Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1228 - Chương 1228: Người Ở Bên Ngoài Thanh Y Lâu

Chương 1228: Người ở bên ngoài Thanh Y Lâu Chương 1228: Người ở bên ngoài Thanh Y Lâu

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài Thanh Y Lâu chắc hẳn là có không ít người đến, hai người Hàn Hoán Chi và Diệp Lưu Vân đứng ở cửa sổ lầu hai liếc mắt nhìn xuống một cái sau đó cười. Nụ cười của Diệp Phủ Biên vừa mới lộ ra đã dần dần đọng lại, bởi vì dưới lầu không phải người của Trình gia Hồng Viễn Trai mà là một đám bộ khoái, nhìn quan phục hẳn là người của phủ Trường An.

Người dẫn đầu là một phó bổ đầu, dẫn theo có chừng ba mươi trợ thủ và đệ tử, còn có khoảng sáu bảy gã bộ khoái chính thức. Thật ra quan phủ các nơi, cho dù là phủ Trường An cũng không có nhiều bộ khoái biên chế chính quy. Phủ Trường An cũng được tính là khá nhiều, có không đến năm mươi bộ khoái chính quy, nhưng nếu tính tất cả người có chức quyền sai khiến bộ khoái thì có thể lên đến hơn trăm người.

Thông thường mà nói, một bộ khoái thủ hạ có mấy người trợ thủ và đệ tử là rất bình thường, những trợ thủ và đệ tử này không phải là lĩnh bạc từ quan phủ để làm việc, mà là lĩnh từ tay bộ khoái.

Nhân vật có cấp bậc như phó bổ đầu phủ Trường An có mười mấy trợ thủ và đệ tử cũng rất bình thường. Tiền công của những trợ thủ và đệ tử này không cao lắm, nhưng chắc chắn là pháp kỷ trong thành Trường An cũng phải nhờ vào bọn họ.

Phó bổ đầu tên là Tô Bồi Luân, sau khi nhận được báo án từ bên Hồng Viễn Trai cũng có chút khó xử. Thanh Y Lâu là thế lực ám đạo mới nổi lên trong thành Trường An gần đây, nhân số không nhiều nhưng đánh nhau cực kỳ giỏi, quan trọng nhất là bề ngoài đám người đó cũng chưa làm chuyện gì phạm pháp loạn kỷ cương, hôm nay là lần đầu tiên ngang nhiên gây chuyện như vậy. Hơn nữa thật ra phủ Trường An không muốn nhúng tay vào mấy chuyện chèn ép nhau của thế lực ám đạo thượng thế này cho lắm, ngược lại còn hy vọng cứ tiếp tục như vậy nữa.

Trước giờ chuyện dùng thế lực ám đạo chèn ép thế lực ám đạo đều là một trong các biện pháp duy trì trật tự của phủ Trường An, huống hồ là một thế lực ám đạo mới nổi biết tuân thủ quy định như Thanh Y Lâu, bọn họ cũng không có áp lực quá lớn. Chỉ là phủ Trường An cũng hơi khó chịu, bởi vì đến bây giờ người của Thanh Y Lâu cũng không có đến phủ Trường An. Kiểu đi lại này không phải nói đi biếu chút bạc hay lễ vật, mà thuộc kiểu đăng ký báo danh, đó là sự tôn trọng đối với quan phủ.

Nếu người của Thanh Y Lâu sớm đến phủ Trường An nói một tiếng, nể mặt mũi một chút thì thái độ của phủ Trường An đối với Thanh Y Lâu sẽ thân thiện hơn một ít, nhưng mà Thanh Y Lâu lại không làm như vậy, cho nên dù Tô Bồi Luân cảm thấy khó xử cũng vẫn phải đến nhắc nhở một chút. Huống hồ người muốn nhắc nhở Thanh Y Lâu không phải hắn ta, là phủ trị đại nhân của phủ Trường An.

Ngay cả Tô Bồi Luân cũng thấy hơi khó hiểu chính là một thế lực ám đạo như ngươi thì dựng cao lầu cái gì, treo bảng hiệu cái gì.

Nếu giống như Lưu Vân Hội lúc trước, ban đầu gọi là Đăng Đệ Lâu, sau đó đổi thành Nghênh Tân Lâu, dù gì cũng là làm ăn đứng đắn, Thanh Y Lâu ngươi treo bảng hiệu mà không mở cửa, đây là gì?

