Hoàng đế đi ở phía trước, Lại Thành đi theo sát phía sau, dáng vẻ dè dặt cẩn thận giống như sợ giẫm vào đuôi của hoàng đế vậy. Cũng không biết vì sao trong đầu Lại Thành lại xuất hiện ý nghĩ này, ông ta cảm thấy hiện tại mình thật sự sợ giẫm phải đuôi của hoàng đế, cho nên bước đi cũng hơi kẹp chân lại, chỉ là bản thân ông ta không phát giác được.
Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu: "Khanh nghĩ gì vậy? Khanh có nghe thấy trẫm hỏi khanh không?"
Lại Thành trả lời theo bản năng: "Cái đuôi."
"Hửm?"
"Không phải, không phải..."
Lại Thành vội vàng dừng suy nghĩ, thầm thở dài một hơi... Thật ra lúc nãy cũng không phải ông ta nghĩ đến vấn đề cái đuôi gì, cho dù là đuôi cũng không phải đuôi của hoàng đế, mà là việc bệ hạ đang làm đang đến hồi kết. Chặt đứt cái đuôi cuối cùng thì bệ hạ có thể thực sự thả lỏng một thời gian, nhưng cái đuôi này quả thật quá lớn, lớn đến mức làm cho Lại Thành cũng có cảm giác vô lực.
Thật ra ý định này của bệ hạ không phải là một sớm một chiều, Lại Thành biết rõ điểm này, mà ý định của bệ hạ càng ngày càng rõ ràng, là bắt đầu từ sau khi hoàng đế Già Lạc Khắc Lược của đế quốc An Tức bị bắt đến thành Trường An, mà bệ hạ từng gặp y một lần. Vốn dĩ bệ hạ chỉ có ý nghĩ này, là Già Lạc Khắc Lược gián tiếp thúc đẩy bệ hạ quyết định.
"Không phải trẫm chỉ vừa mới nghĩ đến, cũng không phải trong một chốc lát, từ năm Thiên Thành thứ nhất là trẫm đã nghĩ đến, trước năm Thiên Thành thứ nhất thì trẫm không nên nghĩ."
Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Khanh nói cái đuôi? Hai chữ "cái đuôi" này quả thật cũng có thể ghép vào, ghép thêm một chút nữa chính là đuôi lớn khó rớt... Lúc nãy trẫm cũng nói, câu di huấn đầu tiên của Thái Tổ hoàng đế chính là Lý gia không thể quên ơn nghĩa. Trẫm cũng vậy, liệt tổ liệt tông của trẫm cũng vậy, đều biết Thái Tổ hoàng đế nói hai chữ "ơn nghĩa" này là chỉ cái gì. Thái Tổ khởi binh trong loạn thế, xuất thân thấp kém, có thể có được thiên hạ như vậy, một là Thái Tổ được dân tâm, hai là các lão huynh đệ bên cạnh Thái Tổ ai ai cũng liều mạng, Thái Tổ đã từng nói không chỉ một lần rằng đây là ơn nghĩa."
Hoàng đế dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Lại Thành: "Theo khanh biết, Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, đã có vị hoàng đế nào quên ơn nghĩa này?"
Lại Thành lắc đầu: "Không có."
Hoàng đế nói: "Trẫm cũng biết là không có, bao gồm cả trẫm thật ra cũng không muốn. Không phải là trước kia không có người ngang ngược nào xuất hiện, nhưng chỉ là không làm gì nhiều, bởi vì bốn chữ "không quên ơn nghĩa" này mà có nuông chiều dung túng. Thật ra trẫm cũng là một người sợ mang tiếng xấu, nhưng trẫm..."
Hoàng đế lại nhìn về phía Lại Thành lần nữa: "Khanh nghĩ nếu trẫm thật sự làm gì đó, liệu có bị chửi mắng thậm tệ không?"
Lại Thành: "Cũng không đến mức mắng thậm tệ hơn thần."
Hoàng đế trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó gật đầu: "Nói cũng đúng."
Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Đưa những thứ đó cho Lại Thành."
