Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1209 - Chương 1209: Hỏi

Chương 1209: Hỏi Chương 1209: Hỏi

Tuyết lớn không gió, đối với ra người ở bên ngoài mà nói cũng là một sự hạnh phúc, có những lúc chuyện là tất nhiên thì không thể lùi bước, khuyên nhủ bản thân trong gian nan, khuyên nhủ được thì là rộng rãi, không khuyên nhủ được sẽ là tù túng. Cũng may một một thám báo Đại Ninh ra ngoài lần này đều là lão binh có kinh nghiệm sa trường. Bọn họ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, kinh nghiệm này không chỉ là đấu với kẻ thù, còn bao gồm đấu với trời đất.

Thám báo chính là những người như vậy, bọn họ nhận quân lương cao gấp ba lần binh lính bình thường, lúc không có chiến sự thậm chí còn có thể uống rượu, bọn họ bước đi cũng có dáng vẻ nghênh ngang không kiêng nể. Đó là bởi vì bọn họ là người đi lại trên bờ vực cái chết, bọn họ nên ngông cuồng.

Thám báo của biên quân có người nào không từng trải qua vài lần sinh tử? Nhất là lúc đối mặt với người Hắc Vũ.

Đại Ninh lập quốc năm thứ một trăm hai mươi ba, Hắc Vũ lấn biên, một đội mười hai gã thám báo Đại Ninh phụng mệnh tới gần đại doanh Hắc Vũ thăm dò tin tức. Bọn họ phát hiện nơi để lương thảo đồ quân nhu của đại quân Hắc Vũ, và còn chính là thời điểm vừa mới dựng doanh địa, phòng bị hơi hỗn loạn lơi lỏng, thế là mười hai người bàn bạc một chút, trở về xin chỉ thị thì không kịp nên quyết định liều mạng, lẻn vào trong, một mồi lửa đốt cháy xe cỏ khô và lương thực của người Hắc Vũ.

Sau đó mười hai thám báo Đại Ninh này không thể chạy ra ngoài, đều bị bắt sống, bọn họ bị cắt đứt tứ chi và khoét mắt. Người Hắc Vũ mang mười hai người máu me be bét đến bên ngoài thành biên quan Đại Ninh, mổ bụng moi tim mười hai vị dũng sĩ này trước mặt các tướng sĩ trên tường thành.

Đại Ninh lập quốc năm thứ hai trăm lẻ sáu, mật điệp Hắc Vũ lẻn vào Đại Ninh đánh cắp thông tin cơ mật chạy ra ngoài biên quan, trên đường đi đều là người của phủ Đình Úy đuổi theo, nhưng đến biên cương xuất quan thì người của phủ Đình Úy kinh nghiệm thua xa biên quân, vì thế thám báo nhận lấy việc này. Đội thám báo đuổi theo ra ngoài biên quan, đuổi theo những kẻ mật điệp Hắc Vũ đó trong gió tuyết, một trận chiến giết hết tất cả, còn chưa kịp rút về thì đại quân Hắc Vũ đã đến tiếp ứng, nhân số đông hơn thám báo ít nhất mấy trăm lần.

Đội thám báo không tìm được giấy hoặc tình báo gì trên người đám mật điệp đó, nếu lục tìm cẩn thận thì không kịp thời gian, kỵ binh của người Hắc Vũ đã từ bốn phương tám hướng dồn đến, thế là đội chính hạ lệnh cho thám báo thủ hạ hắt dầu hỏa mang theo lên người, cùng thiêu cháy với những thi thể kia. Ba mươi mấy thám báo và mười mấy tên mật điệp Hắc Vũ bị đốt thành than, y phục trên người đều cháy rụi, da bị cháy hết, cho nên dù là bí mật gì cũng không mang về được.

Trước khi chết đội chính đã lớn tiếng nói, chúng ta không thể để bị bắt, chúng ta cũng là bí mật.

Thế là lửa lớn đã mang đi ba mươi mấy anh hùng, thậm chí ngay cả thi thể cũng không thể phân tách ra được. Mà người Hắc Vũ trong cơn phẫn nộ đã chém nát tất cả thi thể bị cháy, làm thức ăn cho đàn chó săn mang đến.

Năm đó Mạnh Trường An mới tới bắc cương, là song bảng đệ nhất của thư viện Nhạn Tháp nên lúc tới đã là giáo úy. Sau khi đến bắc cương, có tướng quân hỏi gã muốn đi chỗ nào, Mạnh Trường An nói tới đội thám báo. Tướng quân kia nói trong thám báo đã không còn dư vị trí giáo úy, Mạnh Trường An chỉ trả lời ba chữ... ta làm binh, thế là đội thám báo liền có thêm một thám báo làm binh với quân hàm giáo úy.

