Đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh và Trà gia ngồi cạnh khoai nướng, mùi thơm tràn ngập khắp lều lớn trung quân, hai người chụm đầu lại thì thầm nói gì đó, giống như hai con sóc đang thương lượng tích trữ lương thực như thế nào, hơn nữa chắc hẳn còn là bàn nhau làm sao lấy từ trong hang chuột ra
"Chàng nói, Võ Tân Vũ đã ôm chàng bao lâu?"
Trà gia nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Lãnh vội vàng trả lời: "Chỉ một cái!"
"Chỉ một cái mà vẫn bị ta nhìn thấy?"
"Thật sự chỉ một cái."
"Vậy cũng được."
"Sao vậy?"
"Một cái một trăm lượng, hai cái phải thêm tiền."
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia thở dài: "Ta nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt chàng, có phải chàng đã làm chuyện gì có lỗi với ta không?"
Thẩm Lãnh: "Ta xấu hổ là vì tốn nhiều công sức như vậy mới lừa được năm mươi lượng bạc, nàng chỉ tùy tiện đã có một trăm lượng mà còn muốn tăng giá, ta xấu hổ với sự dạy dỗ tận tụy của Thẩm tiên sinh, thẹn với sự bồi dưỡng của nương tử nàng."
Trà gia: "Phì..."
Đang nói thì hai người Võ Tân Vũ và Diệp Vân Tán từ bên ngoài đi vào, vừa vén rèm che lên, gió tuyết đi theo hai người liền từ bên ngoài luồn vào, giấy vay nợ đặt ở trên đầu gối của Trà gia bị gió thổi, Trà gia lập tức túm lấy, suýt nữa rơi vào trong lò lửa. Võ Tân Vũ sáng mắt khi nhìn thấy tờ giấy vay nợ kia bay lên, nhưng nhìn thấy Trà gia lập tức túm được thì hy vọng vừa mới dấy lên đã tan vỡ, sau đó thở dài thườn thượt.
Trà gia cầm hai tờ giấy nợ trong tay hướng về phía Võ Tân Vũ quơ quơ, không sai, là hai tờ, một tờ năm mươi lượng và một tờ một trăm lượng. Võ Tân Vũ vừa đi vừa nói: "Bắt đầu từ sau khi bệ hạ trừ bổng lộc của Thẩm Lãnh, hai vợ chồng các ngươi sống khó khăn như thế sao?"
Thẩm Lãnh: "Cũng không phải là quá khó khăn, chủ yếu là xem có dễ lừa hay không."
Võ Tân Vũ: "Phì!"
Thẩm Lãnh: "Đừng như vậy, để chúng ta đối mặt bình thường được không?"
Võ Tân Vũ đi ngang qua lò lửa, nhìn những củ khoai lang đã sắp nướng chín: "Cái này, tính là tiền chiết khấu thì thế nào?"
Trà gia gật đầu như gà mổ thóc: "Chỉ cần mau chóng thanh toán một trăm năm mươi lượng bạc, khoai nướng có là gì, cũng có thể cho huynh tiếp tục ôm Lãnh Tử một lát."
Diệp Vân Tán: "Ngươi ôm Thẩm Lãnh làm gì?"
Võ Tân Vũ: "Nói quân vụ đi..."
Thẩm Lãnh nhặt một củ khoai lang đã nướng chín ném cho Võ Tân Vũ, Võ Tân Vũ đưa tay đón được. Người như bọn họ với hai tay như vậy thì đâu còn sợ nóng gì, sau khi đón được củ khoai liền ngồi ở một bên bóc vỏ, còn dùng răng cạo vỏ khoai bóc xuống.
Diệp Vân Tán thò tay ra: "Của ta đâu?"
Thẩm Lãnh: "Lão hồ ly không nói rõ ràng trước chuyện là thế nào thì đừng nói khoai nướng, vỏ khoai nướng cũng không cho ông, vỏ khoai của Võ Tân Vũ liếm rồi cũng không cho ông."
Diệp Vân Tán: "Hắn liếm rồi mà ta còn muốn?"
Võ Tân Vũ: "Vỏ ta không liếm, ông có muốn không?"
Diệp Vân Tán: "Mau đưa bạc cho người ta."
Võ Tân Vũ: "Nói quân vụ đi..."
