Thanh Y Lâu vẫn chưa được coi là rất nổi danh ở thành Trường An, đương nhiên là nói ở trong các bách tính, ở ám đạo mà nói thì danh tiếng của Thanh Y Lâu đã không còn nhỏ nữa. Tuy rằng đã có không ít bách tính biết ở đây có một tòa lầu biển hiệu, nhưng rốt cuộc làm kinh doanh gì thì không có ai biết. Vốn nhìn cái tên này thì tưởng là một hí viện, nhưng đã nhiều ngày như vậy mà một vở kịch cũng không diễn, ngoài cửa cũng không có xe đậu, cửa lớn cũng mở, nhưng trong đại sảnh trống rỗng, không có cái gì cả, cửa cũng không có người giúp việc đón khách.
Nhưng gần đây thế lực ám đạo ở thành Trường An lại ngoan ngoãn lạ thường, cũng không phải là bên Thanh Y Lâu này lại có hành động lớn, nghe nói là bởi vì vị đại đương gia của Hồng Tô Thủ đã trở về, hơn nữa sau khi về Trường An còn nói một câu... tâm trạng của ta không tốt, đừng để ta tìm người đến phát tiết.
Đương nhiên ai cũng không chịu trực tiếp thừa nhận là mình sợ, đại khái sẽ nói một câu không chấp nhặt với nữ nhân làm gì, hà tất tự chuốc lấy vô vị, vì thế được mọi người hô ứng, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi yên.
Cho nên mùa đông này thành Trường An thật sự yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy không thú vị, cũng may trong thành Trường An trước giờ cũng không thiếu người thú vị.
Người của thế lực ám đạo vẫn đang không ngừng im hơi lặng lẽ thăm dò mọi chuyện về Thanh Y Lâu, nhưng có thể nghe ngóng được cái gì chứ. Có mấy người chạy tới xin làm công rồi kết quả là không có một ai được nhận, đi xin việc một tháng cũng không tuyển người nào, mà ba vị đại đầu mục thì cả ngày ngồi ở lầu hai Thanh Y Lâu uống trà trò chuyện.
Chuyện nên tra đã tra gần xong nhưng không có chứng cứ xác thực, không có chứng cứ xác thực thì không thể nào làm cho sự tình trở nên danh chính ngôn thuận, đây mới là điều khiến ba người này đau đầu. Thế nhưng những đại gia tộc ngấm ngầm mưu sự đó đâu có dễ dàng để lộ nhiều sơ hở như vậy, nếu vậy thì cũng sẽ không đến mức bây giờ mới lôi ra.
"Liệu có phải bệ hạ có suy nghĩ gì..."
Diệp Phủ Biên bỗng nhiên nói một câu, một câu này làm cho Hàn Hoán Chi đang ngủ gật và Diệp Lưu Vân đang thất thần đều giật mình
"Đương nhiên là bệ hạ có suy nghĩ, nếu không thì chúng ta về Trường An làm gì?"
"Không phải ta nói chuyện này."
Diệp Phủ Biên ngồi thẳng người lên, do dự một lát rồi nói: "Năm đó ta rời Trường An đi bắc cương thì không về lần nào, cho nên sau đó rốt cuộc trong thành Trường An đã xảy ra bao nhiêu chuyện, đối với ta mà nói cũng đều là nghe người khác nói, hai người các ngươi hiểu tình hình cụ hơn ta. Hơn nữa thời gian hai người các ngươi ở cạnh bệ hạ lâu hơn, cho nên nếu bệ hạ có suy nghĩ gì, có tâm tư gì, chắc chắn các ngươi cũng đoán chuẩn xác hơn ta."
Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân liếc nhìn nhau một cái, sau đó lại rất nhanh chóng rời mắt đi.
Diệp Phủ Biên nhìn thấy bộ dạng này của hai người bọn họ, thở ra một hơi thật dài: "Quả nhiên hai người các ngươi biết nhiều hơn ta."
