Ban đầu khi con người cảm thấy nhân lực có thể phá vỡ uy trời đất nhất định là bởi vì sự xuất hiện của chiến tranh. Con người tụ tập với nhau sẽ sản sinh ra dũng khí, vô số người tụ tập với nhau thì dũng khí có thể đối mặt với trời đất.
Nhất là giờ khắc này, khi mọi người nhìn thấy trọng giáp Thiết Kỵ bắc cương kéo đến giống như cơn sóng lóng màu đen, nỗi sợ hãi trong lòng đại khái cũng giống như nỗi sợ hãi khi đối mặt với thiên tai, lũ lụt, lở núi, động đất, những kiếp nạn của trời đấy này tương đương với Thiết Kỵ.
"Thiết Kỵ quân Ninh!"
Bên kia doanh địa Hắc Vũ, khi lính quan sát khàn giọng hô lên câu này thì linh hồn cũng bay lên chín tầng mây theo tiếng hét của chính gã. Đó là một nỗi sợ hãi đến từ trong xương tủy, Thiết Kỵ giẫm lên mặt đất như tiếng sấm rền, mang theo sát khí.
Trước đây đế quốc Hắc Vũ có một đội kỵ binh trọng giáp có thể đối kháng với bắc cương trọng giáp của Ninh quốc, nhưng trong trận chiến bắc chinh của Ninh đế, đội thiết quân được người Hắc Vũ gửi gắm kỳ vọng lại bị quân Ninh chế ngự, hoàn toàn không phát huy được uy lực. Có điều không thể phủ nhận là sức chiến đấu của đội quân này đứng đầu Hắc Vũ, đó chính là Khất Liệt Quân.
Khất Liệt Quân thật sự được phát huy đến cực hạn khi ở trong tay tiền Nam Viện đại tướng quân Tô Cái, nhiều lần giao thủ cùng bắc cương Thiết Kỵ Đại Ninh cũng không rơi vào thế hạ phong, mà Khất Liệt Quân bây giờ chẳng qua là một đội quân gần như bị vứt bỏ ở phía bắc hồ Lạc Già nhớ lại khí thế hào hùng ngày xưa. Liêu Sát Lang không dám dùng, lần này sẽ không mang đến.
Mà quân đội của Bồ Lạc Thiên Thủ tuy cũng có thể nói là tinh nhuệ, nhưng bị trọng kỵ tấn công ở nơi bình nguyên như thế này là mùi vị gì?
Đó là giày xéo!
"Phá!"
Đại tướng quân Võ Tân Vũ giơ trường sóc chỉ về phía trước.
Hàng kỵ binh trọng giáp dẫn đầu đội ngũ vung chùy dây xích trong tay lên, chuyển động vù vù trên đỉnh đầu, mỗi một cái chùy dây xích đều cực kỳ nặng nề, bay về phía doanh địa Hắc Vũ với khí thế không thể ngăn cản. Bịch một tiếng, cái chùy dây xích thứ nhất đập mạnh vào tường gỗ yếu ớt, trực tiếp đập gãy hai khúc gỗ ghép trên tường gỗ, sau đó là cái thứ hai, thứ ba, vô số cái... Vách tường gỗ trước mặt bị đập nát vụng, sau đó trọng kỵ liền trực tiếp xông đến.
Không chỉ là kỵ sĩ hùng tráng trên lưng ngựa mặc trọng giáp mà chiến mã cũng vậy, giống như từng chiếc từng chiếc xe tăng hạng nặng đụng thủng tường gỗ vốn đã vỡ nát. Khoảnh khắc tường gỗ bắt đầu sụp xuống lan dần ra hai bên, trong vụn gỗ bay tán loạn, thiết lưu gào thét phun trào.
Không phải là bên này không có một người Hắc Vũ nào, lực lượng phòng bị cũng không quá yếu mỏng, nhưng mũi tên căn bản là không có bất cứ ý nghĩa gì, cho dù bọn họ đã dốc hết sức lực bắn mũi tên ra ngoài.
