Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1214 - Chương 1214: Thẩm Điên

Chương 1214: Thẩm điên Chương 1214: Thẩm điên

Nhất thời Liêu Sát Lang và Bộc Nguyệt liền có vẻ hơi lúng túng.

Liêu Sát Lang im lặng một lúc lâu rồi nói: "Là ta sơ sót... Ta đã quên Thẩm Lãnh."

Bộc Nguyệt hơi tức giận: "Ngươi đã tính toán nhiều như vậy mà quên Thẩm Lãnh?"

Liêu Sát Lang nói: "Mới đầu hắn cũng không nằm trong kế hoạch của ta, là đột nhiên tới. Ta đã tính toán toàn bộ thực lực của người Ninh ở bên bắc cương này, bao gồm cả Võ Tân Vũ, ta đều có thể lợi dụng, làm sao có thể nghĩ tới Thẩm Lãnh đột nhiên ở đây. Cho nên ngươi nói đúng, đó không phải là người một lý trí, người lý trí sẽ ở bên đông cương Bột Hải đánh trận, chạy đến đây làm gì?"

Y đứng dậy, càng nghĩ càng tức tối: "Lúc nãy ngươi nói ta tính toán nhiều như vậy tại sao không tính cả Thẩm Lãnh, ngươi nghĩ ta thật sự không tính đến? Tại sao ta lại hạ lệnh cho đại quân vào Bột Hải đạo? Đầu tiên là để khiến người Ninh không có quá nhiều tinh lực ứng phó với chuyện bên này. Nếu quân đội của chúng ta đứng vững ở Bột Hải cũng giống như cắm một cái đinh ở bên cạnh người Ninh, đường biển của người Ninh đều sẽ bị cắt một nửa, cho nên đây là kế sách nhất cử lưỡng tiện. Ta đã tính chắc chắn đại tướng quân Đao Binh Mạnh Trường An ở đông cương sẽ đi Bột Hải đạo, cũng đã tính chắc chắn đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh sẽ đi Bột Hải đạo, con mẹ nó chứ, hắn không đi thì còn có cách nào nữa!"

Bộc Nguyệt nhìn dáng vẻ của Liêu Sát Lang, nhất thời cũng không biết nói gì.

Thẩm Lãnh không phải là một người xuất chiêu theo lẽ thường, người này vĩnh viễn cũng không làm việc với tư duy bình thường.

"Ngươi nói kế hoạch có vấn đề sao?"

Liêu Sát Lang bước đi đến trước mặt Bộc Nguyệt, giống như cố gắng muốn lấy được chứng nhận mình không phải là người không suy nghĩ gì cả.

"Đánh Bột Hải là nhất định phải đánh, cho dù hiện tại quốc lực của Hắc Vũ không cho phép đại chiến thì nhất định cũng phải đánh Bột Hải, bởi vì hiện tại đồng minh duy nhất của chúng ta là Tang quốc. Nếu tương lai Tang quốc lại bị người Ninh tiêu diệt dễ dàng, chúng ta sẽ đơn độc đối mặt với người Ninh càng ngày càng lớn mạnh hơn. Có Tang quốc làm đồng minh, bọn họ tập trung phát triển thủy sư, chúng ta thì khôi phục thực lực lục chiến, khống chế Bột Hải đạo, nối liền thành một đường với Tang quốc, chúng ta sẽ trở thành một cái kìm, kẹp chặt người Ninh."

Sau khi nói xong Liêu Sát Lang đợi một chút, y nhìn vào mắt Bộc Nguyệt, hy vọng Bộc Nguyệt có thể hiểu lời y nói là có ý gì.

"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không phải trẻ con, đương nhiên ta biết ý ngươi nói là gì. Càng là vì người Ninh cường đại lại càng không thể buông lỏng nữa. Kiềm chế tuyến đường đông bắc Ninh quốc, chúng ta có cơ hội phản công, nếu không kiềm chế được, Tang quốc mà bị diệt, người Ninh tập trung đối phó với chúng ta..."

