Thật ra có rất nhiều chuyện năm đó đến bây giờ vẫn còn bị đồn đoán, nhưng các bách tính thường sẽ không suy nghĩ những tin đồn bọn họ có thể tiếp xúc được thật sự có quan trọng như bọn họ nghĩ không?
Chuyện không thể truyền ra ngoài, bất kể là người của bên này hay người bên kia đều sẽ không truyền ra ngoài.
Thanh Y Lâu có tổng cộng ba lầu, lầu một bây giờ vẫn để trống, tuy rằng cũng bài trí một chút nhưng ngay cả một người đón khách cũng không có. Dù sao thì quả thật hiện tại Thanh Y Lâu rất thiếu nhân thủ, bọn họ chọn người lại rất khó tính, vị Đại Thanh Y Bính phụ trách tuyển người kia đã một tháng không thu hoạch được gì, một người cũng không vừa mắt.
Dựa theo suy nghĩ của Hàn Hoán Chi, cho dù không vừa mắt đến mấy, kén chọn đến mấy, hẳn là không khó để chọn hai tiểu cô nương trẻ tuổi, tướng mạo đẹp đẽ, làm việc nhanh nhẹn chứ. Bọn họ cũng không làm việc gì khác, chỉ ngồi ở lầu một cười ha hả là được, có khách vào thì hỏi tỉ mỉ khách cần làm gì, muốn mua gì, có nhu cầu gì, nhất định phải phụ trách nghiêm túc, nhất định phải giữ nụ cười, chờ khách hỏi xong thì phải khách khí nói với bọn họ là chỗ chúng ta không bán gì cả, cũng không làm nghề gì cả, mời về cho.
Diệp Lưu Vân nói Hàn Hoán Chi từ sau khi chơi chung với Thẩm Lãnh đã mang hai tính cách khác nhau, nhất là sau khi rời khỏi phủ Đình Úy, suốt ngày đều không có lúc nào nghiêm túc. Có thể cũng là bởi vì khi ở phủ Đình Úy mỗi ngày đều quá nghiêm túc, cho nên khó có được cơ hội dùng thân phận như vậy để tra án, Hàn Hoán Chi đã xõa hết mình.
Nhưng ý nghĩ này của Hàn Hoán Chi lại bị Diệp Phủ Biên ngăn cản, bởi vì Diệp Phủ Biên còn lâu mới bỏ tiền thuê hai tiểu cô nương đến phụ trách vẻ ngoài.
Bảo Diệp Phủ Biên bỏ bạc ra, còn không bằng cạo tóc của ông ta.
Lầu một trống không, bàn ghế gì đó đều đã có, chỉ là không có người. Lầu hai có không ít phòng, phần lớn các phòng cũng đều trống không, nhưng gian phòng trong cùng đang nhốt người, đã bị nhốt hai ngày hai đêm, không được quan tâm, cũng chưa cho ăn một miếng, uống một ngụm nước, cho nên người ở bên trong gần như đã sụp đổ rồi.
Hàn Hoán Chi từ lầu ba xuống, đứng ở cửa nghe ngóng, bên trong ngay cả tiếng hít thở cũng hơi yếu ớt. Lúc này ông ta mới đẩy cửa đi vào, ánh sáng trong phòng hơi tối. Đây là phòng ngược chiều ánh sáng, ánh sáng giữa ban ngày cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong phòng cũng không thắp đèn, không đốt lò, nhiệt độ hơi thấp, cho nên người bị treo trên tường kia không những nhịn đói chịu khói mà còn phải chịu lạnh.
Trên vách tường ngoại trừ treo người kia ra thì cũng không có ít hình cụ, vị trí cũng không khác với hình phòng trong phủ Đình Úy lắm. Theo như lời Hàn Hoán Chi nói thì là lấy đồ sẽ thuận tay. Ở trong môi trường như thế này thì Hàn Hoán Chi mới trở lại là đô đình úy đó, không nói lời nào, chỉ lệ khí trên trán cũng đã khiến người ta không rét mà run.
"Hàn Hoán Chi..."
Người bị treo trên tường hổn hển nói: "Nếu ngươi muốn giết ta thì cho ta chết sảng khoái, ngươi như thế này tính là gì? Ngươi tưởng ngươi có thể hù dọa được ta... Khụ khụ, tuy rằng ta không phải người tài giỏi gì, nhưng ta vẫn có chút khí phách, nếu ngươi muốn ép hỏi ra cái gì từ ta, ngươi hãy từ bỏ đi."