Đại Phóng Chu vội vàng đưa một phần hồ sơ dày cộp đang bưng trên tay cho Lại Thành. Hoàng đế đi đến lương đình ở phía trước, quấn chặt áo khoác trên người: "Khanh xem của khanh, trẫm ở đây ngắm cảnh."
Lại Thành vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó tìm chỗ kín gió mở hồ sơ ra xem, chỉ xem mấy tờ đầu mà trong lòng đã nghẹn lại, giống như bị cái gì đó quấn chặt tim, cũng quấn chặt cả cổ họng, trong chớp mắt liền cảm thấy ngay cả hít thở cũng hơi khó khăn. Nếu những gì viết trong hồ sơ này bị truyền ra ngoài có thể sẽ khiến cả Đại Ninh chấn động. So với những việc viết trên hồ sơ này, những chuyện Mộc Chiêu Đồng làm thậm chí không được tính là một cơn sóng gió.
Hoàng đế liếc nhìn một cái, Lại Thành phản ứng như vậy đều cũng nằm trong dự liệu của ông ta.
"Trẫm từng nói không chỉ một lần, kẻ thù thật sự của Đại Ninh trước giờ đều không phải những kẻ thù ở bên ngoài kia. Người có thể đánh bại được người Ninh chỉ có thể là người Ninh, người có thể hủy diệt được Đại Ninh cũng chỉ có thể là người Ninh. Người Lâm Việt tưởng là liên hợp một ít hiệu quả có thể đối kháng với Đại Ninh, trẫm cho người Lâm Việt biết bọn họ vô dụng. Người Hắc Vũ trước nay đều khinh thường quốc gia Trung Nguyên, tất nhiên cũng khinh thường Đại Ninh, nhưng trẫm cũng cho người Hắc Vũ biết bọn họ vô dụng."
Tầm nhìn của hoàng đế dừng lại trên phần hồ sơ kia, trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Trẫm có thể nói một cách rất ngông nghênh, trẫm đều không lo lắng kẻ thù ở bên ngoài Đại Ninh, trẫm có thể đánh bại bất cứ kẻ thù nào, nhưng trẫm không dám tùy ý nói mọi người trong Đại Ninh đều đồng lòng với trẫm... Việc trẫm không muốn làm nhất chính là nghi ngờ người của mình, động thủ với người của mình. Lại Thành, những việc trẫm có thể làm đều đã làm, trẫm đã nhắc nhở quá nhiều lần, nói là nhắc nhở, còn không phải là đang cho bọn họ cơ hội ư."
Hoàng đế hít sâu liên tục, nhìn trời đất rộng rãi bên ngoài.
"Trẫm không dám quên ơn nghĩa."
Ông ta nhìn mặt đất nói, có tiếng gió nổi lên, đó là lời đáp lại của mặt đất.
Tựa như mặt đất muốn nói bệ hạ, mặt đất biết người.
Hoàng đế nhìn lên bầu trời, bầu trời có mây di chuyển, tựa như mây muốn nói bệ hạ, bầu trời biết người.
Cùng lúc đó, Trường An.
Thanh Y Lâu.
Hàn Hoán Chi ngồi trên ghế thưởng thức trà, ông ta không những không có khen ngợi gì đối với loại trà này, ngược lại còn có vẻ chê bai. Tuy rằng lá trà này đã không rẻ rồi nhưng đó là Diệp Phủ Biên mua, đắt hơn nữa còn có thể đắt được đến đâu, người uống trà rất kén chọn như ông ta và Diệp Lưu Vân chỉ liếc mắt một cái, cũng không cần uống đã có thể nhìn ra trà này là ngon hay dở.
"Kinh phí có hạn."
Diệp Phủ Biên trừng mắt nhìn Hàn Hoán Chi liếc mắt một cái: "Ngươi còn chê nữa thì đừng uống trà của chung nữa, ngươi tự mang đến đi."
Hàn Hoán Chi: "Ta mang đến, ngươi có thể không uống trà của ta không?"
Diệp Phủ Biên: "Uống chực trà của ngươi, tại sao ta không uống?"
