Lâm Diệu Trai.
Thiếu phụ chờ Tô Trung Mậu nói xong những tiền căn hậu quả đó, khẽ nói bên tai Tô Trung Mậu: "Tô lão, ông đã rất mệt rồi, hay là về nghỉ ngơi trước đi, nói một lúc nhiều như vậy, ta lo cơ thể ông ta không chống đỡ được, muốn nói thì sau này vẫn có thời gian."
"Cũng được."
Tô Trung Mậu cười cười nói: "Đông chủ chăm sóc ta, hai năm qua không ngừng đưa thuốc từ bên ngoài đến, trời nam đất bắc, đủ các phương thuốc. Đông chủ vì ta mà thật sự già bôn ba vất vả. Đúng rồi... chắc phu nhân ngươi biết hiện tại đông chủ ở đâu?"
Thiếu phụ lắc đầu: "Ta cũng không biết, đông chủ không nói."
Nàng ta dìu Tô Trung Mậu xuống dưới lầu: "Lúc trước đông chủ đi Tây Thục đạo. Từ sau khi đông chủ đời trước chết thảm, trước khi chết đã phó thác chuyện của Đồng Tồn Hội chúng ta cho ông ấy, ông ấy vẫn luôn đi lại trong thiên hạ, một là để Lý Thừa Đường không nghi ngờ, hai là cố gắng chuẩn bị đại sự cho chúng ta. Tô lão cũng biết nhị hoàng tử Lý Trường Diệp tuy rằng tuổi không quá lớn, mới mười mấy tuổi, nhưng đứa bé này..."
Thiếu phụ lắc đầu: "Không dễ khống chế."
Tô Trung Mậu ừ một tiếng: "Đúng vậy, không dễ khống chế, quá thông minh, cũng quá cẩn thận. Huống hồ trên cơ bản Lý Thừa Đường đều đã gần sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện, hắn chỉ cần làm từng bước, cho dù không phải một thế hệ thánh quân, chỉ là một đời bình thường thì Đại Ninh cũng sẽ không có sóng gió gì. Kể từ bây giờ thấy Lý Trường Diệp cũng không giống một người thường, Lý Thừa Đường nhìn người chuẩn, hắn lừa Lý Trường Trạch nhiều năm như vậy hẳn là cũng không phải thật sự muốn lừa. Có lẽ quả thật có khoảng thời gian rất dài hắn thực sự muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Lý Trường Trạch, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện thật sự không thể trọng dụng Lý Trường Trạch."
Thiếu phụ nói: "Nói ra, nếu Lý Trường Trạch thượng vị còn đỡ, cũng dễ khống chế hơn đứa trẻ kia."
Tô Trung Mậu nói: "Cho nên hiện tại sẽ không dễ làm việc này. Lý Trường Trạch đã thất thế, muốn nâng lên nữa là khó như lên trời, nhưng chúng ta lại không có lựa chọn khác... Những người bên cạnh Lý Trường Diệp quyền cao chức trọng. Lão viện trưởng Lộ Tòng Ngô sắp sửa lui xuống, ông ta không đáng để lo, nhưng có người như Lại Thành, Thẩm Lãnh thì rất nhiều chuyện sẽ làm không được, hai kẻ đó cũng khó đối phó. Lại Thành là quan văn đứng đầu, thủ phụ Nội Các, tuổi tác lại không quá lớn, quản lý Nội Các mười năm nữa cũng không thành vấn đề, mười năm sau Lý Trường Diệp đã lớn lên, ai còn có thể khống chế được nữa?"
"Lại nói đến võ tướng, Thẩm Lãnh một lòng trung thành với Lý Trường Diệp, thậm chí hoàng đế còn để Lý Trường Diệp bái Thẩm Lãnh làm thầy, thoạt nhìn là hoàng đế đang chèn ép Thẩm Lãnh, nhưng thực ra là giữ hắn để sau này cho Lý Trường Diệp thi ân. Thẩm Lãnh người này làm việc kích động lỗ mãng, tâm tư cũng không quá tinh tế, nhưng bên cạnh hắn có không ít người, Mạnh Trường An, Thạch Phá Đang, Đường Bảo Bảo, thậm chí ngay cả bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ cũng có quan hệ cá nhân không phải là tầm thường với hắn."
