Lâm Diệu Trai.
Thiếu phụ lại thay trà thay nước lần nữa, vẫn ngồi khoanh chân, váy lụa màu trắng rộng rãi, lúc ngồi xuống cẳng chân trắng nõn kia liền lộ ra ngoài, cả đám người trong phòng này đều không tự chủ được liếc nhìn, sau đó cũng đều dời mắt đi. Dường như bọn họ có kính sợ thiếu phụ này, nhưng cũng không giống như là kính sợ một cách chân thành lắm.
"Các vị công gia."
Thiếu phụ dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người đó. Bọn họ đều không phải là người chưa từng thấy nữ nhân, có cái gì tốt đẹp trong cuộc sống mà những người này chưa từng hưởng thụ, chỉ là trong bầu không khí quái lại thế này, nàng ta là nữ nhân duy nhất cho nên tất nhiên cũng sẽ bị chú ý nhiều hơn một ít.
"Thật ra chuyện năm đó làm rất ổn thỏa, vấn đề không nằm ở chúng ta, mà ở Lý Thừa Viễn, cũng nằm ở Lý Thừa Đường."
Thiếu phụ vừa tráng trà vừa nói chuyện, động tác của nàng ta mềm nhẹ chậm rãi, thoạt nhìn giống như gió xuân thổi động cành liễu, lay động cánh hoa.
"Lý Thừa Viễn tra được chuyện Tô hoàng hậu làm cho nên nổi trận lôi đình."
Giọng nói của thiếu phụ không quá nhẹ nhàng, hơi khàn khàn nhưng lại làm cho người ta nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái. Nàng ta nói chuyện giống như đang mở bức tranh cuộn ra, giọng nói đều đặn khiến người ta không chỉ nhìn thấy câu chuyện mà còn có cả phong cảnh.
Mọi người đồng thời nhìn về phía lão già ngồi thu lu ở vị trí trong cùng dường như đã ngủ, có lẽ không phải là dường như, lão ta thật sự đang ngủ. Không ai đánh thức mà chỉ nhìn như vậy, bởi vì thân phận của lão già đó quả thật hơi khác.
Lão ta tên là Tô Trung Mậu, gia chủ của Tô gia, lớn tuổi khiến lão ta có trải nghiệm mà những người khác trong phòng này không có... Tô hoàng hậu là con gái lớn của lão ta. Lão ta là người của Đồng Tồn Hội thời đó, cũng là người của Đồng Tồn Hội thế hệ trước, còn là người của Đồng Tồn Hội thế hệ này, bất kể là lý lịch hay uy vọng, lão ta đều là người mạnh nhất ở đây. Huống hồ lão ta biết nhiều bí mật hơn người khác rất nhiều, cho nên cũng chính là người hữu dụng nhất.
Cũng không biết là vừa mới tỉnh ngủ hay cảm nhận được ánh mắt của những người đó, Tô Trung Mậu giơ tay lên dụi mắt, sau đó cười cười vẻ rất áy náy, nói: "Lớn tuổi rồi, không chịu được lâu, ngồi lâu một chút là sẽ buồn ngủ, có thể là ta đã ngủ có một lúc lâu rồi chứ. Thật xin lỗi, ngay cả Trình công đến cũng không biết."
"Tô lão không cần khách khí như thế."
Thiếu phụ nhẹ nhàng nói: "Nếu như Tô lão cảm thấy mệt mỏi thì có thể vào buồng trong nằm một lát, mọi người chúng ta đều sẽ chờ ông."
"Không cần."
Tô Trung Mậu ngồi thẳng người lên, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
"Ta biết các ngươi đều tò mò, bậc cha chú của những người các ngươi đều tham dự chuyện đó, nhưng bọn họ sẽ không nói rõ ràng với các ngươi mọi chuyện, năm đó các ngươi cũng chỉ nghe nói sơ qua, nhưng mà không cho các ngươi tham dự vào cũng là vì bảo vệ những đứa trẻ như các ngươi... Nhưng trước khi nói những điều này, là trưởng bối, ta hy vọng các ngươi đều có thể hiểu một chuyện, việc chúng ta cần làm bây giờ, việc chúng ta đã từng làm, là đúng hay sai ?"
