Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1223 - Chương 1223: Đại Học Sĩ Sợ Hãi

Chương 1223: Đại học sĩ sợ hãi Chương 1223: Đại học sĩ sợ hãi

Đại Ninh, Thái Sơn.

Thái tử Lý Trường Diệp sắp xếp gọn tấu chương đã phê duyệt đã duyệt xong, sắp xếp theo mức độ quan trọng, sau đó đặt những bản cần xử lý gấp trước mặt hoàng đế, từng bản một, từng loại một, gọn gàng ngăn nắp.

Thật ra để thái tử điện hạ phê duyệt tấu chương cũng không thể khiến hoàng đế thoải mái hơn, bởi vì mỗi một bản tấu chương thái tử phê duyệt là hoàng đế đều phải nhìn qua một lần, xem nội dung tấu chương một lượt, lại xem thái tử phê duyệt một lượt, cho nên thời gian hao phí lâu hơn trước đây một chút.

Hoàng đế đều không có bình luận về phê duyệt của tuyệt đại bộ phận những bản tấu chương này, cũng không nói gì. Tài năng của Lý Trường Diệp được thể hiện ở xử lý những tấu chương này, tầm nhìn của một đứa trẻ mười mấy tuổi đã đủ khiến cho rất nhiều người trưởng thành xấu hổ, thậm chí bao gồm một số triều thần tự cho là mình đúng.

"Có tin tức từ Trường An đưa tới không?"

Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu, Lý Trường Diệp ngồi ở một bên phê duyệt tấu chương vội vàng đứng dậy: "Ý của phụ hoàng là tấu chương của người bên Trường An viết? Có mấy bản, nhi thần đã chỉnh lý qua, để ở trong chống tấu chương thứ hai bên tay trái phụ hoàng, là bản thứ bảy đến bản thứ mười một từ trên xuống. Bởi vì chuyện cũng không quá gấp cho nên nhi thần để ở trong chồng thứ hai."

Hoàng đế cười nói: "Không hỏi con, con cứ xem tấu chương là được."

Lúc này Lý Trường Diệp mới hiểu ra là hoàng đế hỏi Đại Phóng Chu chứ không phải gã. Lý Trường Diệp cười cười, ngồi xuống tiếp tục xem tấu chương.

Đại Phóng Chu cúi người nói: "Hai ngày nay không có tin tức mới gửi đến, tin từ hai ngày trước đưa tới thì bệ hạ đã xem rồi."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Đi gọi Lại Thành vào."

"Vâng."

Đại Phóng Chu đáp lại một câu, vội vàng chạy ra ngoài.

Hoàng đế nhìn từng chồng từng chồng tấu chương ngay ngắn trước mặt, trong lòng có chút thư thái. Nhị hoàng tử Lý Trường Diệp thật sự không chỉ mạnh hơn đại ca Lý Trường Trạch của gã một chút, từ cách xử lý những việc này có thể nhìn ra được, có thể nói Lý Trường Diệp trời sinh chính là để làm hoàng đế, cách nhìn đại cục là khách quan, còn có phân tích về bề ngoài cùng với bên trong sự việc đều cực kỳ tốt, cho nên làm sao hoàng đế có thể không thư thái được.

Ông ta không quá lo lắng về chuyện Lý Trường Diệp xử trí quốc sự, lúc này trong lòng càng nhớ những người đồng hành cũ ở trong thành Trường An, những người cam nguyện mai danh ẩn tích vì Đại Ninh.

Hàn Hoán Chi đã về, Diệp Lưu Vân đã về, còn có Diệp Phủ Biên, ba người bọn họ sẽ ở chỉnh đốn lại giang hồ thành Trường An một lần nữa trước khi thái tử lên ngôi. Hoàng đế không lo ba người bọn họ làm hỏng việc, chuyện về giang hồ, tuỳ tiện giao cho một trong ba người bọn họ đều có thể giải quyết rất tốt, huống chi là ba người đều ở đó.

