Liêu Sát Lang lại liên tục đập tay xuống bàn thật mạnh, nghe âm thanh đó đã rất phẫn nộ, vẻ mặt thoạt nhìn cũng rất phẫn nộ, nhưng không biết tại sao lại chỉ cảm thấy y không phẫn nộ như vậy, chắc hẳn là diễn không sâu.
"Các ngươi đây là đẩy ta vào đường cùng, các ngươi có nghĩ ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay không?!"
Y khàn giọng quát một tiếng, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ đảo qua những người đang quỳ ở phía dưới.
Ca Vân Đạt lập tức nói: "Ti chức biết rõ đại tướng quân tuyệt đối không có tâm tư như vậy, một lòng dốc sức vì đế quốc, nhưng đại tướng quân, đế quốc như lầu cao bị nghiêng, như lớn đê sắp lở, như núi lớn sắp sụp, lúc này người còn có thể cứu được đế quốc chỉ có thể là đại tướng quân ngài. Vẫn mong đại tướng quân chịu thiệt thòi, suy nghĩ vì đế quốc, suy nghĩ vì bách tính, cũng suy nghĩ vì những người cam tâm tình nguyện đi theo đại tướng quân như chúng ta."
Bồ Lạc Thiên Thủ nghiêng đầu nhìn Ca Vân Đạt, thầm nghĩ tại sao tên khốn kiếp này nói còn trôi chảy hơn cả ta, mẹ nó chứ ta đã phải nghĩ lời thoại cả đêm hôm qua đấy.
Nhưng nếu đã diễn đến mức này, tất nhiên Bồ Lạc Thiên Thủ không thể tụt sau người khác, hắn ta nghĩ mình nhất định phải dùng một trạng thái kịch liệt hơn Ca Vân Đạt để thể hiện ra tâm nguyện và chí thành của mình, vì thế đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói: "Nếu đại tướng quân không muốn gánh tiếng xấu, không muốn cứu đế quốc khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng không cần phải đưa ti chức đến chỗ Tâm Phụng Nguyệt nữa. So với để lão tra tấn ta, sỉ nhục ta, còn không bằng ta tự đâm đầu chết."
Sau khi nói xong hắn ta đột nhiên chạy nhanh về phía mấy bước, lao vào góc bàn của Liêu Sát Lang.
Liêu Sát Lang vừa thấy tình hình này liền mừng rỡ trong lòng, nhưng không thể không quản, vội vàng bước qua ngăn Bồ Lạc Thiên Thủ lại: "Tướng quân hà tất phải như vậy chứ? Ngươi biết rõ cách làm người của ta mà. Năm đó đại tướng quân Tô Cái nhiều lần muốn nhường chức vị đại tướng quân cho ta, còn nhắc đến mấy lần ở trước mặt tiên hoàng bệ hạ nhưng đều bị ta khéo léo khước từ. Cho dù là đại tướng quân thì ta cũng không dám tùy tiện nhận, huống chi là đế vị mà các ngươi nói."
Bồ Lạc Thiên Thủ thầm nghĩ lúc này ta nên khóc lóc thống thiết mới đúng, nhưng mà hắn ta lại không dễ khóc, đành phải nhìn Liêu Sát Lang với vẻ mặt bi thương, ý trong ánh mắt là nếu đại tướng quân ngài còn không đồng ý, ta không tiện diễn tiếp nữa đâu.
"Đại tướng quân!"
Tướng quân Thiết Nhan cũng đứng lên: "Đại tướng quân không đồng ý, ta cũng không sống nữa."
Hắn ta nói xong rồi cũng lao vào bàn, Liêu Sát Lang vội vàng muốn đi ngăn cản, đúng lúc Bồ Lạc Thiên Thủ lắc lắc cánh tay của y, nói: "Đại tướng quân, vì lê dân bách tính, vì sinh linh thiên hạ, ngài đồng ý đi!"
Hắn ta lắc thật tốt, vốn dĩ Liêu Sát Lang muốn đi ngăn Thiết Nhan, đương nhiên Thiết Nhan cũng nghĩ Liêu Sát Lang nhất định sẽ ngăn cản mình, nhưng Bồ Lạc Thiên Thủ lại kéo Liêu Sát Lang ra, thế là Thiết Nhan đập đầu vào góc bàn. Cú va đập đó phải gọi là chuẩn xác, nằm đúng giữa hai đầu lông mày. Bàn của Liêu Sát Lang nặng nề, hắn ta đập vào lại mạnh, không bao lâu trên trán nổi lên một cục u, mọi người đều đờ đẫn.