Liêu Sát Lang gật đầu: "Cho nên ta mới điều khiển binh lực xuôi nam, hơn nữa binh lực mà ta điều khiển là người của Tâm Phụng Nguyệt."

Y thở dài: "Ngươi nói Thẩm Lãnh là người bình thường không?"

Bộc Nguyệt lắc đầu: "Không phải."

Liêu Sát Lang nói: "Hay là ngươi đừng đi nữa, đổi người khác đi vậy. Nếu thật sự là ngươi đi, hắn sẽ đâu còn quan tâm đến đại cục đại thế gì, hắn không phải là một người chuyện gì cũng suy nghĩ lâu dài."

Bộc Nguyệt cũng thở dài: "Cảm ơn đã hiểu."

Cùng lúc đó, cung Băng Nguyên.

Thẩm Lãnh đứng ở chỗ cao trong cung Băng Nguyên nhìn xuống. Dưới núi tuyết chính là doanh địa của bắc cương trọng giáp Thiết Kỵ, nối liền một vùng. Ở đối diện là doanh địa của người Hắc Vũ, chia làm hai phần, một bên là đại doanh của Tâm Phụng Nguyệt, một bên là đại doanh của Liêu Sát Lang.

"Thú vị không?"

Thẩm Lãnh giơ tay chỉ ra bên ngoài: "Vị trí doanh địa của Liêu Sát Lang."

Võ Tân Vũ ừ một tiếng: "Chắc chắn thú vị, hắn treo Tâm Phụng Nguyệt trên lửa nướng."

Thẩm Lãnh nói: "Con người dù sao cũng không thể nào không hiểu chuyện gì cả. Tâm cơ và võ công của Tâm Phụng Nguyệt đều là nhất lưu, Diệp đại nhân nói tài ăn nói của người này lại càng là nhất lưu. Ta nghĩ cũng đúng, nếu không thì sao có thể lừa dối khắp cả Hắc Vũ quốc càng ngày càng thờ phụng Kiếm Môn, nhưng về quân sự thì lão ta không được, vị trí đại doanh của lão ta quá kém. Chỉ nói riêng về địa thế, chỗ đó bằng phẳng, bốn phía trống trải, làm doanh địa không vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở chỗ lúc này địa thế không phải là quan trọng nhất. Lão ta bị kẹp ở đó, một khi Liêu Sát Lang phản thì lão ta sẽ bị trong ngoài giáp công."

Võ Tân Vũ nói: "Cho nên ngươi đoán lúc nào Liêu Sát Lang sẽ phái người đến? Chỉ cần chúng ta gật đầu, nói không chừng Liêu Sát Lang sẽ lập tức tuyên bố Tâm Phụng Nguyệt là người phản quốc, là lão ta hạ lệnh giết Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, cũng là lão ta hạ lệnh phái người muốn giết Liêu Sát Lang. Cho dù lý do này không đủ để khiến người khác tin phục, nhưng chỉ cần trận chiến này có thể giết Tâm Phụng Nguyệt, hắn còn quan tâm gì đến tin phục hay không tin phục."

"Liêu Sát Lang..."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên cười cười có vẻ hơi lúng túng: "Chắc hẳn Liêu Sát Lang sẽ không vội phái người đến, hắn phải suy nghĩ một chút. Nếu ta không ở đây còn đỡ, nhưng ta ở đây... Huynh cũng biết, thanh danh của ta không tốt lắm."

Võ Tân Vũ phì cười một tiếng: "Ngươi nói đã rất uyển chuyển rồi, thanh danh của ngươi ở chỗ kẻ thù quả thật không tốt lắm."