Giờ khắc này, ở chỗ cách thành Băng Nguyên mấy trăm dặm về hướng nam, một đội thám báo dừng lại trong đêm tuyết rơi đầy trời, đội chính thám báo dẫn đầu lắng tai nghe ngóng cẩn thận, sau đó giơ cao nắm tay phải lên, tất cả mọi người đều nín thở. Đội chính càng lúc càng nhíu chặt lông mày, sau đó tháo liên nỏ đeo bên hông xuống.

Thời khắc này, tất cả thám báo đều biết sinh tử đã đến.

Tiếng gió đến, đó không phải là tiếng gió của trời đất.

Mỗi một thám báo đều giơ liên nỏ lên chĩa về phía trước mặt. Trước mắt bọn họ, từng mảng từng mảng bông tuyết dày đặc rơi xuống, đột nhiên bông tuyết bắt đầu bay sang một bên, gió đã sắp đến gần.

Kinh Kỳ đạo.

Bắt đầu từ hôm qua Kinh Kỳ đạo cũng có tuyết rơi, cũng rất lớn, chỉ một canh giờ là mặt đất đã bao trùm một màu trắng, đến hôm nay, tuyết đọng trên mặt đất dày đến mức đạp chân xuống là tuyết đã có thể không ngập quá cổ chân. Mùa đông năm nay dường như tới sớm hơn năm ngoái, lúc này mới tháng 10 đã bắt đầu có tuyết, ngay cả người của Khâm Thiên Giám cũng cảm thấy khó tin. Lần trước Kinh Kỳ đạo có tuyết rơi tháng 10 là hơn một trăm năm trước.

Đối với các bách tính mà nói đây không phải là tin tức tốt gì. Người ta thường nói là thụy tuyết triệu phong niên (1), nhưng tuyết này tới quá nhanh nên cải thảo trồng để dùng cho mùa đông vẫn chưa kịp thu hoạch, bị tuyết trắng bao trùm, từng cây từng cây rau nho nhỏ nhấp nhô trong ruộng.

Bên bờ ruộng, Đậu Hoài Nam ngồi xổm ở đó nhìn, sắc mặt hơi lo lắng. Mặc dù cải thảo chịu lạnh, nhưng nếu thật sự đều bị đông lạnh mà chết dưới đất, mùa đông này cuộc sống của các bách tính nơi gã quản lý sẽ không dễ dàng, cũng không thể mỗi ngày đều chỉ ăn mì được. Miền bắc thời tiết rét lạnh, vốn đã không thể trồng được nhiều loại rau, mùa này lại càng ít loại rau có thể trồng được.

"Sau khi trở về dán bố cáo, nói các bách tính giúp đỡ lẫn nhau, mau chóng thu hoạch hết số cải thảo này. Tuy vẫn chưa lớn nhưng kịp thời thu hoạch còn có thể được ăn. Cuối tháng 10 đã lạnh như vậy, một trận tuyết, lại thêm một trận mưa nữa là có thể lập tức khiến chỗ rau này này đông thành băng vụn."

Gã đứng dậy, tùy tùng cầm ô che cho gã ở phía sau vội vàng lùi lại một bước.

Thật ra các quan viên ở địa phương đều vẫn chưa thích ứng với phong cách làm việc của vị đại nhân này. Đây chính là người từ chức vị đạo phủ Kinh Kỳ đạo bị giáng xuống, từng là quan to nhất phẩm, hiện tại chẳng qua là một quan viên ngũ phẩm, mức chênh lệch tâm lý khổng lồ này nếu đổi lại là người khác có thể đã sớm suy sụp rồi, nhưng gã lại giống như không sao cả, ngay cả chuyện cải thảo mà gã cũng muốn đích thân hỏi đến, giống như tinh lực bất tận.

Đúng lúc này trên đường đồng lại có ba người đi tới, mỗi người đều cầm một cái ô giấy dầu, tuyết đọng trên ô cũng rất dày, cho nên hẳn là ba người bọn họ đã đi quãng đường không gần đến đây.

Đậu Hoài Nam hơi ngẩn người khi quay đầu lại nhìn thấy ba người kia, sau đó xua tay: "Các ngươi đều ở lại đây, không cần đi cùng."

Sau khi nói xong gã liền đi tới chỗ ba người kia, trong ánh mắt có chút gì đó rất phức tạp lướt qua.

