Đậu Hoài Nam và Lý Trường Trạch nhìn nhau một hồi lâu, hai người đều mỉm cười, nhưng này nụ cười đều là đang kích thích đối phương. Thật ra trong lòng hai người đều biết rõ, chỉ là ví dụ này của Lý Trường Trạch quả thật không tốt lắm, bởi vì đương nhiên gã ta cũng không tiện nói rõ.
Người mà gã ta nói đương nhiên không phải Đậu Hoài Nam, làm sao có thể thật sự đều xấu xa vậy. Người gã muốn nói là phụ thân của mình, đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường. Giáp mà gã ta nói là thái tử hiện tại Lý Trường Diệp, còn Ất thì tất nhiên là bản thân gã ta.
Hình dung của gã ta không quá chuẩn xác, nhưng hình như có một chút nhận thức về bản thân.
Người như Đậu Hoài Nam làm sao lại có thể không nghe hiểu được. Thật ra khi gã quay đầu lại nhìn thấy đại hoàng tử Lý Trường Trạch xuất hiện ở trước mặt mình, gã đột nhiên hiểu tại sao bệ hạ muốn giáng chức của mình nhưng vẫn sắp xếp mình ở Kinh Kỳ đạo, cho nên Đậu Hoài Nam cũng suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười, khổ nỗi là vẫn không thể cười được, muốn cười cũng chỉ có thể cười trong lòng thôi.
Kinh Kỳ đạo gốc rễ sâu cỡ nào, sự tình phức tạp cỡ nào, gã phải đào ra, đây có thể là một đao cuối cùng của bệ hạ đối với triều đình. Đao đến bên ngoài Trường An, Kinh Kỳ đạo chính là nơi quan trọng của quan trọng, nếu một đao này cắt xong, giang sơn Đại Ninh mà sau này nhị hoàng tử có được khi lên ngôi chính là giang sơn Đại Ninh an ổn không có bất kỳ tai họa ngầm nào.
Nhưng những người ở Kinh Kỳ đạo biểu hiện quá tốt, ẩn giấu quá sâu, cho dù tiền thái tử Lý Trường Trạch đã sa cơ lỡ vận thành như vậy nhưng bọn họ vẫn không có bất cứ hành động gì, bọn họ giống như một đám người đã từ bỏ Lý Trường Trạch, hết sức cẩn thận che giấu chuyện từng cấu kết với Lý Trường Trạch trong lòng. Có lẽ bọn họ nghĩ như vậy bệ hạ sẽ buông tha cho bọn họ, bệ hạ là người như vậy?
Cho nên bệ hạ điều Đậu Hoài Nam đến làm đạo phủ Kinh Kỳ đạo, hy vọng có thể moi những người này ra dựa vào khả năng của Đậu Hoài Nam, đào cả gốc lẫn đất ra, nhưng mà những người đó thật sự che giấu quá sâu, bọn họ đã ngăn cách tất cả, không để lộ ra bất cứ dấu vết nào. Có lẽ quả thật bọn họ đã nhìn thấu thời cuộc, mục tiêu của bọn họ căn bản là đã không thể nào thực hiện nữa, hoặc là mục tiêu của bọn họ đã khác với dự đoán của bệ hạ trước đó, nhưng bất kể như thế nào thì cũng có người đã phạm lỗi, người phạm lỗi nên bị thanh lý.
Đã biết đại khái có những người nào nhưng bệ hạ không muốn một người hai người, bệ hạ muốn toàn bộ.
Trước giờ bệ hạ cũng không phải một bệ hạ nhân từ, sự nhân từ của ông ta, sự bao dung của ông ta chỉ cho người mà ông ta muốn cho.
Cho nên giây phút nhìn thấy tiền thái tử Lý Trường Trạch đến, Đậu Hoài Nam đã hiểu được.
"Dường như Đậu đại nhân có chút địch ý với ta."
Lý Trường Trạch vẩy ống tay áo, rũ tuyết trên người xuống.
"Hay là Đậu đại nhân đã như chim sợ cành cong, biết ta bây giờ là một kẻ xui xẻo, giữ khoảng cách vẫn tốt hơn."
Đậu Hoài Nam nhún vai: "Ngươi nói không đúng, ta mới là kẻ xui xẻo."