Đúng lúc này Diệp Vân Tán đi tới, vừa khéo nghe được câu này liền cười nói: "Bản thân ngươi cũng biết à? Lúc trước nội ứng do ta sắp xếp ở Tinh Thành Hắc Vũ phái người gửi về một tin tức, nói là trước khi Tâm Phụng Nguyệt rời Tinh Thành đã triệu tập quý tộc và các tướng quân ở Tinh Thành Hắc Vũ mở một cuộc họp. Mục đích chủ yếu của cuộc họp này là để mau chóng huấn luyện ra thêm quân đội hơn nữa, ứng phó với cục diện có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Không biết sao trong cuộc họp lại có người nhắc tới danh tướng của Đại Ninh chúng ta, thế là Tâm Phụng Nguyệt sai người làm đánh giá."

Diệp Vân Tán đứng ở bên cạnh hai người nói: "Hai người các ngươi đều được đánh giá. Bọn họ đánh giá rất toàn diện, còn liệt kê ra một danh sách rất tường tận, là tướng quân các quân Đại Ninh mà bọn họ đã biết, rất nhiều người đều có ở trong đó. Các ngươi cũng biết không chỉ là chúng ta phái mật điệp đến Hắc Vũ, Hắc Vũ cũng đang không ngừng phái mật điệp đến Đại Ninh, bản danh sách này chi tiết đến mức ngay cả ta xem cũng cảm thấy hơi kinh ngạc."

Diệp Vân Tán tiếp tục nói: "Người của Tâm Phụng Nguyệt liệt kê danh sách làm ba bậc, dựa theo tỷ lệ thắng khi tác chiến, phong cách, võ nghệ cá nhân, còn có lòng trung thành với Đại Ninh của các tướng quân lãnh binh, cùng với các khác phương diện, tổng hợp lại đánh giá, tổng cộng bình chọn ra mười mấy đối thủ lợi hại, sáu đối thủ lợi hại nhất đẳng, hai đối thủ lợi hại siêu nhất đẳng."

Vừa nói xong câu này Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ đều tò mò, Võ Tân Vũ nói: "Trong sáu người có ta?"

Diệp Vân Tán gật đầu: "Không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, đều có hai người các ngươi. Sáu đối thủ lợi hại bậc một bao gồm bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ, đông cương đại tướng quân Mạnh Trường An, tây cương đại tướng quân Đàm Cửu Châu, đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, tướng quân Hải Sa, còn có tây cương đại tướng quân mới Đường Bảo Bảo."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Đây không phải là không có ta sao?"

"Ngươi không ở trong sáu người lợi hại nhất đẳng này."

Diệp Vân Tán nói: "Ngươi vui không? Ngươi ở trong hai đối thủ lợi hại siêu nhất đẳng."

Thẩm Lãnh lập tức nhếch môi: "Vui chứ, còn một người lợi hại siêu nhất đẳng kia là ai?"

Diệp Vân Tán nói: "Bệ hạ."

Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ đồng thời giật mình, xếp Thẩm Lãnh và bệ hạ cùng nhau, chuyện này...

Diệp Vân Tán ngồi xổm xuống, vẽ một sơ đồ phác thảo trên mặt đất: "Người Hắc Vũ căn cứ những cái này để bình xét."

Ông ta vẽ một hình ngũ giác trên mặt đất, lần lượt viết chữ trên năm góc của hình ngũ giác, vũ lực, mưu lược, tính cách, dùng người, dũng khí... Sau khi viết xong ông ta bắt đầu bôi đen bên trong hình ngũ giác, gần như bôi đen toàn bộ, sau đó nói: "Đây là đánh giá của người Hắc Vũ đối với bệ hạ, tất cả năm phương hướng đánh giá mà bọn họ cho rằng quan trọng nhất đều đầy đủ, bọn họ gọi bệ hạ là hoàng đế mạnh nhất trong lịch sử Ninh quốc."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Cái này không sai, vậy tại sao cũng xếp ta cùng cấp với bệ hạ?"

Diệp Vân Tán thở dài, lại vẽ một hình ngũ giác trên mặt đất, cũng viết lên năm như vũ lực, mưu lược... sau đó bắt đầu bôi đen, vũ lực là phần duy nhất của bệ hạ không bôi đen hết, nhưng phần này thì Thẩm Lãnh bôi đen hết. Về phần mưu lược của Thẩm Lãnh, Diệp Vân Tán không bôi, về phần tính cách, không bôi, sau đó dũng khí và dùng người cũng gần như bôi đen hết. Thật ra chỉ riêng hình tam giác này được bôi kín cũng đã đủ để chứng minh thực lực của một người rất mạnh, nhưng không bôi quả thật hơi quá đáng.