Diệp Vân Tán vươn tay đón lấy củ khoai lang Thẩm Lãnh ném qua, cũng giống như Võ Tân Vũ vừa bóc vỏ vừa gặm, mới từ bên ngoài gió lạnh tuyết dày trở lại, hai miếng đồ ăn nóng hổi vào bụng là cả người đều thư thái không ít. Ông ta ăn một miếng khoai nướng, nhả ra hơi trắng giống như lồng đang phun lửa vậy.
"Thật ra cũng không quá phức tạp."
Diệp Vân Tán vừa ăn vừa nói: "Đại khái thì các ngươi cũng biết rồi, ta chỉ nói chuyện chi tiết hơn với các ngươi... Ta cũng chỉ là lợi dụng tâm tư của Tâm Phụng Nguyệt và Liêu Sát Lang, thật ra tâm tư của người tốt không dễ lợi dụng, tâm tư của người xấu dễ lợi dụng hơn. Nếu Liêu Sát Lang muốn mượn tay chúng ta giết Tâm Phụng Nguyệt thì nhất định phải để Tâm Phụng Nguyệt biết hắn đến. Tại sao Tâm Phụng Nguyệt biết Liêu Sát Lang đến thì Tâm Phụng Nguyệt nhất định sẽ đến?"
Thẩm Lãnh nói: "Tẩm Sắc."
"Phải."
Diệp Vân Tán nói: "Ta cũng là đưa ra phán đoán sau khi nghĩ tới điều này. Sau đó ta đã nói với ngươi, Liêu Sát Lang đến thì việc đầu tiên sẽ là nghĩ cách giết chết Tẩm Sắc, Tẩm Sắc chết thì hắn có thể danh chính ngôn thuận khởi binh, cho nên chuyện ta nghĩ đến, nhất định Tâm Phụng Nguyệt cũng có thể nghĩ đến. Mặc dù Liêu Sát Lang không mang binh mã của đại doanh Nam Viện đi, và còn là cố ý rời khỏi đại doanh vào buổi tối, nhưng hắn biết rất rõ rằng bên cạnh mình có quá nhiều người của Tâm Phụng Nguyệt phái đến, chỉ cần hắn đi là Tâm Phụng Nguyệt có thể biết được."
Diệp Vân Tán tiếp tục nói: "Bề ngoài Tâm Phụng Nguyệt thật sự rất quan tâm đến Tẩm Sắc."
Thẩm Lãnh và Trà gia liếc nhìn nhau một cái, đều có chút khó hiểu. Tình cảm của Tâm Phụng Nguyệt đối với Tẩm Sắc khiến người ta không dễ đánh giá, ngươi nói con người Tâm Phụng Nguyệt muốn xấu xa cỡ nào cũng có, nhưng tình cảm của lão ta đối với Tẩm Sắc chắc hẳn là thật, đáng tiếc là thứ cảm tình này ngay từ đầu đã rất méo mó, khi lão ta thích Tẩm Sắc thì Tẩm Sắc vẫn chưa trưởng thành, chỉ là một tiểu cô nương.
"Sau khi Tâm Phụng Nguyệt hiểu được thì nhất định sẽ nghĩ làm sao để khống chế lại Liêu Sát Lang."
Diệp Vân Tán tiếp tục nói: "Thứ nhất, lão ta chắc chắn Tẩm Sắc sẽ không xảy ra chuyện."
Trà gia ừ một tiếng: "Lão ta đã biết chúng ta đã tới cho nên Tẩm Sắc không sao."
Diệp Vân Tán gật đầu: "Thứ hai, biết sau khi Tẩm Sắc không sao, việc còn lại lão ta cần làm là diệt trừ Liêu Sát Lang, muốn diệt trừ Liêu Sát Lang thì đương nhiên mượn tay chúng ta là thích hợp nhất. Người chết ở trong tay Đại Ninh, thanh danh của Liêu Sát Lang không quá tồi tệ, bách tính của Hắc Vũ cũng sẽ không hoàn toàn thất vọng về triều đình của bọn họ, quan trọng nhất là... Liêu Sát Lang không biết một trong hai người mà hắn cho rằng có thể tín nhiệm đã không phải là người của hắn."
Thẩm Lãnh nói: "Bồ Lạc Thiên Thủ."
"Phải."
