Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1221 - Chương 1221: Không Cho Qua Được

Chương 1221: Không cho qua được Chương 1221: Không cho qua được

Mới đầu Liêu Sát Lang chỉ cảm thấy Thẩm Lãnh mặc quần áo bông dày cộp và to sụ như vậy hơi khoa trương, quân nhân như bọn họ thì sợ gì gió tuyết?

Khi Thẩm Lãnh cởi áo bông bỏ, lấy bài vị của đại tướng quân Thiết Lưu Lê từ bên trong ra, Liêu Sát Lang lập tức trợn to mắt, nhất là sau khi nhìn rõ mấy chữ Ninh đó phản ứng đầu tiên của y chính là chạy trốn. Dường như y nhìn thấy khuôn mặt của nguyên bắc cương Đại Ninh đại tướng quân Thiết Lưu Lê trên bài vị đó, nhìn y như cười như không.

Thẩm Lãnh đặt bài vị xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Liêu Sát Lang một cái: "Sợ rồi? Đừng vội, còn nữa."

Hắn lại lấy ra một bài vị nữa đặt trên bàn, trên bài vị đó viết là linh vị Đại Ninh đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn.

"Vốn định giết hai người, giết ngươi báo thù cho đại tướng quân Thiết Lưu Lê, giết Tâm Phụng Nguyệt báo thù cho đại tướng quân Bùi Đình Sơn, khổ nỗi trời không cho người nguyện toại, cũng may giết ngươi cũng có thể an ủi vong linh đại tướng quân trên trời. Về phần Tâm Phụng Nguyệt, sớm muộn gì cũng sẽ cắt đầu của lão ta để trước bài vị."

Thẩm Lãnh xoay người về phía Liêu Sát Lang, mặt của Liêu Sát Lang đã hung tợn.

"Thẩm Lãnh, ngươi thật sự tưởng ngươi có thể giết ta ở đây? Ngươi đánh giá mình quá cao rồi!"

Liêu Sát Lang quay lại gọi một tiếng: "Người đâu!"

"Có!"

Ngoài cửa, tướng quân Hắc Vũ Bồ Lạc Thiên Thủ sải bước đi vào, Liêu Sát Lang chỉ vào Thẩm Lãnh: "Giết hắn!"

"Vâng!"

Bồ Lạc Thiên Thủ lại lên tiếng, sau đó rút đao tiến về phía trước.

Phập một tiếng, đao đâm vào lưng Liêu Sát Lang.

"Cảm giác thế nào?"

Thẩm Lãnh nhìn khuôn mặt đã méo xệch của Liêu Sát Lang, méo mó đến mức cực hạn. Liêu Sát Lang bị đâm một đao, bị thuộc hạ mà y cho rằng tuyệt đối sẽ không đâm một đao vào lúc này đâm một đao, dù thế nào y cũng sẽ không tin đao này là Bồ Lạc Thiên Thủ đâm vào.

Loan đao của Bồ Lạc Thiên Thủ xoay qua xoay lại vài lần ở sau lưng ở Liêu Sát Lang, Liêu Sát Lang cố sức muốn giãy thoát nhưng bị ôm cổ Bồ Lạc Thiên Thủ từ phía sau nên căn bản là không giãy nổi. Giờ khắc này Liêu Sát Lang bộc phát sức mạnh rất hung hãn, nếu không phải võ nghệ và sức lực của Bồ Lạc Thiên Thủ đều rất mạnh, nói không chừng có thể đã để Liêu Sát Lang thoát được rồi.

Lại là một tiếng động nhỏ nữa, cuối cùng mũi đao đâm thủng bụng Liêu Sát Lang.

"Lúc trước khi ngươi hại Nam Viện đại tướng quân Tô Cái của các ngươi, hẳn là ông ta cũng không ngờ sẽ chết trong tay bộ hạ của mình, tuy không phải ngươi thân động thủ giết Tô Cái nhưng ngươi tham dự trù tính."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Bồ Lạc Thiên Thủ: "Việc còn lại để ta tự làm đi."

Bồ Lạc Thiên Thủ gật đầu, rút loan đao ra rồi lui về phía sau đi ra ngoài, hắn ta rời khỏi lều lớn. Bên ngoài lều lớn, tất cả thân binh của Liêu Sát Lang đều đã nằm gục trên mặt đất, kiểu chết gần như không khác nhau lắm, đều là bị người khác đột nhiên đánh lén đâm chết. Bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ người của Bồ Lạc Thiên Thủ lại xuống tay với bọn họ.