Giáp trụ trên người các binh sĩ trọng kỵ bắc cương Đại Ninh ngay cả đao cũng không chém nổi, phần cổ vốn nên là vị trí yếu kém nhất cũng có giáp xích bảo vệ, mũi tên cũng không bắn vào được. Trên người trọng kỵ binh ở phía trước bị mũi tên bắn tóe ra từng chuỗi từng chuỗi đốm lửa, cảnh tượng khiến người ta vô cùng chấn động. Đốm lửa văng khắp nơi, giáp đen như rồng phá không mà ra.
"A!"
Một gã binh sĩ Hắc Vũ phát ra kêu thảm thiết, trọng kỵ va thẳng vào người hắn ta, người Hắc Vũ ngã xuống đất căn bản là không kịp đứng lên, sau khi vó ngựa liên tục giẫm qua, người nhanh chóng biến thành thịt nát. Máu chậm rãi chảy ra từ khe hở của bì giáp, chiến mã ở phía sau đi qua, giống như đạp lên túi da chứa đầy nước, một cước giẫm xuống, sau khi vó ngựa nhấc lên lại chậm rãi phồng lên như trước.
Giẫm một cái, máu và thịt nát trong khe hở bì giáp sẽ lòi ra ngoài.
Trọng kỵ lao vào trong đám bộ binh, và còn là đám cung tiễn thủ có sức phòng ngự thấp nhất, đó sẽ không phải chiến tranh, cũng không phải chém giết, mà là tàn sát.
Trọng kỵ đều dùng giáo dài, lúc bọn họ xung phong sẽ hạ thấp ngọn giáo xuống, nhắm chuẩn vị trí lồng ngực của kẻ thù. Khi xung phong trường sóc giống như đâm thủng từng túi nước một mà không cần tốn nhiều sức, nhưng người Hắc Vũ sau khi bị đâm chết vẫn không dừng lại được, bị treo trên ngọn giáo tiếp tục lao về phía trước.
Nước lũ cuốn đi, bắt đầu từ lúc lao vào đại doanh của người Hắc Vũ đã là cuộc tàn sát điên cuồng.
"Hạ lệnh cung tiễn thủ chặn bại binh!"
Thời khắc này Bồ Lạc Thiên Thủ đã thể hiện ra thực lực của danh tướng Hắc Vũ.
"Ca Vân Đạt, suất quân ngăn cản bộ đội của Thẩm Lãnh tiến công ở mạn bắc."
"Vâng!"
Ca Vân Đạt lên tiếng, chạy ra đi chỉ huy cung tiễn thủ ngăn cản chiến binh của Thẩm Lãnh tới gần.
"Bân Diệp, cho ngươi một khắc tạo thành thương trận. Chúng ta đã diễn tập chiến pháp đối chiến với bắc cương Thiết Kỵ của quân Ninh vô số lần rồi, bây giờ là lúc dùng đến, trong vòng một khắc không thể tạo được thương trận, ta chém ngươi!"
"Vâng!"
Bân Diệp lập tức lên tiếng đáp lại, chạy về hướng đối diện.
"Thanh Thụ."
"Có ti chức."
"Cũng cho ngươi thời gian một khắc, dẫn người từ bên cánh mở một thông đạo. Sau khi thương trận ngăn cản Thiết Kỵ quân Ninh, ngươi dẫn quân từ bên cánh đi vòng qua công kích quân Ninh dưới trướng Thẩm Lãnh, ép quân Ninh lui về thành Băng Nguyên."
Thanh Thụ lập tức hiểu được, lấy trường thương binh bày trận đối kháng với trọng giáp Thiết Kỵ của Ninh quốc, sau đó hắn ta suất quân tấn công bộ đội của Thẩm Lãnh từ bên cánh, như vậy thì trọng kỵ quân Ninh ở phía nam sẽ có phản ứng, bọn họ sẽ trở lại đây chi viện cho Thẩm Lãnh. Mục tiêu của quân Ninh không phải tiêu diệt bọn họ mà là khai thông đường dẫn đến thành Băng Nguyên, bọn họ muốn đi cứu người.
