"Đều là đại tướng quân, một chính nhị phẩm, một chính tam phẩm."
Võ Tân Vũ nói: "Cho nên ta vẫn cao hơn hắn một chút."
Thẩm Lãnh chỉ vào hình ngũ giác trên mặt đất: "Ta xếp cao hơn huynh đấy. Huynh xem, hình vẽ này chỉ có một mình ta khác, nghĩ chắc hình của huynh cũng vô cùng bình thường. Huynh xem hình của ta, phần lồi lên này, có phải là rất mạnh không?"
Võ Tân Vũ nói: "Ta cảm thấy ngươi muốn xóa phần lồi lên đó."
Diệp Vân Tán nhìn Võ Tân Vũ rồi lại nhìn Thẩm Lãnh, nhìn hình mà ông ta vẽ trên mặt đất, thở dài lắc đầu: "Ta cảm thấy phần lồi lên mà hai người các ngươi nói không có liên quan gì đến hình ta vẽ."
Thẩm Lãnh: "Đại nhân cẩn thận một chút, ông đức cao vọng trọng..."
Diệp Vân Tán nói: "Mẹ nó chứ ngươi cũng là đại tướng quân đấy, ngươi dè dặt cái gì."
Ông ta xóa hình vẽ trên mặt đất đi, đứng dậy rồi nói: "Hiện tại người Hắc Vũ không đoán được tình hình bên chúng ta như thế nào, cho nên ta sẽ phái người đi liên lạc với Liêu Sát Lang trước, cho hắn biết người làm chủ bên này là đại tướng quân Võ Tân Vũ và ta, chứ không phải ngươi."
Thẩm Lãnh bĩu môi.
Võ Tân Vũ nói: "Ngươi còn không phục? Ngươi là hình dị dạng."
Thẩm Lãnh: "..."
Võ Tân Vũ nói: "Sau khi Liêu Sát Lang nhận được tin tức sẽ phái người đến, đây là một cơ hội rất tốt. Nếu có thể diệt trừ Tâm Phụng Nguyệt ở đây, đối với Hắc Vũ mà nói đó là đòn đả kích trí mạng. Thật ra hiện giờ trong Hắc Vũ quốc không nhiều người có khả năng chống đối Tâm Phụng Nguyệt, Tẩm Sắc cũng không phải, chỉ là Liêu Sát Lang thôi."
"Đúng."
Diệp Vân Tán nói: "Mấy vạn binh dưới trướng Tẩm Sắc có hơn phân nửa không dám động thủ với người của Kiếm Môn, cho nên nếu thật sự đánh nhau cũng sẽ thua rất thảm, nếu không phải như thế thì Tẩm Sắc cũng sẽ không bị nhốt ở cung Băng Nguyên. Chắc hẳn là bản thân nàng ta cũng biết rõ, cho nên ta thấy hai ngày nay thái độ của nàng ta cũng có chút chuyển biến, hoặc là... hoặc là muốn làm một người bình thường về Đại Ninh."
Diệp Vân Tán dùng một chữ "về", cho nên trong lòng Thẩm Lãnh cảm thấy hơi thoải mái.
"Thật ra mới đầu là ta muốn giết nàng ta."
Diệp Vân Tán nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chắc hẳn ngươi đã nghĩ tới."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta vẫn luôn đợi người của đại nhân động thủ."
Diệp Vân Tán hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Sau đó ta cố gắng nghĩ cách cho người của ngươi thêm một ít tiền thuốc men. Đại nhân cũng biết ta là người không có bổng lộc, có thể đến bốn mươi tuổi cũng không có bổng lộc để lấy, người nghèo thì hụt hơi, cho nên ta vẫn luôn suy nghĩ nếu thủ hạ của đại nhân ra tay, ta nên cố gắng khắc chế một chút, đánh nhẹ một chút, dù sao ta cũng rất không thích chuyện bồi thường bạc."
Diệp Vân Tán thở dài: "Đánh giá của người Hắc Vũ về ngươi có vấn đề không?"
Thẩm Lãnh không nói lời nào, nghiêng đầu đi không nhìn ông ta.
Võ Tân Vũ nói: "Không có một chút vấn đề nào cả, người Hắc Vũ nhìn thật sự chuẩn."