Năm đó Lưu Vân Hội cũng không kiêu ngạo như vậy, Hồng Tô Thủ cũng không kiêu ngạo như vậy.

Trước khi đến đây phủ trị đại nhân đã nói với Tô Bồi Luân, nếu như có thể khống chế được Thanh Y Lâu thì cho bọn họ một cơ hội, không khống chế được thì đánh một trận. Muốn lăn lộn ám đạo ở nơi như thành Trường An này mà còn không thông báo với quan phủ một tiếng, không phải có lai lịch lớn thì là không có lai lịch, tìm hiểu cho rõ ràng rồi hãy nói.

Ở nơi như phủ Trường An nắm giữ nhiều thứ nhiều hơn các nha môn khác, có lẽ trong một vài chuyện nào đó còn nắm giữ nhiều hơn cả phủ Đình Úy. Người của phủ Đình Úy là không có chuyện thì không giao tiếp, mà người của phủ Trường An là có chuyện hay không cũng sẽ giao tiếp, đó chính là chuyện mà người của phủ Trường An nên làm.

Ví dụ như việc kinh doanh trong tay những cựu tộc huân quý này, phủ Trường An nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Hồng Viễn Trai là của Trình gia, Tiếu Tiếu Lâu là của Thịnh gia, tiêu cục Đại Thông và sòng bạc Ngân Hào là của Từ gia, các cửa hàng mặt tiền trên nửa con đường Tứ Thủy là của Cao gia...

Người của phủ Trường An cũng mệt, hết sức cẩn thận, cũng không thể nào không màng đến pháp kỷ.

Cho nên quả thật Tô Bồi Luân cũng lo Thanh Y Lâu này lại là thứ do một đại gia tộc nào đó làm ra nhân lúc Lưu Vân Hội đã không còn ở trong thành Trường An. Thế nhưng hắn ta cũng hơi tức giận, mặc kệ ngươi là của nhà ai, ngươi đều nên đến chào hỏi một tiếng. Người của Trình gia, người của Tô gia, người của Cao gia, nhiều danh môn quý tộc như vậy đều đến chào hỏi, Thanh Y Lâu ngươi kiêu ngạo cỡ nào, ngang ngược cỡ nào, còn lớn hơn những thế gia công khanh đó sao?

"Trước tiên bao vây tòa lầu này."

Tô Bồi Luân khoát tay: "Bao vây cả trước cả sau, không được để người đi."

Các bộ khoái thủ hạ lập tức phân tán ra, không bao lâu sau đã chặn kín trước sau Thanh Y Lâu.

Lầu hai Thanh Y Lâu, Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Ngươi xử trí hay ta xử trí?"

Diệp Lưu Vân: "Hà tất chứ, Tiểu Thanh Y Lục vừa trở về."

Diệp Phủ Biên: "Đại thiện."

Thế là ba người trở về lầu ba, không khách khí chút nào.

Tiểu Thanh Y Lục mới vừa vào cửa, còn chưa từ lầu một đi lên đã nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, hắn ta hướng lên trên lầu hô một tiếng khách tới rồi, sau đó liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập ở trên bậc thang, nhưng nghe thế nào cũng không giống như đang xuống dưới mà là lên trên. cho nên Tiểu Thanh Y Lục thở dài thườn thượt, thầm nghĩ không có một người nào đáng tin.

Thật ra giao tiếp với người của quan phủ không khó, Tiểu Thanh Y Lục chỉ cần lấy thiết bài tướng quân của hắn ta ra cho người của phủ Trường An xem là đủ, nhưng trước mắt không thể lấy thiết bài tướng quân này ra cho người khác nhìn, nếu không thì giải thích thế nào? Người của phủ Trường An không thể giữ bí mật được, ít nhất là phân lượng của một tấm thiết bài tướng quân không đủ để khiến bọn họ giữ kín bí mật. Mà Hàn Hoán Chi cùng Diệp Lưu Vân lại không tiện để lộ thân phận, nếu như vậy thì chuyện Thanh Y Lâu có liên quan với quân đội sẽ truyền đi khắp Trường An rất nhanh, đến lúc đó cũng sẽ không thể tiếp tục chấp hành kế hoạch rút dây động rừng nữa.