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Thật ra cũng không biết nhiều hơn ngươi, đều là đoán mò cả."
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Quả thật là cũng không biết nhiều hơn ngươi, đoán mò cũng chưa hẳn là đúng, huống hồ lời nói thế này nếu nói lung tung cũng không tốt gì. Bệ hạ là vì Đại Ninh, mà chúng ta bất kể là vì bệ hạ hay vì Đại Ninh, chuyện có những suy đoán lung tung cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng, ngậm chặt trong miệng."
Diệp Phủ Biên nói: "Vậy thì đổi vấn đề, năm này là năm Thiên Thành thứ ba mươi mốt, bệ hạ đã có ý định, tại sao là lúc này?"
Hàn Hoán Chi: "Vừa mới bởi vì năm nay là năm Thiên Thành thứ ba mươi mốt."
Diệp Phủ Biên ném hồ sơ trong tay vào người Hàn Hoán Chi: "Nghiêm túc một chút được không?"
"Trong lòng bệ hạ có oán khí."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Nếu chỉ là oán khí thì cũng không nói, chẳng qua bệ hạ cũng sẽ chỉ cảnh cáo bằng quy mô nhỏ, nhưng mà tra đi tra lại thì phát hiện ra chuyện ghê tởm hơn, xấu xa hơn, ngươi nói còn làm sao cảnh cáo quy mô nhỏ được."
Diệp Phủ Biên lắc đầu: "Chứng cứ xác thực không dễ tra."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, chứng cứ xác thực là gì?"
"Nhân chứng vật chứng."
Diệp Phủ Biên trả lời rất nhanh: "Các ngươi đều là người tra án phá án, đương nhiên biết bất kể là định tội gì cũng đều phải có nhân chứng vật chứng, hơn nữa là nhân chứng vật chứng trực tiếp. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, người tham dự những chuyện năm đó đã chết hết rồi, người cuối cùng có thể làm nhân chứng trong thế hệ đó đã chết vào năm ngoái, cho nên ta rất không hiểu tại sao bệ hạ muốn điều tra vào năm nay. Nếu như năm trước điều tra thì cũng không đến mức không có một đương sự nào."
"Chuyện đầu tiên chúng ta phải điều tra rõ ràng đã cách đây sắp bốn mươi năm rồi."
Diệp Phủ Biên hơi bất lực lắc đầu: "Hai người các ngươi đều là cao thủ, hai người các ngươi nói xem nên ra tay từ chỗ nào?"
Hàn Hoán Chi đứng dậy, vừa bước đi trong phòng vừa nói: "Ngươi có nghĩ tới không, tại sao bước đầu tiên bệ hạ lại bảo chúng ta đi điều tra, bước thứ hai là bảo chúng ta trở về Trường An với thân phận khách giang hồ?"
Diệp Phủ Biên nhíu mày: "Nếu không thì sao, lấy thân phận quan phủ đi điều tra? Lập tức sẽ giống như biển vỡ đê vậy."
"Ngươi sai rồi."
Diệp Lưu Vân chậm rãi nói: "Không ai có thể đắp đê ngăn biển, có thì cũng chỉ là dùng để tự an ủi mình, nếu biển thật sự muốn cuộn trào, đê kiểu gì cũng không ngăn được. Dân tâm chính là biển, bệ hạ từng nói nhốt dân tâm nhốt lại đồng nghĩa với việc đắp một vòng tròn đê rồi cho thêm cái nắp... Ngươi cũng nói đúng, bây giờ vẫn không thể lấy thân phận quan phương lúc trước đi làm, khách giang hồ dễ làm việc, nhất là thế lực ám đạo, cho nên cũng sẽ dùng một vài thủ đoạn khác thường."
Diệp Phủ Biên hơi nheo mắt lại: "Có phải hai người các ngươi giấu ta sắp xếp người đi làm việc không?"
Hàn Hoán Chi thở dài: "Cũng không phải cố ý muốn giấu ngươi, chỉ là nghĩ đến ngươi cũng không bỏ tiền ra, nói ra cũng không có ý nghĩa."