Liêu Sát Lang vừa thấy vậy, vội vàng gạt tay Bồ Lạc Thiên Thủ ra, chạy tới một tay lấy Thiết Nhan đỡ dậy: "Ngươi đây lại là... Haiz, ngươi hà tất phải như thế chứ? Các ngươi việc gì phải bức ta như thế? Các ngươi tự làm tổn thương bản thân, sao ta có thể ngồi yên không quan tâm được, thôi thôi thôi, ta đồng ý với các ngươi!"
Bồ Lạc Thiên Thủ vội vàng quỳ xuống: "Hãn hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hắn ta vừa hô lên một câu này, tất cả những người quỳ trong lều lớn đều hô theo, tình cảnh nhất thời không dễ khống chế cho lắm. Ca Vân Đạt quỳ ở đó hô to vạn tuế, Bân Diệp không cam lòng tụt lại, gân cổ lên gào, hai người giống như phân cao thấp, ai cũng không muốn tiếng hô vạn tuế của mình bị đối phương lấn át, chỉ có Thanh Thụ tuy quỳ ở đó nhưng vẻ mặt lại bi thương.
Thanh Thụ rất rõ rằng bắt đầu từ giờ khắc này, đế quốc Hắc Vũ không bao giờ còn là một đế quốc cường đại hoàn chỉnh nữa. Là một người trẻ tuổi nổi bật trong quân đội Hắc Vũ, tuy rằng bị quân Ninh bắc phạt đánh bại khiến hắn ta cảm thấy rất nhục nhã, nhưng đế quốc Hắc Vũ vẫn có cương vực khổng lồ, vẫn có căn cơ thâm hậu, hắn ta tin chắc chỉ cần Hắc Vũ nghỉ ngơi lấy lại sức một vài năm thì vẫn có thể cùng Ninh quốc tranh hùng.
Cho dù quả thật Tâm Phụng Nguyệt đã phá hỏng sự cân bằng của đế quốc, làm cho hoàng quyền trở nên không còn sức thống trị quá lớn, nhưng trong cục diện như bây giờ, Tâm Phụng Nguyệt chính là người có thể ổn định đế quốc Hắc Vũ chứ không phải Liêu Sát Lang.
Sở dĩ hắn ta quỳ xuống là vì hắn ta biết thái độ của mình đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Huống chi suy nghĩ theo hướng tốt, nếu Liêu Sát Lang thật sự có thể thống nhất Hắc Vũ, tiêu diệt Kiếm Môn, đối với đế quốc Hắc Vũ mà nói không khác gì được hồi phục lại. Khi đó Hắc Vũ tuy suy yếu, tuy chật vật, nhưng chỉ cần thống trị tốt thì trong tương lai vẫn có hy vọng có thể sóng vai với Ninh quốc, cho nên hắn ta quỳ xuống.
Thậm chí trong giây phút đó hắn ta còn nghĩ mình hãy phụ tá Liêu Sát Lang cho tốt, mau chóng kết thúc nội loạn của Hắc Vũ, Kiếm Môn bị diệt, Hắc Vũ quay về thế cực hoàng quyền thống trị cũng tốt, cũng được.
Nhưng khi nhìn thấy niềm vui sướng không còn che giấu của Liêu Sát Lang vào thời khắc cuối cùng, hắn ta càng lúc càng phẫn nộ, càng lúc càng thương cảm. Liêu Sát Lang chỉ muốn làm hoàng đế, thật ra y hoàn toàn không suy nghĩ sẽ thay đổi quốc gia này như thế nào.
"Thanh Thụ!"
Đúng lúc này Ca Vân Đạt bỗng nhiên quát một tiếng: "Ta đã chú ý ngươi một lúc rồi, mọi người đều vui mừng vì đại tướng quân đã đồng ý thỉnh cầu của chúng ta, chỉ có ngươi là bi phẫn. Bộ dạng của ngươi lúc này đủ để chứng tỏ cho dù ngươi không phải gian tế của người Ninh, ngươi cũng là người của Tâm Phụng Nguyệt phái tới!"