Ép lui bộ đội của Thẩm Lãnh, thu hút trọng kỵ của quân Ninh ở phía nam qua, như vậy sẽ tương đương với hỗ trợ người Ninh khai thông con đường này, trọng kỵ có thể trực tiếp chạy đến dưới núi tuyết, như vậy thì bọn họ có thể nhanh chóng điều chỉnh.
"Ti chức tuân mệnh!"
Thanh Thụ đáp lại rồi vung tay lên, dẫn theo thân binh của hắn ta chạy đi.
Bồ Lạc Thiên Thủ đi đến chỗ cao: "Dựng cờ của ta lên!"
Hai gã thân binh dựng lá cờ khổng lồ kia lên, ở ngay bên cạnh Bồ Lạc Thiên Thủ.
Ở một bên khác, kỵ binh trọng giáp đang xung phong đến doanh địa thì chậm rãi dừng lại giữa đường, cảnh tượng đó gần giống như núi bị sạt lở quy mô lớn vậy. Tuy dừng lại nhưng đã nuốt chửng rất nhiều rất nhiều thứ, núi sạt lở nuốt chửng rừng, thiết kỵ trọng giáp thì nuốt chửng doanh địa của người Hắc Vũ.
"Đại tướng quân!"
Một gã tướng quân trọng giáp phóng ngựa đến: "Người Hắc Vũ đã kết thành thương trận."
Võ Tân Vũ gật đầu: "Giết tạm được rồi, sau khi hết thì không có gì đàm phán, giữ lại khẩu khí cho bọn họ, hạ lệnh đại quân chia sang hai bên lách qua thương trận của người Hắc Vũ."
"Vâng!"
Thủ hạ lập tức xoay người, ngay sau đó tiếng tù và liền vang lên tu tu, dòng nước lũ bắt đầu tách sang hai bên. Thương trận của người Hắc Vũ giống như một tảng đá ngầm chặn trước dòng nước lũ, nước lũ lách qua đá ngầm tiếp tục chảy về phía trước. Dòng nước lũ chỉ hơi dừng lại một chút sau đó tốc độ lại tăng lên, người Hắc Vũ tạo thành thương trận thật ra ai ai cũng sắc mặt trắng bệch. Nhìn từ xa thương trận này có vẻ rất nghiêm chỉnh, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của mỗi người là biết bọn họ không tự tin, đối mặt với kỵ binh cường đại nhất Đại Ninh, bọn họ làm sao có thể tràn trề tự tin?
Bọn họ nghiêng đầu nhìn thiết kỵ tiến lên, mà thiết kỵ cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, hai quân cứ chăm chú nhìn nhau và tách ra như vậy.
Nếu thật sự muốn đánh, với khả năng chỉ huy tác chiến của Võ Tân Vũ, với mức độ chém giết của trọng giáp Thiết Kỵ, cho dù không thể tiêu diệt toàn bộ đội quân hơn bốn vạn người Hắc Vũ này thì cũng có thể giết hai vạn đến ba vạn, nhưng cuộc chiến đấu bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh, Thiết Kỵ tàn sát hơn một vạn binh sĩ Hắc Vũ sau đó lập tức bỏ đi.
Dưới núi tuyết, Thẩm Lãnh nhìn thấy Thiết Kỵ đến liền sải bước đi nghênh đón. Đại tướng quân Võ Tân Vũ nhảy từ trên lưng ngựa xuống, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền cười lớn ha ha: "Ngươi đi đâu là gây chuyện ở đó, ta đã đoán được có lẽ ngươi sẽ đến, giữa đường gặp thám báo của ngươi phái ra, câu hỏi đầu tiên hỏi ta chính là có phải Thẩm Lãnh ở đây không."
Thẩm Lãnh cũng cười lớn: "Không phải ta đến đâu là gây chuyện, là chuyện đuổi theo ta."
Võ Tân Vũ nói: "Ta tin sao?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Miễn cưỡng tin đi, dù sao ta cũng không muốn giải thích quá nhiều."
Võ Tân Vũ lắc đầu thở dài: "Hiện tại ngươi đang cần nhờ vả người khác, thế mà lại qua loa như vậy."
Thẩm Lãnh nói: "Huynh nghĩ vậy rất không đúng, rõ ràng là ta chạy tới bắc cương làm việc giúp huynh."