Thật ra điều ông ta lo lắng là những gia tộc huân quý mà ông ta không muốn nhìn thấy sẽ xuất hiện. Năm đó tổ tiên Lý gia xoay chuyển tình thế khi thiên hạ đại loạn trong những năm cuối của Sở quốc, cuối cùng thống trị Trung Nguyên, làm sao có thể đều chỉ dựa vào bản thân. Con người cường đại đến mấy thì sức lực cũng có giới hạn, có huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế, có nhiều huynh đệ tốt như vậy giúp Thái Tổ hoàng đế thực hiện lý tưởng trong lòng và báo đáp mới có giang sơn Đại Ninh hiện tại.

Cho nên hoàng đế thấy hơi đau lòng, ông ta thật sự không đành lòng động thủ với con cháu của những huân quý này.

Mỗi một tấc giang sơn của Đại Ninh đều là những lão huynh đệ kia đó Thái Tổ hoàng đế chém từng đao từng đao, đổ máu liều mạng đánh chiếm được. Thái Tổ hoàng đế không phải người xuất thân danh môn quý tộc gì, ban đầu cũng không nói tới lý tưởng rộng lớn gì, khi đó là vì cách làm của một vài người đã đắc thế khiến Thái Tổ hoàng đế vô cùng thất vọng về bọn họ, vì thế mới nói ra câu tuyên ngôn chấn động thiên hạ sau này.

So với giao non sông tươi đẹp này cho các ngươi, còn không bằng ta tự lấy.

Chính bởi vì câu nói này, bao nhiêu huynh đệ của ông ta đã cực kỳ phấn chấn, sau đó bắt đầu trận chiến tranh bá kịch liệt đó. Bọn họ đã lần lượt đánh thắng những đối thủ nhìn có vẻ không thể nào đánh thắng được. Khi đó Thái Tổ hoàng đế cũng không phải là chư hầu một phương với binh hùng tướng mạnh gì, trong các quần hùng, thực lực của ông ta thậm chí có thể nói không đáng để nhắc tới, nhưng mà cũng bởi vì lý tưởng đó, khát vọng đó, các hán tử ấy quên mình giúp Thái Tổ hoàng đế đánh chiếm giang sơn này.

Tại sao Đại Ninh lập quốc đã mấy trăm năm, địa vị của Đường gia Tây Bắc vẫn siêu nhiên như vậy, hiện tại tùy tiện kéo một bách tính của Đại Ninh ra hỏi, cho dù là một đứa trẻ choai choai vừa mới hiểu chuyện, bọn họ cũng có thể nói cho ngươi biết đó là bởi vì lúc trước có một nửa giang sơn của Đại Ninh là vị tổ tiên của Đường gia đánh được. Thái Tổ hoàng đế từng nói, ông ta khác, khi nào ông ta cũng đều khác, ta có thể phân cho ông ta một nửa giang sơn này, đừng nói một nửa, nếu ông ta nói để ta ngồi thử cái ghế rồng đó của ngươi, ta cũng nhường.

Câu nói này của Thái Tổ hoàng đế không phải hư tình giả ý, bởi vì ông ta thật sự có thể làm được, cho nên vị tổ tiên Đường gia đó mới tự chạy đến Tây Bắc, ở bên Tây Bắc nuôi chó bắt thỏ, nuôi thỏ dắt chó. Những trò tiêu khiển nhàm chán mà ông ta cũng chơi rất vui vẻ, nhưng ông ta không làm việc đàng hoàng, việc luyện binh giao cho mấy bộ hạ cũ mà lúc trước ông ta dẫn dắt, cả ngày ông ta vô cùng rảnh rỗi, nhưng ông ta rất khó chịu.

Ông ta khó chịu nhưng không nói, một mình ngồi trên chạc cây cầm bầu rượu uống, sau đó hướng về phía thành Trường An xa xôi kính một chén, lẩm bẩm một câu "huynh đệ cạn chén".

