Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1212 - Chương 1212: Nội Chiến

Chương 1212: Nội chiến Chương 1212: Nội chiến

Một ngọn núi tuyết kích thước không lớn, một tòa cung điện kích thước không lớn, nhưng người ở trong đó hơi lớn, giờ khắc này trong cung Băng Nguyên đã có một vị hãn hoàng Hắc Vũ, một vị công chúa Đại Ninh, hai vị đại tướng quân, tướng quân thì có rất nhiều, chỉ riêng trong quân thiết kỵ đã có mười mấy người.

Dưới chân núi cũng có không ít nhân vật lớn, Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Liêu Sát Lang là một, lớn hơn nữa tự nhiên là quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt.

Thẩm Lãnh tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong tay còn cầm một nắm hạt dưa, dường như hoàn toàn không quan tâm đại quân Hắc Vũ ùn ùn kéo đến ở bên ngoài. Vốn dĩ mấy người tụ lại là muốn bàn chuyện, nhưng cảnh tượng bây giờ không giống như đang bàn chuyện lắm. Thẩm Lãnh đứng ở cửa sổ cắn hạt dưa, Trà gia và Tẩm Sắc ngồi ở một bên trao đổi chuyện dạy con cái, mà đại tướng quân Võ Tân Vũ đi đường xa đến vì quá mệt mỏi nên tựa người ở một bên ngủ.

Đây cũng không phải thật sự khinh thường người Hắc Vũ, mà là việc chuẩn bị có thể làm hiện giờ đều đã chuẩn bị xong, nhìn cục diện hiện tại với mức độ coi trọng lớn nhất, việc cần làm tiếp theo chỉ là chờ đợi.

Chờ người Hắc Vũ ra chiêu như thế nào.

"Huynh nói bọn họ sẽ cùng phái người đến hay là chia nhau phái người đến?"

Thẩm Lãnh đột nhiên lẩm bẩm nói một câu.

Võ Tân Vũ vốn đã khe khẽ ngáy liền mở mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, sau đó nhắm mắt lại: "Ngươi mà lại nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề không đáng để suy nghĩ như vậy?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Chỉ là ta cảm thấy chỗ chúng ta không có chút không khí giống như đối mặt với đại địch cũng không tốt lắm."

Võ Tân Vũ: "Vậy thì ngươi nghĩ tiếp đi, ta tiếp tục ngủ."

Thẩm Lãnh "ờ" một tiếng, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tẩm Sắc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh, cười nói: "Đương nhiên là sẽ không có ai phái người đến trước, nhất là Tâm Phụng Nguyệt. Nếu lão ta phái người đến đàm phán trước chính là biểu hiện lão ta thừa nhận mình sợ hãi. Lão ta là quốc sư Hắc Vũ, sao có thể thừa nhận mình sợ trước người Ninh. Liêu Sát Lang đương nhiên cũng sẽ không phái người đến trước, nếu hắn phái người đến mà bị Tâm Phụng Nguyệt biết thì hắn giải thích thế nào? Vẫn chưa cần trực tiếp lột mặt nạ."

Thẩm Lãnh thở dài: "Cuối cùng cũng có người nghiêm túc."

Võ Tân Vũ nghe được câu này cũng thở dài: "Ngươi không biết ta rất muốn ngủ bù một giấc?"

Thẩm Lãnh: "Huynh bù là việc của huynh."

Võ Tân Vũ ngồi xuống: "Bây giờ còn bù cái gì nữa, ngươi đã nói không có ai nghiêm túc rồi."

Gã hoạt động hai cánh tay một chút, đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ, lấy hạt dưa trong tay Thẩm Lãnh cắn, vừa ăn vừa nói: "Trưởng công chúa nói không sai, Tâm Phụng Nguyệt và Liêu Sát Lang đều sẽ không phái người đến trước, nhưng hai người bọn họ đều sẽ mong đợi đối phương phái người đến."

Tẩm Sắc: "Xin gọi ta là bệ hạ."

Võ Tân Vũ nói: "Được, bệ hạ."

Thẩm Lãnh nói: "Tâm của ngươi cũng thật lớn, các thần dân của ngươi ở bên ngoài đã khó chịu đến mức nào rồi, thân là bệ hạ mà ngươi lại ngồi ở đây cười nói với chúng ta, nhìn còn rất vui vẻ nữa."