Trên đường đồng, tiền thái tử Lý Trường Trạch dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía hai gã đình úy kia, áy náy cười nói: "Ta muốn nói riêng vài lời với Đậu Hoài Nam Đậu đại nhân, không biết có thể được hay không? Nếu không được, hai vị đại nhân có thể đi theo."

Hai gã đình úy nhìn nhau một chút, sau đó đều gật đầu, một người trong số đó nói: "Không thể đi xa."

Lý Trường Trạch hơi cúi người nói cảm ơn, sau đó cầm ô giấy đi về phía Đậu Hoài Nam, mà Đậu Hoài Nam cũng đang đi về phía gã ta. Trong màn gió tuyết đầy trời này, hai người bọn họ đi về phía nhau như vậy bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy có chút thổn thức. Đó là hai người thất ý, một thái tử đã bị phế bỏ, một đạo phủ đã bị phế bỏ.

Đầu bờ ruộng, Đậu Hoài Nam và Lý Trường Trạch đồng thời cúi người xem như hành lễ, Lý Trường Trạch đứng thẳng người lên rồi nói: "Đậu đại nhân không nên hành lễ với ta, hiện giờ ta là người mang tội, thậm chí không được tính là thảo dân bình thường. Đại nhân dù gì cũng là quan ngũ phẩm, đừng nói ngũ phẩm, cho dù là tiểu lại không có phẩm cấp thì cũng không nên hành lễ với ta."

Đậu Hoài Nam không trả lời, dường như không biết đáp gì, dường như cũng không muốn nói chuyện.

"Hai người chúng ta đứng ở đây, khí chất cũng rất xứng với gió tuyết này và đồng ruộng này."

Lý Trường Trạch liếc mắt nhìn Đậu Hoài Nam một cái: "Đậu đại nhân, không nói chút gì đó ư?"

Đậu Hoài Nam cũng liếc mắt nhìn Lý Trường Trạch một cái, sau đó nói: "Hoan nghênh."

Lý Trường Trạch không nhịn được liền bật cười, chỉ những đụn tuyết nhấp nhô trên mặt đất phía trước: "Ngươi từng đứng ở độ cao đó, nhưng không phải là quan sát cải thảo dưới đất mà là người. Những thứ nhấp nhô cao thấp đó đều là người, muôn hình muôn vẻ đủ các loại người, mà bây giờ ngươi lại chỉ có thể rầu rĩ nhìn số cải thảo này, ta còn lâu mới không tin trong lòng Đậu đại nhân không có chút dao động nào. Một trận tuyết rơi, lúc trước nhìn ruộng cải thảo từ xa đều là bằng phẳng nhưng khi tuyết bao trùm thì lại nhấp nhô. Có nhiều thứ lúc không che đậy lại không nhìn thấy, che đậy liền lộ ra rõ ràng."

Đậu Hoài Nam hỏi: "Vậy ý của ngươi là...?"

Lý Trường Trạch lắc đầu: "Ta không có ý gì, ta chỉ cảm thấy tới gặp ngươi hẳn là có thể nói ra vài tiếng nói chung. Ta đã đi đường xa như vậy tới đây, chỉ là muốn tìm một người giống tâm cảnh."

"Tâm cảnh của chúng ta có lẽ không giống nhau cho lắm."

Đậu Hoài Nam chỉ vào người mình: "Dù gì cũng vẫn là ngũ phẩm."

Lý Trường Trạch cười lớn ha ha, cười ngặt nghẽo, cho nên nhìn từ xa có lẽ là hai người nói chuyện rất vui vẻ, vì thế hai gã đình úy đi theo Lý Trường Trạch lại liếc nhìn nhau một cái. Hai người đều lẳng lặng ghi nhớ, tại đây, Đậu Hoài Nam và tiền thái tử Lý Trường Trạch gặp nhau, Lý Trường Trạch yêu cầu nói chuyện riêng với Đậu Hoài Nam, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Lý Trường Trạch hỏi Đậu Hoài Nam: "Đậu đại nhân, có phải ngươi nghĩ ta tới đây là có mục đích không? Ví dụ như lôi kéo ngươi, ví dụ như muốn lợi dụng ngươi, ít nhất cũng là muốn nghe được vài lời chửi mắng từ miệng ngươi? Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy thì sai rồi, ta đã ở cảnh ngộ như thế này, ta lôi kéo ngươi làm gì? Lợi dụng ngươi làm gì? Bản thân ta cũng không muốn chửi mắng, nghe ngươi chửi mắng thì có ý nghĩa gì? Đậu đại nhân, đừng nghĩ ta nông cạn như vậy."