Thái Tổ hoàng đế có thể nhường giang sơn cho ông ta, không có bất cứ hối hận gì, cũng sẽ không có gì là không tình nguyện, nhưng ông ta không thể có ý nghĩ như vậy. hoàng đế có thể có, thần tử không thể có. Ông ta nhanh chóng chuồn đi, nhưng ông ta rất nhớ rất nhớ những ngày tháng ở cùng huynh đệ, cho nên về già vẫn có chút điên điên khùng khùng như vậy, cả ngày ngồi ở trên đỉnh núi nhìn về phương hướng thành Trường An, uống hết bầu rượu này đến bầu rượu khác, sau đó được người nhà nhặt về, ngày hôm sau lại chạy lên đỉnh núi tiếp tục uống rượu.

Đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường đều biết những chuyện xưa cũ này, ông ta càng không quên câu di huấn đầu tiên của Thái Tổ hoàng đế... Con cháu Lý gia không được phép quên ân nghĩa.

Chuyện giang hồ đều dễ xử lý, không dễ xử lý là những gia tộc huân quý này, một khi không cẩn thận thì hoàng tộc Lý gia sẽ gánh tiếng xấu, cho dù không phải người của Lý gia phạm lỗi.

Thật ra hoàng đế cũng hiểu tại sao những người đó ngồi không yên nữa, đều là bởi vì lựa chọn của hoàng đế. Sau khi Lý Thừa Đường đăng cơ đã bắt đầu trọng dụng người xuất thân hàn môn, dần dần ép các đại gia tộc khống chế triều quyền xuống một chút, đây cũng là hành động bất đắc dĩ, đến bây giờ hoàng đế cũng không cho là mình đã làm sai. Nếu lúc trước không lựa chọn như vậy thì ông ta làm sao có thể khiến Đại Ninh lên đến độ cao huy hoàng như vậy chỉ trong ba mươi năm.

Thái tử Lý Trường Diệp thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sắc mặt phụ thân gã. Phụ thân đã im lặng một hồi lâu, gã biết khi phụ thân im lặng đại khái là tâm trạng không tốt. Trên thế giới này không có vấn đề nào phụ thân gã không giải quyết được, khó xử chỉ là bởi vì phụ thân không muốn lựa chọn.

"Trường Diệp."

Hoàng đế bỗng nhiên nhìn về phía thái tử, im lặng một lát rồi hỏi: "Nếu có một ngày, phụ hoàng bị rất nhiều người chửi mắng, con có vậy không?"

Thái tử Lý Trường Diệp giật mình thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy: "Phụ hoàng, nhi thần vĩnh viễn sẽ không."

"Nếu người khác đều nói phụ hoàng sai thì sao?"

"Đó là chuyện của người khác, nhi thần sẽ không."

"Tại sao?" Hoàng đế hỏi.

Lý Trường Diệp ngừng lại một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Bởi vì con là con trai của phụ thân."

Hoàng đế ngẩn ra, sau đó cười: "Tình thân không đại diện cho đúng sai."

Lý Trường Diệp nói: "Đó cũng là tình thân."

Hoàng đế hỏi: "Nếu đúng sai nằm trên tình thân thì sao?"

Lý Trường Diệp im lặng một hồi lâu, dường như không thể tìm được đáp án. Gã vốn dĩ không phải là một người trưởng thành, cho dù làm việc ổn thỏa, tư duy kín kẽ, nhưng rất nhiều chuyện gã vẫn không có cách nào tìm được đáp án, ví dụ như vấn đề hiện tại chính là vấn đề mà gã chưa từng suy nghĩ đến, là tình thân xếp trên đúng sai hay đúng sai xếp trên tình thân.

"Đúng sai xếp trên tình thân."

Lý Trường Diệp nhìn về phía hoàng đế: "Phụ thân, người làm được không?"

Hoàng đế cười lắc đầu: "Ta không."

Lý Trường Diệp cũng cười, gã đã tìm được đáp án rồi.

"Vậy nhhi thần biết làm thế nào rồi."

Hoàng đế giơ tay lên xoa trán con trai: "Trở lại tiếp tục xử lý tấu chương, đừng để ta phát hiện con thất thần cho nên làm không tốt. Nếu không cuộc hẹn câu cá cùng mẫu hậu con vào ngày mai sẽ không được đi."