Thẩm Lãnh: "Huynh có thể không nói chuyện không?"
Diệp Vân Tán nói: "Ta nghĩ rồi, chỉ cần người của ta xuống tay với Tẩm Sắc, ngươi nhất định sẽ quản, cho nên ta đã từ bỏ ý định trước đó, tuy rằng ta biết đó là cách làm chính xác nhất. Chỉ cần Tẩm Sắc chết, Liêu Sát Lang sẽ lập tức có cớ động thủ với Tâm Phụng Nguyệt, tương đương với ta cho hắn lý do thích hợp nhất, đối với Đại Ninh đây là chuyện tốt cỡ nào? Nhưng khi ta biết ngươi ở đây, trên đường đi ta đều suy nghĩ, nghĩ là... thôi bỏ đi."
Diệp Vân Tán nói: "Ngươi nhất định sẽ quản, ta muốn giết Tẩm Sắc thì phải giải quyết ngươi trước, quá phiền phức."
Thẩm Lãnh bĩu môi.
Diệp Vân Tán nói: "Cũng may Tâm Phụng Nguyệt đã cho chúng ta một biện pháp khác. Hắn phái người giết Liêu Sát Lang không thành, việc này đã bức ép Liêu Sát Lang đến đường cùng, chúng ta chỉ cần biểu thị một chút ủng hộ là được."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Con người ngươi à, không những là một biến số đối với Liêu Sát Lang, đối với ta mà nói cũng là một biến số."
Thẩm Lãnh nói: "Cũng may đại nhân không động thủ, nếu không thì đại nhân sẽ bị mắng."
Diệp Vân Tán nhìn hắn: "Tại sao?"
"Bệ hạ sẽ nhìn ông như thế nào?"
Thẩm Lãnh nói: "Diệp đại nhân, quả thật là ông suy nghĩ vì quốc gia, rất bình tĩnh, rất toàn diện, nhưng ông lại quên nghĩ đến việc bệ hạ nói như thế nào với Mạnh Trường An, bệ hạ sẽ không muốn thất tín với Mạnh Trường An, cho dù là giết Tẩm Sắc thì Mạnh Trường An cũng không làm gì được."
Diệp Vân Tán trầm mặc, như suy nghĩ điều gì đó.
"Cho nên nghĩ xem làm sao xử lý Tâm Phụng Nguyệt vẫn tốt hơn, đừng nghĩ chuyện của Tẩm Sắc nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Hay là bàn bạc việc ứng đối Liêu Sát Lang một chút."
Diệp Vân Tán bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi sai rồi."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Sai chỗ nào? Mấy câu ta nói về bệ hạ là sai sao?"
Diệp Vân Tán nói: "Không phải, lúc nãy ngươi nói đến bốn mươi tuổi ngươi cũng chưa chắc có thể nhận được bổng lộc là sai, ta nghĩ có lẽ đến năm mươi tuổi ngươi cũng sẽ không lấy được bổng lộc."
Thẩm Lãnh: "..."
Võ Tân Vũ nói: "Năm mươi, ta cảm thấy nói vậy vẫn hơi ít."
Thẩm Lãnh: "..."
Cùng lúc đó, đại doanh Hắc Vũ của Liêu Sát Lang.
Một người Ninh trẻ tuổi đứng trước mặt Liêu Sát Lang, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi. Gã đứng ở đó người thẳng tắp, không phải khiêm nhường tự ti, cũng không phải kính cẩn vâng lời, mà giống một cây tùng, một mình trong đại doanh Hắc Vũ giống như là cây tùng không sợ rét lạnh.
"Ngươi tên là gì?"
Liêu Sát Lang hỏi một câu.
Người trẻ tuổi lắc đầu: "Ta không có tên, những người dưới trướng Diệp đại nhân phần lớn đều không có tên, đối với chúng ta mà nói tên cũng không có nhiều ý nghĩa. Cho nên nếu đại tướng quân muốn hỏi, tại sao không hỏi những chuyện có ích?"
Liêu Sát Lang cười cười: "Vậy ngươi có nghĩ tới không, nếu ngươi chết ở đây, không có người nào biết ngươi là ai, bách tính của Ninh quốc các ngươi cũng không biết, ngươi chết vô danh, như vậy chỉ là một người vô dụng, không được ghi vào sách sử cũng thành không anh hùng, hà tất chứ?"