Mọi người trầm mặc, hình như đây quả thật không phải một câu hỏi dễ trả lời.
"Là sai."
Tô Trung Mậu chậm rãi thở ra một hơi: "Mặc kệ chúng ta nói gì, đưa ra lý do đường hoàng cỡ nào, ôm ấp mong muốn tốt đẹp cỡ nào, thể hiện triển vọng ưu tú cỡ nào, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người chúng ta đều biết rõ việc chúng ta làm bất kể là trước kia hay hiện tại, hoặc là sau này, chỉ cần làm thì đều là sai. Đứng ở góc độ của người làm thần tử, lỗi của chúng ta có thể bị tịch thu tài sản giết cả nhà... Nhưng nếu mỗi người đều đã biết là sai thì tại sao còn muốn tiếp tục làm?"
Tô Trung Mậu chỉ vào ngực mình: "Bởi vì tham, coi như ta cậy già cầu xin đám tiểu bối các ngươi, đừng nghĩ cách lấp liếm nữa, cũng đừng tìm lý do để che giấu nữa, càng đừng làm việc này và đồng thời tự an ủi mình nói đây là vì Đại Ninh, đều không phải. Chúng ta là người xấu, đang làm chính là chuyện xấu, không phải là vì bảo vệ Đại Ninh, không phải là vì bảo vệ hoàng tộc, chỉ là vì tư lợi của chúng ta."
Thật ra ai cũng biết là như vậy, nhưng ai sẽ nói thẳng thừng ra như thế, cho nên câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều hơi mờ mịt, cũng có chút mâu thuẫn, còn có vài người hơi nóng mặt lên.
"Đều là vì mưu lợi, hà tất phải làm cho mình nghe có vẻ đều chính nghĩa?"
Tô Trung Mậu quả thật đã quá lớn tuổi, lão ta cố gắng ngồi thẳng người lên, làm cho mình có vẻ trịnh trọng hơn một chút.
"Năm ấy, người triệu tập Đồng Tồn Hội nghị sự là lão gia tử của Cao gia... Cũng không phải đột nhiên muốn tụ lại thương lượng gì cả, chỉ là thật ra nhiều năm qua mọi người đều sợ. Người của Lý gia à, người của Lý gia làm việc quyết đoán cỡ nào? Huống hồ người ta cũng không có làm sai, đứng ở góc độ của hoàng tộc, người ta đã làm gì sai?"
Tô Trung Mậu uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Là bậc cha chú tổ tông của chúng ta đã quá tham lam, càng ngày càng tham, lòng tham không đáy. Lấy ngay Trình gia các ngươi mà nói, thành Trường An cải tạo, sản nghiệp tổ tiên của Trình gia các ngươi có thêm mấy trăm căn nhà, lúc đó bệ hạ không nói gì, nhưng sẽ không tức giận, sẽ không có nghĩ gì sao? Lại nói bản thân ta, Tô gia chúng ta, lúc thành Trường An cải tạo, chúng ta cũng chiếm đoạt trên trăm căn nhà..."
Lão ta có chút tiếc nuối: "Tổ tông của chúng ta đã làm quá rồi, không biết cái gì gọi là chừng mực, nếu họ biết thì hoàng tộc Lý gia sẽ không động thủ, quả thật bọn họ cũng vẫn luôn nhớ di huấn của Thái Tổ hoàng đế đấy, Lý gia không thể quên ơn nghĩa, người của Lý gia không quên, nhưng tự chúng ta quá để ý những điều này, nghĩ dù càn rỡ thế nào cũng không sao, thậm chí là không kiêng nể gì, cho nên sau đó quyền lợi dần dần bị tước bỏ cũng là lẽ thường."