Hàn Hoán Chi lấy một cái bánh bao đang bốc hơi nóng từ trong cổ tay áo ra để ở trước mặt người nọ, yết hầu của người nọ lập tức di chuyển lên xuống. Có lẽ là bởi vì quá đói quá khát, lúc yết hầu chuyển động mà trong cổ họng cũng đau muốn chết, vì thế y không tự chủ được liền rên rỉ một tiếng.
"Ta sẽ giết ngươi, trước khi người của Từ gia các ngươi tìm được gia chủ của bọn họ."
Hàn Hoán Chi kéo một cái ghế đến ngồi xuống, quấn chặt áo khoác trên người: "Từ gia có không ít cao thủ, dù sao tổ tiên cũng có một vị đại nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, không những có tài lãnh binh, cũng có khả năng trị thế, còn từng sáng chế một bộ quyền phổ, bản thân thì luyện sơ sài bình thường, nhưng mỗi đời con cháu của ông ta đều có cao thủ luyện thành Từ gia Phá Trận Quyền, bản thân ngươi cũng được tính là một."
Hàn Hoán Chi chậm rãi thở ra một hơi: "Yên ổn làm quốc công thì không muốn, vì sao lại làm giặc?"
"Giặc?"
Từ Thiếu Diễn bị treo trên tường không nhịn được liền cười khẩy, dốc hết sức lực phun một ngụm nước bọt về phía Hàn Hoán Chi, khổ nỗi quả thật là không có sức lực gì, cũng không phun ra được cho nên có vẻ hơi ghê tởm.
"Nếu ta là giặc, ngươi là cái thá gì?"
Hiển nhiên là Từ Thiếu Diễn kích động hẳn lên. Nếu không phải quả thật không xuống được, nếu không phải quả thật không còn sức lực, y thật sự muốn đấm nát khuôn mặt khiến y thấy ghét đó của Hàn Hoán Chi. Ai ai cũng biết vị Từ công này là gã ăn chơi, lúc còn trẻ thì cả ngày lui tới hai bên bờ sông Tiểu Hoài, ở không chỉ có tiếng ở một thanh lâu, nhưng không có mấy người biết Phá Trận Quyền của vị Từ công này, ở trong Từ gia có nhiều cao thủ như vậy, y cũng có thể xếp trong mười hạng đầu.
Y không phải người làm, y là gia chủ, gia chủ có thể có nghị lực luyện đến mức độ này, còn duy trì từ đầu đến cuối đã là chuyện không dễ dàng.
Khổ nỗi là y bị hai người Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân liên thủ bắt được, một người dùng bao tải trùm đầu, một người dùng gậy gỗ đập một cái, sau đó kéo đi, không giống bộ dạng đại nhân vật động thủ chút nào, muốn khí độ không có khí độ, muốn phong phạm không có phong phạm.
Từ Thiếu Diễn lại nhổ nước bọt về phía Hàn Hoán Chi: "Ngươi chẳng qua là một con chó của bệ hạ mà thôi, một con chó ăn ngon mặc đẹp. Đừng tưởng... khụ khụ, đừng tưởng ta chưa từng điều tra lai lịch của ngươi. Ngươi làm sao so được với ta? Mặc dù phụ thân ngươi chết trận ở bắc cương Đại Ninh, nhưng chẳng qua cũng là một đội chính nho nhỏ. Năm ấy nhà các ngươi gặp dịch hạch, tổ phụ, tổ mẫu ngươi và cả mẹ ngươi đều chết, là người cùng thôn nuôi sống ngươi, hôm nay ăn nhà này một miếng, ngày mai ăn nhà kia một bữa. Ngươi chính là một tiểu tử nghèo hèn, chính là một con chó tứ cô vô thân. Dù gì cũng là người của bệ hạ phái đi tìm được ngươi, mang ngươi về thành Vân Tiêu, nếu không ngươi cũng là ma chết yểu rồi. Bây giờ nhìn ngươi đàng hoàng chững chạc, còn có biệt danh Quỷ Kiến Sầu, cái gì mà đô đình úy lợi hại nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay... Phì!"