Diệp Phủ Biên: "..."
Một lát sau Diệp Phủ Biên không nhịn được: "Rốt cuộc các ngươi đã làm gì?!"
Thành Trường An, đường Thừa Dương.
Trên đường Thừa Dương có ít nhất hơn mười cửa tiệm đều thuộc sở hữu của Trình gia. Nói đến Trình gia, năm đó khi Đại Ninh khai quốc, công lao của tổ tiên Trình gia lớn đến mức khiến người ta không thể phớt lờ. Vị tổ tiên Trình gia đó nếu nói võ nghệ thì không thể nói là mạnh bao nhiêu, giết địch trên chiến trường chỉ biết ba chiêu, nhưng cũng không nhiều người có thể cản được ba chiêu này của ông ta, chém gọt bổ, thật ra trên cơ bản cũng chính là toàn bộ thao tác của loại binh khí rìu chiến được dùng trên chiến trường. Sở dĩ nói ông ta chỉ biết ba chiêu là vì ông ta không thay đổi, chiêu thứ nhất là gì, chiêu thứ hai là gì, chiêu thứ gì là gì, trình tự rất quan trọng, tuyệt đối không thể loạn.
Vị tổ tiên Trình gia này tên là Trình Vô Lễ, vốn là một khách lục lâm, xây dựng một đội ngũ chiếm núi làm vua, bởi vì thật sự tham tiền háo sắc nên lại bị người ta tặng cho một biệt danh là Trình thôn kim, Trình đa nhi.
Tất cả thu nhập từ cho thuê những cửa tiệm trên đường Thừa Dương này không cần nộp thuế cho quan phủ, bởi vì người của Trình gia nói đây là sản nghiệp tổ tiên của bọn họ. Năm đó Thái Tổ hoàng đế từng nói với Trình Vô Lễ, biết khanh thích tiền nên ban cho khanh một dãy nhà, không có tiền còn có thể bán nhà. Những căn nhà này trẫm không quản khanh làm gì, triều đình cũng sẽ không thu bất cứ tiền tài nào.
Nói là Thái Tổ hoàng đế nói, nhưng này dãy cửa tiệm này thật sự không phải sản nghiệp tổ tiên của Trình gia. Lúc ban đầu thành Trường An cũng không phải là rộng rãi như hiện tại, khi đó Trường An có một trăm lẻ tám phường nói bảo vệ nghiêm mật cũng không quá, không giống như bây giờ, hai bên đường cái đều là cửa tiệm, cho nên những căn nhà này làm sao có thể là sản nghiệp tổ tiên của Trình gia.
Nhưng mà hơn một trăm năm trước sau khi thành Trường An cải tạo, những cửa tiệm này liền thành sản nghiệp tổ tiên của Trình gia. Người của Trình gia nói như vậy, người của phủ Trường An cũng liền mắt nhắm mắt mở, có ngự sử đại nhân của Ngự sử đài dâng tấu lên hoàng đế bệ hạ Đại Ninh khi đó, hoàng đế vốn đã hơi giận dữ, nhưng nghĩ đến câu nói Lý gia không thể quên ơn nghĩa đó của Thái Tổ hoàng đế nên cũng không truy cứu.
Từ đó về sau những căn nhà này coi như là danh chính ngôn thuận trở thành tổ nghiệp của Trình gia, mặc kệ làm kinh doanh gì, kiếm bao nhiêu tiền, phủ Trường An cũng không nghe không hỏi.
Cứ duy trì nhiều năm như vậy, mọi người đều đã quen, thế nhưng hôm nay lại có người không biết tốt xấu.
Một hán tử mặc áo xanh đội mũ tre, trên vai vác một thứ gì đó xuất hiện ở cửa một cửa tiệm của Trình gia. Thứ mà hắn ta vác trên vai rất dài, dùng vải bọc lại, nhìn sơ qua giống như một cái đòn gánh.
