Người trong xe ngựa không xuống dưới, cho nên Tiểu Thanh Y Lục hoàn toàn không có nhận ra rốt cuộc nữ nhân nhìn bóng dáng khá xinh đẹp đó là ai. Sau khi trở lại Thanh Y Lâu thì nhìn thấy ba đại nhân vật kia đang ngồi ở đó cắn hạt dưa, hắn ta liền cảm thấy đời người quả nhiên vẫn là cái gì cũng phải dựa vào chính mình. Hắn ta vốn muốn đi biên thuỳ tìm Thẩm Lãnh, cũng đã xuất phát rồi, kết quả là vẫn chưa ra khỏi Trường An đã bị gọi về, bởi vì bệ hạ có ý chỉ.
Bệ hạ ở Thái Sơn, ý chỉ đi hai mươi mấy ngày mới đến Trường An, nếu đến chậm thêm một ngày thì hắn ta đã đi rồi.
"Thông cảm một chút."
Hàn Hoán Chi hơi áy náy, nói: "Nhân thủ không đủ dùng."
Tiểu Thanh Y Lục thở dài: "Bốn đại gia một người làm việc vặt, đương nhiên nhân thủ không đủ dùng."
Hàn Hoán Chi sửa lại: "Ba đại gia, còn một đại gia đã được sắp xếp đi Hoài An."
Tiểu Thanh Y Lục ngồi xuống thở thật dài thườn thượt: "Ta cảm ơn ba vị đại gia cất nhắc. Ta không muốn ở Trường An tiếp tục lăn lộn giang hồ gì đó nữa, ta muốn đi biên cương, ta muốn đi đánh trận, không phải nhận được tin tức nói bên bắc cương lại đánh nhau ư. Nếu ta rời khỏi Trường An, các người biết bây giờ ta đang ở chỗ nào không? Các người biết không?"
Diệp Phủ Biên: "Ở trên đường, ngươi vừa mới chạy đến đông cương đã nhận được tin Thẩm Lãnh đi bắc cương, sau đó ngươi chạy thẳng đến bắc cương thì phát hiện trận chiến đã đánh xong. Ngươi uổng phí thời gian nửa năm trên đường cũng không làm được cái rắm gì cả, ngươi nghĩ ngươi sẽ ở chỗ nào?"
Tiểu Thanh Y Lục suy nghĩ: "Ta mặc kệ, là các người bắt ta ở lại, ta muốn thêm tiền."
Diệp Phủ Biên nói: "Tiền công thì dễ nói thôi."
Hàn Hoán Chi: "Đừng đừng đừng, hiện tại chỉ một người làm việc được rồi, phải thông cảm."
Diệp Phủ Biên nói: "Chúng ta một Thanh Y Lâu lớn như vậy, để ý đến một người làm việc vặt sao!"
Diệp Lưu Vân: "Đừng như vậy, chúng ta chỉ có một người làm việc vặt này."
Diệp Phủ Biên: "Ồ... vậy thì thêm đi."
Tiểu Thanh Y Lục hừ một tiếng: "Sau này những việc như đi thu phí bảo hộ, đi gây chuyện, các người có thể tìm vài người khác đi làm không. Dù gì ta cũng là một tướng quân, ta đi thu phí bảo hộ thật sự cảm thấy mất phẩm cách. Các người cũng là đại nhân vật, tam đại chủ sự của Thanh Y Lâu, có thể làm vài việc đúng khả năng không?"
Hàn Hoán Chi đứng dậy nhét hai mươi lượng bạc vào tay Tiểu Thanh Y Lục: "Cầm tạm mà dùng, không đủ thì lại nói với ta."
Tiểu Thanh Y Lục nhìn hai mươi lượng bạc kia: "Cái này..."
Diệp Lưu Vân nói: "Đây là ta và Hàn đại nhân góp lại, xem như là đặc biệt thưởng cho ngươi."
Diệp Phủ Biên: "Của ta... đó là của ta. Hai mươi lượng bạc các ngươi vừa mới lừa của ta, sao chớp mắt đã thành các ngươi góp lại rồi?"
Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi thua chúng ta, vậy thì chính là của chúng ta. Diệp Lưu Vân mười lượng, ta mười lượng, đương nhiên là chúng ta góp lại, có quan hệ gì với ngươi?"
Diệp Phủ Biên: "Trường An lớn, lòng người hiểm ác, không dễ chơi."
"Thế mà người của Trình gia lại đi báo quan."
Diệp Phủ Biên nhìn về phía Tiểu Thanh Y Lục: "Hơn nữa còn rất nhanh."
Hàn Hoán Chi hơi nhíu mày: "Dựa theo phương thức xử lý chuyện của Hồng Viễn Trai, bọn họ thua Thanh Y Lâu, vốn nên dùng phương thức trên giang hồ để xử lý. Với lượng nhân thủ mà Hồng Viễn Trai có thể điều động được, bọn họ đánh đến Thanh Y Lâu cũng không phải là quá khó. Chỗ Tiểu Thanh Y Lục đến là một phân hiệu, nhân thủ không đủ, triệu tập nhân thủ từ tổng hiệu đến đây không cần nửa canh giờ, nhưng trong vòng nửa canh giờ bọn họ lại lựa chọn báo quan, hơn nữa người của quan phủ cũng đã đến."
Mắt Diệp Lưu Vân sáng lên: "Trình Phương Hòa đang ở trong phân hiệu đó."
Tiểu Thanh Y Lục lại thở dài: "Lại là ta đi?"
Hắn ta nhìn nhìn ánh mắt tha thiết của ba người kia, đứng dậy: "Đi vậy, nể tình hai mươi lượng bạc."
Hai khắc sau, trước cửa phân hiệu Hồng Viễn Trai.
Tiểu Thanh Y Lục khoác áo khoác, một thân áo xanh, vác trường đao quấn vải lại đứng ở trước cửa Hồng Viễn Trai giống như một cái cọc gỗ. Hắn ta nhìn cửa, tờ giấy viết chữ thương hộ thiếu nợ mà hắn ta dán lên đã bị bóc đi, thế là lại lấy một tờ từ trong ngực ra. Hai tên tiểu nhị ở cửa Hồng Viễn Trai nhìn nhau, một tên mặt mũi bầm dập, một tên cằm vẫn còn lệch, liếc nhìn nhau sau đó có một tên đi qua, nhận lấy tờ giấy trong tay Tiểu Thanh Y Lục, chủ động dán lên cửa.
Tiểu Thanh Y Lục cười, cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.
"Ta tới thu nợ."
Tiểu Thanh Y Lục nhìn về phía hai người kia: "Làm phiền hai vị vào thông báo một tiếng..."
Lời còn chưa nói hết thì hai người kia đã bỏ chạy vào trong phòng, sau đó đóng cửa phòng lại bịch một tiếng. Tiểu Thanh Y Lục đứng ở cửa hơi lúng túng, thế là tiến lên gõ cửa: "Xin hỏi, có tiện nộp phí bảo hộ không?"
Lầu hai Hồng Viễn Trai, cửa sổ bị đẩy ra nhẹ nhàng, có người từ bên trên nhìn xuống dưới thăm dò, biểu cảm trên mặt phức tạp không nói ra được. Y liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Y Lục một cái sau đó lập tức rụt đầu về, lại nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, cẩm y trên người đủ để cho thấy thân phận địa vị của y, bộ cẩm y đó không phải nhất phẩm thì không so sánh được, bởi vì đó là thường phục quốc công.
Trình Phương Hòa đóng cửa sổ, trở lại chỗ chủ vị ngồi xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ, không nhịn được khẽ lắc đầu: "Thế đạo không ổn rồi."
"Chính xác."
Người của Cao gia cũng ở đây, tên là Cao Minh Dương.
"Trình công, người ở bên ngoài đó dù gì cũng phải xử lý một chút, tiếp tục gây chuyện như vậy, bao nhiêu người chế giễu, sẽ nói Hồng Viễn Trai sắp xong rồi, lại bị một người của ám đạo giang hồ chặn cửa lớn, và còn không dám trêu chọc, lời này truyền đi sẽ rất khó nghe."
"Xử lý?"