Ngay khi Thẩm Lãnh chuẩn bị hỏi thì Diệp Vân Tán bỗng nhiên dùng tay xóa đi một góc của hình ngũ giác vừa mới vẽ xong, chính là góc tính cách, sau khi xóa đi lại đột nhiên gạch dài ra, vẽ một góc rất nhọn rất nhọn, hình vẽ này liền có vẻ rất không được tự nhiên.

"Đừng nhìn ta như vậy, đây là người Hắc Vũ vẽ, ta chẳng qua chỉ là vẽ lại mà thôi."

Ông ta chỉ vào vị trí mưu lược không bị xóa đi: "Người Hắc Vũ cho rằng ngươi không có mưu lược gì, hoặc là nói căn bản không nhìn ra mưu lược của ngươi là gì, bọn họ nói ngươi không phải người bình thường."

Thẩm Lãnh: "..."

Diệp Vân Tán lại chỉ vào đỉnh nhọn nhô hẳn ra ngoài kia: "Sở dĩ người Hắc Vũ xếp ngươi cùng với người có các khả năng gần như hoàn thiện như bệ hạ, chỉ là bởi vì... tính cách này. Bọn họ nói ngươi là kẻ điên, ngươi làm việc bất chấp tất cả, đừng nói mặc kệ kẻ thù có thái độ gì, ngay cả người của mình có thái độ gì ngươi cũng không quan tâm, người nào chọc tới ngươi, cho dù là lời của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh thì ngươi cũng sẽ không nghe. Ừm... đây là nguyên văn của người Hắc Vũ, ý của bọn họ là bọn họ không nắm được suy nghĩ của kẻ điên."

Thẩm Lãnh: "Ta nhổ vào!"

Võ Tân Vũ: "Ha ha ha ha ha... Lúc mới nghe được thì hơi không phục, bây giờ bỗng nhiên thấy phục rồi."

Thẩm Lãnh: "Ta nhổ nhổ nhổ!"

Diệp Vân Tán nói: "Thật ra trước khi đến ta đã nghĩ qua, người Hắc Vũ kiêng dè ngươi nhất, chỉ cần ngươi ở đây bọn họ sẽ không thể không suy nghĩ, con mẹ nó rốt cuộc nên như thế nào thì tên Thẩm điên kia mới không đánh. Người Hắc Vũ biết đại tướng quân Võ Tân Vũ tính cách trầm ổn, lão luyện, biết khả năng nhìn đại cục của hắn rất mạnh, biết hắn có thể phân rõ cái gì là lợi ích quốc gia, cái gì là lợi ích cá nhân, cho nên vẫn có dấu vết mà lần theo, nhưng ngươi..."

Diệp Vân Tán nói: "Ngươi nhìn đánh giá của kẻ thù đối với ngươi xem, ngươi chú ý một chút được không?"

Thẩm Lãnh: "Người Hắc Vũ đầu óc có phân."

Võ Tân Vũ và Diệp Vân Tán liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời bật cười.

Diệp Vân Tán nói: "Cho nên hiện tại chắc hẳn là Liêu Sát Lang sẽ rất đau đầu. Ngươi nên ở Bột Hải đạo đánh trận, chạy đến đây làm gì? Bọn họ sẽ cho rằng đại tướng quân Võ Tân Vũ không thể ngăn cản ngươi, bởi vì hai người các ngươi cùng cấp bậc..."

Ông ta vừa mới nói xong, Võ Tân Vũ liền khoát tay: "Không phải, ta cao hơn hắn, hắn chính tam phẩm, ta chính nhị phẩm."

Thẩm Lãnh: "Ta nhổ vào."

Bình Luận (0)
Comment