Liêu Sát Lang là một tướng tài, nếu như không phải thì lúc trước Hắc Vũ Nam Viện đại tướng quân Tô Cái cũng sẽ không trọng dụng y như vậy. Tô Cái biết rõ Liêu Sát Lang dã tâm bừng bừng mà vẫn dùng y chính là vì người này quả thật có thể dùng được. Suy nghĩ của y về chuyện trên chiến trường sẽ luôn khác với người khác, hơn nữa Tô Cái thật sự xem y là người nối nghiệp của mình để bồi dưỡng, chỉ là quả thật người này hơi quá nóng vội.
Có lẽ lúc chết Tô Cái cũng không thể hiểu được tại sao Liêu Sát Lang phải nóng vội như thế, chẳng phải không sớm thì muộn vị trí đại tướng quân cũng là của y sao?
Thứ lão ta không hiểu là lòng người, có thể lấy được sớm thì tại sao phải chờ?
Liêu Sát Lang sắp xếp người đi gặp Tâm Phụng Nguyệt, cũng sắp xếp người đi gặp Diệp Vân Tán. Hiện giờ hai người quan trọng nhất dưới trướng y đều ở bên cạnh, bất kể là Bồ Lạc Thiên Thủ hay Thiết Nhan, hai người đều cảm thấy đại tướng quân nhất định sẽ đợi lời hồi đáp này, hồi đáp của Tâm Phụng Nguyệt hoặc là hồi đáp của Diệp Vân Tán.
Nhưng Liêu Sát Lang không đợi.
"Việc ta vừa mới sắp xếp, đều chấp hành rồi chứ?"
Liêu Sát Lang hỏi.
Bồ Lạc Thiên Thủ cúi đầu nói: "Đại tướng quân... Không, là bệ hạ, bệ hạ, việc vừa mới sắp xếp đều đã căn dặn xuống, Ca Vân Đạt và Bân Diệp mang năm ngàn nhân mã tuần tra đại doanh, không phải người có liên quan thì không được rời khỏi doanh trại. Ngoài ra đã hạ lệnh cho Thanh Thụ mang ba ngàn du kỵ tuần tra qua lại ở ngoài doanh."
"Ừm." Liêu Sát Lang nói: "Bây giờ chấp hành quân lệnh khác của, hạ lệnh cho Ca Vân Đạt và Bân Diệp các mang năm ngàn nhân mã ra ngoài doanh, đốt đuốc, tới gần đại doanh của Tâm Phụng Nguyệt, đừng tiến công, chỉ đến gần là được. Hạ lệnh cho ba ngàn du kỵ binh của Thanh Thụ vòng lại hai bên cánh chi viện cho hai người bọn họ."
"Hả?!"
Hai người Bồ Lạc Thiên Thủ và Thiết Nhan đều ngây người.
"Thiết Nhan!"
"Có!"
"Bây giờ ngươi đi tập hợp đội ngũ, đại quân của ngươi mang đến, trong vòng một canh giờ nhất định phải tập hợp xong, sau đó lập tức tiến quân Tinh Thành... Bồ Lạc Thiên Thủ, dẫn người của ngươi tạm thời đoạn hậu, chờ sau khi đội ngũ của Thiết Nhan rời khỏi đại doanh, ngươi lập tức hạ lệnh cho ba người Ca Vân Đạt bọn họ rút về, sau đó đuổi theo hội hợp cùng ta."
"Đại tướng quân, đây là ý gì?"
Bồ Lạc Thiên Thủ có vẻ mặt kinh sợ: "Chúng ta, phải đi rồi?"
"Vốn dĩ đã không có ý định đánh thật."
Liêu Sát Lang cười lạnh: "Nhất định là Tâm Phụng Nguyệt đã sắp xếp không ít nội ứng ở trong quân ta, nhất là ở đại doanh Nam Viện, không nắm được có bao nhiêu người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của ta. Chính bởi vì ta biết cho nên mới lợi dụng cơ hội lần này dụ Tâm Phụng Nguyệt đến. Nếu ta không ra khỏi đại doanh Nam Viện, Tâm Phụng Nguyệt sẽ không nóng lòng chạy đến, cho dù lão đã rời khỏi Tinh Thành thì vẫn sẽ phái người đến đây tìm hiểu tin tức. Lão không dám để bản thân gặp nguy hiểm, cho dù một chút nguy hiểm cũng không được, nhưng ta đến thì lão nhất định phải đến."