Trình Phương Hòa khẽ lắc đầu: "Ngươi cũng thấy đấy, buổi sáng người kia đến, ta cho người ta đi báo quan xử lý. Người của phủ Trường An vốn đã không vừa mắt Thanh Y Lâu lắm, ta phái người đi nói thêm mấy câu, phát cho đám bộ khoái bên dưới một ít ưu đãi, việc này cũng có thể xử trí được. Nhưng mà ai biết được có người nào đó đến, tùy tiện nói một câu đã đuổi người của phủ Trường An đi, đến lúc này cũng không thăm dò được người trong xe ngựa đó là ai. Ta đã cho người mang ngân phiếu đi gặp Tô Bồi Luân, cái gã tham tiền đó ngay cả ngân phiếu cũng không dám nhận, nhất quyết không nói người trong xe ngựa có thân phận lai lịch gì."
Trình Phương Hòa nhìn về phía Cao Minh Đường: "Bây giờ còn xử trí như thế nào? Lại đi phủ Trường An báo quan? Đi nữa cũng vô dụng."
Cao Minh Dương nói: "Nếu như nhân thủ của bên Trình công không tiện điều phái, ta có thể phái người về điều mấy người đến đây, dù lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một người."
"Ta cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy."
Trình Phương Hòa nói: "Từ Thiếu Diễn đã mất tích, ngươi biết chuyện này không?"
"Không biết."
Cao Minh Dương ngẩn ra: "Chuyện là khi nào?"
"Đã một thời gian rồi."
Trình Phương Hòa nói: "Từ sau lần trước Từ gia xảy ra chuyện, chúng ta đều đoán được sớm muộn gì Từ Thiếu Diễn cũng sẽ gặp chuyện không hay, ai ngờ lại mất tích. Người của Từ gia cùng người của Cao gia các ngươi đi lại mật thiết hơn, ngay cả các ngươi cũng không biết."
Cao Minh Dương nói: "Vậy làm sao ngươi biết được, tin tức xác thực?"
"Ta biết là vì hôm đó Từ Thiếu Diễn từ chỗ ta rời đi. Hắn đến thương lượng đối sách với ta, hơn nữa còn hẹn ngày hôm sau sẽ đến, ngày hôm sau hắn không đến, ngày thứ ba cũng không đến. Sau đó ta phái người đến quý phủ của hắn hỏi thăm, kết quả là nói Từ công bị bệnh không tiếp khách. Hắn mới từ chỗ ta về thì có thể có bệnh gì, hơn nữa nếu biết là người của ta phái đi thì cũng không thể không gặp, bởi vì chuyện mà hai chúng ta muốn thương lượng vừa mới có một đầu mối."
Ánh mắt của Cao Minh Dương lóe lên: "Hai ngươi thương lượng gì vậy?"
"Thương lượng..."
Trình Phương Hòa nói nhỏ: "Tiên đế băng hà như thế nào?"
Cao Minh Dương thay đổi sắc mặt: "Ngươi lại còn dám nhắc đến việc này, việc này đã vờ như quên đi rồi, bây giờ ta vẫn còn hối hận vì biết chuyện đó. Phải nói trước, ngươi đừng nhắc đến với ta, cũng đừng nói với ta, người của Cao gia chúng ta nhút nhát, không được mưu chuyện lớn như vậy, ta cáo từ trước..."
"Nực cười."
Trình Phương Hòa cười lạnh nói: "Người của Cao gia các ngươi nhút nhát? Cũng chỉ là huynh đệ các ngươi nhút nhát thôi. Mấy năm trước khi phụ thân các ngươi còn sống, người của các nhà ngồi xuống bàn bạc, mọi người còn đều coi lão nhân gia ông ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hai huynh đệ các ngươi đều không kế thừa được một chút xíu bản lĩnh nào."
"Ta đã bảo đừng nói nữa."
Cao Minh Dương nói: "Quả thật hai huynh đệ chúng ta không to gan như vậy, chúng ta cũng không có tâm tư lớn như các ngươi, cùng lắm thì chúng ta chỉ muốn giúp Cao gia còn có một chỗ đứng trong triều đình."
"Ngươi có thể cam tâm?"
Trình Phương Hòa rướn người về phía trước, nhìn vào mắt Cao Minh Dương nói: "Đừng quên, các ngươi là hậu nhân của Cao hoàng hậu."
