Trà quả thật là trà ngon. Diệp Vân Tán là một người không có sở thích gì đặc biệt, bởi vì việc ông ta cần làm nhất định phải khiến ông ta thoạt nhìn không có nhược điểm rõ ràng mới được, mà bất cứ sở thích nào của ông ta cũng có thể bị người khác lợi dụng. Hiện giờ ông ta đã từ bóng tối chuyển ra ngoài sáng, người Hắc Vũ cũng vậy, người Tang cũng vậy, đều biết đầu lĩnh mật điệp lớn nhất Đại Ninh chính là ông ta.
Cho nên ông ta không thể không khiến mình nhìn có vẻ kín không kẽ hở, nhưng ngoại trừ uống trà.
Diệp Vân Tán nói, người như ta nếu không tìm một phương hướng tốt cho chính mình, có thể sẽ mất cân bằng tâm lý, dần dà biến thành quái vật.
Mới đầu Võ Tân Vũ và Thẩm Lãnh cũng không quá hiểu hàm nghĩa của câu nói này, qua một lát sau Thẩm Lãnh mới phản ứng lại được... Diệp Vân Tán trường kỳ sinh hoạt trong môi trường hắc ám áp lực, trường kỳ khiến cho bản thân vẫn duy trì trạng thái đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm đích, trường kỳ lên kế hoạch lại là chuyện nguy hiểm nhất, về lâu dài trong lòng không có vấn đề mới là lạ.
Ông ta nhìn rất thấu triệt, biết thật ra kẻ địch lớn nhất mình gặp phải chính là nội tâm của mình, cho nên nếu ông ta không đối xử tốt với bản thân một chút ở một việc nào đó thì thật sự dễ xảy ra vấn đề.
"Trước kia phần lớn thời gian ta không ở Đại Ninh."
Diệp Vân Tán nhìn trà nóng trong chén khẽ nói: "Bắt đầu từ khi bệ hạ đến Trường An là ta đã đi, phiêu bạt đông tây nam bắc, thứ duy nhất cho ta chút an ủi là trà. Uống trà có thể khiến ta an định lại, người an định thì tâm cũng an định, nhìn thấy trà liền nhớ đến cố hương. Nói đi nói lại, trà à, trà của Tây Thục đạo chúng ta vẫn là ngon nhất."
Ông ta vốn không phải người Tây Thục đạo, nhưng những năm ông ta ở thành Vân Tiêu Tây Thục đạo là ký ức quan trọng nhất, cho nên ông ta vẫn luôn cho rằng mình chính là người của thành Vân Tiêu Tây Thục đạo.
"Người của thành Vân Tiêu thích uống Nham Trà nhất."
Diệp Vân Tán nói: "Ta không giống lắm, trà nào ta cũng thích. Bên Hồ Kiến đạo có một loại trà không quá quý giá nhưng hương vị cực kỳ thú vị tên là Áp Thỉ Hương, đặc biệt thích hợp uống sau khi ăn xong, hương vị khiến người ta có thể thoải mái tựa như nằm trên đám mây."
Võ Tân Vũ nói: "Bình thường ta phải uống nhiều mới có cảm giác này."
Diệp Vân Tán nhìn gã một cái: "Nhìn bề ngoài, người nóng vội thích uống rượu, người trầm tính thích uống trà, nhưng theo ta thấy nên là ngược lại. Người nóng vội nên uống nhiều trà, tốt nhất là pha trà, có thể cho người ta tĩnh tâm lại. Người trầm tính thì nên uống chút rượu, có thể cho máu lưu chuyển nhanh hơn."
Võ Tân Vũ thở dài: "Uống trà và uống rượu luôn khiến đời người có rất nhiều lý luận, và phần lớn đều cảm thấy có lý."
Diệp Vân Tán: "Ta nói vậy chẳng lẽ không có lý sao?"