Hắn ta đứng ở cửa một hồi lâu, thành Trường An cũng đang có tuyết rơi, cho nên không bao lâu hắn ta đã biến thành người tuyết. Hắn ta không vào trong, cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở đó nhìn không nhúc nhích làm hai gã tiểu nhị ở cửa cửa tiệm sởn da gà.
Qua nhiều năm như vậy, cho dù là ba mươi mấy năm trước khi hoàng quyền thay đổi, trong thành Trường An hỗn loạn nhất, giang hồ ám đạo cũng không có ai dám đến bên ngoài cửa tiệm của Trình gia gây rối, cho nên người giúp việc ở cửa tiệm của Trình gia cũng chưa từng sợ khách giang hồ gì cả.
Nhưng mà Thanh Y Khách này mới sáng sớm đã tới nhìn thế nào cũng rất quỷ dị, chỉ đứng ở đó không nhúc nhích, giống như chôn chân ở đó vậy.
"Vị khách quan này."
Thật sự không nhịn được nữa, một tiểu nhị thử thăm dò đi qua hỏi: "Ngươi có chuyện gì không? Nếu Hồng Viễn Trai chúng ta có thể giúp được ngươi thì ngươi cứ việc nói, nếu như đã thích thứ gì trong Hồng Viễn Trai chúng ta, cứ trực tiếp ra giá là được. Ngươi cứ đứng ở cửa bất động như vậy, cũng không nói chuyện, hình như không được tốt lắm, ảnh hưởng tới việc buôn bán của Hồng Viễn Trai chúng ta. Ngươi xem từ lúc ngươi đứng ở đây đã hơn nửa ngày rồi, một người khách cũng không dám vào."
Người đứng ở đây là Tiểu Thanh Y Lục, hắn ta kéo khăn quàng cổ trên mặt xuống, để lộ ra vẻ mặt rất áy náy rất áy náy, còn có chút ngượng nghịu.
"Chỉ là ta không biết mở miệng như thế nào."
Thấy cuối cùng hắn ta cũng nói chuyện, người giúp việc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vào trong chính là khách, nếu có liên quan tới Hồng Viễn Trai chúng ta, ngươi có thể vào trong mà nói, đừng chặn cửa nữa."
Tiểu Thanh Y Lục lắc đầu: "Không được không được, không thể vào được, vào trong thì không quy củ lắm. Tuy ta là khách giang hồ, nhưng ta cũng biết không thể khinh người quá đáng."
"Khinh người quá đáng?"
Tiểu nhị càng ngây người hơn, nhưng gã ta nghe ra được ý không tốt từ giọng điệu của Tiểu Thanh Y Lục, thế là quay đầu lại vẫy tay, sáu bảy người giúp việc từ trong cửa tiệm chạy ra vây quanh Tiểu Thanh Y Lục.
Chưởng quầy xách ấm trà nhỏ từ trong cửa đi ra, đứng ở trên bậc thềm liếc nhìn Tiểu Thanh Y Lục mấy cái, rất khinh miệt.
"Vị khách gia này, ngươi cứ việc nói thẳng. Hồng Viễn Trai chúng ta cũng chưa từng sợ cái gì, đã mấy trăm năm rồi, từng sợ cái gì chứ?"
Chưởng quầy uống ngụm trà: "Đừng nói mấy câu khinh người quá đáng thế này, ở đây không khinh người được, ngươi muốn làm gì thì nói."
"Ta..."
Tiểu Thanh Y Lục có vẻ hơi khó xử, thoạt nhìn thật sự là cực kỳ ngại.
"Lần đầu tiên ta làm việc này, quả thật không biết mở miệng như thế nào, rất xấu hổ."
Hắn ta nói xong ba chữ "rất xấu hổ" kia, mặt còn hơi đỏ lên nữa.
"Chuyện là... Ta là người của Thanh Y Lâu, ta là Tiểu Thanh Y Lục, ta tới để thu phí bảo hộ."