Dường như cuối cùng Đậu Hoài Nam cũng có một chút tò mò, nhìn về phía Lý Trường Trạch hỏi: "Vậy ngươi tới tìm ta là muốn cùng nhau nghĩ cách làm sao giúp các bách tính mau chóng thu hoạch cải thảo?"

"Cũng không phải là không được."

Lý Trường Trạch cười nói: "Nếu không sợ mất, chặt hết cải thảo sau đó chất đống trong ruộng. Tuyết lớn bao trùm không phải đều là chuyện xấu, có lẽ lớp lá bên ngoài sẽ bị đông cứng, nhưng bên trong không có vấn đề lớn, ta tin các bách tính Đại Ninh sẽ không làm chuyện đê hèn như ăn trộm cải thảo."

Đậu Hoài Nam xoay người hướng về phía bên kia nói lớn một câu: "Triệu tập các bách tính, chặt hết cải thảo chất ở trong ruộng, xe ngựa trong thành không đủ dùng, chất thành đống trước, sau đó kéo về dần."

Sau khi nói xong gã nhìn về phía Lý Trường Trạch: "Còn gì nữa?"

Lý Trường Trạch nói: "Ta đến là muốn thỉnh giáo Đậu đại nhân một vấn đề."

Đậu Hoài Nam hỏi: "Vấn đề gì?"

Lý Trường Trạch trầm mặc một lúc, chậm rãi thở ra một hơi, trong gió tuyết, một hơi này giống như sương trắng, làm cho gã ta có một chút yêu dị.

Lý Trường Trạch nhìn vào mắt Đậu Hoài Nam: "Người phạm lỗi sẽ được tha thứ chứ?"

"Lỗi gì?"

Đậu Hoài Nam hỏi ngược lại.

Lý Trường Trạch trầm mặc một lúc, dường như đang sắp xếp từ ngữ, một hồi lâu sau lại nói: "Lấy một ví dụ... Ngươi có hai bằng hữu tốt, tạm gọi là Giáp và Ất, Giáp Ất đối xử với ngươi cũng không tệ, nhưng Ất đã lén lút làm chuyện hại Giáp, làm hại rất nặng, vì thế Giáp quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Ất, ngươi bị kẹp ở giữa. Lúc này, Ất nghi ngờ là ngươi thiên vị Giáp hơn, ngày ngày tìm ngươi gây chuyện, thậm chí không thương tiếc thanh danh của ngươi. Sau đó Giáp biết chuyện này đã khuyên ngươi không thể tiếp tục quá thân cận nữa, ngươi có nghe không?"

Đậu Hoài Nam trầm tư: "Ngươi muốn hỏi là ai tha thứ cho ai? Là ta nên tha thứ cho Ất đã đắc tội với Giáp, hay là nên tha thứ cho Giáp đã đắc tội với Ất?"

Lý Trường Trạch lắc đầu không nói.

Đậu Hoài Nam nói: "Dùng cha con để lấy ví dụ có phải là càng chuẩn xác không?"

Lý Trường Trạch hơi nhếch khóe miệng lên, vẫn không nói.

Đậu Hoài Nam cũng chìm vào im lặng, rất lâu sau Đậu Hoài Nam thở dài một hơi, bỗng nhiên cười cười: "Liên quan quái gì tới ta?"

Lý Trường Trạch cũng cười: "Liên quan quái gì đến ngươi, ta sẽ không hỏi ngươi."

Đậu Hoài Nam nói: "Con người ta khá đơn giản, sai chính là sai, lấy nhiều lý do hơn nữa, lấy cớ nhiều hơn nữa thì sai vẫn là sai. Giáp nghĩ ta không nên đối xử bình đẳng, Ất cũng nghĩ như vậy, ta có mệt không?"

Gã nhìn về phía Lý Trường Trạch nói dường như có chút thâm ý: "Bằng hữu khó giao tiếp nhất, nếu là cha con thì dễ nói, không phải sao?"

Lý Trường Trạch hơi nheo mắt lại, sau đó lại cười lớn ha ha.

Một lúc lâu sau gã ta lại hỏi một câu: "Vậy nếu ngươi là Giáp thì sao? Ngươi là Ất thì sao?"

Đậu Hoài Nam cũng hơi nheo mắt lại, cười ha hả: "Vậy, nếu ngươi là Giáp thì sao? Hay ngươi là Ất thì sao?"

(1) thụy tuyết triệu phong niên: mùa đông tuyết rơi đúng thời gian báo hiệu năm tới sẽ là một năm bội thu.

Bình Luận (0)
Comment