Khi Bộc Nguyệt từ bên ngoài bước vào, sắc mặt của tướng quân cấm quân Hắc Vũ Vị Bộc Thiên liền trở nên vô cùng khó coi. Trước khi Bộc Nguyệt vào, hắn ta còn nghĩ đại khái là Liêu Sát Lang sắp tức điên lên vì bị người của Kiếm Môn ám sát, hắn ta cũng có thể hiểu được. Hai người Huyễn Kiếm và Mê Kiếm đi giết Liêu Sát Lang là chỉ đạo của tông chủ đại nhân, đổi lại nếu hắn ta là Liêu Sát Lang thì cũng sẽ phẫn nộ, bây giờ còn không suất quân giết qua đã là rất trầm ổn rồi.
Nhưng khi Bộc Nguyệt bước vào thì Vị Bộc Thiên đột nhiên hơi mờ mịt, Liêu Sát Lang có ý gì?
Trước tiên Liêu Sát Lang bảo hắn ta trở về nhắc nhở tông chủ đại nhân rằng Bộc Nguyệt có khả năng tạo phản, sau đó lại nói với hắn ta là Bộc Nguyệt đang ở đây, Vị Bộc Thiên cảm thấy Liêu Sát Lang hơi mâu thuẫn.
Đột nhiên hắn ta tỉnh ngộ lại, hóa ra là Liêu Sát Lang đang tuyên chiến.
Bộc Nguyệt cười tủm tỉm từ ngoài cửa đi vào, đến ghế ngồi bên cạnh Liêu Sát Lang, dùng tay xé một chút thịt rồi ăn, vừa ăn vừa nói: "Ngươi không cần quá lo lắng, là Nam Viện đại tướng quân, đương nhiên Liêu Sát Lang biết thế nào là nặng nhẹ, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Ta ở đây giống như một tù nhân, ngươi cứ nghĩ như vậy đại khái sẽ hiểu."
Vị Bộc Thiên không hiểu.
Bộc Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn ta một cái sau đó cười nói: "Sau khi ngươi trở về chỉ cần nói sự thật với sư phụ lão nhân gia, cứ nói Bộc Nguyệt bất hiếu, thậm chí có ý ngỗ nghịch, đại tướng quân Liêu Sát Lang giúp sư phụ nhốt ta lại, thế là đủ rồi."
Vị Bộc Thiên nhíu mày, hắn ta nhìn về phía Liêu Sát Lang, Liêu Sát Lang gật đầu nói: "Bộc Nguyệt nói không sai, ta thân là Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân, tất nhiên không thể chấp nhận chuyện có người muốn chia rẽ đế quốc này. Bộc Nguyệt còn có rất nhiều chuyện chưa giải thích rõ ràng, cho nên không thể giao người cho ngươi mang về, ta sẽ nghiêm hình tra tấn hắn, hỏi hắn xem rốt cuộc người của Kiếm Môn muốn làm gì, là muốn giết hãn hoàng bệ hạ sao?"
Ánh mắt của Vị Bộc Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tông chủ đại nhân làm sao có thể động đến bệ hạ được!"
"Ô, sẽ không sao?"
Liêu Sát Lang cười: "Vậy thì ta an tâm rồi. Ta là đại tướng quân của Hắc Vũ, đương nhiên phải lấy việc giữ gìn đế quốc hoàn chỉnh, bảo vệ bệ hạ an toàn làm nhiệm vụ hàng đầu. Ai muốn chia tách quốc gia của chúng ta, ai muốn mưu hại bệ hạ, nếu đại tướng quân ta đây ngồi yên không quan tâm thì ta chính là tội nhân của đế quốc Hắc Vũ. Bộc Nguyệt muốn ám sát bệ hạ, ta nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng, lần sau ta sẽ phái người bẩm báo kết quả điều tra cho quốc sư đại nhân."
Y nhìn về phía Vị Bộc Thiên: "Đúng rồi, ngươi tới là muốn nói gì?"
Vị Bộc Thiên trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là quốc sư đại nhân phái ta đến xem đại tướng quân như thế nào. Đại tướng quân đi đường xa tới mệt nhọc khổ cực, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, nếu có chuyện gì thì quốc sư nhất định sẽ phái người đến."