Lý Trường Trạch cũng thầm cười trong lòng, con người mà... rốt cuộc vẫn có nhược điểm. Năm đó Đậu Hoài Nam lựa chọn đi theo Thẩm Lãnh là nước cờ đầu tiên chọn đúng trong cuộc đời gã. Bước đi này cực kỳ tốt, cho nên sau này gã mới một bước lên mây, một hành quân chủ bộ nho nhỏ trong quân đội địa phương, không đến mấy năm đã nhảy vọt lên trở thành quan to nhất phẩm đạo phủ Kinh Kỳ đạo.
Lựa chọn bước đi này đã khiến Đậu Hoài Nam hoàn thành việc lột xác cuộc đời.
Nhưng Lý Trường Trạch cảm thấy tầm nhìn của Đậu Hoài Nam quả thật cũng chỉ cao như vậy thôi. Nếu gã cao hơn một ít thì có thể nhìn ra hoàng đế đang làm gì, tại sao hoàng đế chèn ép Thẩm Lãnh? Đó là đang trải đường cho nhị hoàng tử Lý Trường Diệp. Quyền thế của Thẩm Lãnh quá nặng. Nếu trong triều đình có một Mộc Chiêu Đồng, muốn trừ bỏ người như vậy mà hoàng đế mất hai mươi năm mới từng bước từng bước tước bỏ quyền lực. Trong quân đội có một Thẩm Lãnh, muốn trừ bỏ thì nhất định càng khó hơn trừ bỏ một Mộc Chiêu Đồng.
Nếu bây giờ hoàng đế không động thủ, tương lai sau khi nhị hoàng tử lên ngôi sẽ còn ai có thể trị được Thẩm Lãnh? Khi đó hoàng đế đã chết, nhị hoàng tử mới lên ngôi báu, trong tay không nhiều người có thể dùng được, người có thể dùng thì quyền hạn cũng không nặng, không có một ai có thể chống lại người như Thẩm Lãnh. Kẻ ngốc cũng nhìn ra được đây là Thẩm Lãnh sắp thất thế, mà Đậu Hoài Nam lại ngu ngốc đứng ra nói thay cho Thẩm Lãnh vào lúc này, nếu hoàng đế không khai đao với gã mới là lạ.
Cũng may hoàng đế còn giữ lại tình cảm, chỉ bãi miễn chức đạo phủ chứ không có giết gã, thế này đã nhân từ rồi.
Có thể Đậu Hoài Nam nghĩ gã là người được Thẩm Lãnh một tay nâng đỡ lên, cho nên lúc nên bày tỏ thái độ thì nhất định phải bày tỏ thái độ. Có thể gã còn nghĩ chuyện bày tỏ thái độ sẽ chiếm được thiện cảm của hoàng đế, thật là quá ngây thơ. Lý Trường Trạch cảm thấy mình quá hiểu phụ thân Lý Thừa Đường, đó là một người vì Đại Ninh mà có thể từ bỏ bất cứ người nào, ví dụ như từ bỏ gã ta.
Nhưng hiện giờ Lý Trường Trạch đang cần dùng người, gã ta cần lôi kéo một người như Đậu Hoài Nam, cho nên gã ta đã đến đây, nhưng gã không thể trực tiếp tỏ rõ thái độ được. Gã ta không xác định Đậu Hoài Nam bị bệ hạ sắp xếp ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy có phải là khổ nhục kế hay không.
Đương nhiên phải.
Bệ hạ đâu chỉ sắp xếp khổ nhục kế, bệ hạ đây là liên hoàn kế.
Khi trong đầu Lý Trường Trạch không ngừng suy nghĩ, trong đầu Đậu Hoài Nam cũng đang không ngừng suy nghĩ. Bởi vì sự xuất hiện của Lý Trường Trạch, cho nên rất nhiều chuyện mà trước đây bản thân Đậu Hoài Nam không hiểu giờ đột thông suốt, cực kỳ thông suốt.
Hiện tại Đậu Hoài Nam đã hiểu tại sao bệ hạ muốn chèn ép Thẩm Lãnh. Nguyên nhân quá phức tạp, nhưng mê hoặc Lý Trường Trạch nhất định là một trong những nguyên nhân. Chèn ép Thẩm Lãnh rồi lại chèn ép Đậu Hoài Nam gã, để gã ở một nơi nhạy cảm như Kinh Kỳ đạo, sự sắp xếp của bệ hạ đã rất rõ ràng rồi.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Đậu Hoài Nam bỗng nhiên cười to.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Thấy Đậu Hoài Nam cười lớn, Lý Trường Trạch cũng cười lớn. Một người là cười thật, một người là cười giả, nhưng nhìn có vẻ đều rất thoải mái.