Diệp Vân Tán tiếp tục nói: "Bồ Lạc Thiên Thủ từng là thủ hạ của Liêu Sát Lang, sau đó bị điều đi. Để giữ được thủ hạ này nên Liêu Sát Lang thỉnh cầu Tâm Phụng Nguyệt phong hầu cho Bồ Lạc Thiên Thủ, Tâm Phụng Nguyệt đồng ý, không những phong hầu cho Bồ Lạc Thiên Thủ mà còn ban thưởng rất nhiều thứ, hơn nữa còn lấy danh nghĩa an ủi mà đón người nhà của Bồ Lạc Thiên Thủ đến Tinh Thành."
Thẩm Lãnh nghe được câu này liền gật đầu: "Hiểu rồi."
Diệp Vân Tán nói: "Lúc Tâm Phụng Nguyệt đi đến nửa đường thì nhận được tin nói Tẩm Sắc đã an toàn, hơn nữa lão ta cũng không chắc chắn cướp được Tẩm Sắc từ tay chúng ta cho nên tạm thời thay đổi chủ ý. Lão ta không tới... nhưng lão ta mật lệnh cho Bồ Lạc Thiên Thủ xúi giục Liêu Sát Lang xưng đế, từ đó mới khiến Liêu Sát Lang càng yên tâm hơn về Bồ Lạc Thiên Thủ. Bồ Lạc Thiên Thủ thì âm thầm phái người truyền tin đến thành Băng Nguyên cho ta, hắn nói sẽ tạo cơ hội để chúng ta giết Liêu Sát Lang, cho nên ta mới yên tâm để một mình ngươi đến đại doanh của Liêu Sát Lang."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Tâm Phụng Nguyệt muốn mượn tay chúng ta diệt trừ Liêu Sát Lang, sau đó quân đội của lão ta lập tức chạy về, nhưng lão ta cũng bị Liêu Sát Lang gài bẫy... Liêu Sát Lang đã đoán chắc thời gian, người của chúng ta đã sắp đến rồi hắn mới xưng đế, điều này sẽ dẫn đến đại quân mười vạn của Tâm Phụng Nguyệt và đội ngũ của Bồ Lạc Thiên Thủ muốn rút lui cũng không kịp."
Hắn nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Huynh định đánh?"
Võ Tân Vũ lắc đầu: "Không đánh."
Gã đã ăn hết khoai nướng, lại chăm chú nhìn về phía lò lửa, Trà gia lập tức dang hai cánh tay ra bảo vệ số khoai nướng còn lại giống như gà mái bảo vệ con gà con, vẻ mặt nghiêm túc và kiên định: "Không thanh toán tiền, khoai còn người còn! Phì, người còn khoai còn!"
Võ Tân Vũ thở dài nói: "Thật ra nếu ta chơi xấu, chắc chắn ta sẽ không trả cho các ngươi một trăm năm mươi lượng bạc đó, cho nên bây giờ các ngươi nên nịnh bợ ta một chút."
Trà gia: "Ta không, chúng ta keo kiệt!"
Đang nói thì một củ khoai lang đã bay về phía Võ Tân Vũ.
Võ Tân Vũ nhận lấy khoai lang cười cười rồi tiếp tục nói: "Ngay từ đầu không có ý định đánh thật trận này. Kế hoạch của Liêu Sát Lang đã rất rõ ràng, tại sao hắn lại đi đánh Bột Hải đạo? Là hắn đang làm hai sự chuẩn bị. Chuẩn bị thứ nhất... nếu thuận lợi vào Tinh Thành, lợi ích việc khai thông bên Bột Hải đạo nằm ở chỗ có liên minh với Tang quốc. Chuẩn bị thứ hai là nếu việc giao thủ giữa hắn và Tâm Phụng Nguyệt không thuận lợi, hắn có thể lấy Bột Hải đạo làm cái ổ thứ hai của mình."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cho nên bây giờ chúng ta đã chém một đao ở giữa, Liêu Sát Lang đã chết, còn cắt đứt chi viện cho đội quân hơn mười vạn của Hắc Vũ ở bên Bột Hải đạo, tiếp theo chỉ cần bám chặt đội quân hơn mười vạn của Tâm Phụng Nguyệt là có thể cầm chân người Hắc Vũ thê thảm."
Võ Tân Vũ nói: "Cho nên bây giờ không đánh, chỉ là cầm chừng, cầm chừng tới khi Tâm Phụng Nguyệt phái người đến đàm phán, mặc dù Đại Ninh chưa từng đàm phán."
"Mục đích thì sao?"
Thẩm Lãnh hỏi.