Hàn Hoán Chi: "..."
"Nói chính sự."
Diệp Phủ Biên nói: "Bệ hạ bảo các ngươi một người giả vờ đến thảo nguyên, một người giả vờ đi bắc cương, không phải chỉ là vì chuyện giang hồ sao, bất cứ một ai trong ba người chúng ta đều có thể thoải mái dẹp yên chuyện giang hồ trong thành Trường An, hà tất phải dùng đến cả ba chúng ta."
Hàn Hoán Chi chỉ vào Diệp Lưu Vân: "Hắn có thể."
Sau đó ông ta chỉ vào mình: "Ta có thể."
Cuối cùng nhìn về phía Diệp Phủ Biên: "Ngươi chưa chắc có thể."
Diệp Phủ Biên trừng mắt nhìn ông ta một cái: "Có thể nói chính sự không?"
Hàn Hoán Chi nhấp một ngụm trà, nhíu mày, vẫn chê bai: "Ngươi nói."
Diệp Phủ Biên nói: "Chuyện bệ hạ bảo chúng ta làm, chuyện điều tra, thật ra gom lại cũng không tính là kinh thiên động địa gì, nhưng nếu muốn làm thì Đại Ninh cũng sẽ chòng chành... Ta nhớ bệ hạ từng nói, kẻ thù đáng sợ thật sự vĩnh viễn không ở bên ngoài Đại Ninh, mà ở bên trong Đại Ninh. Khi đó ta còn nghĩ ở trong Đại Ninh đều là người một nhà, người một nhà còn có thể như thế nào, nhưng điều tra đến bây giờ ta mới hiểu được câu nói này của bệ hạ là có ý gì."
Diệp Lưu Vân cười cười nói: "Thật ra nói như thế nào nhỉ, chuyện nói nghiêm trọng thì quả thật cũng cực kỳ nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn đánh một trận với người Hắc Vũ, nhưng suy nghĩ cẩn thận, thật ra chỉ là trong nhà có mấy đứa trẻ được nuông chiều thành hư."
Diệp Phủ Biên nói: "Ngươi nói nghe nhẹ nhàng, nếu thật sự dễ dàng như vậy thì không nói, mấy ngày nay các ngươi một người điều tra ở hướng đông bắc, một người điều tra ở hướng tây bắc, cuối cùng đều sẽ tra đến Kinh Kỳ đạo, sau đó quy về Trường An. Ta tập hợp những chuyện ba người chúng ta tra được, xem hết chỉ khiến ta sợ đến nỗi buổi tối cũng không ngủ được. Lòng người sao có thể hiểm ác đến mức độ này chứ."
"Lòng người sẽ không vô duyên vô cớ hiểm ác, không có lợi ích để kiếm thì sẽ không nhiều người hiểm ác như vậy. Không có lợi ích để kiếm không có gì, có lợi ích để kiếm cũng không có gì, bởi vì có lợi ích lớn như vậy nhưng lại không kiếm được, lòng người mới càng xấu xa hơn."
Hàn Hoán Chi nói với ngữ khí bình thản: "Ngươi cảm thấy chuyện này lớn là vì ngươi nhìn ở góc độ của bệ hạ, chuyện chắc chắn rất lớn, bởi vì Thái Tổ di huấn là không thể quên ơn nghĩa. Chính bởi vì câu nói này cho nên mới có người được chiều thành hư suốt mấy trăm năm qua, bọn họ cũng là ỷ vào câu di huấn này của Thái Tổ. Nhưng nếu như nhìn từ góc độ của chúng ta, chuyện này khó làm không?"
Diệp Phủ Biên nói: "Ngươi đã không phải là đô đình úy của phủ Đình Úy nữa, nói chuyện vẫn có mùi vừa thối vừa cứng của đô đình úy."
Hàn Hoán Chi nói: "Lỡ như ta vẫn làm thì sao?"
Diệp Phủ Biên ngẩn ra: "Ngươi có ý gì?"
Hàn Hoán Chi nói: "Ta đã gửi một bản tấu chương đến Thái Sơn, xin bệ hạ cho phép ta trở lại tiếp tục làm đô đình úy."