"Giữ lại một hơi thở cho ngươi, nghe ta nói một vài lời."

Thẩm Lãnh kéo ghế đến trước mặt Liêu Sát Lang. Trong lúc thế này mà Liêu Sát Lang hung hãn vẫn còn có thể bổ nhào về phía Thẩm Lãnh, một bàn tay còn rút loan đao của y muốn chém chết Thẩm Lãnh, nhưng dù trong trạng thái đỉnh cao thì y cũng chưa chắc là đối thủ của Thẩm Lãnh, huống chi là như bây giờ. Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né đòn tấn công của Liêu Sát Lang, thuận thế túm lấy loan đao của Liêu Sát Lang, đâm xuống đất bịch một tiếng, đất lạnh cứng rắn như vậy lại trực tiếp bị đao đâm vỡ ra.

Thẩm Lãnh kéo ghế ngồi ở một bên, nhìn về phía Liêu Sát Lang gục trên mặt đất, thở dài: "Thật ra ta không có khoái cảm báo thù lớn lắm, thật sự không có, bởi vì tất cả chuyện này đều không phải ta tính toán, là Diệp Vân Tán Diệp đại nhân tính toán, hơn nữa là đến tận lúc cuối mới cho ta biết, cho nên cảm thấy thiếu một chút gì đó..."

Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn Liêu Sát Lang: "Ta hiểu suy nghĩ của Diệp Vân Tán, việc ông ấy làm quả thật càng ít người biết càng tốt, không đến thời khắc cuối cùng thì ngay cả ta và Võ Tân Vũ cũng không thể biết, cho nên ngươi cũng thông cảm một chút. Ngươi chết không quá thích hợp trở thành một đối tượng bị báo thù, chỉ là không đủ thảm."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Bồ Lạc Thiên Thủ đã đi, tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng nhẹ, có thể mọi người đều đã tản đi.

"Đây là chuyện giữa Diệp Vân Tán và Tâm Phụng Nguyệt."

Thẩm Lãnh tựa người về phía sau: "Nếu như để ta làm, có thể sẽ càng trực tiếp hơn."

"Giết ta đi!"

Liêu Sát Lang gào lên một tiếng với Thẩm Lãnh, mắt đã đỏ ngầu.

"Không giết đâu."

Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Liêu Sát Lang: "Biết tại sao ta lại giữ một mạng cho ngươi không? Thật sự không phải là ta nói nhiều, ta là một người rất ít nói, nhất là với kẻ địch. Ta không giết ngươi là vì ta không nên giết ngươi, ta đang đợi người."

Liêu Sát Lang trừng mắt với Thẩm Lãnh, y đã không ngồi thẳng người được, một bàn tay chống trên mặt đất thở hồng hộc, vết thương trên lưng đang không ngừng chảy máu.

Thẩm Lãnh đứng dậy đitới chỗ Liêu Sát Lang, Liêu Sát Lang cũng muốn đứng dậy chiến đấu. Thẩm Lãnh đưa một tay ra ấn mặt của Liêu Sát Lang về, sau đó xé một mảnh áo trên người Liêu Sát Lang, hắn lật người Liêu Sát Lang lại, dùng áo buộc chặt vết thương của Liêu Sát Lang.

"Còn chảy máu như vậy sẽ chết, ruột cũng sắp rớt ra rồi."

Thẩm Lãnh buộc vết thương của Liêu Sát Lang xong, cũng trói cả hai tay hai chân Liêu Sát Lang lại. Bởi vì mảnh vải xé lúc đầu không đủ dùng, hắn còn lột quần của Liêu Sát Lang xuống, cũng may bên trong quần cũng không phải là để trần.

Trói Liêu Sát Lang ở đó, Thẩm Lãnh nhìn kỹ thuật trói của mình không khỏi thấy hơi kinh ngạc.

"Tư thế trói này hơi xấu xa."

Thẩm Lãnh nhổ phì một cái: "Phì, ta xấu xa gì với ngươi."

Hắn trở lại ngồi xuống ghế, nhìn Liêu Sát Lang bị trói chặt cứng, nói: "Dù sao cũng là đợi người, bây giờ ta giải thích cho ngươi đã có chuyện gì xảy ra... Đại khái lúc Tâm Phụng Nguyệt đi đến nửa đường đã có phản ứng, một khi lão ta đến thì sẽ rơi vào khốn cảnh bị ngươi và chúng ta kẹp ở giữa. Lão ta cũng nghĩ đến nếu ngươi muốn giết lão ta thì nhất định phải hợp tác với Đại Ninh, cho nên lão ta lựa chọn nhanh hơn ngươi một bước."