Người trẻ tuổi nhếch khóe miệng lên: "Thân phận địa vị của chúng ta khác nhau, cho nên đối với chúng ta mà nói giá trị của thời gian cũng khác nhau. Nếu đại tướng quân cảm thấy ngươi lãng phí thời gian không có bất cứ vấn đề gì, ta cũng không có bất cứ vấn đề gì, ta có thể cùng ngươi nói rất nhiều chuyện. Ta đã trải qua rất nhiều huấn luyện, bao gồm đọc sách. Đọc sách có thể khiến người ta bác học, hơn nữa người như ta đã đọc rất nhiều sách của người Hắc Vũ, nếu ta cố hết sức phối hợp, chúng ta có thể nói chuyện mấy ngày, đề tài cũng không trùng lặp."
Liêu Sát Lang ngẩn ra, trầm mặc một lúc rồi nói: "Người của Diệp Vân Tán huấn luyện ra, đều là kẻ điên sao?"
Người trẻ tuổi lắc đầu: "Không phải, còn nghiêm trọng kẻ điên."
Liêu Sát Lang xoay người: "Vậy được, nói chính sự, ta cũng sẽ hỏi thẳng ngươi. Nếu bây giờ ta động thủ với Tâm Phụng Nguyệt, bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ có thể đích thân suất lĩnh Thiết Kỵ tập kích đại quân của Tâm Phụng Nguyệt từ phía sau hay không? Nếu bây giờ ngươi có thể cho ta một sự bảo đảm, ta sẽ lập tức đi bố trí binh lực. Ta cùng với quân Ninh hai mặt giáp công, Tâm Phụng Nguyệt chắc chắn thất bại."
Người trẻ tuổi suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Đại tướng quân Võ Tân Vũ nhất định sẽ làm vậy."
Liêu Sát Lang: "Nhưng ta không có chỗ giữ thế cân bằng với các ngươi, ta sẽ không chắc chắn, làm sao ta có thể tin tưởng Võ Tân Vũ sẽ thật liên thủ với ta? Ngươi trở về hãy nói với Diệp Vân Tán, ta cần một sự bảo đảm, bảo đảm trực tiếp nhất chính là một con tin, phân lượng của người này cũng nhất định phải đủ nặng. Nếu Diệp Vân Tán Diệp đại nhân bằng lòng tự mình đến quân của ta, tất nhiên ta sẽ rất hoan nghênh. Chỉ cần Diệp đại nhân đến, ta có thể hiểu quyết tâm của người Ninh."
Người trẻ tuổi cười lạnh: "Là chúng ta cầu cạnh ngươi sao?"
Ánh mắt Liêu Sát Lang lạnh lùng: "Đương nhiên các ngươi không cần cầu cạnh ta, nhưng bây giờ ta vẫn có lựa chọn. Nếu giờ ta lập tức tấn công Võ Tân Vũ, có lẽ Tâm Phụng Nguyệt sẽ rất vui, thậm chí ta không cần đi nói gì với lão ta, lão ta sẽ lập tức hạ lệnh cho quân đội của mình liên thủ với ta. Võ Tân Vũ quả thật năng chinh thiện chiến, nhưng hắn chỉ có ba vạn trọng giáp, mà chúng ta có đại quân hai mươi mấy vạn người, không phải người Ninh các ngươi thích tính toán sao? Sao lại không có nghĩ đến Võ Tân Vũ đây là một mình mạo hiểm? Nếu có thể giết chết bắc cương đại tướng quân của Ninh, trận chiến này nhìn thế nào cũng là Hắc Vũ chúng ta thắng."
Y đi đến trước mặt người trẻ tuổi, nhìn vào mắt người trẻ tuổi, nói: "Hơn nữa một khi ta làm như vậy thì Tâm Phụng Nguyệt sẽ cảm thấy ta đang bày tỏ thiện ý, là đang thể hiện sự trung thành với lão ta. Nhất định là Diệp Vân Tán nghiên cứu về ta rất thấu triệt, hắn biết ta là người như thế nào, ta phải suy nghĩ cho mình... Ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi đi đi. Nếu trong vòng ba ngày mà Diệp Vân Tán không đến, ta sẽ lập tức hạ lệnh tiến công quân đội của Võ Tân Vũ."