Cho nên lúc đi ra ngoài, trong đầu Tiểu Thanh Y Lục vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, nhưng chỉ có những người ở bên ngoài mới có thể cho hắn ta đáp án của vấn đề này.

Từ Thanh Y Lâu ra ngoài thì gặp Tô Bồi Luân, Tiểu Thanh Y Lục khách khí chắp tay: "Chào bổ đầu đại nhân."

Tô Bồi Luân: "Ngươi là ai, ngươi biết ta sao?"

Tiểu Thanh Y Lục là người từ quân đội ra, ngay thẳng, trả lời: "Không biết ngươi, biết bộ y phục này. Ta là Tiểu Thanh Y Lục, địa vị ở Thanh Y Lâu đại khái chính là... người làm việc lặt vặt."

Lúc Tiểu Thanh Y Lục nói câu này cũng không có cảm giác gì, nhưng Tô Bồi Luân nghe lại thấy cực kỳ kiêu ngạo.

"Một kẻ làm việc lặt vặt đã dám miệt thị bổn quan như thế."

Tô Bồi Luân hơi nheo mắt lại: "Có phải người của Thanh Y Lâu các ngươi đều không hiểu luật pháp của Đại Ninh không?"

Tiểu Thanh Y Lục đầu lại nhìn lên trên lầu theo bản năng quay, sau đó hơi bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, trên Thanh Y Lâu có hai người vô cùng hiểu về luật pháp của Đại Ninh, có thể trong thiên hạ cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ hơn hai người bọn họ."

Đối với Tiểu Thanh Y Lục mà nói câu này cũng rất nghiêm túc, trên lầu có một nguyên đô đình úy phủ Đình Úy, một nguyên Hình bộ thượng thư, quả thật hai người này đều rất hiểu quốc pháp. Trong thiên hạ này quả thật cũng không có nhiều người hiểu rõ quốc pháp hơn hai người bọn họ.

Nhưng mà theo Tô Bồi Luân thấy thì tên khốn kiếp trước mặt này thật sự kiêu ngạo đến cực hạn.

"Nếu các ngươi đã hiểu luật pháp thì ta muốn hỏi ngươi một chút, ban ngày ban mặt đập phá cửa tiệm, uy hiếp cướp tài sản, còn ngang nhiên nói là muốn thu phí bảo hộ thương nhân đứng đắn, lại còn đả thương nhiều người, hiểu luật pháp? Bây giờ ngươi nói cho ta nghe, ngươi có biết những việc này đủ để phán giam người của Thanh Y Lâu các ngươi bao nhiêu năm không?"

Đúng lúc trong đầu Tiểu Thanh Y Lục có một nghi hoặc, trước khi ra ngoài còn đang nghĩ... Bảo hắn ta giải quyết những bộ khoái này nhưng lại không thể lấy thiết bài tướng quân ra, cho nên... có vẻ như chỉ có thể đánh, nhưng nếu đánh nhau thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Thế là hắn ta nghiêm túc hỏi: "À... Cái đó, xin hỏi đả thương một phó bổ đầu của phủ Trường An sẽ phán bao nhiêu năm?"

Tô Bồi Luân ngây người.

Sau đó tức điên lên.

Hắn ta còn chưa kịp nói thì Tiểu Thanh Y Lục lại vô cùng thành khẩn, vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: "Cộng thêm ba mươi mấy trợ thủ của bổ đầu gì đó, sẽ phán mấy năm?"

"Bắt hắn lại cho ta!"

Tô Bồi Luân lui về phía sau một bước, mặt cũng co rúm lại: "Niêm phong Thanh Y Lâu cho ta, bắt hết tất cả mọi người trong lầu mang về phủ Trường An hỏi tội!"

Các bộ khoái và trợ thủ ở ngoài cửa lên tiếng đáp lại, rút đao ra xông về phía trước.

Tiểu Thanh Y Lục thở dài, thầm nghĩ ta hỏi ngươi nghiêm túc như vậy, tại sao ngươi phải tức giận?