Lão ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng người không cam lòng, không cam lòng mình bị tước mất đồ, vì thế lão thái gia của Cao gia liền triệu tập mọi người lại, trời nam đất bắc, chỉ riêng việc tập mọi người lại cũng đã mấy hơn một năm. Người tới Trường An, ở trong Lâm Diệu Trai này, lão thái gia Cao gia được chúng ta tôn làm đông chủ của Đồng Tồn Hội. Mọi người đều thề sẽ đồng tâm đồng đức, điều kiện tiên quyết là chúng ta không thể tạo phản, chúng ta không thể phủ định Lý gia. Lý gia không quên ơn nghĩa, chúng ta cũng không thể quên, chúng ta càng không thể hủy hoại Đại Ninh, có thể chúng ta sẽ khiến cho Đại Ninh đau một chút, nhưng chúng ta sẽ cố gắng chữa khỏi vết thương, sau đó làm cho Đại Ninh cường đại hơn, đây là điều kiện tiên quyết."
"Có điều kiện tiên quyết này thì bắt đầu thương lượng làm như thế nào, khi đó chui vào ngõ cụt, thật ra với điều kiện tiên quyết này thì không làm được gì cả. Sau đó có một đứa trẻ... là do lão gia tử của Cao gia mang đến, môn đồ của ông ta, tên là Mộc Chiêu Đồng. Nói là đứa trẻ nhưng khi đó cũng không quá nhỏ, chỉ là vai vế nhỏ, bởi vì lão thái gia Cao gia quả thật thích hắn cho nên mới nói cả chuyện quan trọng như vậy với hắn, hy vọng hắn có thể giúp đưa ra ý kiến."
"Mộc Chiêu Đồng nói không phản Lý gia, không phản Đại Ninh, không phản giang sơn, như vậy thì việc duy nhất có thể làm chính là thay đổi người trong Lý gia, cho nên đã có kế hoạch dài đến hai mươi năm sau này, kế hoạch này gọi là Kế hoạch hai mươi năm."
Tô Trung Mậu nói chuyện quá nhiều nên hơi thở dốc, thiếu phụ lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến phía sau ông ta, hai tay rất nhẹ nhàng bóp vai Tô Trung Mậu. Tô Trung Mậu cảm kích nhìn nàng ta một cái, sau đó tiếp tục nói: "Mộc Chiêu Đồng nói, thật ra chuyện này cũng không khó chút nào, chúng ta để giang sơn vẫn là của Lý gia không phải xong rồi ư?"
Lão ta liếc nhìn mọi người, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn ông ta. Những chuyện này bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng có biết đến, nhưng cũng không phải là biết toàn bộ, bây giờ người biết toàn bộ mọi chuyện vẫn còn sống chỉ có một mình Tô Trung Mậu.
Hàn Hoán Chi phỏng đoán hiện giờ không còn người nào biết sự tình là vì ông ta bị nói dối. Người của Tô gia vốn không ở Trường An, rất nhiều người cũng không ở Trường An. Năm đó cũng không có chứng cớ chứng minh Tô Trung Mậu đến Trường An, cho nên đến tận bây giờ mục tiêu điều tra của Hàn Hoán Chi vẫn là những công khanh thế gia ở Trường An. Trước lần nghị sự đó Tô gia đã rời khỏi đô thành về quê nhà Hoài An. Sở dĩ ông ta sắp xếp Đại Thanh Y Bính đi Hoài An điều tra, là vì sự nhạy cảm trời sinh và sự theo đuổi chi tiết.