Hai người ngươi một lời ta một câu, sau đó mới chú ý thấy từ đầu đến cuối Thẩm Lãnh không nói chuyện, đến lúc phản ứng lại được mới chú ý tới Thẩm Lãnh đã ăn hết hơn phân nửa số điểm tâm ngon lành kia, một mình rót trà uống hết chén này đến chén khác, thật là một đứa trẻ ngoan không cần người khác chăm sóc. Sau đó Diệp Vân Tán và Võ Tân Vũ liếc nhìn nhau một cái, phản ứng đầu tiên đều là nếu còn không ăn một chút thì thật sự hết sạch rồi.
Thẩm Lãnh vỗ vỗ bụng, thoải mái thở ra một hơi.
"Hiểu biết của ta về trà rất nông cạn."
Hắn cười cười, nói: "Theo ta thấy chứ, nếu uống trà trong lúc rảnh rỗi, tốt nhất nên kết hợp với đọc sách, chỉ uống trà không đọc sách là lãng phí thời gian. Ta chính là một người nóng vội, phần lớn thời gian người nóng vội đều sẽ cảm thấy thời gian không đủ dùng, nếu thời gian đủ dùng thì lại không nỡ chỉ làm một việc, uống trà đọc sách là chuyện tao nhã nhất mà ta biết. Nhưng xét đến cùng, trà cũng là nước, ngon hơn nước trắng một ít. Nếu ăn quá nhanh bị nghẹn thì uống một ngụm trà, khoảnh khắc đồ ăn bị xối xuống là thích nhất."
Diệp Vân Tán: "Đây là lý do tại sao ngươi ăn hết điểm tâm của ta?"
Thẩm Lãnh: "Chủ yếu là đói..."
Võ Tân Vũ thở dài: "Ý của ngươi là muốn nói với chúng ta, để thể hội khoái cảm mắc nghẹn sau đó uống nước vào mà ngươi mới không ngừng ăn ngấu nghiến, cũng không quan tâm nhã nhặn hay không nhã nhặn, chỉ là muốn thể nghiệm khoái cảm này? Lý do này... người nào da mặt không dày nửa thước thì không nói ra được."
Thẩm Lãnh lau miệng rồi cười nói: "Được rồi, ăn no uống đủ rồi, bây giờ nói chính sự."
Hắn tựa người về phía sau để cho mình ngồi thoải mái hơn một chút: "Bất kể là Liêu Sát Lang phái người đến đàm phán hay Tâm Phụng Nguyệt phái người đến đàm phán, ta muốn thêm một điều kiện."
Võ Tân Vũ và Diệp Vân Tán lại liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều có một chút lo lắng. Thật ra đánh giá của người Hắc Vũ về Thẩm Lãnh cũng khá có lý, bởi vì những chuyện nào đó hoặc những người nào đó, kẻ này thật sự có thể không quan tâm gì cả.
Diệp Vân Tán nói: "Ngươi nói đi."
Thẩm Lãnh nói: "Tâm Phụng Nguyệt có một đệ tử quan môn tên Bộc Nguyệt, cũng được người Hắc Vũ coi là chủ Kiếm Môn trong tương lai, cho nên bất kể là Tâm Phụng Nguyệt phái người đến hay Liêu Sát Lang phái người đến, nếu không đưa Bộc Nguyệt đến trước mặt ta thì không cần đàm phán."
Diệp Vân Tán im lặng, Võ Tân Vũ cũng im lặng.
"Thẩm Lãnh."
Hồi lâu sau Diệp Vân Tán nghiêm túc nói: "Ngươi nên biết hiện tại bất kể là chúng ta hay người Hắc Vũ đều đang hết sức cẩn thận đi tìm một điểm cân bằng. Điểm mà chúng ta đang tìm là làm như thế nào để đả kích người Hắc Vũ ở mức độ lớn nhất, còn điểm mà người Hắc Vũ tìm kiếm lại là làm sao để bị đả kích ở mức độ thấp nhất, khi hai điểm này trùng hợp thì tất nhiên sự việc sẽ trở nên thuận lợi. Nếu người mà ngươi nói ở trong tay Tâm Phụng Nguyệt thì đương nhiên dễ nói, Tâm Phụng Nguyệt sẽ lập tức giết người đem đầu người đến cho ngươi. Nhưng nếu người này ở trong tay Liêu Sát Lang..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Tất nhiên sẽ ở trong quân Liêu Sát Lang, nếu không thì hai người Huyễn Kiếm, Mê Kiếm liên thủ có thể giết đại cung phụng Kiếm Môn, Liêu Sát Lang làm sao bình yên vô sự được?"
