguyệt lại điều hắn vào bạch kỵ. Chỉ một năm, Vô Vi Pháp đã đánh bại đại chỉ huy sứ bạch kỵ, trở thành thủ lĩnh của bạch kỵ, thực lực của người này... chắc hẳn là không thua Mạnh Trường An."

Nghe được câu nói cuối cùng này, ánh mắt của Thẩm Lãnh trở nên nghiêm túc.

Tẩm Sắc tiếp tục nói: "Chiến lực của Vô Vi Pháp được công nhận đứng thứ hai trong Kiếm Môn, chỉ đứng sau Tâm Phụng Nguyệt, nhưng trên thực tế danh hiệu Hắc Vũ đệ nhất cao thủ đó của Tâm Phụng Nguyệt chưa chắc đã là danh xứng với thực, nhưng rất mạnh. Mạnh cỡ nào thì ta cũng không phải quá rõ ràng, ít nhất cũng sẽ không thua Vô Vi Pháp."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngoại trừ những người này ra, còn có ai nữa?"

"Còn có tướng quân cấm quân hiện tại Vị Bộc Thiên. Sau khi Khoát Khả Địch Đa Bình bị Tâm Phụng Nguyệt giết, đại chỉ huy sứ bạch kỵ Kiếm Môn cũ Vị Bộc Thiên liền bị Tâm Phụng Nguyệt điều đi làm tướng quân cấm quân, bởi vì lão ta biết người như Vị Bộc Thiên và Vô Vi Pháp không thể ở cạnh nhau. Sau khi Vô Vi Pháp đánh bại Vị Bộc Thiên, để duy trì cân bằng nên Tâm Phụng Nguyệt điều Vị Bộc Thiên đi. Nếu lần này Tâm Phụng Nguyệt đích thân đến, tối thiểu hai người này nhất định đều sẽ đến, còn có Huyễn Kiếm và Mê Kiếm. Về phần đại cung phụng Ngọ Tà sẽ tới hay không thì ta không dễ nói."

Thẩm Lãnh thầm ghi nhớ những cái tên này, nhìn về phía Tẩm Sắc hỏi: "Ngươi đoán, nếu Tâm Phụng Nguyệt đến thì sẽ mang bao nhiêu quân."

"Tinh Thành đang huấn luyện tân quân với quy mô lớn, lại điều động kỵ binh năng chinh thiện chiến từ các bộ tộc xây dựng một đội quân chỉ do Tâm Phụng Nguyệt chỉ huy, tên là quân đoàn kỵ sĩ Huân Chương. Đội kỵ binh này có chừng bốn vạn người, cũng được coi như là tuyển chọn kỹ lưỡng, vẫn chưa từng giao chiến thật sự, cho nên rốt cuộc có đánh tốt hay không thì ta cũng không dễ nói."

Tẩm Sắc vừa ăn vừa nói, má căng phồng lên, khiến người ta nhìn thấy mà thật sự nghi ngờ cuộc sống của hoàng tộc Hắc Vũ thật ra cũng không tốt, ăn lẩu mà cũng như vậy... Nàng ta đã nhanh chóng nắm được cách ăn, chấm hai mặt của miếng thịt trong nước chấm, chấm đẫm nước chấm sau đó đưa vào miệng, khuôn miệng nhỏ nhắn kia phồng lên cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng.

"Về phần tân quân do Tinh Thành huấn luyện, tuy rằng số lượng khổng lồ nhưng không cần quá để ý. So với nói những lính mới này được chuẩn bị để đối kháng với Ninh quốc, còn không bằng nói là Tâm Phụng Nguyệt chuẩn bị để ứng đối với chiến tranh trong Hắc Vũ quốc. Thật ra lão ta vẫn luôn không yên tâm về Liêu Sát Lang, cho dù ủy thác trọng trách nhưng cũng không yên tâm, đương nhiên cũng phải đề phòng ta."

Tẩm Sắc nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cho nên ta phỏng đoán lần này Tâm Phụng Nguyệt mang tới không ít hơn mười vạn binh, có khoảng chừng tám ngàn bạch kỵ Kiếm Môn, quân đoàn kỵ sĩ Huân Chương có bốn vạn, cộng thêm năm sáu vạn lính mới. Mà nếu Liêu Sát Lang tới, tất nhiên hắn không dám mang binh lực của đại doanh Nam Viện, một là phải để lại phòng bị quân Ninh, hai là một khi hắn thật sự mang binh lực của đại doanh Nam Viện ra, Tâm Phụng Nguyệt nhất định sẽ có đề phòng, thậm chí sẽ ra tay với hắn trước, cho nên bên phía Liêu Sát Lang ngoại trừ nhân mã núi Đông Trường ra chính là quân đội của Bồ Lạc Thiên Thủ, tổng cộng binh lực có khoảng mười vạn người."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Hai mươi mấy vạn người."

Thật ra binh lực Hắc Vũ hiện tại đúng là giật gấu vá vai, trừ một phần nhất định phải lưu thủ phòng bị binh lực của quân Ninh ra, điều động đến đây hai mươi mấy vạn quân không tính là cực hạn nhưng cũng không còn lại quá nhiều. Binh lực tân quân bên Tinh Thành không ít nhưng không có nhiều người đánh nhau giỏi, mang theo nhiều hơn nữa cũng chỉ là phô trương thanh thế, nhưng mà việc mang tân binh đi tham dự đại chiến là con dao hai lưỡi. Đánh thắng thì tân binh giống như sói, bất chấp tất cả xông về phía trước, có thể đánh ra khí thế mạnh hơn cả lão binh, nhưng một khi chiến cuộc bất lợi, tân binh sẽ trở thành ràng buộc, thậm chí là cửa tử.

Thẩm Lãnh để đũa xuống, trong đầu lại bắt đầu tính toán.

"Chỉ có thể tìm một lỗ hổng."

Thẩm Lãnh thở mạnh ra một hơi: "Một lỗ hổng mà Tâm Phụng Nguyệt không tới, Liêu Sát Lang cũng không đến."

Hắn liếc mắt nhìn về phía nam theo bản năng, chỉ mong đại tướng quân Võ Tân Vũ tới nhanh hơn Tâm Phụng Nguyệt và Liêu Sát Lang.

Bình Luận (0)
Comment