Tô Trung Mậu thở dài: "So sánh ra, bên chúng ta có gì? Không có gì cả... Cho nên việc duy nhất có thể làm dường như vẫn là đẩy Lý Trường Trạch kém cỏi kia lên sẽ thích hợp nhất. Lý Trường Diệp có rất nhiều người giúp hắn, phe cánh Lại Thành, Thẩm Lãnh đều sẽ chắc chắn đứng ở bên đó, nhưng Lý Trường Trạch không có, ngoại trừ chúng ta thì hắn không có gì, cho nên..."
Thiếu phụ thở dài: "Ta chỉ lo hắn là Lý Thừa Viễn tiếp theo, tình hình năm đó và hiện tại hơi giống nhau."
Tô Trung Mậu dừng bước chân lại, rơi vào trầm tư.
Tình huống năm đó quả thật hơi giống hiện tại... Khi đó đại hoàng tử Lý Thừa Viễn sớm đã được lập làm thái tử, không khác với Lý Trường Trạch hiện tại là bao, nhưng vận may của Lý Thừa Viễn tốt hơn Lý Trường Trạch nhiều. Phụ thân của Lý Thừa Viễn rất tín nhiệm hắn, nhưng mà lại không thể không suy nghĩ đến ý của triều thần. Khả năng và biểu hiện của Lý Thừa Đường biểu hiện ra ngoài đều vượt xa Lý Thừa Viễn, cho nên trong lòng lão hoàng đế khó tránh khỏi sẽ có dao động. Lòng người à, thật ra một khi dao động là đã chứng tỏ có lựa chọn mới.
Khi đó Lý Thừa Viễn cũng cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp của Lý Thừa Đường. Cho dù Lý Thừa Đường từ nhỏ đã rời cung Vị Ương, các hoàng tử khác đều ở Thái Học, ông ta ở thư viện, các hoàng tử khác đều đang hưởng lạc, ông ta đã đi chiến trường, nhưng càng như vậy thì uy vọng của Lý Thừa Đường ở trong quân và trong triều lại càng cao, sức uy hiếp mà Lý Thừa Viễn cảm giác được lại càng lớn.
Lý Thừa Đường từ bắc cương phá Hắc Vũ trở về. Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, lần đầu tiên có người suất quân giết vào quốc nội Hắc Vũ ba trăm dặm, hành động vĩ đại này chính là do một vị hoàng tử hoàn thành, theo lý mà nói lão hoàng đế phải vui vẻ cỡ nào?
Nhưng chính bởi vì Lý Thừa Viễn khóc lóc kể lể ở trước mặt lão hoàng đế, nói Lý Thừa Đường như vậy chính là muốn kết bè kết cánh, muốn lôi kéo quần thần, muốn tạo uy vọng, cộng thêm một đám huân quý cựu thần đứng về phía ông ta lên tiếng, lão hoàng đế giận dữ liền bãi miễn binh quyền của Lý Thừa Đường, phong một chức vương gia nhàn tản, ném người tới thành Vân Tiêu Tây Thục đạo.
So sánh thì Lý Thừa Viễn không bằng Lý Thừa Đường, Lý Trường Trạch không bằng Lý Trường Diệp.
Nhưng đây chẳng qua là nói tương đối, khi đó người của Đồng Tồn Hội tưởng là đã nhìn thấy hy vọng, chỉ cần Lý Thừa Viễn trở thành hoàng đế thì kế hoạch của bọn họ coi như thành công, nhưng mà sau khi Lý Thừa Viễn lên ngôi căn bản là không làm việc dựa theo kế hoạch của bọn họ, vẫn không sắp xếp những này huân quý cựu thần trở lại trong triều đình. Năm đó Lý Thừa Viễn có thể làm ra việc này, khó đảm bảo Lý Trường Trạch hiện tại sẽ không làm được.
"Người trưởng thành đều không dễ khống chế."
Tô Trung Mậu lại thở dài: "Ngươi nói năm đó nếu thành công thì thật tốt... Khi đó Lý Tiêu Nhiên mới khoảng bảy tám tuổi, còn không phải chúng ta nói gì cũng được ư. Đáng tiếc, thật đáng tiếc."