Hoàng hậu khai quốc của Đại Ninh.
"Vậy thì sao?"
Cao Minh Dương chắp tay: "Cáo từ."
Sắc mặt của Trình Phương Hòa hơi tái nhợt, vỗ bàn bộp một tiếng: "Một đám phế vật vô tích sự."
Nam nhân trung niên bên cạnh y là quản gia trong Trình phủ, tên Trình Vô Kỳ, hạ giọng nói với Trình Phương Hòa: "Công gia, trước hết đừng nóng giận, hay là ứng phó với kẻ ở bên ngoài trước rồi hãy nói. Ta thấy hay là như thế này, công gia người rời khỏi đây trước, người kia trở lại nhanh như vậy có lẽ là tới tìm công gia, cẩn thận không có sai sót. Từ Thiếu Diễn đã mất tích, ta nghi ngờ hiện tại trong Trường An có một đám người đang nhằm vào các đại gia tộc, nói không chừng chính là Thanh Y Lâu."
Trình Phương Hòa gật đầu: "Đưa tiền, đưa tiền cho hắn, bảo hắn cút đi."
Y đứng dậy: "Ta đi Lâm Diệu Trai, đuổi người ở dưới đuổi đi sau đó theo dõi hắn, không chỉ theo dõi hắn, cũng theo dõi cả Thanh Y Lâu nữa, xem có những ai ra vào. Ngoài ra, ta ở đâu thì chỉ có một mình ngươi biết, không được nói với những người khác."
Trình Vô Kỳ vội vàng gật đầu: "Công gia yên tâm, ta sẽ xử lý tốt."
Trình Phương Hòa ừ một tiếng, đứng dậy khoác áo rồi đi ra ngoài, đi được vài bước lại quay đầu lại: "Thuận tiện phái người theo dõi bên Nghênh Tân Lâu một chút. Sao ta cứ cảm thấy hình như là Diệp Lưu Vân đã trở về, không chừng còn có Hàn Hoán Chi cũng trở về nữa?"
Trình Vô Kỳ nói: "Chắc có lẽ không đâu, một người ở thảo nguyên, một người ở bắc cương."
Trình Phương Hòa mày nhíu lại: "Lúc nãy có một câu ngươi nói đúng, cẩn thận không có sai sót. Ta đi Lâm Diệu Trai trước, ngươi đi xử lý chuyện bên ngoài."
Sau khi nói xong, Trình Phương Hòa đi xuống lầu rồi ra ngoài từ cửa sau, ở đó có một chiếc xe ngựa đang chờ, sau khi lên xe liền nhanh chóng đóng cửa lại, xe ngựa rẽ vào đường cái rất nhanh. Xe ngựa rời khỏi cửa sau của Hồng Viễn Trai không lâu, trong một con hẻm nhỏ ở phía sau, Hàn Hoán Chi xoa xoa bàn tay, kéo mũ trên đầu xuống một chút, sau đó đi theo hướng xe ngựa.
Xe ngựa men theo đường cái đi thẳng về phía trước. Lâm Diệu Trai là một quán trà lâu, trà lâu cao cấp. Nghe nói uống trà ở đây, cho dù chỉ uống loại trà rẻ nhất thì một lần cũng tốn năm mươi đến sáu mươi lượng bạc. Hai lượng bạc là một gia đình có thể sống được một tháng, năm mươi lượng bạc một chén trà, đây là mức chênh lệch đẳng cấp.
Xe ngựa không dừng lại ở cửa trước của Lâm Diệu Trai mà là đi vài vòng sau đó dừng lại ở con đường sát bên cạnh. Trình Phương Hòa trùm kín mít không kẽ hở từ trong xe ngựa bước xuống, đưa mắt nhìn hai bên sau đó nhanh chóng vào cửa sau của một cửa tiệm, ra ngoài từ cửa trước của cửa tiệm, lúc này mới vào Lâm Diệu Trai.
Hàn Hoán Chi bám theo tới đây thì dừng lại, không tùy tiện đi vào, nhìn nhìn tấm biển Lâm Diệu Trai, khẽ nhíu mày.