Từ Thiếu Diễn nói: "Ta sinh ở Từ gia, con cháu công môn, ta là hậu duệ quý tộc trời sinh, con cháu công khanh, ở trước mặt ta ngươi có tư cách gì để lên mặt?"
Hàn Hoán Chi ồ một tiếng: "Muốn kích động ta giết ngươi?"
Từ Thiếu Diễn: "Tại sao ngươi không giết ta?!"
"Bởi vì ngươi còn hữu dụng."
Hàn Hoán Chi mở tập hồ sơ cầm trong tay ra: "Từ gia và Tô gia lui tới mật thiết nhất. Tuy rằng từ mấy chục năm trước Tô gia đã chuyển khỏi Trường An, nhưng qua nhiều năm như vậy hai nhà các ngươi vẫn luôn âm thầm qua lại. Người của Tô gia sau khi rời Trường An đã trở lại quê nhà Hoài An, nhưng mấy năm sau nói là vì trong gia tộc mâu thuẫn nên dẫn đến chia nhà, một bộ phận chuyển đến Túc Nam, một bộ phận chuyển đến Cựu Châu."
Mắt của Hàn Hoán Chi nhìn chằm chằm vào hồ sơ, tốc độ nói không nhanh không chậm, nhưng nghe có chút lạnh như băng.
"Phụ thân ngươi Từ Quế và Tô Trung Mậu có quan hệ thân thiết, còn là huynh đệ kết nghĩa. Tô Trung Mậu có ba con trai bốn con gái, con gái lớn của ông ta chính là hoàng hậu của tiên đế."
Bộp một tiếng, Hàn Hoán Chi ném hồ sơ qua một bên: "Không xem những thứ này nữa, đồ trên giấy có xem cũng không có tác dụng lớn gì. Bây giờ ta hỏi ngươi."
Từ Thiếu Diễn hừ một tiếng: "Ngươi hỏi ta cái gì? Ngươi hỏi ta chuyện của Tô gia, có phải uống nhầm thuốc không?"
Hàn Hoán Chi nhìn cái bánh bao để ở trước mặt, thở dài, bàn tay gạt sang, cái bánh bao kia rơi xuống đất, thoạt nhìn đã lấm bẩn. Trong khoảnh khắc đó vẻ mặt của Từ Thiếu Diễn rõ ràng có thay đổi, ánh mắt cũng thay đổi, cho nên khóe miệng của Hàn Hoán Chi hơi nhếch lên.
"Ngươi không có kín kẽ như bề ngoài."
Hàn Hoán Chi vắt chân lên, lúc nhìn Từ Thiếu Diễn trong ánh mắt có chút khinh miệt.
Từ Thiếu Diễn không chịu nổi sự khinh miệt này.
Hàn Hoán Chi cũng không nói nữa, chỉ nhìn Từ Thiếu Diễn như vậy, nhìn khoảng một khắc sau thì cười rồi đứng dậy. Ông ta không cho Từ Thiếu Diễn cơ hội tiếp tục mắng chửi, cũng không có hỏi thêm gì, chỉ nói một câu nếu ngươi không tin thì ngươi cứ tiếp tục cầm cự, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang ở ngoài cửa, Diệp Lưu Vân bưng ấm trà đứng ở đó chờ, tựa vào tường có vẻ hơi thong dong.
"Gần được rồi?"
Diệp Lưu Vân hỏi.
"Gần được rồi, xem chừng không hỏi gì nhiều, lần sau cũng sẽ tự nhả ra."
Hàn Hoán Chi vừa đi vừa nói: "Chắc chắn người của Từ gia biết chuyện năm đó Tô hoàng hậu lập bẫy hại chết tiên đế, nhưng vẫn chưa xác định Từ Thiếu Diễn biết bao nhiêu. Phụ thân Từ Thiếu Diễn, Từ Quế, đã chết khoảng mười năm, Tô Trung Mậu vẫn còn sống, nhưng hiện tại ở chỗ nào thì không có tin tức xác thực. Ta từng gửi thư cho Phương Bạch Kính, bảo hắn phái người đi vùng Hoài An điều tra nghe ngóng, có tin nói Tô Trung Mậu ở ngay trong nhà cũ của Tô gia ở quê nhà Hoài An, chỉ là không có ra ngoài, cũng không gặp khách. Từ Thiếu Diễn là một bước đột phá, cậy được miệng Từ Thiếu Diễn, có thể khai ra một nửa chuyện của Từ gia và chuyện của Tô gia, một nửa kia..."