Sau khi cười rất lâu, Đậu Hoài Nam chỉ vào trong ruộng: "Thích ăn cải thảo không?"
Lý Trường Trạch cười trả lời: "Tự động thủ mới được, cải thảo tự mình cắt mới không hối hận."
"Ăn cải thảo rất nguy hiểm đó."
Đậu Hoài Nam nheo mắt nói một câu.
Lý Trường Trạch nói: "Ăn cải thảo quả thật rất nguy hiểm, giống như mấy con dê kia... Nhưng ta không phải dê, ngươi cũng không phải dê, cho dù là dê, nếu đổi sừng dê thành lưỡi dao sắc bén thì dê cũng không phải là dê nữa."
Đậu Hoài Nam lại cười lớn, quay người lại vẫy tay, căn dặn thủ hạ: "Lấy hai con dao đến đây, cắt cải thảo."
Lý Trường Trạch nhìn thấy phản ứng này của Đậu Hoài Nam, cuối cùng nụ cười cũng kiên định một chút.
Ba ngày sau, bắc cương.
Cuối cùng tuyết lớn cũng dừng lại, trên mặt đất cũng có dạng nhấp nhô, đó là bụi cỏ khô. Gió ở bên này cuốn rất nhiều cây cỏ đi, từng bụi từng bụi, tuyết lớn bao trùm liền biến thành những nấm mộ, nhìn có vẻ không may mắn lắm.
Tướng quân Hắc Vũ Bồ Lạc Thiên Thủ ra ngoài đại doanh, đứng ở trên dốc cao giơ thiên lý nhãn lên nhìn sang hướng đối diện. Bên núi tuyết hình như rất an bình, trong doanh địa quân Ninh ở dưới núi tuyết có khói bốc lên từng hồi, đó là quân Ninh đang nấu cơm. Dường như bọn họ đã sống rất ổn định ở đây, giống như đoán chắc người Hắc Vũ không dám thật sự làm gì, cho nên trong lòng Bồ Lạc Thiên Thủ hơi bực bội.
Chỗ này là thuộc cương vực của người Hắc Vũ, nhưng người Ninh lại giống như hoàn toàn không coi bọn họ ra gì vậy. Nếu là mười năm trước, hai mươi năm trước, người Ninh dám ngông cuồng như thế?
Sau đó Bồ Lạc Thiên Thủ bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề... Mấy năm nay Ninh dần dần cường đại là vì bọn họ có một hoàng đế vĩ đại, Lý Thừa Đường làm cho Ninh cường đại hơn, mà bên Hắc Vũ thì sao? Từ Khoát Khả Địch Hoàn Liệt đến Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ rồi đến hiện tại, quốc gia ngay cả một hoàng đế thật sự cũng không có, sự suy bại của Hắc Vũ cũng đã rõ ràng.
Lúc nghĩ đến đây hắn ta lại không thể không nghĩ tới một chuyện khác, đó chính là tông giáo. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng Bồ Lạc Thiên Thủ đã khiến chính hắn ta giật mình, lưng cũng lập tức lạnh toát từng hồi. Ý nghĩ này khiến hắn ta cảm thấy đáng sợ, quá đáng sợ.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện là không ngăn cản được. Tại sao Ninh quốc càng ngày càng lớn mạnh, bởi vì hoàng đế Ninh quốc nắm chặt quyền lợi trong tay. Mà quyền lợi bên Hắc Vũ từ trước đến nay đều là phân tách, một phần ở hoàng quyền, một phần ở thần quyền, cho nên hiện tại Hắc Vũ đối mặt với một sự lựa chọn quan trọng, là đế quốc bị lịch sử lâu dài đào thải, hay là đế quốc chủ động đào thải một chút gì đó.
