Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1233 - Chương 1233: Hai Kiếm

Chương 1233: Hai kiếm Chương 1233: Hai kiếm

Hàn Hoán Chi canh ở bên ngoài Lâm Diệu Trai một hồi lâu, nói về trực quan thì cũng không phát hiện được thứ gì có giá trị. Cách Lâm Diệu Trai chỉ khoảng vài chục trượng có một tòa lầu gỗ rất cao, Hàn Hoán Chi nằm sấp trên đỉnh lầu gỗ theo dõi, có thể nhìn thấy cửa trước và cửa sau của Lâm Diệu Trai. Sau khi Trình Phương Hòa đi vào vẫn chưa thấy ra, đã gần hai canh giờ trôi qua, cũng không có người khả nghi nào khác ra ngoài, vì thế Hàn Hoán Chi hơi thất vọng một chút.

Chỉ là hơi thất vọng, là vì sợ rằng hôm nay không có thu hoạch, nhưng biết được Lâm Diệu Trai này đã là thu hoạch rồi. Điều ông ta tiếc nuối thất vọng là không thể bắt Trình Phương Hòa về, có lẽ sẽ bị Diệp Phủ Biên cười nhạo.

Cửa trước cửa sau đều không có người khả nghi ra vào, điều này chứng tỏ có lẽ bên trong Lâm Diệu Trai có động thiên khác.

Hàn Hoán Chi nằm hai canh giờ bèn rời khỏi đây, cảm thấy quả thật mình hơi già rồi. Năm đó lúc vừa đến Trường An vì theo dõi một chuyện mà ông ta từng ẩn nấp ở một chỗ suốt một ngày một đêm gần như vẫn không nhúc nhích, bây giờ nằm sấp hai canh giờ đã cảm thấy vất vả.

Chủ yếu là lạnh, trên nóc nhà còn có tuyết đọng, nằm ở đó lạnh ngực lạnh bụng, hai trứng một súng cũng rất lạnh.

Lúc trở lại Thanh Y Lâu, Hàn Hoán Chi liền nhìn thấy Tiểu Thanh Y Lục đang cười ngây ngô, bởi vì hắn ta thật sự lấy được phí bảo hộ về, đúng một trăm lượng.

"Ngươi là tướng quân, có tiền đồ một chút được không?"

Hàn Hoán Chi thở dài: "Nhìn bộ dạng như không có một chút kiến thức nào cả."

Tiểu Thanh Y Lục cất một trăm lượng bạc đi: "Lúc đi đã nói trước rồi, ta đòi được bao nhiêu bạc đều là của mình ta."

Hàn Hoán Chi đi thẳng lên lầu: "Không ai tranh giành với ngươi, nhưng ngươi thuận tiện làm luôn việc đón khách đi, lầu một này cũng không thể cứ không có người mãi được. Có việc thì ra ngoài làm việc, không có việc thì ngồi ở lầu một cười tươi đón khách."

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Vậy thì phải thêm tiền."

Hàn Hoán Chi: "..."

Thanh Y Lâu quả thật làm cho rất nhiều người trên giang hồ đều không hiểu, trang trí sửa chữa một tòa lầu cao như vậy nhưng không buôn bán, cửa trước mở, bên trong ngoại trừ bàn ghế ra thì không có thứ gì, không có bất kỳ thương phẩm nào. Việc buôn bán của thế lực ám đạo có hai tác dụng, đầu tiên là để tẩy trắng, ai cũng biết ám đạo không lâu dài, sau khi việc buôn bán càng làm càng lớn thì sớm muộn gì cũng phải muốn tẩy. Thứ hai là một cứ điểm, cũng là một sự che lấp, có một việc buôn bán đứng đắn thì sẽ không quá gây chú ý.

Thanh Y Lâu là thật sự gây chú ý, lầu đã có nhưng không làm gì cả, chẳng lẽ không gây chú ý hơn sao?