Thiếu phụ im lặng một lát rồi nói: "Thật ra... Tô lão có nghĩ tới hay không, hiện tại cũng có thể làm lại kế hoạch năm đó một lần nữa, chỉ là phiền phức hơn năm đó một chút."
"Hả?"
Tô Trung Mậu bỗng thay đổi sắc mặt: "Hiện tại làm sao được? Con cái của các vương đều không còn nhỏ, thời điểm đã không đúng, huống hồ..."
Lão ta đột nhiên nhìn về phía thiếu phụ: "Ngươi đang nghĩ gì?"
Thiếu phụ vội vàng nói: "Ta chỉ vừa mới nghĩ tới nên thuận miệng nói một câu, Tô lão đừng tức giận."
Tô Trung Mậu sắc mặt nghiêm nghị nói: "Năm đó vì mưu sự, quả thật chúng ta đã hại hai đứa trẻ của Lý gia, đó là việc nằm trong kế hoạch, hiện tại thì sao? Hiện tại nếu còn dựa theo kế hoạch năm đó nữa thì phải giết bao nhiêu người? Đó không phải là một hai người, đó là gần như là phải giết tuyệt con cháu của Lý gia. Diêu Mỹ Luân, ngươi bỏ ngay tâm tư này đi. Năm đó điều kiện tiên quyết để Đồng Tồn Hội mưu sự là gì? Không phản Lý gia, không phản triều đình, không phản Đại Ninh, khi đó là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng phải là vậy!"
"Vâng vâng vâng!"
Nữ tử được gọi là Diêu Mỹ Luân vội vàng cúi đầu nói: "Là ta nhất thời nhanh miệng, cũng là ta nhất thời tham lam, Tô lão đừng tức giận, sức khỏe quan trọng. Sau này ta bảo đảm không nói ra lời như vậy nữa."
"Nếu..."
Sắc mặt của Tô Trung Mậu dịu đi một chút: "Nếu vẫn là kế hoạch năm đó, cũng chỉ có thể là từ Lý Trường Trạch, giống như năm đó, làm lại lần nữa là được. Ta nghe nói sức khỏe của bệ hạ không tốt lắm, nếu bệ hạ xảy ra chuyện thì chỉ có thể là Lý Trường Diệp lên ngôi, nếu như Lý Trường Diệp không còn thì chỉ có thể là Lý Trường Trạch lên ngôi. Sau khi Lý Trường Trạch lên ngôi thì lại khiến hắn không có con..."
Diêu Mỹ Luân hạ thấp giọng nói: "Nhưng Lý Thừa Đường chỉ có hai đứa con trai này."
Tô Trung Mậu nói: "Vậy thì thay đổi một chút, sau khi Lý Trường Trạch lên ngôi, có con thì có thể chết."
Thiếu phụ gật đầu: "Như vậy cũng tốt, tuy rằng thời gian sẽ kéo dài một chút nhưng ổn thỏa, hơn nữa không tổn hại đến căn cơ quốc thể của Đại Ninh. Việc tiếp theo chính là phải mau chóng tra xét rõ ràng rốt cuộc sức khỏe của Lý Thừa Đường như thế nào. Nếu sức khỏe của hắn thật sự có vấn đề thì cũng dễ nói, cũng sẽ có cơ hội khiến cho hắn chết bình thường một chút, có những chuyện không đề phòng được, hoặc là nhẫn nhịn đến khi hắn chết cũng được. Đối phó với Lý Trường Diệp dễ hơn đối phó với Lý Thừa Đường."
"Vậy thì phải xem Lý Thừa Đường có muốn buông tha cho chúng ta không."
Tô Trung Mậu xua tay: "Lý Thừa Đường không phải là Lý Thừa Viễn, hắn xuống tay quả quyết hơn Lý Thừa Viễn nhiều. Hiện tại phải xác định Thanh Y Lâu kia có phải người của Lý Thừa Đường hay không. Nếu phải thì chứng tỏ hắn thật sự định sẽ xuống tay với chúng ta. Lực lượng của hắn lớn hơn, đó là hoàng quyền, hoàng quyền xưa nay đều là thiên uy, cho nên cũng đừng ảo tưởng hắn có thể nhân từ..."
Diêu Mỹ Luân nói: "Lát nữa sẽ nhờ Dư công tử đi dò xét một chút."