Hắn ta càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng không nhịn được mà suy nghĩ... Nếu đế quốc Hắc Vũ không loại bỏ sự can thiệp của thần quyền đối với quốc quyền, vậy thì bên bị loại bỏ tất nhiên là đế quốc này. Nếu đào thải Tâm Phụng Nguyệt, đào thải Kiếm Môn, vậy thì Hắc Vũ còn có thể chữa lành vết thương nghiêm trọng, tuy rằng đó cũng không phải chuyện có thể nhanh chóng hoàn thành.
Bồ Lạc Thiên Thủ thở ra một hơi thật dài muốn làm cho mình ổn định lại, sau đó hắn ta cảm thấy trước mắt hơi mờ đi. Có lẽ là vì hù dọa mình quá mức cho nên mắt cũng hơi mơ hồ, cũng không phải mơ hồ, đại khái chính là có chút cảm giác như trời đất xoay chuyển vậy, không nghiêm trọng, bởi vì những lùm trắng trước mắt đang di động...
"Địch tập kích!"
Bồ Lạc Thiên Thủ đột nhiên phản ứng lại được, sau đó khàn giọng hét to một tiếng.
Những lùm trắng kia lập tức bung ra, từng gã từng gã chiến binh Đại Ninh mặc chiến phục màu đen từ trong đống tuyết lao ra. Bọn họ cách đại doanh Hắc Vũ đã không quá xa, không một ai biết bọn họ ẩn nấp ở trong đống tuyết bao lâu. Mấy ngày nay tuyết rơi thật sự quá dày, dày đến mức chỗ ngọn đèn chiếu sáng cũng không nhìn rõ, thứ có thể nhìn rõ chỉ là bông tuyết dày đặc giống như vô số cánh bướm chen nhau xoay tròn.
"Thổi tù và, chuẩn bị nghênh chiến!"
Bồ Lạc Thiên Thủ vừa hô vừa lui trở lại trong đại doanh, binh sĩ Hắc Vũ dồn sức đẩy cánh cổng đại doanh khổng lồ nặng nề đóng lại. Bởi vì doanh địa dựng vội nên căn bản không thể nào có tường gỗ cao, tường gỗ rất yếu ớt, chỉ có một lớp. Nếu như muốn đóng quân lâu dài thì sẽ dựng tường gỗ mà người có thể đứng bên trên.
Quân Ninh nối tiếp nhau đứng lên từ trong đống tuyết, sau đó bắt đầu lao tới doanh địa Hắc Vũ. Tiếng tù và nổi lên liên tiếp, rất nhiều binh sĩ Hắc Vũ chạy tới một bên doanh địa, cung tiễn thủ bắt đầu tập kết thành phương trận ở bên trong tường gỗ, xếp từng hàng từng hàng.
Binh sĩ ở phía sau doanh địa nghe thấy tiếng tù và cũng bắt đầu hội tụ về bên này rất nhanh, bọn họ vẫn là biên quân Hắc Vũ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
"Thẩm Lãnh muốn làm gì? Dùng một vạn người chủ động tấn công bốn vạn năm ngàn người của chúng ta?"
Thanh Thụ chạy đến phía sau Bồ Lạc Thiên Thủ hỏi một câu, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
"Có thể bọn họ không cầm cự nổi nữa, muốn nhân cơ hội phá vây ra ngoài."
Ca Vân Đạt nhìn về phía Bồ Lạc Thiên Thủ: "Triệu tập hết quân đội đến đây ngăn chặn, bọn họ không thể nào xông ra ngoài được."
Bồ Lạc Thiên Thủ gật đầu: "Chắc hẳn là không chờ được viện quân và đã từ bỏ giằng co, cho nên muốn đột kích nhân lúc tuyết lớn."
Thanh Thụ thì lại cau mày, một lát sau hắn ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Không đúng, nếu quân Ninh muốn đột kích thì hà tất phải đợi đến ban ngày, đêm qua có tuyết lớn che chắn chẳng lẽ không tốt hơn ư?"
Hắn ta xoay người nhìn phía sau: "Tướng quân, lập tức phân công binh lực bảo vệ phía sau!"
Muộn rồi.
Phía sau đại doanh Hắc Vũ truyền đến một hồi tiếng tù và.
Trên bãi đất bằng, mặt đất trắng xóa màu tuyết, mấy vạn thiết kỵ bắc cương giống như cơn nước lũ sắt thép màu đen cuốn đến.
Ở phía trước Thiết Kỵ, trên lá cờ lớn đỏ sẫm kia có một chữ toát lên chiến ý... Võ!