"Chính là ta muốn để những người mà lão sắp xếp ở bên cạnh ta báo tin cho lão, nói cho hắn biết là ta đến, như vậy thì lão mới an tâm, nhưng ta đến thì sao? Trước giờ mục tiêu của ta đều không phải là cái này, cũng không phải giết Tâm Phụng Nguyệt, mà là cướp lấy Tinh Thành. Để Ca Vân Đạt và Bân Diệp các mang năm ngàn người đốt đuốc tới gần đại doanh của Tâm Phụng Nguyệt, người Ninh sẽ tưởng đây là tín hiệu ta muốn khai chiến. Mặc kệ bọn họ tin hay không, Thiết Kỵ của người Ninh đều sẽ tạo áp lực cho bên Tâm Phụng Nguyệt, chỉ cần bọn họ hành động, tất nhiên Tâm Phụng Nguyệt sẽ phân công binh lực đề phòng chống cự."
"Đêm nay sẽ rất loạn, người Ninh cũng vậy, Tâm Phụng Nguyệt cũng vậy, đều sẽ hết sức cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lại không dám buông lỏng cảnh giác, cho nên..."
Liêu Sát Lang nhếch khóe miệng lên: "Nếu kế hoạch của ta đã thành công thì không cần thiết phải ở lại đây nữa."
Y hướng ra ngoài cửa vẫy tay: "Người đâu, lấy giáp trụ của ta đến, mặc giáp cho ta."
Thân binh ở ngoài cửa lập tức đi vào, lấy thiết giáp treo ở một bên xuống mặc vào cho Liêu Sát Lang, mà Thiết Nhan và Bồ Lạc Thiên Thủ đều đã hơi mờ mịt. Hai người đều không ngờ hóa ra tất cả mọi bố cục trước đó đều là giả, Liêu Sát Lang căn bản cũng không có định ở đây quyết tử chiến với Tâm Phụng Nguyệt, cho nên hai người bọn họ đều hoảng hốt khi nhìn vẻ mặt tự tin của Liêu Sát Lang.
"Bệ hạ, nếu lúc này lui binh, một khi quân Ninh từ bỏ Tâm Phụng Nguyệt ở phía sau mà đuổi giết, chúng ta sẽ rất bị động."
"Đúng vậy bệ hạ, hiện tại cục diện chưa định, chi bằng xem trước rồi hãy nói, nếu muốn đi thì sau này cũng không phải là không cơ hội."
Liêu Sát Lang cười nói: "Đương nhiên không có cơ hội, các ngươi tưởng là người Ninh thật sự đến diễn kịch? Quân đội của người Ninh nhiều như vậy, nếu không công mà lui, ngươi nghĩ bọn họ có đến không? Thời gian ta tiếp xúc với người Ninh quá lâu, trên thế giới này có lẽ người hiểu rõ người Ninh nhất chính là ta, bọn họ hoặc giết ta, hoặc giết Tâm Phụng Nguyệt, hoặc là giết cả hai."
Y mặc giáp trụ xong, thò tay ra cầm loan đao đeo bên hông: "Ngay cả người nhà mà ta cũng không cho cơ hội phản ứng, người Ninh cũng sẽ không phản ứng kịp, nếu chọn một trong hai thì để bọn họ đi làm giết Tâm Phụng Nguyệt đi."
Y đeo loan đao, đội mũ sắt xong: "Trong vòng một canh giờ, bỏ tất cả lương thảo đồ quân nhu lại, đại quân lập tức rút đi, ta đã sắp xếp người chi viện ở cách đây một trăm dặm về hướng tây bắc, mang theo lượng lớn lương thảo vật tư, một trăm dặm thôi, chạy một lát là đến."
"Vâng!"