Tẩm Sắc nói: "Trò cười của nhà ta mà ta còn không thể xem?"

Thẩm Lãnh suy nghĩ: "Đúng là cũng có lý."

Võ Tân Vũ phì cười một tiếng, thò tay ra: "Còn hạt dưa không, ăn hết rồi."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không còn."

Võ Tân Vũ thò tay bốc một nắm từ trong túi áo của hắn ra, tiếp tục cắn hạt dưa.

"Tâm Phụng Nguyệt sẽ mất kiên nhẫn trước."

Võ Tân Vũ tiếp tục nói: "Nhưng lão ta sẽ không trực tiếp phái người đến, mà sẽ phái người triệu kiến Liêu Sát Lang."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chỉ là ta không hiểu, nếu ta là Tâm Phụng Nguyệt thì hẳn là lúc này đã nghĩ xem làm sao diệt trừ Liêu Sát Lang, tại sao Liêu Sát Lang vẫn có thể dẫn mấy vạn quân bình yên vô sự đến đây?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta đâu biết."

"Ta biết."

Đúng lúc này Diệp Vân Tán Diệp đại nhân từ bên ngoài đi vào, cởi áo khoác ra treo ở một bên, thò tay ra tự rót một chén trà nóng: "Lúc nãy nội ứng của ta ở bên Hắc Vũ đưa tin đến, xác định Liêu Sát Lang bị ám sát giữa đường, là người của Tâm Phụng Nguyệt động thủ."

Diệp Vân Tán nói thì nhất định là thật sự.

Chỉ là Thẩm Lãnh tò mò, cực kỳ tò mò cho nên không nhịn được liền hỏi một câu: "Diệp đại nhân, rốt cuộc ông sắp xếp bao nhiêu nội ứng ở bên Hắc Vũ?"

"Ta không biết."

Câu trả lời của Diệp Vân Tán làm cho Thẩm Lãnh có chút khó tin, nhưng vẻ mặt của Diệp Vân Tán không giống như là đang qua loa lấy lệ, cũng không giống như nói dối.

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy."

Diệp Vân Tán vừa uống trà vừa nói: "Ta thật sự không biết, ta chỉ biết trước đại chiến thì người do ta sắp xếp không nhiều. Nếu ta có thể sắp xếp tốt hơn, đại quân có thể bắc chinh nhanh hơn, thuận lợi hơn, nhưng lúc đó điều kiện có hạn, thực lực của Hắc Vũ cũng rất mạnh, cho nên cài người vào hơi khó khăn, khi đó giới hạn lớn nhất cũng thấp hơn nhiều giới hạn nhỏ nhất hiện tại. Sau đại chiến, người Hắc Vũ đâu còn có nhiều thời gian để bận tâm đến chuyện này cho nên ta cũng có thêm nhiều cơ hội, số người được sắp xếp cũng càng ngày càng nhiều. Hơn nữa người của ta sắp xếp vào Hắc Vũ tất nhiên là chia thành rất nhiều con đường, còn đều là tuyến đường riêng biệt. Điều ta yêu cầu là trong tình huống không cần thiết, người ở những đường này cũng sẽ không tiếp xúc với nhau. Nếu ta là đầu dây cao nhất, xuống phía dưới sẽ phân chia ra vô số đầu dây. Đương nhiên là ta có một bản danh sách, hơn nữa danh sách sẽ không ngừng gia tăng theo sự phát triển nhân viên không ngừng, nhưng ta chưa từng nhớ trong danh sách có những ai, bởi vì ta phải chuẩn bị sẵn việc ta cũng sẽ bị người Hắc Vũ bắt, bắt một thủ hạ của ta, có thể chết những người trên một tuyến đường, còn bắt ta..."

Diệp Vân Tán cười cười: "Ta phải khiến cho người Hắc Vũ bắt được ta cũng không có ý nghĩa gì."

Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ đều nghiêm nghị hẳn lên, hai người bất giác đứng thẳng tắp.

"Hai người các ngươi đừng có như thế này."

Diệp Vân Tán khoát tay: "Nói về chuyện người Hắc Vũ."

Sau đó ông ta nhìn về phía Tẩm Sắc: "Ngươi cũng có thể nghe, dù sao bây giờ ngươi cũng không thuần túy nữa."

Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Nói gì vậy!"