Cho nên thế lực ám đạo trong thành Trường An đều đang quan sát, muốn biết rốt cuộc Thanh Y Lâu làm trò quỷ gì. Có lẽ bọn họ không biết là... việc trang hoàng Thanh Y Lâu này đã tiêu gần hết bạc, đâu còn bạc gì để làm ăn. Việc công lần này không có chi viện tài chính, có lẽ bệ hạ đã quên hoặc có lẽ cảm thấy chẳng lẽ việc nhỏ như tiền bạc còn có thể làm khó được Hàn Hoán Chi bọn họ.

Sau khi trời tối, Tiểu Thanh Y Lục ra ngoài treo bản đóng cửa, đóng cửa lại rồi trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Các cửa tiệm ở hai bên và đối diện Thanh Y Lâu đều vẫn mở, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng tò mò rốt cuộc Thanh Y Lâu định làm gì.

Đúng lúc này ngoài cửa Thanh Y Lâu vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Thanh Y Lục vừa mới vào cửa, quay đầu lại liếc nhìn: "Ai vậy?"

Ngoài cửa có người trả lời: "Muốn hỏi một chuyện."

"Ở đây không buôn bán, cũng không có gì để hỏi cả."

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Thanh Y Lâu không phải thanh lâu, ngươi có thể đi sông Tiểu Hoài."

"Ta là người tới tìm Thanh Y Lâu. Ta có một bằng hữu lúc ban ngày bị bắt nạt, còn là bắt nạt hai lần, cho nên ta muốn đến đây hỏi một chút, tại sao lại bắt nạt người ta?"

Vừa nghe đến câu nói này, ánh mắt của Tiểu Thanh Y Lục liền sáng lên, nhưng hắn ta không đi mở cửa mà chạy một mạch lên lầu ba, có chút hưng phấn nói với Hàn Hoán Chi bọn họ: "Có người đến đá quán rồi!

"Mấy người?"

Hàn Hoán Chi hỏi.

"Một!"

"Ồ..." Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không cần để ý."

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Tại sao?"

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Tiểu Thanh Y Lục nghiêm túc nói: "Một người đã dám đến Thanh Y Lâu, chứng tỏ người này rất tự tin. Chúng ta có ba người, một người không thể đánh, hai người không thể lộ diện, cho nên chỉ có thể là ngươi đi đánh, hơn nữa ngươi nhất định không đánh lại, cho nên không cần để ý."

Tiểu Thanh Y Lục hỏi: "Đóng cửa lại mà đánh, các người cũng không có ý định ra tay?"

Hàn Hoán Chi nói: "Không có ý định, ngươi cứ ngồi ở lầu một đi, chuyện gì cũng không cần quản."

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Vậy chẳng phải là sẽ bị người ta nhìn ra sự hư thật của Thanh Y Lâu? Để cho người ta biết Thanh Y Lâu thật ra chỉ có một mình ta làm việc, nếu như vậy thì không chừng tối ngày mai sẽ có bao nhiêu người đến."

"Có người tiếp đãi."

Diệp Lưu Vân cười cười nói: "Người đến Thanh Y Lâu gây chuyện, nếu có thể vào cửa thì Thanh Y Lâu còn làm sao thống nhất ám đạo Trường An được."

Hàn Hoán Chi nói: "Tại sao chúng ta mở một tòa lầu nhưng không buôn bán, giống như đang nói với tất cả mọi người là Thanh Y Lâu ở đây, người của Thanh Y Lâu ở đây? Là vì chúng ta muốn rút dây động rừng, ép người nên xuất hiện phải xuất hiện. Đối phương cũng sẽ tới rút dây động rừng, bọn họ không biết rõ nội tình của Thanh Y Lâu thì nhất định sẽ phái người đến dò xét, dù sao chúng ta cũng phải nói với bọn họ là Thanh Y Lâu ở đây, để người ta đừng đi lầm đường."

Tiểu Thanh Y Lục nhíu mày: "Ý của ông là chúng ta treo bảng hiệu Thanh Y Lâu lên để cho người ta nhìn, chính là cố ý nói với bọn họ đến chỗ này rút dây, rừng ở đây?"

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu không thì sao?"