Võ Tân Vũ đi đến bên cạnh bản đồ, tay vạch một đường: "Tuyến đường từ thành Băng Nguyên đến thành Cách Để, thành Tô Lạp, đại khái cũng có bảy trăm đến tám trăm dặm cương vực do Đại Ninh quản lý."
"Một miếng lớn thịt, tuy là một miếng thịt đông lớn."
Thẩm Lãnh nói: "Tâm Phụng Nguyệt sẽ đau lòng đến mức không chịu nổi. Nếu lão ta từ bỏ một miếng thịt lớn như vậy, lão ta sẽ yêu cầu huynh để cho đội quân hơn mười vạn của Bồ Lạc Thiên Thủ đi. Nếu cấp bách thì lão ta sẽ đánh thật, cũng không thể vừa mất đất vừa mất quân đội được."
"Lão ta đánh thì chúng ta đánh."
Võ Tân Vũ nói: "Đại Ninh cũng sẽ không lựa chọn, đương nhiên là có thể lấy được thì đều lấy hết."
Trà gia gật đầu thật mạnh: "Có thể lấy được thì đều lấy hết, năm mươi lượng là tiền, một trăm lượng cũng là tiền, tại sao cứ phải lựa chọn là lấy năm mươi lượng hay lấy một trăm lượng, đương nhiên là một trăm năm mươi lượng đều lấy."
Võ Tân Vũ: "..."
Thẩm Lãnh: "Ví dụ này rất hợp."
Diệp Vân Tán cười lớn ha ha: "Trà công chúa điện hạ nói đơn giản dễ hiểu, ta nghe cũng hiểu, không biết đại tướng quân nghe có hiểu không?"
Võ Tân Vũ: "Nói chuyện quân vụ..."
Đúng lúc này giáo úy thân binh của Võ Tân Vũ từ bên ngoài đi vào, trong tay xách một cái túi vải, sau khi vào cửa liền hành lễ với mọi người, sau đó định giao túi cho Võ Tân Vũ. Võ Tân Vũ vẫn chưa kịp hiểu chuyện là thế nào, Thẩm Lãnh ngăn giáo úy kia lại rồi nhận lấy cái túi, còn dùng tay đo thử phân lượng.
"Đó là thứ gì?"
Võ Tân Vũ hỏi.
Giáo úy thân binh của gã trả lời: "Lúc nãy Thẩm đại tướng quân nói đại tướng quân bảo ta đến bên quân nhu doanh lấy một trăm năm mươi lượng bạc đến, nói là có việc gấp cần dùng, cho nên thuộc hạ lập tức chạy đến quân nhu doanh lĩnh một trăm năm mươi lượng bạc đem đến đây..."
Võ Tân Vũ: "..."
Thẩm Lãnh cất bạc đi: "Đa tạ."
Trà gia: "Khụ khụ..."
Thẩm Lãnh đưa bạc cho Trà gia, Trà gia chắp tay nói với Võ Tân Vũ: "Đa tạ, đại tướng quân thiếu nợ trả tiền quang minh lỗi lạc, bội phục bội phục. Ở đây còn có mấy củ khoai lang đã nướng gần chín rồi, còn lấy nữa không? Nào, Lãnh Tử, bóc vỏ cho đại tướng quân."
Võ Tân Vũ: "Lấy! Ngu sao mà không lấy!"
Thẩm Lãnh: "Huynh xem, như vậy tốt bao nhiêu."
Võ Tân Vũ: "Bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi... Ta nghĩ chiến sự bên Bột Hải đạo vẫn chưa kết thúc, điều hành thủy sư là việc quan trọng của quan trọng, hay là Thẩm Lãnh ngươi về trước đi, việc quân vụ quan trọng hơn, bên này cũng không có gì lưu luyến cả."
Thẩm Lãnh thở dài: "Tình bằng hữu không quan trọng như vậy sao?"
Võ Tân Vũ: "Tình bằng hữu yết giá một trăm năm mươi lượng, ngươi đã gây họa xong rồi."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Thật ra huynh không nói ta cũng phải trở về..."
Hắn nhìn về phía Diệp Vân Tán, Diệp Vân Tán bỗng nhiên hiểu ra gì đó, xoay người đi ra ngoài: "Ta đi xem thử trà của ta."
Thẩm Lãnh nói: "Đừng khách khí, đừng khách khí, lần trước ta đã lấy hai lon rồi. Ông xem ông kìa, khách khí như vậy làm gì, không cần tặng nữa đâu."
Diệp Vân Tán lập tức lảo đảo.