Bân Diệp lập tức ngồi thẳng lên: "Ngươi câm miệng!"
Thanh Thụ liếc mắt nhìn Ca Vân Đạt một cái, thở dài một hơi, sau đó quỳ xuống lạy: "Hãn hoàng vạn tuế!"
Ca Vân Đạt mấp máy môi: "Thái độ qua loa của ngươi!"
"Đủ rồi!"
Liêu Sát Lang rất vui vẻ cho nên không có ý định nhìn thủ hạ tiếp tục cãi nhau, y lớn tiếng căn dặn: "Lập tức đi tìm y quan đến trị liệu vết thương cho tướng quân Thiết Nhan. Ngoài ra, truyền lệnh cho các quân, tăng cường đề phòng, sau đó ta sẽ có quân lệnh hạ xuống. Nếu các ngươi đã gửi gắm hy vọng vào ta, ta có trách nhiệm cùng với các ngươi trọng chấn Hắc Vũ."
"Vâng!"
Tất cả mọi người đều đứng lên, hành quân lễ sau đó xoay người rời đi.
Thanh Thụ chậm rãi đứng dậy, hắn ta không nói gì, cũng không làm gì, chỉ xoay người đi ra ngoài giống như cỗ máy, nhìn có vẻ hồn bay phách lạc.
"Tiểu nhân!"
Ca Vân Đạt nhìn bóng lưng của Thanh Thụ nhổ một ngụm nước miếng.
Bân Diệp giận dữ, tiếnlên định động thủ nhưng lại bị Thanh Thụ kéo cánh tay lại. Thanh Thụ quay đầu lại nhìn Bân Diệp liếc mắt một cái: "Đừng gây rối, chúng ta về thôi, còn có đại chiến cần ứng phó."
"Được."
Bân Diệp đáp lại một tiếng, sau đó hung hăng trợn mắt lườm Ca Vân Đạt một cái.
Sau khi người đều đã đi hết, Liêu Sát Lang đỡ Thiết Nhan dậy: "Ngươi xem ngươi còn làm thật, nếu đụng hỏng mình thì làm sao. Bây giờ bên cạnh ta chỉ có hai người các ngươi là có thể dùng, dù ai bị thương thì ta cũng đau lòng."
Thiết Nhan lén trừng mắt nhìn Bồ Lạc Thiên Thủ một cái, Bồ Lạc Thiên Thủ thì đứng ở đó vẻ mặt như người không liên quan, nhìn thấy Thiết Nhan lườm mình, hắn ta quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Liêu Sát Lang đỡ Thiết Nhan dậy sau đó nói: "Hiện tại có mấy chuyện nhất định phải mau chóng làm, chuyện có vẻ thuận lợi nhưng đâu có đơn giản như vậy, trong quân sẽ có không ít người không phục, chỉ là không dám nói mà thôi. Bồ Lạc Thiên Thủ, ngươi căn dặn đi xuống dưới, bảo Ca Vân Đạt và Bân Diệp mỗi người dẫn năm ngàn người đi tuần tra qua lại, không thể lơi lỏng. Trong đêm nay không được cho bất cứ người nào rời khỏi đại doanh, trừ đội ngũ hai người bọn họ và đội ngũ đang canh gác ra, tất cả binh lính không được rời khỏi lều trại, kẻ trái lệnh chém. Ngoài ra lại bảo Thanh Thụ mang ba ngàn du kỵ tra xét đề phòng ở ngoài doanh."
"Thanh Thụ?"
Bồ Lạc Thiên Thủ nói: "Người này, có thể tin sao?"
"Có thể tin."
Liêu Sát Lang cười nói: "Đừng thấy biểu hiện của hắn có chút không vừa ý, nhưng bất kể là thực lực bản thân hay lòng trung thành đối với đế quốc, người trẻ tuổi này đều hơn Ca Vân Đạt và Bân Diệp. Hai kẻ Ca Vân Đạt và Bân Diệp đó hô hào ầm ĩ, nhưng các ngươi nên nhớ, người dễ dàng quỳ xuống mới không thể tin thật sự."