Liêu Sát Lang nói: "Vậy thì ta sẽ nghỉ ngơi thêm, không đi hỏi thăm quốc sư đại nhân nữa. Vẫn mong ngươi sau khi trở về hãy thay ta nói một tiếng, mong quốc sư đại nhân bao dung, đừng chấp nhặt với ta."
Vị Bộc Thiên khom người cúi đầu: "Đại tướng quân nghỉ ngơi đi, ta về trước đây."
Chờ sau khi Vị Bộc Thiên đi rồi, Bộc Nguyệt không khỏi nghĩ: "Tiếp theo chắc sư phụ ta sẽ nghĩ làm như thế nào để mau chóng diệt trừ chúng ta."
"Ngươi cũng đúng là không hiểu sư phụ ngươi."
Liêu Sát Lang quay đầu lại liếc mắt nhìn Bộc Nguyệt một cái: "Nếu Vị Bộc Thiên đem những lời ta nói về thì lão biết rất rõ mình nên làm gì. Vẫn chưa tới lúc chúng ta hoàn toàn lật mặt, nếu lão làm theo suy nghĩ của ngươi, lão có thể là quốc sư đại nhân? Bộc Nguyệt, ngươi và sư phụ ngươi chênh lệch không phải một tầng, nếu ngươi cảm thấy là ta khinh thường ngươi, vậy thì ngươi có thể chờ mà xem."
"Chờ cái gì?" Bộc Nguyệt hỏi.
"Chờ thái độ của sư phụ ngươi."
Thái độ của Tâm Phụng Nguyệt tới rất nhanh, nhanh đến mức Bộc Nguyệt không kịp phản ứng. Sau khi Vị Bộc Thiên trở về chỉ hai canh giờ đã có người vội vã từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Liêu Sát Lang liền khom người cúi đầu: "Đại tướng quân, nhận được một vài tin tức."
Liêu Sát Lang nhìn nhìn Bộc Nguyệt trước, lại nhìn về phía người báo tin: "Tin tức gì?"
"Cách đây không lâu quốc sư đại nhân đã tuyên bố một chuyện trong đại quân do ông ta suất lĩnh, nói qua điều tra rõ ràng, đại cung phụng Tô Phụ Đa Nhượng và tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi lại âm thầm cấu kết với người Ninh, bọn họ đã lừa gạt đệ tử Kiếm Môn vô tội, cũng lừa gạt binh lính bạch kỵ vô tội, đưa mấy ngàn người vào địa ngục. Tô Phụ Đa Nhượng và Tằng Tu Nhi cùng người Ninh hợp mưu muốn giết hại hãn hoàng bệ hạ, nếu không phải đệ tử Bộc Nguyệt của quốc sư đại nhân đến kịp thời, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi."
Bộc Nguyệt nghe đến câu này cũng ngây người, sắc mặt lập tức hơi khó coi.
"Nhìn đi."
Liêu Sát Lang cười nói: "Bây giờ ngươi đã tin lời ta nói chưa? Tâm Phụng Nguyệt giảo hoạt hơn ngươi gấp vạn lần, đương nhiên lão rất rõ rằng cục diện hiện tại là gì. Nếu người của lão phái tới giết được ta thì tất nhiên cục diện bị lão ta nắm trong tay, nhưng người không giết được ta, còn rơi vào tay ta."
Y không nói hết câu mà tiếp tục hỏi người báo tin kia: "Còn gì nữa không?"
"Có." Người báo tin tiếp tục nói: "Quốc sư nói trước mặt mọi người là ông ta rất đau lòng, không ngờ trong Kiếm Môn lại có người nhiều đã bị người Ninh mua chuộc như vậy. Không chỉ là đại cung phụng Tô Phụ Đa Nhượng và tướng quân bạch kỵ Tằng Tu Nhi, còn có đại kiếm sư và kiếm sư mà Tô Phụ Đa Nhượng mang đến, nhưng quốc sư đau lòng nhất chính là ái đồ Huyễn Kiếm và Mê Kiếm của ông ta lại cũng bị mua chuộc, bọn họ và Tô Phụ Đa Nhượng cùng một giuộc. Tô Phụ Đa Nhượng dẫn người đi giết hãn hoàng, còn Huyễn Kiếm và Mê Kiếm thì đi ám sát đại tướng quân ngài... Quốc sư khóc lóc thảm thiết ở trước mặt các tướng sĩ, nói ông ta có lỗi với Hắc Vũ, có lỗi với hãn hoàng, cũng có lỗi với đại tướng quân, càng có lỗi với đệ tử Kiếm Môn, ông ta không ngờ lại xảy ra chuyện bỉ ổi như thế ngay trước mắt mình."