Lý Trường Diệp vội vàng chạy về: "Nhi thần hiểu."

Đúng lúc này Lại Thành từ bên ngoài vào khom người cúi đầu: "Bệ hạ, thần đến rồi."

"Cùng trẫm ra ngoài đi dạo."

Hoàng đế thò tay ra cầm áo khoác lên, mùa đông ở Đại Ninh cũng đã đến, tuy rằng bên Thái Sơn này không lạnh giống như bắc cương nhưng trong núi lạnh lẽo, nhất là hơi lạnh của gió núi có thể thấm vào tận xương.

"Trang Ung đến đâu rồi?"

"Tính theo tin tức hôm qua đưa tới, chậm nhất là ngày kia sẽ đến."

Lại Thành nói: "Có hạm đội thuyền mới của xưởng thuyền An Dương mở đường rất nhanh, đến bến thuyền quan bổ nhanh hơn dự tính hai ngày. Từ bến thuyền đến hành cung Thái Sơn phải đi chưa đến nửa ngày, cho nên thần tính toán chắc hẳn là sau giờ ngọ ngày kia sẽ đến."

Hoàng đế ừ một tiếng, sau khi ra ngoài liền quay lại liếc mắt nhìn về phía thái tử, Lý Trường Diệp đứng dậy cung kính tiễn ông ta ra ngoài, lúc này đã ngồi xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương.

"Khanh cảm thấy Trường Diệp như thế nào?" Hoàng đế hỏi.

Lại Thành cúi đầu nói: "Kỳ tài ngút trời."

Hoàng đế cười nói: "Câu nịnh bợ này hơi quá rồi, nhưng trẫm nghe vẫn thấy thích."

Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Tương lai trẫm giao Đại Ninh cho Trường Diệp cũng yên tâm... Nhưng trước khi trẫm giao giang sơn giao cho nó, có một số việc vẫn phải là trẫm tự làm. Trẫm gánh một ít tiếng xấu, đắc tội với một vài người, khiến một vài người đau, sau này lại để cho Trường Diệp đi trấn an."

Lại Thành căng thẳng trong lòng, ông ta biết lời bệ hạ nói là ý gì.

"Bệ hạ, thật ra nếu bọn họ... nếu bọn họ làm không quá đáng, cũng có thể... cũng có thể khoan dung..."

Lại Thành không nói tiếp câu phía sau, không phải ông ta không dám mà bởi vì không nắm chắc.

"Lại Thành à, thật ra cái gì khanh cũng biết, khanh cũng quá lương thiện."

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, trút hết khí ra ngoài nhưng trong lòng dường như cũng không nhẹ nhõm đi.

"Với điều khanh biết, thật ra khanh cũng có thể đưa ra phán đoán có nên tiếp tục khoan dung hay không. Từ đầu đến cuối trẫm luôn muốn khoản đãi những người bên cạnh trẫm, những người có ơn với Lý gia. Nếu sau khi trẫm nói cho khanh biết một số chuyện, khanh có thể dễ dàng đưa ra phán đoán hơn... Tại sao năm đó trẫm lại bị giáng chức đi thành Vân Tiêu? Tại sao năm đó vương phi lại đến bên cạnh trẫm, sau đó tại sao vương phi lại làm ra nhiều chuyện không lý trí như vậy, thậm chí sau đó tại sao trẫm có ít con cái như vậy?"

Hoàng đế lại thở dài một hơi: "Nếu trẫm không cầm quyền thì sẽ không có khả năng tra được nhiều chuyện như vậy."

"Lại Thành à, trẫm tin Đại Ninh là quang minh, tuyệt đại bộ phận mọi người cũng đều là quang minh, nhưng trong Đại Ninh không phải mỗi người đều quang minh, cũng không phải mỗi chuyện đều quang minh. Lại Thành, khanh thật nghĩ năm đó vương phi có một mình sao? Khanh thật sự nghĩ sau này nàng ta cũng chỉ có một mình sao?"

Lại Thành sợ tới mức trong lòng kinh hãi, thậm chí không tiếp lời.

Bình Luận (0)
Comment