Lại nghĩ cũng không thể thật sự đánh bị thương, đánh tàn phế người của quan phủ, cho nên hắn ta để thanh trường đao kia sang một bên. Hắn ta có suy nghĩ như vậy, nhưng theo Tô Bồi Luân thấy hắn ta để vũ khí sang một bên chính là thật sự không coi người của phủ Trường An bọn họ ra gì cả.

Đúng vào lúc một đám bộ khoái xông về phía Tiểu Thanh Y Lục thì một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài Thanh Y Lâu. Xa phu nhảy từ trên xe ngựa xuống, đi nhanh đến chỗ đám người, đưa một tấm ngọc bài cho một gã bộ khoái trong số đó và còn hạ giọng nói vài câu gì đó. Bộ khoái kia nghe xong liền thay đổi sắc mặt, vội vàng cầm ngọc bài chạy đến bên cạnh Tô Bồi Luân. Tô Bồi Luân vốn đang cực kỳ tức giận sau khi nghe thủ hạ nói xong lại nhìn ngọc bài một cái, cơn tức dường như lập tức tiêu tan không ít.

Hắn ta cầm ngọc bài xoay người đi đến chỗ xe ngựa, người ở trong xe ngựa kéo rèm ra, nói vài câu gì đó với Tô Bồi Luân. Tô Bồi Luân gật đầu, trả lại ngọc bài sau đó quay lại vẫy tay: "Thu đội!"

Đám bộ khoái vốn còn muốn xông lên cũng sửng sốt, thầm nghĩ giờ thu đội luôn ư?

Bọn họ không hiểu chuyện là thế nào, Tiểu Thanh Y Lục cũng không hiểu chuyện là thế nào, nhưng phó bổ đầu đại nhân hạ lệnh thì cứ nghe theo là được. Một đám bộ khoái nhanh chóng thu đội về, đi theo phía sau Tô Bồi Luân bỏ đi không thèm quay đầu lại. Thậm chí Tô Bồi Luân cũng không quay lại nói gì, đi rất dứt khoát và cũng rất nhanh.

Tiểu Thanh Y Lục nghĩ không nên nói mấy câu gì đó sao?

Thật sự không nên nói mấy câu gì đó sao?

Cho nên hắn ta giơ tay lên vẫy vẫy: "Tạm biệt, rảnh rỗi thì đến nha."

Tô Bồi Luân ở chỗ xa xa lảo đảo bước chân một cái, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thanh Y Lục.

Tiểu Thanh Y Lục nhìn về phía cỗ xe ngựa kia, nhưng người trong xe lại không xuống xe. Xa phu liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Y Lục như có thâm ý, sau đó còn cười cười cổ quái, vung roi đánh ngựa đi.

Tiểu Thanh Y Lục loáng thoáng nhìn thấy trong xe ngựa là một nữ nhân, nhưng không thấy rõ. Hắn ta nghĩ là nữ nhân nào mà có lực lượng lớn như vậy, có thể nói một câu đã khiến phó bổ đầu của phủ Trường An đi ngay lập tức.

"Cảm ơn nha."

Tiểu Thanh Y Lục hướng về phía xe ngựa vẫy tay.

Sau đó nhìn thấy xa phu hình như cũng lắc lư một chút.

"Hôm nay mọi người đều rất kỳ lạ."

Tiểu Thanh Y Lục lẩm bẩm một câu.

Ở một bên khác, một trong các đệ tử của Tô Bồi Luân không nhịn được tò mò liền hỏi một câu: "Sư phụ, người trong xe ngựa này có lai lịch gì vậy?"

"Là quý nhân."

"Quý nhân, trong cung?"

Tên đệ tử càng hiếu kỳ hơn: "Bệ hạ ở Thái Sơn, tất cả các quý nhân trong cung đều cùng đi theo, hiện giờ còn có quý nhân nào ở trong cung Vị Ương chứ."

"Quý nhân không ở đây, nhưng cũng là người trong cung."

Tô Bồi Luân thở dài một hơi, trong lòng cũng cũng khó hiểu. Trong nháy mắt hắn ta lại có chút hối hận, không nên nói những điều này với đệ tử, vị quý nhân đó đã căn dặn không được nói với bất kỳ người nào.

Nhưng Thanh Y Lâu này có quan hệ gì với hoàng hậu?

Hoàng hậu, đương nhiên là hoàng hậu hiện tại, Trân phi trước đây.

Bình Luận (0)
Comment