Ở thành Trường An có rất ít người không biết đến Lâm Diệu Trai, đại khái đây là một nơi như thế nào? Nếu nói tao nhã thì cũng chưa chắc là rất tao nhã, nơi này tuỳ tiện đặt một tờ phiếu tên sách cũng có điển cố, một cành hoa đào cũng có điển cố, khắp nơi đều là điển cố, nhưng người thường không nhìn ra, cho nên cũng không nói tới tao nhã cỡ nào.
Dùng tiêu phí để đánh giá một nơi có tốt hay không sẽ trực quan hơn một chút, ở Lâm Diệu Trai uống trà không phải mức tiêu phí cao nhất mà là ăn đồ chay. Tiêu phí ở cũng không có giới hạn gì, chỉ cần có tiền thì đều có thể đến, đều có thể cảm nhận sự tao nhã này, nhưng chắc chắn một điều là người to mồm đến mấy khi vào đây cũng sẽ tự giác hạ thấp giọng xuống, trở nên nhã nhặn hơn hẳn.
Ở Lâm Diệu Trai gọi dăm ba món ăn chay, chính là một đĩa đại khái chỉ có bốn năm miếng, kèm theo một bình rượu cũng có cái tên tao nhã, lúc tính tiền có thể khiến người ta kinh ngạc rớt cằm, bởi vì một bữa cơm như vậy có thể tốn gần trăm lượng bạc.
Nếu như ngươi hỏi tại sao lại bán đắt như vậy thì cũng có thể trả lời rất chi tiết, nguyên liệu gì, vận chuyển đến như thế nào, gia công như thế nào, chế biến như thế nào, bày biện như thế nào, tất cả đều sẽ nói rất dễ nghe, nói rất êm tai, giống như kể một câu chuyện, người ta nghe sẽ cảm thấy nếu như thế thì một trăm lượng bạc cũng là đáng giá.
Sau đó về nhà nghĩ lại phần lớn sẽ thấy xót ruột, nhưng đây cũng là vốn liếng để khoác lác. Nếu như nói ta từng ăn cơm ở Lâm Diệu Trai, mọi người chung quanh sẽ lập tức cực kỳ ngưỡng mộ.
Người như Trình Phương Hòa tất nhiên sẽ không xa lạ gì Lâm Diệu Trai, y cũng không thiếu bạc. Sản nghiệp của tổ tiên Trình gia cộng lại lớn đến mức có thể dọa người, không chỉ là trong thành Trường An, ngoài thành Trường An lại càng có nhiều sản nghiệp hơn, tiền thu về hàng năm đủ cho y tuỳ ý ăn chơi. Khi còn trẻ y từng sống ở trong thanh lâu bên sông Tiểu Hoài, một thanh lâu ở một tháng, ở liên tục một năm, mỗi ngày tiêu tiền như nước, nhưng bạc của người ta đều có chứng từ để tra, cho nên còn có thể làm sao được?
Nghe đồn y muốn theo đuổi một cô nương, biết được cô nương thích ăn chay cho nên liền mỗi ngày đều mời cô nương kia đến Lâm Diệu Trai, đi liên tiếp hơn mười ngày, ăn hết một lượt tất cả các món ăn trong Lâm Diệu Trai, cô nương kia cảm động quá liền đi theo y.
Lầu một của Lâm Diệu Trai là quán trà, từng gian từng gian, rất lịch sự tao nhã, lầu hai là chỗ ăn cơm, lầu ba thì là nơi đông chủ tiếp khách.
Sau khi Trình Phương Hòa vào trong liền đi thẳng lên lầu ba, thậm chí ngay cả thông báo cũng không thông báo một tiếng, có thể thấy được địa vị của y ở đây cao cỡ nào.
Trong một phòng trà rất lớn ở lầu ba, một vị thiếu phụ nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi khoanh chân ở đó nhẹ nhàng gảy đàn cổ. Còn khoảng sáu bảy nam nhân đang ngồi trong gian phòng trà này, mỗi người đều ngồi ngay ngắn ở đó, mặc kệ có thể nghe hiểu được tiếng đàn như cao sơn lưu thủy kia hay không, nhưng nhất định phải đều làm ra vẻ rất nghiêm nghị, nhưng tiếng bước chân bịch bịch bịch này của Trình Phương Hòa có vẻ hơi đột ngột, đã quấy nhiễu khúc nhạc kia.