"Sau khi lão ta phái người đi giết ngươi, lão ta bỗng nhiên nghĩ đến, tại sao nghĩ đến thì ta cũng không biết."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Sau đó lão ta đã đưa ra một quyết định, lão ta không tới nhưng lại phái quân đội tới, bởi vì lão ta biết lão ta muốn liên lạc với Diệp Vân Tán cũng không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần quân đội của lão ta tới thì Diệp Vân Tán nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với lão ta. Sở dĩ lão ta không liên lạc với ta, không liên lạc với Võ Tân Vũ là vì biết thật ra chúng ta đều không bình tĩnh, Diệp Vân Tán mới là người tỉnh táo nhất."

Thẩm Lãnh nhìn Liêu Sát Lang nói: "Diệp Vân Tán bưng bít quá kín, chưa đến hôm nay thì cũng không nói cho ta và Võ Tân Vũ biết nên làm như thế nào. Lão hồ ly đó à, khiến ta cũng thấy hơi không vui..."

Dường như hắn sợ Liêu Sát Lang sẽ chết, còn hỏi một câu: "Có cần đắp một chút thuốc không?"

Liêu Sát Lang phun ra một ngụm máu, Thẩm Lãnh thở dài: "Hay là thôi đi, người cần tới hẳn là sẽ tới nhanh thôi. Haiz... hay là đắp một chút thuốc cho ngươi vậy."

Hắn đứng dậy lấy một ít thuốc trị thương từ trong túi da hươu ra, qua bôi lên vết thương cho Liêu Sát Lang. Liêu Sát Lang không ngừng ngọ nguậy, nhưng trói chặt như vậy thì làm sao có thể tránh né được, Thẩm Lãnh nhìn ra được hiện tại Liêu Sát Lang bực bội cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào, nhưng quả thật Liêu Sát Lang vẫn chưa thể chết được.

Bôi thuốc xong, Thẩm Lãnh lại trở lại ngồi xuống, nhìn máu dính trên tay, lẩm bẩm nói: "Có phải ngươi nghĩ ta sẽ rất phẫn nộ, nên dùng một phương thức tràn đầy căm phẫn để giết ngươi báo thù cho đại tướng quân Thiết Lưu Lê không? Đã qua lâu như vậy rồi, quả thật ta cũng không còn quá phẫn nộ nữa, có thể giết ngươi là được."

Hắn lại xé một mảnh áo, dùng ngón tay dính đầy máu viết vài chữ trên mảnh áo đó, thoạt nhìn rất xấu nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra là gì.

Sau khi viết xong hắn lau tay: "Giờ khắc này chắc hẳn là Tâm Phụng Nguyệt rất vui, ta cũng không biết tại sao lão ta vui. Giết chết một đại tướng quân của Hắc Vũ, Hắc Vũ nguyên khí đại thương, lão ta vui cái gì chứ? Chính là vui vì mình không chết sao? Ta và Võ Tân Vũ quả quyết sẽ không hợp tác với lão ta, nhưng Diệp Vân Tán sẽ hợp tác. Thôi bỏ đi, ta cũng không nhiều lời nữa..."

Thẩm Lãnh nhắm mắt lại: "Ta nghỉ một lát."

Liêu Sát Lang nổi giận gào lên một tiếng: "Ngươi nói!"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta không."

Liêu Sát Lang: "Ta giết ngươi!"

Thẩm Lãnh: "Đừng khoác lác."

Mắt của Liêu Sát Lang giống như đã có thể rỏ ra máu, cứ phẫn nộ nhìn Thẩm Lãnh như vậy. Cặp mắt đó đỏ chót, tròng trắng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, nhưng lẽ nào sự dữ tợn này đã có thể hù dọa được Thẩm Lãnh?

Thế mà hắn lại thật sự không nói gì nữa, thật sự nhắm mắt lại nghỉ ngơi, giống như đây không phải đại doanh Hắc Vũ, giống như bên ngoài không có bất kỳ uy hiếp gì vậy... Bên ngoài quả thật là không có. Sau khi Bồ Lạc Thiên Thủ động thủ liền hạ lệnh rút quân, đội ngũ của hắn ta nhanh chóng hội hợp với quân đội Hắc Vũ bên đại doanh của Tâm Phụng Nguyệt. Tựa như cực kỳ sợ sẽ bị quân đội của Đại Ninh tập kích, đội ngũ hơn mười vạn người rút về hướng tây bắc, nhưng mà bọn họ không lui được.