Diệp Vân Tán nói: "Vậy rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì."
"Tuy ta đoán được Bộc Nguyệt ở trong quân Liêu Sát Lang, nhưng ta cần một minh chứng."
Thẩm Lãnh nói: "Mời Diệp đại nhân sắp xếp người đến đại doanh Tâm Phụng Nguyệt hỏi một chút. Nếu Tâm Phụng Nguyệt không thể đưa Bộc Nguyệt đến đây thì chứng tỏ Bộc Nguyệt ở chỗ Liêu Sát Lang."
"Sau khi chứng minh thì sao?"
Diệp Vân Tán lập tức hỏi một câu.
"Chứng minh trước rồi hãy nói."
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ăn no rồi, hơi buồn ngủ, ta về chợp mắt một lát."
Sau khi nói xong hắn lại đi thật, cho nên trong lòng Diệp Vân Tán lại càng lúc càng lo lắng. Ông ta nhìn về phía Võ Tân Vũ, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Ta mua đứt ngươi, ngươi giải quyết Thẩm Lãnh đi."
Võ Tân Vũ cười to, nói: "Ta bỏ gấp đôi bạc mua đứt ông, ông đi giải quyết hắn đi."
Diệp Vân Tán thở dài thườn thượt: "Ta cứ cảm thấy đại cục hiện giờ sẽ bị phá hủy trong tay hắn."
"Đó là ông không hiểu hắn."
Võ Tân Vũ cũng đứng dậy, hoạt động một chút rồi nói: "Ta cũng hơi buồn ngủ, về chợp mắt một lát đây... Diệp đại nhân, người Hắc Vũ nói Thẩm Lãnh vọng động, không quan tâm đến cái gì, người Hắc Vũ nghĩ như vậy là đúng. Bọn họ cần kính sợ như vậy, nói chính xác là cần sợ hãi như vậy, bởi vì thật ra đây cũng là đánh giá thấp về Thẩm Lãnh, nhưng nếu Thẩm Lãnh thật sự là một người không lý trí chỉ biết kích động, bệ hạ sẽ thật sự trọng dụng Thẩm Lãnh như vậy? Nhìn hắn có vẻ như kích động, thật ra đều rất bình tĩnh."
Sau khi nói xong câu này, Võ Tân Vũ ra khỏi phòng: "Ngoại trừ bệ hạ ra, có thể người nào cũng đánh giá thấp hắn."
Diệp Vân Tán ngơ ngẩn. Ông ta nhìn bóng lưng của Võ Tân Vũ đi ra cửa, nghĩ mình thật sự đánh giá thấp Thẩm Lãnh, hay là bọn họ Võ Tân Vũ đã đánh giá cao Thẩm Lãnh?
Cùng lúc đó, đông cương.
Chiến sự bên Bột Hải đạo cũng không phức tạp, bởi vì người đánh trận này là Mạnh Trường An. Trên thế giới này có một kiểu người khiến cho phần lớn mọi người ngay cả ghen tị cũng không ghen tị nổi, sẽ chỉ có cảm giác bất lực rất sâu đậm.
Một kiểu quyền pháp, người khác đánh thì bình thường không có gì lạ, đánh ra từ tay hắn ta thì uy lực khổng lồ. Một kiểu chiến thuật, người khác dùng chỉ có hiệu quả bình thường, hắn dùng thì sẽ có vẻ uy lực khổng lồ. Nếu ngươi người như vậy thuần túy chính là được trời chiếu cố thì thật ra cũng không công bằng, nhưng cho dù ngươi đã nhìn thấy sự cố gắng của hắn ta vượt xa người thường thì cũng vẫn cảm thấy không cố gắng cũng đạt được.