Vì thế đôi tay mềm mại đang gảy đàn kia liền dừng lại, nhẹ nhàng đặt trên dây đàn, âm thanh dừng lại, dư âm cũng không còn.
"Trình công, hà tất phải hoảng hốt như thế?"
Ngồi ở ngoài cùng là một lão già nhìn khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi khẽ nhíu mày, dường như ông ta không có bao nhiêu kính ý đối với Trình Phương Hòa, trong giọng nói cũng có một chút bất mãn.
"Dư công, có chuyện rồi."
Trình Phương Hòa đi lên chào từng người.
Những người ngồi trong lầu ba của Lâm Diệu Trai nghe đàn đều là những đại nhân vật, Trịnh Quốc Công Dư Hưu và con trai ông ta Dư Mãn Lâu, Lỗ Quốc Công Thịnh Tán, Ngô Quốc Công Chu Hữu Vi, Ngu Quốc Công Tào Nguyên Hạc, còn có vị Anh Quốc Công Tô Trung Mậu vốn nên ở quê nhà Hoài An. Trong số những người này, có ít nhất ba bốn người không nên ở Trường An.
Đám đại nhân vật này, ai ai cũng mang thân phận quốc công, tổ tiên đều là công huân khai quốc cả Đại Ninh, thân phận tôn quý thì tất nhiên không cần nói cũng biết, nhưng bọn họ lại có vẻ tất cung tất kính đối với thiếu phụ đánh đàn kia, bất kể là giả vờ hay thật sự, ít nhất tư thái đều rất đoan chính.
Trình Phương Hòa đi lên sau đó lại khẽ gật đầu với nữ tử đánh đàn kia xem như thi lễ, nói một tiếng "đắc tội rồi", sau đó bưng chén trà trên bàn lên uống ừng ực ừng ực, thoạt nhìn không phù hợp với hoàn cảnh này một chút nào.
"Xảy ra chuyện lớn rồi."
Trình Phương Hòa ngừng lại một chút rồi nói: "Ta đã bị người khác theo dõi, người của Thanh Y Lâu. Từ Thiếu Diễn mất tích, ta đoán chắc chắn cũng có liên quan đến Thanh Y Lâu. Ta đã sớm nói Thanh Y Lâu này lai lịch không rõ, đột nhiên xuất hiện ở Trường An, không cẩn thận đó chính là người của bệ hạ."
Thiếu phụ đánh đàn chậm rãi đứng dậy, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu trắng muốt, người trông cũng đẹp, thân hình có vẻ hơi đầy đặn, nhưng chính bởi vì như thế lại khiến nét hấp dẫn yêu mị được thể hiện đến cực hạn. Cho dù nàng ta cũng không cố ý quyến rũ, chỉ là dáng người hơi tròn trịa nhưng lại cao ráo, rắn chắc và đẹp đẽ này cũng đã có thể làm cho tuyệt đại bộ phận nam nhân phải nghiêng ngả, nhất là cặp chân trần trắng nõn đó chậm rãi đi qua, làm cho trái tim của người ta cũng đập thình thịch theo.
Nàng ta không lên tiếng nhưng lại khiến nhịp tim của không ít người trở nên nhanh hơn.
"Phu nhân."
Trình Phương Hòa với thân phận quốc công thế mà lại hơi cúi người trước nữ tử kia: "Hiện tại việc này nhất định phải mau chóng đưa ra một lối đi, ta xem là Lý Thừa Đường đã phát giác quá nhiều. Mấy năm trước khi Hàn Hoán Chi phụng mệnh đi điều tra vụ án của Tô hoàng hậu, tra đến đây thì đứt đoạn, đó là bởi vì chúng ta đã bố trí tốt, manh mối đến Tô hoàng hậu liền dừng lại, Hàn Hoán Chi có khả năng thông thiên triệt địa cũng không tra ra chuyện phía sau. Huống hồ khi đó người ở trong cung ngoài cung cũng đều biết, năm đó tiên đế Lý Thừa Viễn từng đánh nàng ta không ít lần, oán giận nàng ta không thể sinh con, cho nên Tô hoàng hậu đầu độc chết tiên đế cũng có lý, Hàn Hoán Chi sẽ không tiếp tục tra nữa."