Y vốn nói một câu rất bâng quơ nhưng cũng không biết tại sao trong lòng hai người Thiết Nhan và Bồ Lạc Thiên Thủ đều đã có chút không thoải mái... Người dễ dàng quỳ xuống không thể tin thật sự?
Có phải hai người bọn họ đều được tính là người dễ dàng quỳ xuống không?
Bởi vì quá hưng phấn cho nên Liêu Sát Lang không chú ý đến ánh mắt của hai người bỗng lóe lên. Y đứng dậy, vừa đi về vừa nói: "Bây giờ còn có hai việc nhất định phải làm, thứ nhất... lập tức phái người đi liên lạc với quân Ninh, tìm Diệp Vân Tán và Võ Tân Vũ, cứ nói ta đã quyết định khai chiến với Tâm Phụng Nguyệt dưới sự ủng hộ của bệ hạ, hơn nữa bộ hạ còn chuẩn bị hoàng bào cho ta để thể hiện sự quyết tâm."
"Vâng!"
Bồ Lạc Thiên Thủ đáp lại: "Ta lập tức sắp xếp người đến đại doanh quân Ninh, tranh thủ mau chóng gặp Võ Tân Vũ và Diệp Vân Tán."
Liêu Sát Lang gật đầu: "Một chuyện khác, phái người đến chỗ Tâm Phụng Nguyệt nói với lão, nếu lão đồng ý làm lễ lên ngôi cho ta, ta vẫn thừa nhận địa vị quốc sư Hắc Vũ của lão, nhưng nhất định phải cắt giảm quyền hạn của người của Kiếm Môn ở trong triều. Lão bằng lòng thừa nhận địa vị hoàng đế của ta, ta sẽ bằng lòng bảo vệ địa vị quốc sư cho lão. Người được phái đi phải nói rõ ràng với lão, ta làm như vậy cũng là suy nghĩ cho đế quốc Hắc Vũ, lão đừng trông mong vào Khoát Khả Địch Tẩm Sắc nữa. Bắt đầu từ khi nữ nhân đó sinh con cho Mạnh Trường An, ả ta đã không thể nào thật sự suy nghĩ cho đế quốc Hắc Vũ nữa."
Thiết Nhan ngẩn ra, hơi khó xử nói: "Bên quốc sư... chắc hẳn là sẽ không đồng ý đâu."
"Ngươi phái người nói cho với lão, nếu lão không đáp ứng, ta sẽ lập tức suất quân tấn công sau lưng lão, mà đồng thời khi ta tiến công, quân Ninh cũng sẽ phát động tiến công lão. Chưa chắc Tâm Phụng Nguyệt sẽ thật sự sợ ta, nhưng lão sẽ lo bị quân Ninh vây khốn ở đây. Nhiều nhất là một ngày nữa viện binh của quân Ninh sẽ đến, lão không có lựa chọn khác."
Liêu Sát Lang hơi nhếch khóe miệng lên: "Huống hồ chính là ta muốn kéo lão đến đây, hắn đến, đại sự cũng coi như thành công bảy tám phần, còn lâu mới ta thật sự hợp tác với người Ninh. Nếu ta muốn làm hãn hoàng thì không thể để cho người ta nắm được thóp, chuyện hợp tác với người Ninh giết chết quốc sư của bổn quốc, truyền đi sẽ khiến ta bị tổn hại danh dự..."
Y chậm rãi đi đến cửa lều lớn, nhìn bóng đêm bên ngoài và nói: "Trước hết đi làm việc ta dặn các ngươi làm, phái người chia nhau thông báo với người Ninh và Tâm Phụng Nguyệt, đợi sau khi người phái đi, ta sẽ cho các ngươi biết suy nghĩ thật sự của ta... Ta đã hứa với các ngươi, sẽ không để cho các ngươi cùng ta mạo hiểm, mục tiêu của chúng ta là Tâm Phụng Nguyệt, mà không phải nộp mạng chịu chết."
Y hít sâu, sau đó mở hai cánh tay ra: "Có một việc bản thân ta cũng rất xác định, lúc này Hắc Vũ không có ai thích hợp làm hãn hoàng hơn ta, không một người nào có thể khiến Hắc Vũ nhanh chóng trọng chấn tốt hơn ta. Ta là thiên mệnh."