Khoảng nửa canh giờ sau, màn che của lều lớn bị vén lên từ bên ngoài, Võ Tân Vũ cất bước từ ngoài cửa vào liền nhìn thấy Thẩm Lãnh đang nhắm mắt nằm ở đó, rồi nhìn thấy Liêu Sát Lang đã hấp hối.

Thế là Võ Tân Vũ rút hắc tuyến đao ra, đi nhanh tới chỗ Liêu Sát Lang, đi được vài bước bỗng nhiên bị Thẩm Lãnh giơ tay ra ngăn lại. Võ Tân Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Làm gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Năm mươi lượng bạc."

Võ Tân Vũ: "Dựa vào đâu? Tại sao?"

Thẩm Lãnh: "Đừng nói nhiều như vậy, mau đưa."

Võ Tân Vũ nói: "Ai mang bạc theo lúc ra ngoài đánh trận!"

Thẩm Lãnh đưa giấy nợ mình vừa mới viết xong cho Võ Tân Vũ: "Ta biết chứ, lúc ta ra ngoài đánh trận cũng không mang theo bạc, nhưng ta đã chuẩn bị trước rồi, nào, ấn dấu tay. Lúc trở về nếu trả bạc cho ta, ta sẽ đốt giấy nợ đi."

Võ Tân Vũ nhận lấy rồi xem: "Ta nợ ngươi năm mươi lượng bạc? Tại sao chỉ nợ ngươi năm mươi lượng bạc ."

Thẩm Lãnh đứng dậy, kéo tay Võ Tân Vũ đến bên cạnh Liêu Sát Lang, kéo tay Võ Tân Vũ sờ lên vết thương của Liêu Sát Lang một cái, sau đó kéo tay của Võ Tân Vũ ấn một dấu tay lên giấy nợ. Sau khi ấn xong hắn hài lòng nở nụ cười: "Lúc nãy Liêu Sát Lang đã sắp chết rồi, ta bôi chút thuốc cho hắn, tiền thuốc. Bởi vì không có giá nhập hàng cho nên cũng không tiện thêm quá nhiều, ta cũng chỉ đòi huynh thêm khoảng gấp năm lần, công đạo."

Võ Tân Vũ: "..."

Thẩm Lãnh trở lại cái ghế kia ngồi xuống: "Được rồi, việc của ta đã làm xong, bây giờ tới lượt huynh. Trước khi báo thù huynh nên nói vài câu gì đó, nói gì cũng được, ít nhất phải có cảm giác nghi thức."

"Nói cái rắm!"

Võ Tân Vũ quay người lại, hắc tuyến đao chém thẳng xuống cổ Liêu Sát Lang, hắc tuyến đao để lại một vệt tàn ảnh, mà đầu người thì bay lên trên. Giây phút đầu vừa mới rời khỏi cổ, Võ Tân Vũ giơ tay ra túm lấy đầu người, bước đi đến chỗ cái bàn kia, đặt đầu người ở bên cạnh bài vị của đại tướng quân Thiết Lưu Lê, sau đó lui lại hai bước rồi quỳ xuống bụp một tiếng, dập đầu lạy ba cái bộp bộp bộp.

"Nghĩa phụ, đã giết Liêu Sát Lang rồi!"

Sau khi dập đầu đầu xong Võ Tân Vũ đứng dậy, cầm bài vị của hai vị đại tướng quân lên, cẩn thận dùng cổ tay áo lau vết máu dính bên trên. Gã quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Tại sao ngươi nhất quyết chờ ta đến mới giết hắn?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Chính vì kiếm ít tiền lẻ, bổng lộc bị trừ quá mạnh tay..."

Võ Tân Vũ đi qua, bỗng nhiên ôm lấy Thẩm Lãnh, ôm rất chặt.

"Cảm ơn."

Thẩm Lãnh ngơ ngẩn, thở dài một hơi: "Ôm một chút được rồi, ôm lâu không dễ giải thích. Vốn nhà cô nàng của nhà ta đã nghi ngờ ta hứng thú với nam nhân, huynh như vậy mà để nàng ấy nhìn thấy..."

Lời còn chưa nói hết, Trà gia từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh này liền ngây người ra, sau đó lớn tiếng hô một câu: "Nè! Bắt gian cả đôi, chuyện này không có một trăm lượng bạc thì không cho qua được!"

Bình Luận (0)
Comment