Bồ Lạc Thiên Thủ và Thiết Nhan đồng thời lên tiếng. Giờ khắc này cũng đã không có lựa chọn nào khác, Liêu Sát Lang đều đã bố trí xong, nếu hai người bọn họ lựa chọn bám víu vào cái cây lớn Liêu Sát Lang này thì chỉ có thể phục tùng.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên có người vội vã chạy vào, suýt nữa đã va vào người Liêu Sát Lang. Hắn ta dừng chân lại, thấy là Liêu Sát Lang liền giật mình, vội vàng lui về phía sau mấy bước rồi quỳ một gối xuống: "Đại tướng quân, có sứ giả của người Ninh cầu kiến."
"Người Ninh?"
Liêu Sát Lang ngẩn ra: "Tại sao lúc này sứ giả của người Ninh lại đột nhiên đến..."
Y trầm tư một lát, khoát tay: "Giết đi."
"Đại tướng quân!"
Bồ Lạc Thiên Thủ vội vàng khuyên một câu: "Lúc này giết vẫn còn sớm. Đại quân cần hơn một canh giờ để tập hợp, sao đại tướng quân không kéo dài một chút? Một canh giờ sau đại quân đã có thể xuất phát, khi đó hãy giết sứ giả người Ninh cũng không muộn."
Liêu Sát Lang trầm tư một lát: "Ngươi nói cũng đúng, không thể giết được, vẫn phải lợi dụng."
Y căn dặn Thiết Nhan: "Ngươi không cần lo chuyện ở đây, lập tức đi triệu tập đội ngũ của ngươi, một canh giờ sau nhất định phải có thể rời đại doanh. Ngươi là tiên phong mở đường cho đại quân, chuyện ở đây để ta xử lý là được."
Thiết Nhan lên tiếng đáp lại, vội vàng sải bước đi triệu tập quân đội thủ hạ của hắn ta.
Liêu Sát Lang trở lại trong đại trướng cố ý đợi thêm một lát nữa, sau khi xác định Thiết Nhan đã đang điều động quân đội mới căn dặn: "Đưa người vào!"
Không bao lâu sau bên ngoài có một nam nhân mặc áo bông quần bông dày bước vào, không có giáp trụ, nhưng bộ y phục này quả thật rất ấm áp, thoạt nhìn người phồng lên giống như đeo một cái túi bông, hai tay còn để trong cổ tay áo, trên đầu đội một cái mũ lông thật dày, khăn quàng trên cổ che đi nửa khuôn mặt. Sau khi đi vào, người này nhìn chung quanh trước, sau đó chuyển sự chú ý sang Liêu Sát Lang.
"Ngươi là ai?"
Liêu Sát Lang hỏi một câu.
"Ta là con tin."
Câu trả lời của người Ninh khiến Liêu Sát Lang hơi bất ngờ.
Người Ninh đó hoạt động vài cái, giậm chân giũ tuyết đọng trên giày, vừa giậm chân vừa nói: "Lúc trước không phải đại tướng quân ngươi bảo người của chúng ta trở về nói, chỉ cần Diệp Vân Tán Diệp đại nhân đến đây làm con tin cho ngươi, ngươi sẽ lập tức động binh với Tâm Phụng Nguyệt sao? Diệp đại nhân quả thật rất bận, hơn nữa quả thật cũng quá quan trọng, quân đội cần đại tướng quân Võ Tân Vũ chỉ huy, những chuyện khác cần Diệp Vân Tán Diệp đại nhân sắp xếp, chỉ có ta là người có đủ phân lượng và rảnh rỗi..."
Người nói chuyện kéo khăn quàng cổ che khuất mặt xuống.
Mượn ánh sáng từ ngọn đèn trong đại trướng, Liêu Sát Lang giật mình chấn động khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, sau đó lui về sau một bước theo bản năng, trong nháy mắt tay liền nắm lấy chuôi loan đao bên hông.
"Thẩm Lãnh?!"
"Ồ, ngươi cũng biết ta?"
Thẩm Lãnh cởi bỏ khăn quàng cổ, tháo từng vòng từng vòng trên cổ, sau đó cẩn thận xếp gọn để sang một bên, cười ngượng nói: "Khăn quàng cổ này là tiện nội của ta tự tay đan, không dám làm hỏng, cũng không dám làm bẩn, đồ của tiện nội tặng cho ta, thứ nào cũng trân trọng. Đúng rồi đại tướng quân, ngươi có biết tại sao như vậy không?"
Không đợi Liêu Sát Lang lên tiếng, Thẩm Lãnh cười rồi tiếp tục nói: "Bởi vì đối với ta mà nói thật sự là một nữ nhân quan tâm siêu cấp vô địch..."
Rõ ràng là ở trong đại doanh của người Hắc Vũ, rõ ràng là ở trong đại trướng trung quân của Liêu Sát Lang, nhưng cũng không biết tại sao trong lòng Liêu Sát Lang lại xuất hiện nỗi sợ hãi không kiềm chế được, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, dường như nhất thời y đã quên, lúc này chỉ cần y ra lệnh một tiếng là có ít nhất mấy trăm người sẽ loạn tiễn bắn kẻ người Ninh này. Bên ngoài lều lớn đều là thân binh của y, mà Thẩm Lãnh chỉ đến một mình.
"Ngươi... ngươi có ý gì?"
Thẩm Lãnh nhìn lò lửa bên đang đun ấm sắt, trong ấm sắt tỏa ra mùi thơm của trà sữa, thế là hắn đi qua xách ấm sắt lên rót cho mình một chén, hai tay bưng cái chén nóng hổi dường như rất hưởng thụ, uống hai ngụm rồi nói: "Ta đến là vì ngươi nói cần một con tin, ngươi muốn thì cho ngươi. Phân lượng của ta nặng hơn Diệp Vân Tán, dù sao Diệp Vân Tán cũng không phải đại tướng quân, nhưng để trao đổi điều kiện, ngươi có thể cũng biểu thị một chút thành ý không? Ta nghe nói ái đồ Bộc Nguyệt của Tâm Phụng Nguyệt ở chỗ ngươi. Ta đưa ta tới, ngươi đưa Bộc Nguyệt cho ta, như vậy mới tính là công bằng."
"Tại sao?!"
Liêu Sát Lang hỏi một câu theo bản năng, sau đó mới sực nhớ ra lúc trước Bộc Nguyệt muốn động thủ với Thẩm Trà Nhan. Nhưng y không thể hiểu nổi, Thẩm Lãnh là đại tướng quân Ninh quốc, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng đến chiến cuộc, thế mà hắn lại có thể một mình chạy đến đại doanh Hắc Vũ để trút giận cho nữ nhân của mình? Hắn thật sự không nghĩ có thể ngay cả cơ hội trút giận cũng không có sao?
Cho dù võ nghệ của hắn mạnh đến mấy, chống đỡ được mấy trăm người đồng thời bắn tên không? Cho dù có thể tránh được mấy trăm người bắn tên, mấy ngàn người thì sao?
Sau khi hỏi xong lại Liêu Sát Lang lập tức nói một câu: "Thẩm Lãnh, có phải ngươi quá tự tin không?"
Thẩm Lãnh không trả lời mà chỉ ra bên ngoài: "Lúc nãy ta vào trong nhìn thấy có điều động binh lực, có phải ngươi sẽ động thủ với Tâm Phụng Nguyệt không?"
Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh lò: "Ngươi động là việc của ngươi, nếu ngươi thật động thủ với Tâm Phụng Nguyệt, ta không ngại chờ đợi. Nếu động thủ tương đối thật tại, ta cũng có thể không đòi ngươi giao Bộc Nguyệt."
Liêu Sát Lang hừ lạnh: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy ngươi tự đến cửa là đưa thêm một lá bài vào tay ta?"
Thẩm Lãnh nhìn lò lửa giống như buồn ngủ: "Ngươi làm việc của ngươi, chờ ngươi nghĩ kỹ rồi hãy nói chuyện với ta, đánh Tâm Phụng Nguyệt, hay là giao Bộc Nguyệt."
Liêu Sát Lang giận dữ.