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Ta còn tưởng chúng ta chỉ đơn thuần là nghèo."

Hàn Hoán Chi quay đầu nhìn chỗ khác: "Chỉ là chúng ta... kinh phí có hạn."

Ở ngoài cửa Thanh Y Lâu, một người mặc trường sam đội mũ tre vẫn đang đợi, gã có chút thiếu kiên nhẫn, cho nên không thể đợi đến đêm khuya rồi mới đến. Thanh Y Lâu ở đây, người của Thanh Y Lâu ở ngay bên trong, cho nên muốn muốn thăm dò cái gì cũng rất dễ dàng, nhưng hắn không ngờ người của Thanh Y Lâu lại không dám mở cửa.

"Nếu ta đạp hỏng cửa đi vào sẽ không tốt lắm."

Dư Mãn Lâu đẩy mũ tre lên trên, một chút hưng phấn trước đó đều biến mất không còn gì. Trước khi đến phụ thân nói có lẽ Hàn Hoán Chi ở đây, có lẽ Diệp Lưu Vân ở đây, nếu Thanh Y Lâu là của hoàng đế thì khả năng lớn nhất chính là do Hàn Hoán Chi hoặc Diệp Lưu Vân chủ trì, người thích hợp nhất vẫn là Diệp Lưu Vân. Trên giang hồ đều nói Lưu Vân Thủ của Diệp Lưu Vân thiên hạ vô song, gã rất muốn tìm hiểu một chút.

Nhưng mà bây giờ gã đã thất vọng, gã nghi ngờ Thanh Y Lâu căn bản không cường đại như bề ngoài.

"Đừng phá hỏng cửa."

Có người ở phía sau Dư Mãn Lâu lên tiếng. Dư Mãn Lâu quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới một nam nhân từ trong trà lâu đối diện Thanh Y Lâu đ ra, thoạt nhìn ăn mặc hơi phong phanh, một bàn tay còn bị tật.

"Ngươi là ai?"

Dư Mãn Lâu hỏi một câu.

"Ngươi muốn vào Thanh Y Lâu giết người sao?"

Người kia không trả lời gã mà hỏi ngược lại, cho nên Dư Mãn Lâu hơi khó chịu: "Ngươi cũng là người của Thanh Y Lâu?"

"Coi như vậy đi."

Người kia nhấc chân đi về phía trước: "Nhưng ta vẫn chưa có tư cách vào trong Thanh Y Lâu, chỉ ở bên ngoài canh cửa. Bọn họ nói phải khảo nghiệm ta có thể làm một người canh cửa tốt hay không, nếu không thể thì càng đừng mong vào trong."

"Vậy thì ngươi là được."

Dư Mãn Lâu xoay người lại đối mặt với nam nhân đó: "Tuy rằng một kẻ canh cửa phân lượng không đủ nặng, nhưng cũng tốt hơn là không gặp một người nào."

Người nọ dường như cũng không có dao động gì về mặt cảm xúc, ừ một tiếng rất khẽ, tháo cái túi ở sau lưng xuống rồi mở ra, bên trong là một thanh trường kiếm. Dư Mãn Lâu nhìn thấy thanh kiếm kia liền cười, bởi vì thanh kiếm kia thật tồi tàn... Vỏ kiếm hơi nứt, kiếm rút ra còn có những vết gỉ lốm đốm. Một người ngay cả kiếm cũng lười mài, người như vậy quả thật cũng chỉ xứng làm một kẻ canh cửa.

"Kiếm của ngươi không tồi."

Dư Mãn Lâu cười cười, sau đó rút kiếm của gã ra, trên vỏ của thanh kiếm này được khảm mấy viên đá quý, cho dù ban đêm ánh đèn không rõ, đá quý cũng vẫn sáng lấp lánh. Khi thanh trường kiếm kia rút ra, đá quý cũng ảm đạm thất sắc, kiếm còn sáng hơn cả đá quý.

"Kiếm của ta cũng không tệ."

Gã nhìn về phía nam nhân đối diện: "Ngươi biết kiếm nên dùng như thế nào không?"