Lão già lúc nãy nói chuyện với Trình Phương Hòa tên là Dư Hưu, ông ta không nên ở Trường An, con trai của ông ta là Dư Mãn Lâu cũng không nên ở Trường An. Hiện giờ những quốc công ở trong thành Trường An đều là được các đời hoàng đế Đại Ninh đặc biệt phê chuẩn, Dư gia không có thỉnh cầu, lại không có thực chức trong triều đình, cho nên vẫn luôn ở phong địa Lạc Huyện.
Dư Hưu nhìn về phía Trình Phương Hòa: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Phu nhân đã biết chuyện Từ Thiếu Diễn mất tích rồi, đang sắp xếp người đi điều tra. Đến bây giờ cũng không điều tra ra chi tiết về Thanh Y Lâu, cho nên không thể loại trừ là người của bệ hạ, cũng không thể xác định là người của bệ hạ. Mọi người đều biết người mà bệ hạ có thể dùng sẽ được điều từ chỗ nào, người của phủ Đình Úy không thiếu, người của Lưu Vân Hội cũng không giữ lại, các nơi khác lại càng không thấy điều động, tin tức của chúng ta cũng khá linh thông, cho nên đừng sợ đến mức như vậy."
Trình Phương Hòa nói: "Nếu không phải có người sai khiến, người của một thế lực ám đạo giang hồ dám đến ngoài cửa Hồng Viễn Trai ta gây rối? Hơn nữa còn là một ngày đến hai lần, Dư công, ông nghĩ chuyện này bình thường?"
"Cho nên phải tra, không thể quá nóng vội."
Dư Hưu vừa nói xong, thiếu phụ kia giơ tay lên nhẹ nhàng ra hiệu im lặng: "Trình công nói cũng không phải không có căn cứ, không thể xác định Thanh Y Lâu có phải người của hoàng đế hay không, vậy thì coi như là người của hoàng đế để phòng bị."
Nàng ta đứng dậy, rót một chén trà đưa cho Trình Phương Hòa: "Trình công cũng không cần quá lo lắng, chuyện Thanh Y Lâu chung quy cũng phải có một kết quả, người của ta điều tra ra chi tiết sẽ cho Trình công một lời đáp, cũng không thể để Trình công bị ức hiếp mà mọi người chúng ta đều ngồi yên không quan tâm."
Nàng ta xoay người nhìn về phía những người kia: "Đông chủ từng nói nếu mọi người đã ngồi cùng nhau thì không nên vẫn còn đề phòng, còn có mâu thuẫn với nhau, lại càng không nên giấu giếm nhau. Trình công cũng rất tốt, có chuyện gì đcũng sẽ nói với mọi người một tiếng."
Nói xong câu này, nàng ta xoay người lại hơi khom người cúi đầu với Trình Phương Hòa: "Ta thay mọi người cảm ơn Trình công, cũng thay đông chủ cảm ơn Trình công."
Trình Phương Hòa đỏ mặt lên, lại giống như có chút khiếp đảm, nói: "Phu nhân, việc này... Ta không có thông báo trước với Lâm Diệu Trai là ta không đúng, chỉ là ta muốn dựa vào sức của một mình ta tìm hiểu tin tức rõ ràng rồi mới nói, không ngờ chuyện lại trở nên phức tạp ."
"Không sao."
Thiếu phụ cười cười, càng có vẻ quyến rũ hơn.
"Các vị công gia cũng biết sở dĩ lúc trước thành lập Đồng Tồn Hội là vì hoàng tộc Lý gia bề ngoài có vẻ như thừa hành di huấn của Thái Tổ hoàng đế, từ đầu đến cuối vẫn giữ mức tôn trọng cơ bản nhất đối với các nhà, nhưng mà trên thực tế các đời các hoàng đế Đại Ninh đều đang cố hết sức để tiêu giảm quyền thế của các nhà. Lần trước Đồng Tồn Hội cùng nhau mưu sự cũng là mấy chục năm trước, khi đó chính là tính toán nâng Lý Thừa Viễn lên, hy vọng Lý Thừa Viễn có thể đứng ở bên chúng ta. Khổ nỗi lòng người khó lường, Lý Thừa Viễn bề ngoài đồng ý nhưng sau khi làm hoàng đế lại giống như không coi gia tộc của các vị ra gì."