Võ Tân Vũ: "Mặt mũi đâu?"
Thẩm Lãnh: "Nếu không thì chúng ta cứ chờ sau này xem triều đình thông báo, xem thử có phải là ta được quan phương chứng thực đến bắc cương giúp đỡ hay không."
Võ Tân Vũ nói: "Ta sai rồi. Thế mà ta lại hỏi ngươi là mặt mũi đâu, đâu có khi nào ngươi có mặt mũi."
Không ngờ Thẩm Lãnh lại nghiêm túc nói: "Cách hiểu của huynh không đúng, không biết xấu hổ và da mặt dày khác nhau, không biết xấu hổ đều khiến người chán ghét, mà ta thì lại là ai cũng thích, cho nên..."
Võ Tân Vũ: "Cút..."
Hai người sóng vai đi lên núi tuyết, Thẩm Lãnh cười chỉ về phía sau: "Tại sao đánh một nửa lại không đánh nữa?"
Võ Tân Vũ: "Ngươi thật sự không biết? Với năng lực của ngươi, mang theo hơn một vạn biên quân bắc cương tinh nhuệ nhất Đại Ninh, nếu muốn phá vây mà không ra được mới là lạ, vậy tại sao ngươi không phá vây?"
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, Võ Tân Vũ cũng cười, giống như hai tên cáo già.
"Không thể đánh xong được."
Võ Tân Vũ vừa đi vừa nói: "Nếu ta nuốt chửng luôn mấy vạn người của Bồ Lạc Thiên Thủ, ngươi có đi không? Phía trước vẫn chưa chặn đường, nếu ngươi không đi chẳng phải là không có lý ư? Tâm Phụng Nguyệt và Liêu Sát Lang cũng không ngốc, người của Bồ Lạc Thiên Thủ không ngăn được ngươi mà ngươi cũng không đi, như vậy chắc chắn là có vấn đề. Ta giết một phần để lại một phần, chỉ cần Bồ Lạc Thiên Thủ không chạy thì chúng ta vẫn có thể ở lại đây. Viện binh của người Hắc Vũ còn chưa tới đã đánh xong trận này, rất không thú vị."
Thẩm Lãnh nói: "Sao lại không giống nhau chứ. Nếu ta suất quân phá vây cũng không phải không ra được, chỉ là thật sự phá vây ra ngoài thì sau này còn chơi thế nào nữa."
Hai tên cáo già lại liếc nhìn nhau một cái, lại bật cười.
Võ Tân Vũ nói: "Ngươi chạy đến ta bắc cương, không sợ các đại nhân trong triều tố cáo ngươi?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Huynh nghĩ ta còn gì để sợ, bổng lộc với ta mà nói chỉ là mây trôi..."
Võ Tân Vũ cười lớn ha ha: "Thật ra ngươi đã tính trước rồi. Bệ hạ biết ta sẽ đến, cũng biết ngươi sẽ đến, cho nên sẽ giúp chúng ta tìm lý do khiến các đại nhân trong triều mắng không thoải mái."
Thẩm Lãnh: "Huynh cười vui vẻ như vậy làm gì? Giống như huynh sẽ không bị trừ bổng lộc vậy, cũng không phải là huynh thường xuyên bị trừ."
Võ Tân Vũ suy nghĩ, gật đầu: "Cũng đúng, ta vui vẻ gì chứ..."
Đúng lúc này có thám báo từ phía sau đuổi theo, bởi vì chạy quá gấp cho nên hơi thở dốc: "Đại tướng quân, phát hiện tung tích của đại quân Hắc Vũ ở mạn bắc, còn cách núi tuyết không đến bốn mươi dặm."
Hắn ta vừa mới nói xong thì lại một gã thám báo chạy tới: "Đại tướng quân, phát hiện tung tích của đại quân Hắc Vũ ở phía tây, binh lực không rõ, chỉ cách núi tuyết khoảng ba mươi dặm."
Võ Tân Vũ và Thẩm Lãnh liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời gật đầu.
Trận chiến lớn này, tới vừa đúng lúc.