Liêu Sát Lang cười lớn ha ha: "Ha ha ha ha ha ha... Bộc Nguyệt, bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Có lúc ta cũng không hiểu ngươi, là ái đồ của Tâm Phụng Nguyệt, còn là ái đồ được mọi người nói là tương lai có khả năng sẽ kế thừa chức vị tông chủ, sao ngươi có thể không hiểu chút nào về sư phụ ngươi vậy?"
Bộc Nguyệt hít sâu, thở ra một hơi thật dài: "Tại sao?"
Liêu Sát Lang khoát tay ra hiệu cho người báo tin có thể đi ra ngoài, người nọ lập tức thi lễ sau đó rời khỏi lều lớn.
Liêu Sát Lang đặt ấm sắt đựng trà sữa lên lò lửa, ngồi xuống cạnh bếp lò sau đó nói: "Sư phụ ngươi biết rất rõ cục diện bây giờ, lão đang mắc kẹt ở giữa. Tại sao ta để đại quân ở đây, còn cố ý đến muộn hơn lão chỉ một chút xíu thôi? Bởi vì ta phải giúp lão nhìn rõ thế cục. Lão kẹp giữa một bên là bắc cương Thiết Kỵ của người Ninh, người lãnh binh là hai đại tướng quân của người Ninh, một bên khác là ta. Lúc này mà lật mặt với ta, lão không sợ ta liên thủ với người Ninh trực tiếp tiêu diệt lão ư?"
Liêu Sát Lang nói có vẻ hơi đắc ý: "Biết tại sao ta không cho ngươi động thủ giết Huyễn Kiếm và Mê Kiếm không? Hữu dụng, chỉ cần hai người này còn sống ở trong tay ta, ta có thể khiến hai người bọn họ nói ra trước mặt rất nhiều hào môn quý tộc Hắc Vũ, là Tâm Phụng Nguyệt lão muốn phái người đi giết hãn hoàng, là Tâm Phụng Nguyệt lão phái người tới giết ta, lão chỉ muốn trở thành chủ của đế quốc."
Liêu Sát Lang nhìn về phía Bộc Nguyệt: "Ngươi nghĩ các quý tộc sẽ chọn tin rằng Kiếm Môn xuất hiện phản đồ, hay tin ta?"
"Nhưng bọn họ vẫn sợ sư phụ ta."
"Đúng, bọn họ vẫn sợ, cho dù biết rõ lời ta nói đáng tin hơn thì bọn họ vẫn sợ Tâm Phụng Nguyệt, bởi vì Kiếm Môn quá cường đại, trong đế quốc có quá nhiều tín đồ của Kiếm Môn, nhưng ngươi có nghĩ tới không, chỉ cần ta chiến đấu bất bại, ta sợ cái gì chứ? Trên chiến trường Tâm Phụng Nguyệt không thể đánh bại ta, ta có thể khống chế cục diện. Đến lúc đó ta suất lĩnh đại quân vào Tinh Thành, ngươi thật sự nghĩ những tín đồ Kiếm Môn đó sẽ tạo thành bức tường người ngăn không cho ta vào? Cho dù như vậy, đao chém xuống, người liền tan."
Liêu Sát Lang đứng dậy, vừa đi lại vừa nói: "Cho nên hiện tại ta rất thích như thế này, nhìn Tâm Phụng Nguyệt biểu diễn thế này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lão sẽ phái người đến lấy lòng ta, sau đó cũng sẽ phái người đến lôi kéo lại ngươi. Con người không phải là vĩnh viễn không thay đổi, Bộc Nguyệt... bao gồm cả ngươi. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi muốn làm gì?"
Bộc Nguyệt thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng lóe lên một cái: "Ta muốn làm gì?"