Dư Hưu nói: "Nghĩ lại thì lần trước Đồng Tồn Hội nghị sự đã qua rất lâu rồi."
Thiếu phụ duyên dáng xoay người, váy dính sát trên người, quấn chặt vòng eo thon gọn kia. Nàng ta cũng không phải một nữ tử quá gầy gò, cho nên vòng eo kia và đường cong bờ mông lại càng mê người hơn.
Trở lại ghế ngồi xuống, thiếu phụ vừa pha trà vừa nói: "Nếu đã đồng tồn, thì nên biết muốn đồng tồn thì phải đồng tâm trước. Trước khi Lý Thừa Viễn bị đầu độc chết, bỗng dưng giết lão đông chủ của Đồng Tồn Hội chúng ta, sau đó việc nghị sự như vậy của Đồng Tồn Hội liền chấm dứt, mãi cho đến mấy năm trước đông chủ tiền nhiệm lại tổ chức lại Đồng Tồn Hội. Để thoát khỏi sự nghi ngờ của Lý Thừa Đường, đông chủ tiền nhiệm cũng rất nhọc lòng, ông ấy suốt ngày du sơn ngoạn thủy để mê hoặc Lý Thừa Đường, khó khăn lắm mới khiến Đồng Tồn Hội hội tụ lại một lần nữa, nhưng mà..."
Thiếu phụ thở dài một hơi, có chút u oán nói: "Đáng tiếc là số mệnh ông ấy không tốt, chính là bởi vì chuyện giữ bí mật làm quá kín kẽ, kết quả ngược lại còn bị người của mình giết."
Nàng ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn quanh những người đó một lượt: "Cho nên sau khi đông chủ mới tiếp nhận Đồng Tồn Hội đều không che giấu thân phận đối với các vị, đó là một sự tín nhiệm, cũng là làm một tấm gương... Đồng Tồn Hội trước kia là những người cao vọng trọng của các nhà đức thay phiên đảm nhiệm, sau khi Lý Thừa Viễn giết lão đông chủ thì không ai còn có thể có sức tập trung Đồng Tồn Hội lại, là đông chủ tiền nhiệm khổ tâm chạy đôn chạy đáo."
Nàng ta giơ chén trà lên: "Cho nên chén trà này, chúng ta kính ông ấy, lấy trà thay rượu."
"Kính đông chủ đã qua đời!"
Mọi người đều nâng chén lên.
"Vẫn là câu nói đó."
Ngữ khí của thiếu phụ bất chợt chuyển đổi: "Nếu còn có người tự ý làm việc gì riêng mà không thông báo với mọi người, người của phe đối diện không giết, chúng ta cũng sẽ không giữ người như vậy. Dù sao đây cũng không phải lợi ích của một nhà hai nhà, thật sự xảy ra chuyện thì các nhà phải cùng nhau gánh vác..."
Nàng ta liếc mắt nhìn Trình Phương Hòa một cái, Trình Phương Hòa lập tức cúi đầu.
Ngữ khí của thiếu phụ dịu lại: "Ta biết đám người Thanh Y Lâu kia có ý gì. Lúc nãy cũng đã nói, mặc kệ có phải người của Lý Thừa Đường hay không, đều coi như là người của Lý Thừa Đường mà đối đãi. Không phải bọn họ muốn rút dây động rừng sao? Vậy thì chúng ta sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, bọn họ đến trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng đi trêu chọc bọn họ. Giết mấy người của Thanh Y Lâu, xem thử có thể ép người đứng đằng sau lộ mặt hay không."
Nàng ta nhìn về phía Dư Hưu: "Dư công, công tử có thể đi một chuyến không?"
Dư Mãn Lâu nhìn phụ thân gã, Dư Hưu im lặng một lát, gật đầu: "Có thể."
Dư Mãn Lâu lập tức đứng dậy: "Vậy thì ta sẽ đi một vòng."