Diệp Lưu Vân nói: "Ta cũng đã gửi một bản tấu chương đi Thái Sơn, xin bệ hạ cho phép ta về Hình bộ tiếp tục làm Hình bộ thượng thư."
Diệp Phủ Biên im lặng, đột nhiên tỉnh ngộ ra: "Hóa ra lúc trước bệ hạ điều ngươi đến Hình bộ làm việc là đã chuẩn bị cho sau này. Nếu vẫn là người cũ ở Hình bộ thì có rất nhiều chuyện không tiện làm, cũng có rất nhiều tội không dễ định, nhưng bây giờ hai người các ngươi một người về phủ Đình Úy một người về Hình bộ, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn một chút. Huống hồ bệ hạ đột nhiên điều các ngươi đi cũng là để cho những người nào đó lơi lỏng, Hàn Hoán Chi đã không còn ở phủ Đình Úy, Diệp Lưu Vân cũng không còn ở Hình bộ nữa, vậy thì còn có cái gì để sợ. Bọn họ không ngờ các ngươi sẽ trở về nhanh như vậy."
Diệp Lưu Vân giơ chén trà về phía Hàn Hoán Chi nói: "Cảm ơn Lãnh Tử ngốc đi."
Hàn Hoán Chi cũng nâng chén lên ra hiệu: "Cảm ơn Lãnh Tử ngốc. Nếu không phải bệ hạ bám vào tiểu tử ngốc này, mượn danh nghĩa chèn ép hắn mà chèn ép cả ta và ngươi, những người đó sẽ không thật sự lơi lỏng."
Diệp Lưu Vân nói: "Cũng chỉ có những người nào đó còn tưởng rằng bệ hạ đang nóng vội, còn cảm thấy chuyện này rất khó làm."
Diệp Phủ Biên: "Ngươi đang nói ta sao?"
Diệp Lưu Vân: "Ngươi xóa chữ "sao" và dấu chấm hỏi đi."
Hàn Hoán Chi: "Thêm dấu chấm than."
Diệp Phủ Biên: "Nói chính sự."
Ông ta cầm một bản hồ sơ trên bàn lên: "Nói từ chuyện này trước chứ?"
Hàn Hoán Chi nhìn chữ hồ sơ, gật đầu: "Chỉ có thể là nói từ chuyện này trước, không có chuyện này thì sau này cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy."
Diệp Phủ Biên mở hồ sơ, rút một xấp giấy từ bên trong ra, tờ thứ nhất, hàng thứ nhất... Mùa đông, Đại Ninh năm Phúc Hựu thứ ba mươi, tiên hoàng dạ yến quần thần.
Diệp Phủ Biên nhìn, lẩm bẩm nói: "Đêm hôm đó có người nói với tiên hoàng bệ hạ, bệ hạ chúng ta có ưng tứ lang cố tương trợ, lúc ấy tiên đế không nói gì mà chỉ là gật đầu."
Ông ta rời mắt khỏi hồ sơ, nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: "Khi đó bệ hạ đã thể hiện ra năng lực và phong thái vượt xa người thường, nhưng bệ hạ có một điểm làm cho những người đó vô cùng lo lắng."
Hàn Hoán Chi nói: "Bệ hạ không thân cận với bọn họ."
Lúc ấy quả thật hoàng tử Lý Thừa Đường vẫn chưa được phong làm Lưu Vương đều không thân cận với những huân quý đó, ông ta muốn cùng một đám người xuất thân hàn môn ngồi uống rượu trong những quán rượu hết sức bình thường hơn, chứ không muốn đến nơi thanh nhã. Ông ta muốn cùng một đám người quê mùa nói chuyện năm nay trồng trọt thu hoạch thế nào, chứ không muốn cùng một đám nhã sĩ nói chuyện gió trăng gì đó.
Mà khi đó đại hoàng tử Lý Thừa Viễn thì khác, mối quan hệ của ông ta và huân quý cựu tộc rất thân cận, vô cùng thân cận.