"Ngươi muốn làm hoàng đế."
Liêu Sát Lang cười cười: "Đừng phủ nhận, ánh mắt của ngươi và ánh mắt của ta giống hệt nhau. Ta thấy không tệ, muốn làm hoàng đế cũng được, mỗi một nam nhân đều muốn, nhưng người có gan hành động đều là người có thực lực, người không thực lực đều là nghĩ thầm. Mọi người như thế, chúng ta không như thế, là vì chúng ta đứng cao hơn, thực lực mạnh hơn, cho nên ngươi hãy đi theo ta đi, ngươi có thể đi đâu mở rộng thực lực của mình chứ? Ngươi không có chỗ nào, ngươi chỉ có thể gửi gắm hy vọng ta phân chia cho ngươi. Ngươi muốn làm hoàng đế, ta muốn làm hoàng đế, đó là cuộc đấu không chết không ngừng sau này của chúng ta, bây giờ thì không. Hiện tại ngươi cần đại quân của ta, ta cần thân phận Kiếm Môn của ngươi, hai chúng ta chắp vá lại."
Bộc Nguyệt im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười lớn ha ha: "Hay cho một câu hai chúng ta chắp vá lại, rất hay... Quả thật ta cần sự che chở của ngươi, ngươi cần thân phận thiếu chủ Kiếm Môn của ta, chúng ta đây cũng không tính là chắp vá cho lắm, ít nhất giờ khắc này là ông trời tác hợp."
Y nhìn ra bên ngoài: "Có lẽ, chúng ta và người Ninh mới là chắp vá lại."
"Cũng đúng."
Liêu Sát Lang đi đến cửa lều lớn, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài: "Hẳn là người Ninh đang chờ ta phái người đi liên lạc, vậy ngươi nói ta phái ai đi liên lạc là tốt nhất?"
Bộc Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, sau đó giơ tay lên chỉ vào mặt mình: "Ta?"
Liêu Sát Lang cười to, nói: "Nếu không thì sao? Nếu không phải ngươi đi, ta phải dùng phương thức gì mới có thể thuyết phục người Ninh để bọn họ tin ta đã nắm giữ lực lượng rất lớn trong Hắc Vũ, thậm chí có khả năng nhận được sự ủng hộ của một bộ phận người trong Kiếm Môn?"
Bộc Nguyệt lắc đầu: "Không đi."
Ánh mắt của Liêu Sát Lang hơi lạnh lùng: "Chắc chắn không đi?"
"Chắc chắn không đi."
Bộc Nguyệt nhếch khóe miệng lên: "Đừng mong uy hiếp ta. Hiện tại ta chẳng qua là một người không quan trọng gì, ta không có khả năng đấu với Tâm Phụng Nguyệt, cũng không có khả năng đấu với ngươi, nhưng ta không muốn chết. Ta đến chỗ người Ninh, ta sẽ chết ngay lập tức. Làm hoàng đế? Phải sống mới được."
Liêu Sát Lang im lặng một lúc rồi nói: "Tại sao ngươi tin chắc người Ninh nhất định sẽ giết ngươi như vậy? Người Ninh cũng phải lấy đại cục làm trọng, bọn họ sẽ rất vui nếu thấy ta và Tâm Phụng Nguyệt đấu đá nhau, ngươi làm sứ giả của ta, bọn họ không cần phải giết ngươi."
"Vậy sao?"
Bộc Nguyệt thở dài một hơi: "Ngươi chắc chắn là ngươi hiểu người Ninh?"
Liêu Sát Lang cau mày nói: "Thời gian ta tiếp xúc với người Ninh nhiều hơn ngươi, người Ninh giỏi mưu lược, chú ý đại cục, để phân tách và chèn ép Hắc Vũ chúng ta mà bọn họ sẽ nhằm vào ngươi? So với cả Hắc Vũ, ngươi quả thật bé nhỏ không đáng kể, ngươi cho rằng ta không hiểu người Ninh bằng ngươi?"
Bộc Nguyệt lại hỏi một câu: "Vậy ngươi hiểu Thẩm Lãnh không?"
Liêu Sát Lang ngẩn người.
Đột nhiên hiểu ra.