Diệp Lưu Vân nói: "Một nửa kia thì xem Đại Thanh Y Bính chạy có đủ nhanh hay không."
"Bảo hắn đi tuyển người, tuyển một tháng cũng không tuyển được một người, cho nên không bằng phạt hắn đi Hoài An một chuyến."
Hàn Hoán Chi nói: "Hiện tại mối nghi ngờ lớn nhất là..."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Cái đó cũng không tính là nghi ngờ gì, chỉ là thiếu chứng cớ thôi."
Từ những thông tin hiện giờ có được, cái chết của tiên đế Lý Thừa Viễn năm đó cũng không đơn giản như vậy. Lúc trước phủ Đình Úy điều tra ra cái chết của Lý Thừa Viễn có liên quan rất lớn đến Tô hoàng hậu. Thái y nói là bệnh cấp tính, chết bất đắc kỳ tử, lúc Tô hoàng hậu nhắc tới đã khóc hết nước mắt, nhưng cho đến sau này mới điều tra rõ ràng là Tô hoàng hậu hạ độc...
Tô hoàng hậu được ban cái chết, cũng nói với bên ngoài là bệnh cấp tính, chết bất đắc kỳ tử.
"Lúc trước bọn họ muốn dựa vào tiên đế để quay về triều đình, một lần nữa nắm giữ thực quyền, nhưng mà sau khi tiên đế đăng cơ vẫn mãi không thực hiện lời hứa với những người này. Bởi vì tiên đế cũng biết để bọn họ cầm quyền một lần nữa, đối với Đại Ninh mà nói không phải là chuyện tốt gì. Bọn họ chỉ nôn nóng nắm giữ quyền lợi chứ không phải thật sự muốn làm việc vì Đại Ninh, người như vậy mà nắm thực quyền, kỷ cương của Đại Ninh sẽ rối loạn."
Hàn Hoán Chi vừa đi vừa nói: "Cho nên bọn họ nổi giận."
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Tô hoàng hậu chỉ là một thanh chủy thủ, mà bàn tay nắm chủy thủ ở ngoài cung. Tiên đế không có con nối dõi, tất cả đều là bởi vì Tô hoàng hậu, nhưng lúc ấy có rất nhiều người âm thầm mắng tiên đế, còn có người nói là tiên đế... tiên đế bất lực nhưng lại quy tội cho nữ nhân, đánh chửi Tô hoàng hậu, bởi vì trong cung có vô số người từng nhìn thấy tiên đế đánh chửi Tô hoàng hậu. Bây giờ nghĩ lại, đó là bởi vì tiên đế nổi giận."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Đúng vậy... Tiên đế điều tra ra không có con nối dõi là vì Tô hoàng hậu ác độc, cho nên mới giận dữ. Ở thời điểm đó, những người của huân quý cựu thần này đã lo sợ, bọn họ sợ tiên đế động thủ sớm hơn bọn họ, cho nên để Tô hoàng hậu hạ độc hại chết tiên đế."
Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Thật ra đến bước đó là xem như kế hoạch của bọn họ đã thất bại. Tiên đế không để cho bọn họ khống chế, hơn nữa còn chuẩn bị giơ dao mổ lên với bọn họ. Cũng chính vào lúc này Mộc Chiêu Đồng bước lên sân khấu, nói ra thì Mộc Chiêu Đồng thật sự là một người biết nắm bắt thời thế."
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao người của Trình gia vẫn chưa tới?"
Hàn Hoán Chi cười cười: "Vậy chẳng phải là chúng ta kiếm được hai mươi lượng bạc rồi ư?"
Đúng lúc này Diệp Phủ Biên từ trên lầu đi xuống, nghe được hai người nói chuyện, hừ một tiếng: "Ta nói là hôm nay, ngày hôm nay vẫn chưa qua đâu!"
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Ngày mai muốn ăn gì? Tận hai mươi lượng."
Đúng lúc này bên ngoài Thanh Y Lâu truyền đến một loạt tiếng ồn ào huyên náo, dường như nhân số không ít.