Diệp Vân Tán nói: "Nội ứng vừa mới mạo hiểm gửi tin tức ra ngoài, Liêu Sát Lang gặp tập kích giữa đường. Người động thủ với hắn chính là hai đệ tử đắc ý nhất dưới trướng Tâm Phụng Nguyệt, một người tên là Huyễn Kiếm một người tên là Mê Kiếm. Hai người liên thủ thì ngay cả đại cung phụng của Hắc Vũ Kiếm Môn cũng chưa chắc đã chống đỡ được, nhưng Liêu Sát Lang không chết."

Võ Tân Vũ nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhìn Võ Tân Vũ, hai người đồng thanh nói: "Vậy thì Tâm Phụng Nguyệt lúng túng rồi."

Đại doanh Hắc Vũ của Liêu Sát Lang.

Liêu Sát Lang đang ngồi trên ghế ăn cơm, trước mặt bày một đĩa thịt dê lớn đã nướng chín. Y dùng chủy thủ cắt một miếng, dùng tay cầm nhét vào miệng, ăn đến nỗi má căng phồng lên. Mà ở hai bên lều lớn, đám thủ hạ của y cũng đều đang ăn cơm, cũng là thịt nướng, không ai nói chuyện mà đều ăn ngấu nghiến, cho nên người đứng ở giữa lều lớn ở lại có vẻ hơi lúng túng.

"Đại tướng quân."

Người đứng ở đó trầm mặc một lúc, thử gọi một tiếng thăm dò.

Liêu Sát Lang giống như giờ mới sực nhớ ra, vẻ mặt áy náy cười nói: "Ngươi xem ta kìa, đói bụng nên chẳng quan tâm đến cái gì cả, chạy cả chặng đường đến quả thật quá gấp. Đại cung phụng Tô Phụ Đa Nhượng phái người đưa tin cho ta nói là tình huống nguy cấp, ta lập tức triệu tập nhân mã lên đường đến đây, kết quả là vẫn đến quá muộn. Đại cung phụng đã chết, nhưng quả thật quá đói bụng, vội vàng ăn cơm, ăn no rồi mới có sức đi báo thù."

Y hướng ra ngoài cửa nói to một tiếng: "Con mẹ nó các ngươi đều mù rồi sao? Tướng quân cấm quân Vị Bộc Thiên ở chỗ đây mà các ngươi không nhìn thấy à? Thêm bàn ghế, lấy thêm một phần thịt đến."

Các thân binh ở ngoài cửa lên tiếng đáp lại nhưng không ai đi làm.

Tướng quân cấm quân Vị Bộc Thiên càng lúc càng xấu hổ, cũng càng lúc càng tức giận, nhưng vẫn phải kiềm chế tính tình. Lần này Liêu Sát Lang đã mang sáu vạn đến bảy vạn quân của núi Đông Trường đến, cộng thêm tàn quân của Bồ Lạc Thiên Thủ, cộng lại cũng có hơn mười vạn người.

"Đại tướng quân ngươi cứ ăn cơm, không cần để ý đến ta, ta nói vài câu là được."

"Ồ, vậy thì được, ta không để ý đến ngươi, ta ăn cơm, ngươi đừng trách đó."

Liêu Sát Lang vừa ăn vừa lúng búng nói: "Đúng rồi, trước khi ngươi nói, ta có một chuyện cực kỳ muốn biết."

Vị Bộc Thiên vừa muốn nói ý của Tâm Phụng Nguyệt, nghe thấy Liêu Sát Lang tò mò về chuyện gì đó, vì thế trả lời một câu: "Đại tướng quân cứ việc hỏi, nếu ta biết thì tất sẽ không giấu giếm."

Liêu Sát Lang ừ một tiếng: "Ngươi biết đại cung phụng Tô Phụ Đa Nhượng chết như thế nào không?"

"Tử Linh Khế đại nhân?"

Vị Bộc Thiên cẩn thận suy nghĩ Liêu Sát Lang có ý gì, hắn ta không đoán được cho nên dùng phương thức ổn thỏa nhất để trả lời: "Đương nhiên là bị người Ninh giết."

"Theo ta được biết thì không phải."