Người nọ cúi đầu nhìn bàn tay bị tật của mình, lại nhìn bàn tay cầm kiếm, trả lời: "Ta biết."

"Dùng như thế nào?"

"Nhanh."

Keng một tiếng!

Khoảnh khắc chữ "nhanh" đó vừa thốt ra khỏi miệng, kiếm của ông ta đã đến trước người Dư Mãn Lâu. Trong thiên hạ số người có thể cản được một kiếm nhanh như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong lòng Dư Mãn Lâu đột nhiên nảy sinh cảm giác may mắn, may mắn vì mình là người có thể cản được một kiếm như vậy, một kiếm kia điểm lên ngực Dư Mãn Lâu, phía trước mũi kiếm là kiếm của Dư Mãn Lâu, vừa khéo chặn lại ở đó.

"Ngươi thật sự chỉ là người canh cửa?"

Dư Mãn Lâu mắt nheo lại: "Kiếm như vậy mà làm người giữ cửa, thiệt thòi."

Người xuất kiếm là Tịnh Nhai tiên sinh, ông ta lắc đầu: "Không thiệt thòi, ngươi không biết Thanh Y Lâu phân phối việc như thế nào đâu..."

Ông ta thu kiếm lại: "Thêm nữa?"

Dư Mãn Lâu gật đầu: "Thêm nữa."

Lần này gã xuất kiếm.

Keng một tiếng.

Mũi kiếm của hai thanh kiếm đối đầu nhau. Với tốc độ xuất kiếm khủng khiếp như thế, với sức mạnh khủng khiếp như thế, mũi kiếm của hai thanh kiếm có thể chạm nhau chuẩn xác như thế, cho nên trong lòng Dư Mãn Lâu có một sự sợ hãi thoáng qua. Gã xuất kiếm, đối phương cản kiếm, chính là dùng mũi kiếm đấu mũi kiếm. Trong bóng tối như vậy, dưới ánh đèn như vậy, có thể nhìn chuẩn xác là việc khó cỡ nào, có thể xuất kiếm chuẩn như vậy còn khó hơn việc nhìn chuẩn vô số lần.

"Thêm nữa không?"

Tịnh Nhai tiên sinh hỏi.

Dư Mãn Lâu thu kiếm lại, trường kiếm trong trở lại vỏ kiếm với tư thế đẹp khó nói.

"Không thêm nữa."

Dư Mãn Lâu nói: "Ta không giết được ngươi, ngươi cũng giết không được ta, Thanh Y Lâu quả nhiên rất lợi hại."

Tịnh Nhai tiên sinh nói: "Thật ra Thanh Y Lâu cũng không lợi hại gì, chẳng qua là đánh giỏi một chút."

Dư Mãn Lâu xoay người đi về, lẩm bẩm nói: "Một người giữ cửa cũng mạnh như vậy?"

Tịnh Nhai tiên sinh nhìn Dư Mãn Lâu đi xa, sau đó thở dài, cũng lẩm bẩm nói: "Ngươi không biết, Thanh Y Lâu chỉ có một người canh cửa đánh giỏi..."

Ông ta cất thanh trường kiếm chẳng đẹp đẽ gì kia, tỉ mỉ nhìn nhìn vỏ kiếm của mình, khẽ thở dài.

Kiếm của người ta quả thật rất đẹp.

Cửa sổ lầu ba, Tiểu Thanh Y Lục chưa trở về lầu một mà đứng ở đây nhìn. Đó hẳn là một trận quyết đấu không kịch liệt cho lắm, không hào hùng vĩ cho lắm. Tổng cộng hai người chỉ xuất kiếm hai lần, sau đó đều tự tách ra, hẳn là có chút vô vị mới đúng, nhưng Tiểu Thanh Y Lục biết hắn ta cũng không đỡ nổi kiếm của hai người đó, đừng nói hai kiếm, một kiếm cũng không đỡ nổi.

"Người trông cửa này là ai mời đến?"

Tiểu Thanh Y Lục hỏi.

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Người tự nguyện."

Bình Luận (0)
Comment