Tô Trung Mậu gật đầu: "Ta già rồi, chỉ có thể bày mưu tính kế cho các ngươi thôi. Ta chừng này tuổi rồi, cho dù đại sự mưu thành, chẳng lẽ còn có thể trở lại triều đình? Cho nên các ngươi không cần nghi ngờ ta gì cả, ta không có nhiều tư tâm như vậy... Phu nhân, nếu có thể liên lạc được với đông chủ, hay là mời hắn nhanh chóng đến Trường An chủ trì đại cục. Hiện tại lúc này là thời điểm gian nan nhất, cũng cần người tâm phúc nhất, hắn ở đây, trong lòng mọi người cũng an ổn một chút."
Diêu Mỹ Luân cười nói: "Tô lão mới là người tâm phúc của chúng ta. Đông chủ từng nói có Tô lão ở đây, Đồng Tồn Hội có Định Hải thần châm."
"Đó là đông chủ cất nhắc ta."
Tô Trung Mậu nói: "Ta về nghỉ ngơi trước, các ngươi tiếp tục thương lượng."
Diêu Mỹ Luân đưa Tô Trung Mậu ra cửa, trở lại trong phòng rồi ngồi xuống, tất cả mọi người rất trầm mặc. Nói thật, mối lo của Tô Trung Mậu thì mỗi người bọn họ đều có, một khi Lý Thừa Đường định động thủ, bọn họ gánh được sao?
"Phu nhân... hay là không quản nhiều như vậy nữa, trước hết nghĩ biện pháp khiến Lý Thừa Đường..."
Dư Hưu dừng lại, không nói ra nửa câu sau.
"Các người cũng nhìn thấy rồi."
Diêu Mỹ Luân nói: "Chuyện lớn như vậy ngay cả Tô lão cũng không dễ quyết định, cho nên ta nghĩ hay là mau chóng liên lạc với đông chủ. Các vị về trước, ta có tin tức của đông chủ sẽ lập tức mời các vị đến. Hôm nay cũng không thương lượng được cái gì khác, các vị đều trở về chờ tin tức đi. Chuyện bên Thanh Y Lâu thì mời Dư công tử để ý nhiều hơn, có thể giết mấy người thì giết mấy người, luôn phải bức ép lộ ra chân thân."
Dư Mãn Lâu đứng dậy khẽ gật đầu: "Phu nhân yên tâm."
Dư Hưu cười nói: "Con trai ta võ nghệ có thế vô song."
Dư Mãn Lâu có vẻ hơi đắc ý, lúc nhìn về phía Diêu Mỹ Luân ánh mắt cũng có vẻ hơi lỗ mãng. Diêu Mỹ Luân làm như không thấy, nhưng lúc đứng dậy lại cố ý cúi người hơi sâu, vì thế khuôn ngực trắng nõn liền lộ ra không ít, Dư Mãn Lâu lập tức nheo mắt lại, dường như hiểu được gì đó, khóe miệng nhếch lên cười.
Diêu Mỹ Luân tiễn bọn họ đi, trở lại trong phòng trà rồi ngồi xuống, giống như hơi mệt nhọc, tay đỡ trán thở dài một hơi.
"Mệt rồi?"
Đúng lúc này, một nam nhân trung niên mặc trường sam từ phòng sát vách đi ra, ông ta chậm rãi đi đến bên cạnh Diêu Mỹ Luân ngồi xổm xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng bóp vai Diêu Mỹ Luân. Diêu Mỹ Luân chợt xoay người ôm lấy ông ta: "Chuyện gì ngài cũng đẩy cho một nữ nhân như ta làm, không sợ làm ta mệt chết à."
Nam nhân trung niên bế Diêu Mỹ Luân lên đi về phía giường: "Những người này mờ mắt vì lợi, nàng lại đẹp đến mức khiến người ta khuynh đảo, cho nên có thể làm tốt hơn ta, nam nhân sẽ luôn buông lỏng cảnh giác đối với nữ nhân."
Mặt Diêu Mỹ Luân hơi nóng lên: "Đông chủ, ngài thật sự vẫn chưa có một kế hoạch?"
"Có."
Nam nhân trung niên cười: "Nhưng kế hoạch hiện tại của ta là trừng phạt nàng như thế nào, những chuyện khác để sau này hãy nói."