"Đại tướng quân."
Người trẻ tuổi cũng tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Liêu Sát Lang gần trong gang tấc.
"Ngươi sắp xếp thám báo không?"
"Thám báo gì?"
Người trẻ tuổi cười cười, nói: "Trước khi ta đến đây, Diệp đại nhân đã nghĩ đến ngươi sẽ nói gì, thậm chí mỗi một câu ông ấy cũng đã nghĩ đến, gần như là không lệch một chữ, cho nên căn bản là ta không cần trở về xin chỉ thị Diệp đại nhân phải làm thế nào, bởi vì ông ta đã nói cho ta biết nên làm thế nào. Ông ấy bảo ta chuyển lời cho đại tướng quân, vẫn nên bảo thám báo của ngươi đi xa hơn một chút, nói không chừng ngươi sẽ thay đổi cách nhìn."
Sau khi nói xong câu này, gã lui về phía sau một bước, chắp tay lại sau đó xoay người đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, gã quay đầu lại nhìn về phía Liêu Sát Lang: "Đại tướng quân tự xưng là người hiểu người Ninh nhất, vậy thì ngươi nên nhớ thái độ của người Ninh đối với kẻ thù... Người Ninh chưa từng thỏa hiệp với kẻ thù."
Liêu Sát Lang sắc mặt lạnh đi, trên mặt nổi lên sát ý, nhưng rốt cuộc chữ "sát" này cũng không nói ra được.
Người trẻ tuổi bước ra ngoài, người vẫn thẳng tắp.
Chờ sau khi người trẻ tuổi kia đi rồi, Liêu Sát Lang lập tức hướng rangoài cửa nói to một tiếng: "Lập tức phái thêm thám báo đi ba hướng tây nam, đông nam, chính nam tìm kiếm, nếu phát hiện tung tích quân Ninh thì lập tức trở về báo!"
Cung Băng Nguyên.
Diệp Vân Tán nói hết kế hoạch mình với Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ, nói một mạch nhiều như vậy cho nên hơi khô cổ, thế là ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Không định mời ta uống một chén trà ngon?"
Thẩm Lãnh: "Ta là một người không có bổng lộc, ông bảo ta mời ông? Sao ông không bảo Võ Tân Vũ mời ông?"
Võ Tân Vũ nói: "Bởi vì mặc dù ta có bổng lộc, nhưng ta không phải là một người ra ngoài ngay cả tương vừng cũng mang theo. Ngươi nói xem ngươi đi vạn dặm xa xôi tới cứu người, lúc ra ngoài lại còn mang theo nguyên liệu nấu lẩu và tương vừng, cho nên chuyện ngươi mang theo trà ngon đương nhiên là rất hợp lý. Ta ra ngoài màn trời chiếu đất, đừng nói trà ngon, thứ gì không liên quan đến chiến trường thì gần như ta đều sẽ không mang theo."
Thẩm Lãnh thở dài: "Huynh thật không hiểu ta, ta ra ngoài nhất định là muốn uống trà ngon, nhưng có khi nào ta mang trà theo..."
Võ Tân Vũ nhìn vẻ mặt của hắn một hồi lâu, lại nhìn về phía Diệp Vân Tán: "Sao ta cảm thấy nên tin lời hắn nói vậy?"
Diệp Vân Tán nói: "Nên tin."
Ông ta nói xong liền xoay người rời đi.
Thẩm Lãnh cười hì hì: "Hình như Diệp đại nhân thích uống trà nhất?"
Võ Tân Vũ lập tức hiểu tại sao Diệp Vân Tán xoay người rời đi, gã lập tức lựa chọn dời khỏi trận doanh đi theo Thẩm Lãnh: "Hình như Diệp đại nhân quả thật rất thích uống trà. Lúc trước ta đến phòng của ông ấy, nhìn thấy trên bàn có mấy lon lá trà, còn dán chữ khác nhau, hình như có Đại Hồng Bào, có Tước Thiệt, còn có tâm sen..."
Diệp Vân Tán đi càng lúc càng nhanh, giống như gió.
Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ cũng đi theo càng lúc càng nhanh, giống như làn gió mặt dày.