Mạnh Trường An chính là kiểu người như vậy, dường như gã vĩnh viễn đều rất cường thế.
Chiến sự bên Bột Hải đạo đã kéo dài một khoảng thời gian, không phải vì người Hắc Vũ quá khó đánh, mà là bởi vì quả thật lần này binh lực đối lập hơi lớn. Sau khi Đao Binh của Mạnh Trường An và thủy sư của Thẩm Lãnh phối hợp nuốt chửng đại quân mấy vạn người Hắc Vũ, chiến cuộc liền trở nên thú vị hơn hẳn. Người Hắc Vũ vốn còn là trạng thái tấn công mạnh giờ đã nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể rút về được.
"Báo!"
Một gã giáo úy từ bên ngoài chạy vội đến, vào cửa liền khom người cúi đầu: "Đại tướng quân, quan viên bỏ chạy ở nhiều nơi trong Bột Hải đạo đến cầu kiến đại tướng quân."
"Người Bột Hải?"
Mạnh Trường An đang nhìn bản đồ liền hỏi một câu, đầu cũng không ngẩng lên.
"Vâng, người Bột Hải, đều là quan địa phương lúc trước. Sau khi người Hắc Vũ vào, những người này hoặc là trực tiếp bỏ chạy, hoặc là đầu hàng ngay, sau khi đại tướng quân đánh bại người Hắc Vũ, chắc hẳn là bọn họ rất sợ hãi cho nên chạy tới muốn xin đại tướng quân gặp bọn họ một lần."
"Ồ."
Mạnh Trường An vẫn không ngẩng đầu lên.
"Các ngươi còn nhớ mệnh lệnh của đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh lúc trước không?"
Các tướng quân trong lều lớn nhìn nhau, sau đó đồng thời trả lời: "Nhớ."
"Nói!"
"Đại tướng quân Thẩm Lãnh nói phàm là nam tử tộc Bột Hải ở nơi nào chiến binh Đại Ninh ta đến, gặp một người giết một người."
"Vậy thì đi làm."
Cuối cùng Mạnh Trường An cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã thủ hạ đến báo tin một cái: "Lời Thẩm Lãnh nói chính là lời ta nói, quân lệnh của Thẩm Lãnh chính là quân lệnh của ta. Ra ngoài nói với những người Bột Hải đó, hoàng đế bệ hạ Đại Ninh từng cho bọn họ thể, nhưng bọn họ không muốn, con đường do chính bọn họ tự lựa chọn thì cứ tiếp tục đi, bảo bọn họ cầm vũ khí lên... Phàm là người có dấu hiệu thân thiện với người Hắc Vũ, bất kể nam nữ đều giết. Ta sẽ suy nghĩ nếu sau khi tất cả những người Bột Hải thân với Hắc Vũ đều chết thì dừng tay không giết người nữa, nhưng không phải bây giờ."
Sau khi nói xong, Mạnh Trường An khoát tay: "Đi đi."
Giáo úy báo tin lập tức xoay người: "Tuân mệnh!"
Mạnh Trường An rời mắt khỏi bản đồ, đứng thẳng người lên lắc lắc cổ, gã chỉ vào bản đồ: "Treo lên."
Thân binh treo tấm bản đồ này lên tường, tất cả các tướng quân trong lều lớn đều sáp lại gần, bọn họ nhìn thấy trên bản đồ đã vẽ ra rất nhiều nơi. Mạnh Trường An vừa hoạt động cổ vừa nói: "Những nơi ta khoanh tròn đều không cần nữa, cũng không thể thật sự diệt tộc Bột Hải được, vậy thì diệt một nửa trước, giết hết người trong vòng tròn."
"Rõ!"
Các tướng quân trong lều lớn đứng thẳng người.
"Tuân lệnh đại tướng quân!"