Liêu Sát Lang đặt chủy thủ sang một bên, cầm một miếng vải lau miệng: "Có phải quốc sư đại nhân cũng nghĩ là người Ninh giết đại cung phụng không? Tuy ta rất thù hận người Ninh, thù hận người Ninh hơn phần lớn mọi người, bởi vì có quá nhiều bộ hạ của ta bị người Ninh giết chết, nhưng ta không thể không nói, đại cung phụng và tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi đều không phải do người Ninh giết."

Vị Bộc Thiên nhíu mày: "Tại sao đại tướng quân lại nói như vậy?"

"Bởi vì ta có chứng cớ."

Lau tay xong, Liêu Sát Lang giơ hai tay lên vỗ vỗ, sau mấy tiếng bộp bộp bộp bộp, bên ngoài có mấy gã thân binh vén rèm lên đi vào. Hai người kẹp một người, tổng cộng có hai người máu me be bét đi vào, thoạt nhìn dường như cũng đã chỉ còn lại một hơi tàn, chưa biết chừng động mạnh một chút cũng có thể tiễn hai người này đi.

"Quen biết không?"

Liêu Sát Lang chỉ vào hai kẻ máu me be bét kia. Y từ phía sau bàn đi ra, đi đến phía trước một trong hai huyết nhân, giơ tay ra túm tóc của huyết nhân kéo lên, một khuôn mặt đã gần như không có một chút sinh khí nào liền xuất hiện trước mắt Vị Bộc Thiên.

"Tướng quân cấm quân đại nhân, trước đây ngươi cũng là người của Kiếm Môn, tuy không phải đệ tử Kiếm Môn bình thường mà là đại chỉ huy sứ bạch kỵ, nhưng cũng đều quen biết các đệ tử quan trọng trong Kiếm Môn, có quen biết người này không?"

Đương nhiên Vị Bộc Thiên quen biết. Cho dù huyết nhân trước mặt đã bị đánh đến mức sắp rụng rời cơ thể, hẳn là xương cốt toàn thân đã không có mấy chỗ lành lặn, thế nhưng khuôn mặt đẫm máu kia lại không bị phá quá nhiều, không có vấn đề gì để nhận ra đó là ai, đó là đệ tử Huyễn Kiếm của quốc sư đại nhân.

"Quen."

Vị Bộc Thiên trả lời.

"Người này thì sao?"

Liêu Sát Lang lại túm tóc một người khác: "Cũng quen biết người này chứ?"

Vị Bộc Thiên gật đầu: "Quen."

Liêu Sát Lang nói: "Vậy thì tốt, hai người này đã khai rồi. Bọn họ nói là phụng mệnh của quốc sư đại nhân tới giết ta. Thật buồn cười, chẳng lẽ quốc sư đại nhân muốn giết ta? Vị Bộc Thiên, ngươi biết không? Ngươi biết quốc sư đại nhân muốn giết ta không?"

Sắc mặt của Vị Bộc Thiên hơi khó coi, hắn ta vẫn lắc đầu: "Ta không biết, làm sao quốc sư đại nhân có thể giết đại tướng quân ngươi được."

"Đúng thế, dù sao ta cũng không tin."

Liêu Sát Lang đi quanh hai người be bét máu kia một vòng, vừa đi vừa nói: "Sau đó ta mới biết hóa ra là nội bộ Kiếm Môn các ngươi có vấn đề, có người muốn giết hết thân tín bên cạnh quốc sư đại nhân, sau đó soán vị. Sau khi ngươi trở về nhớ thay ta nhắc nhở quốc sư đại nhân phải cẩn thận, nội bộ Kiếm Môn có phản đồ, không thể không đề phòng được."

Vị Bộc Thiên nhíu mày: "Vậy tên phản đồ này là ai chứ?"

"Là ái đồ Bộc Nguyệt của quốc sư đại nhân."

Liêu Sát Lang đi đến trước mặt Vị Bộc Thiên, khoảng cách rất gần, y cứ nhìn thẳng vào mắt Vị Bộc Thiên như vậy mà nói: "Chính là tên Bộc Nguyệt không phải người Hắc Vũ đó, hắn muốn soán vị, muốn làm tông chủ, muốn làm quốc sư."

Vị Bộc Thiên càng mày nhíu chặt hơn: "Làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì hắn cũng ở chỗ ta."

Liêu Sát Lang vẫy tay, thế là lại một người từ bên ngoài đi vào, một thân áo trắng, chính là Bộc Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment