Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1220 - Chương 1220: Chỉ Có Thể Là Ngươi

Chương 1220: Chỉ có thể là ngươi Chương 1220: Chỉ có thể là ngươi

Giống như Thẩm Lãnh mới là chủ nhân của căn lều lớn trung quân này, vẻ mặt dường như còn đang chê cái ghế này ngồi không thoải mái lắm, vì thế hắn đứng dậy đi qua kéo cái ghế trên soái vị của Liêu Sát Lang đến bên cạnh lò. Hắn mặc áo quần bông dày như vậy, ngồi hai lần cũng không thể chui lọt ghế nên hơi sốt ruột, giơ tay bẻ gãy tay vịn của ghế ném vào trong lò, giờ thì ngồi có vẻ rộng rãi hơn rồi.

"Thẩm Lãnh, ngươi nói ngươi tới để làm con tin, bộ dạng của ngươi hiện tại giống như một con tin? Rốt cuộc ngươi tới làm gì?"

Lúc này Liêu Sát Lang đã muốn giết chết người trước mặt, bất kể dùng cách gì để giết, chỉ cần giết chết là được, nhưng nhất thời y lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tạm thời y vẫn không dám thật sự lật mặt với người Ninh, ít nhất là trước khi y rút đi vẫn phải gửi hy vọng người Ninh giải quyết Tâm Phụng Nguyệt, nếu lúc này y giết Thẩm Lãnh, người Ninh sẽ lập tức liên thủ với Tâm Phụng Nguyệt giải quyết y.

Kế hoạch của y là cố ý làm ra vẻ động thủ với Tâm Phụng Nguyệt, sau đó thúc đẩy quân Ninh tiến công, mà nhất định phải nắm chắc thời gian. Y đã phái người theo dõi hướng đi của viện binh quân Ninh mọi thời khắc, căn cứ theo tin tức thám báo đưa tới, chậm nhất là ngày mai lượng lớn viện binh quân Ninh sẽ tới, cho nên tối nay là cơ hội tốt nhất.

Mà Thẩm Lãnh lại cố tình tới đúng lúc này.

Thật ra người truyền tin của người Ninh ra vào chỗ y cũng không phải chuyện gì lạ, cho nên ngay cả thân binh của y cũng không có quá nghi ngờ gì, dù sao lúc trước người của Diệp Vân Tán cũng thường xuyên xuất hiện. Chỉ là ai có thể ngờ lần này lại là một vị đại tướng quân của Ninh quốc đến.

"Ta đã nói rất rõ ràng rồi, không phải sao?"

Thẩm Lãnh ngồi trên ghế, thoạt nhìn giống như một giây sau sẽ ngủ ngay vậy.

"Bây giờ ngươi tiến công Tâm Phụng Nguyệt, hoặc là giao Bộc Nguyệt cho ta."

Hắn nheo mắt liếc nhìn Liêu Sát Lang một cái: "Nếu không thì ngươi còn đề nghị gì tốt hơn cứ việc nói."

Liêu Sát Lang nói: "Ngươi cũng đã nhìn thấy trong đại doanh ta điều động binh lực, ta đã hạ lệnh mấy vạn binh mã dưới trướng Thiết Nhan tiến công đại doanh của Tâm Phụng Nguyệt, nếu ngươi muốn biểu đạt thành ý thì bây giờ nên trở về đại doanh quân Ninh các ngươi, dẫn người của ngươi cùng đi đánh Tâm Phụng Nguyệt."

"Lúc nãy ta đã nói rồi, ta là một người rảnh rỗi."

Thẩm Lãnh nói: "Diệp Vân Tán Diệp đại nhân có việc của ông ấy, đại tướng quân Võ Tân Vũ có việc của hắn, chỉ có ta không có việc gì, cho nên ta mới tới làm con tin. Ta đã đến đây rồi, mời ngươi nhìn đúng thân phận con tin của ta được không?"

Liêu Sát Lang lắc đầu: "Bây giờ ta không cần con tin nữa, ngươi đi đi."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng, nhìn ra bên ngoài: "Được, nhưng ta mệt rồi, cưỡi ngựa chạy tới đây hơi gấp gáp, đau mông, ta nghỉ một lát rồi đi."

Liêu Sát Lang hỏi: "Rốt cuộc ngươi đang đợi gì?"

"Đợi người của ngươi tiến công."

Thẩm Lãnh nói: "Mấy vạn binh mã của Thiết Nhan thật sự rời khỏi doanh địa rồi, tự nhiên ta sẽ đi."

Liêu Sát Lang lập tức quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đi xem nhân mã của tướng quân Thiết Nhan đã tập hợp xong chưa!"

"Vâng!"

Thân binh dưới trướng y lập tức đáp lại, xoay người chạy nhanh đi.

"Thẩm Lãnh."

Liêu Sát Lang cũng kéo một cái ghế đến ngồi đối diện với Thẩm Lãnh, nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Ngươi đừng ta thật sự không dám động tới ngươi, ngươi không sợ gì? Đơn giản là ngươi nghĩ hiện giờ ta phải dựa vào Thiết Kỵ của các ngươi mới có thể đánh bại Tâm Phụng Nguyệt. Nếu ta đột nhiên thay đổi chủ ý, liên thủ với Tâm Phụng Nguyệt, ngươi nghĩ ngươi còn có thể bình yên vô sự?"

Thẩm Lãnh nhún vai, không trả lời, cũng không có ý định nói chuyện.

Liêu Sát Lang lại tự nói một mình vài câu nữa, Thẩm Lãnh không đáp lại dù chỉ một chữ, cho nên ngay cả Liêu Sát Lang cũng cảm thấy mình tiếp tục nói như vậy hơi vô vị.

Một lát sau sau thân binh từ bên ngoài chạy vào, cũng không biết tại sao lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái trước, sau đó quay sang Liêu Sát Lang nói: "Đại tướng quân... không phải, bệ hạ, nhân mã của tướng quân Thiết Nhan đã tập hợp xong, có thể xuất doanh bất cứ lúc nào."

Liêu Sát Lang lập tức nói: "Truyền lệnh cho Thiết Nhan, lập tức xuất phát!"

Thân binh vội vàng chạy ra ngoài, sau đó Liêu Sát Lang chú ý tới vẻ mặt như cười như không của Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh chắp tay: "Chúc mừng chúc mừng."

Liêu Sát Lang nói: "Ngươi chúc mừng cái gì?"

"Chúc mừng ngươi đã là bệ hạ."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi xem ta đây tới vội vàng, cũng không biết tin trước cho nên không chuẩn bị quà mừng gì cho ngươi, ngươi đừng trách ta. Như vậy đi, lát nữa ta xem thử có thể sắp xếp một chút bù cho ngươi hay không, nhất định phải náo nhiệt oanh liệt."

Liêu Sát Lang: "Bây giờ ngươi có thể đi rồi, người của ta đã đi tấn công Tâm Phụng Nguyệt, nếu ngươi còn có chút khế ước, mời ngươi bây giờ trở về phối hợp với quân đội của ta tiến công."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không vội, chờ một chút, chờ toàn bộ nhân mã của tướng quân Thiết Nhan rời khỏi đại doanh rồi ta sẽ đi. Nếu ta đã mang nhiệm vụ này đến, ta phải hoàn thành nhiệm vụ rồi mới trở về, nếu không thì ta trở về, nếu Diệp Vân Tán Diệp đại nhân hỏi tới, ta không dễ ăn nói. Dù sao hiện giờ ta tuy là đại tướng quân nhưng cấp bậc chỉ là chính tam phẩm, bất kể là Diệp Vân Tán hay Võ Tân Vũ đều cao hơn ta."

Liêu Sát Lang chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, y chỉ mong sao Thẩm Lãnh có thể cút đi ngay lập tức, nếu còn không đi thì y thật sự không kiềm chế được mà động thủ mất.

"Ngươi đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta?"

Liêu Sát Lang đứng lên nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói: "Rất nhiều người đều nói đao pháp của ngươi rất lợi hại, nhưng giữa chúng ta chưa có cơ hội giao thủ thật sự. Tuy rằng trước cũng đã gặp mặt nhưng thời điểm đó ai cũng không coi ai ra gì, ta không coi ngươi ra gì, ngươi cũng không coi ta ra gì. Chuyện trước kia có thể không nhắc tới, chuyện hiện tại nếu ngươi nghĩ ngươi có thể áp chế được ta, ta sẽ để ngươi biết ngươi đã sai."

Thẩm Lãnh thở dài: "Vẫn chưa tới nói lúc chuyện này, ngươi vội cái gì."

"Ngươi có đi không?!"

Liêu Sát Lang chẳng muốn nói thêm nữa, đại quân của Thiết Nhan đã xuất doanh, y nhất định có sắp xếp tiếp theo, Thẩm Lãnh ở đây không chịu đi thì việc sau đó sẽ không thể tiếp tục căn dặn gì nữa. Nếu Thẩm Lãnh vẫn thật sự không chịu đi, sự kiên nhẫn của y cũng đã đến cực hạn, có thể lập tức hạ lệnh loạn tiễn bắn qua.

"Ngươi đã nghĩ được quốc hiệu chưa?"

Thẩm Lãnh đột nhiên hỏi một câu.

Liêu Sát Lang đang nghĩ ngợi chuyện khác, đột nhiên bị Thẩm Lãnh hỏi một câu không kịp phản ứng lại, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi có ý gì?"

Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Ngươi xem bây giờ ngươi đã được ủng hộ làm đế rồi, đại khái là như vậy chứ? Ta đoán với da mặt của ngươi vẫn chưa đến mức trực tiếp tự mình xưng đế, tốt xấu gì cũng qua một vở kịch, để cho thủ hạ ủng hộ, còn phải là có một chút ý tứ kiểu ngươi bị ép buộc mới được, nếu không thì ngươi không đủ cấp bậc. Ta nghĩ nếu người trong quân của ngươi đều đã biết, vậy thì hẳn là ngươi cũng sẽ phái người đi thông báo với Diệp Vân Tán, có phải ta tới quá sớm không?"

Sau khi nói xong câu này Thẩm Lãnh đứng dậy đi đến chỗ trước mặt Liêu Sát Lang không xa đứng lại, cười tủm tỉm nói: "Cho nên vẫn là trách ta quá nóng vội, nếu ta chờ thêm một chút, biết ngươi đã bị ép xưng đế thì ta đã mang hậu lễ tới. Lúc nãy là ta ý hỏi ngươi một câu xuất phát từ ý tốt, ngươi đã xưng đế rồi, chẳng lẽ không thay đổi quốc hiệu mà vẫn gọi là Hắc Vũ?"

Liêu Sát Lang nhíu mày: "Ngươi quản được à?"

Thẩm Lãnh: "Con người ngươi sao không biết lòng tốt vậy... Tuy thái độ của ngươi không tốt nhưng là đồng minh hiện tại có quan hệ hợp tác, vẫn phải thể hiện một phần tâm ý. Như vậy đi, ta nghĩ giúp ngươi... Quốc hiệu Hắc Vũ này không tốt, nếu ngươi muốn vượt qua Ninh quốc thì nhất định không thể dùng cái tên Hắc Vũ này nữa, không may mắn, dù sao Hắc Vũ cũng đã bị Đại Ninh đánh phục, ngươi như vậy, ngươi đổi ngược lại. Ta nghĩ cho ngươi một quốc hiệu, hắc đổi thành bạch thì không thể giống như cũ, đổi ngược lại, vũ gì, có vũ đãn là kinh sợ cũng không được, vậy thì lấy can, gọi là bạch can thì thế nào? Không kinh sợ, chính là là bạch can."

Trong mắt Liêu Sát Lang đã có thể bắn ra lửa giận, kiểu sỉ nhục này đừng nói là trong trường hợp như vậy, cho dù là ở trước trận chiến hai quân, Thẩm Lãnh nói ra những câu này cũng nhất định sẽ đánh nhau.

"Ngươi nhìn ngươi xem."

Thẩm Lãnh thở dài: "Không hài lòng? Không hài lòng thì ngươi cứ nói... Chuyện quốc hiệu chỉ là ta đề nghị bừa một chút thôi. Đã nghĩ niên hiệu chưa? Quốc hiệu rất quan trọng, niên hiệu cũng rất quan trọng, hay là bây giờ chúng ta bàn bạc xem niên hiệu của ngươi là gì. Dù sao ta cũng tới để kéo dài thời gian, nếu không tìm chút chuyện gì đó thì có thể ta sẽ không hoàn thành nhiệm vụ."

"Ngươi có ý gì?"

Liêu Sát Lang thầm giật mình.

Thẩm Lãnh không đấu mắt với Liêu Sát Lang nữa, đi lại ở trong đại trướng trung quân: "Ngươi có nhận thấy được cái gì không ổn không?"

"Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

"Ngươi biết Tâm Phụng Nguyệt đến, nhưng ngươi đã gặp Tâm Phụng Nguyệt chưa?"

Thẩm Lãnh hỏi Liêu Sát Lang, Liêu Sát Lang thầm giật thót mình, giống như bị thứ gì đó đánh.

"Ngươi không gặp, ngươi chỉ biết là lão ta đến, tại sao chứ?"

Thẩm Lãnh nói: "Bởi vì đây là một phương thức suy nghĩ theo thói quen của người, ngươi nhìn thấy đại quân mười vạn của Tâm Phụng Nguyệt đến, nhưng ngươi không nhìn thấy lão ta. Nếu đại quân mười vạn đều đến, vậy thì hẳn là người đã đến mới đúng, nhưng mà để ta nói cho ngươi biết, căn bản là Tâm Phụng Nguyệt không đến... Lúc Tâm Phụng Nguyệt đi đến nửa đường thì phái hai đệ tử của lão ta đến ám sát ngươi và Bộc Nguyệt, một người tên là Huyễn Kiếm, một người tên là Mê Kiếm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có phải hai người này ở chỗ ngươi không?"

Liêu Sát Lang hơi hoảng hốt.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Không có gì bất ngờ xảy ra, quân đội của Thiết Nhan đã rời khỏi doanh địa của ngươi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại quân mấy vạn của hắn không phải đi tấn công Tâm Phụng Nguyệt mà là rút về hướng tây bắc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thiết Kỵ của đại tướng quân Võ Tân Vũ đã chặn ở bên đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại quân mười vạn của Tâm Phụng Nguyệt cũng đã đuổi theo. Liêu Sát Lang, bây giờ đã hiểu rồi chứ?"

Hắn dừng bước chân lại: "Tâm Phụng Nguyệt dừng lại ở giữa đường nhưng để cho quân đội của lão tiếp tục đến đây, đây chỉ là muốn diễn kịch cho ngươi xem. Đại Ninh muốn tìm người hợp tác diệt trừ một trong hai người ngươi và Tâm Phụng Nguyệt, mà Tâm Phụng Nguyệt phái người đến sớm hơn ngươi một chút. Thật ra ta biết được cũng rất trễ, bởi vì Diệp Vân Tán thật sự là người rất kín miệng, không đến bây giờ thì ông ấy cũng không nói cho ta và Võ Tân Vũ biết."

"Đại Ninh sẽ không lựa chọn, đương nhiên là diệt trừ luôn cả hai người các ngươi thì càng tốt hơn, nhưng Tâm Phụng Nguyệt không đến. Lão ta giảo hoạt hơn ngươi, thật ra cho dù lão ta đến và nếu nhất định phải chọn một trong hai thì đương nhiên cũng là ngươi, chỉ có thể là ngươi, ngươi biết tại sao không?"

Thẩm Lãnh thở ra một hơi thật dài, cởi bỏ áo bông dày cộp ra, lấy từ bên trong ra một tấm biển gỗ đặt lên bàn, lùi lại một bước, khom người cúi đầu trước tấm biển gỗ.

Trên tấm biển gỗ viết một hàng chữ... Linh vị đại tướng quân Thiết Lưu Lê.

Bình Luận (0)
Comment