Tô Trung Mậu tiếp tục nói: "Mộc Chiêu Đồng nói có thể định một kế hoạch có thời gian tương đối dài, cần dùng gần hai mươi năm để hoàn thành. Bước đầu tiên của kế hoạch này là giữ chữ tín với Lý Thừa Viễn, dốc hết khả năng của các nhà ủng hộ Lý Thừa Viễn, bài xích Lý Thừa Đường. Khi đó Mộc Chiêu Đồng đã làm việc ở Nội các, nhưng địa vị không quá cao. Hắn nói xong bước đầu tiên sau nói đến bước thứ hai, ý là... cũng dùng sức mạnh của các nhà nâng đỡ hắn lên, địa vị của hắn ở Nội các càng cao, nắm triều quyền trong tay càng nặng, kế hoạch này sẽ càng dễ thi hành."
"Bước thứ ba, nghĩ cách làm cho hoàng hậu của Lý Thừa Viễn có xuất thân từ trong các nhà chúng ta, nhà ai cũng được, cuối cùng đã rơi vào nhà chúng ta, con gái lớn của ta được chọn là hoàng hậu.."
Tô Trung Mậu thở dài một hơi: "Cũng khổ cho nó, làm khó cho nó... Nó là mấu chốt chấp hành bước thứ tư của kế hoạch. Nó nghĩ hết biện pháp khiến cho Lý Thừa Viễn không có con, không những lén cho các quý nhân trong cung dùng thuốc, cũng cho Lý Thừa Viễn dùng thuốc, cuối cùng đã thành công, rốt cuộc Lý Thừa Viễn cũng không có con cháu. Sau đó thì đến lúc thực hành bước thứ năm của kế hoạch."
"Việc này cần chờ đợi một khoảng thời gian, phải đợi khi quyền thế của Mộc Chiêu Đồng đủ nặng. Quá trình này mất đúng mười năm, trong mười năm này vừa nâng Mộc Chiêu Đồng lên, vừa tiếp tục không từ thủ đoạn... Đúng vậy, là không từ thủ đoạn để tiếp tục cho các quý nhân trong cung và Lý Thừa Viễn dùng thuốc. Mà trong mười năm này còn tiến hành một kế hoạch khác, đó chính là bảo đảm con cái trong nhà mấy vị thân vương kia đều không lớn lên, người lớn lên rồi thì làm sao? Nghĩ cách diệt trừ... Con cái nhà nào càng ngoan ngoãn thì chọn nhà đó. Bây giờ đại khái các ngươi cũng nghĩ đến, chọn thế tử Lục Vương Lý Tiêu Nhiên không phải là không có lý, không phải tuỳ tiện chọn."
"Sau khi thời hạn mười năm này trôi qua, Lý Tiêu Nhiên đã là thiếu niên, là lúc dễ khống chế, vì thế bước thứ năm của kế hoạch đến. Con gái của ta bỏ đầu độc chết Lý Thừa Viễn, sau đó thương lượng với Mộc Chiêu Đồng, chọn thế tử Lục Vương vào kinh thành, tất cả đều nằm trong kế hoạch... Chúng ta chỉ cần khống chế một đời hoàng đế là đủ, thật ra không cần một đời, khống chế mười năm là đủ rồi. Cho dù chúng ta khống chế Lý Tiêu Nhiên mười năm, người của các đại gia tộc đều sẽ trở lại trong triều đình, tất cả chức quyền đều ở trong tay các nhà chúng ta. Chỉ cần mười năm thôi, mười năm không dài. Nhưng mà ngàn tính vạn tính..."
Tô Trung Mậu thở dài một hơi, đó là oán khí tích tụ ba mươi năm, làm sao lại có thể trút ra được.
"Ngàn tính vạn tính, chúng ta không tính đến Lý Thừa Đường rõ ràng đã bị chèn ép đến mức không còn lực lượng gì đáng nói nhưng lại có thể giơ tay cướp đi thứ mà chúng ta trăm cay ngàn đắng tính kế mới có được."
Câu nói này rất dài, cho nên sau khi lão ta nói xong liền ho rũ rượi, ho giống như một con tôm già, cong người lại, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
"Bùi Đình Sơn chết tiệt!"
Tô Trung Mậu mắng một câu, trong ánh mắt vẫn là vẻ không cam lòng.