Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1234 - Chương 1234: Đều Là Người Lòng Ngập Tràn Thù Hận

Chương 1234: Đều là người lòng ngập tràn thù hận Chương 1234: Đều là người lòng ngập tràn thù hận

Thanh Y Lâu.

Hàn Hoán Chi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Thanh Y Lục, cảm thấy hắn ta rất không có kiến thức: "Bây giờ ngươi còn cảm thấy Thanh Y Lâu chúng ta chỉ có một mình ngươi đánh nhau giỏi không?"

Tiểu Thanh Y Lục: "Trước kia ta vẫn cho là vậy."

"Cũng không thể nói là ngươi nghĩ sai."

Hàn Hoán Chi nói: "Thanh Y Lâu quả thật chỉ có một mình ngươi là người có thân phận chính thức đánh giỏi, nhưng cũng có không ít người tình nguyện đánh giỏi. Ngươi nhìn bọn họ đi, đánh giỏi như vậy nhưng chỉ có thể là nhân viên ngoài biên chế của Thanh Y Lâu, cũng không có tiền công, ngươi không cảm thấy mình rất hạnh phúc sao?"

Tiểu Thanh Y Lục suy nghĩ, cảm thấy câu này hình như vừa có lý vừa không có lý chút nào.

"Vậy rốt cuộc người xuất thủ lúc nãy là ai?"

"Tịnh Nhai tiên sinh."

Diệp Lưu Vân nói: "Hắn là sư đệ của hoàng hậu nương nương, truyền nhân của vị giang hồ đệ nhất nhàn nhân trước kia."

Tiểu Thanh Y Lục hỏi: "Vị giang hồ đệ nhất nhàn nhân này thật sự lợi hại như vậy?"

"Không quan trọng."

Hàn Hoán Chi nói: "Quan trọng là đánh giỏi hơn ngươi, rẻ hơn ngươi, chuyên nghiệp hơn ngươi..."

Tiểu Thanh Y Lục liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Vậy thì sao?"

Hàn Hoán Chi: "Một trăm lượng phí bảo hộ ngươi thu được lúc trước..."

Tiểu Thanh Y Lục lập tức che ngực: "Tiền còn người còn!"

Cùng lúc đó, trên đường lớn, Dư Mãn Lâu cúi đầu nhìn nhìn tay phải của mình, giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết rách rất nhỏ, thấm ra mấy giọt máu không lớn, trong đầu nhớ lại kiếm kỹ của người kia, thế nhưng lông mày lại từ từ giãn ra.

"Cũng không phải là không thể phá."

Gã lẩm bẩm một câu, sau đó bước đi nhanh hơn.

Trước cửa Thanh Y Lâu, Tịnh Nhai tiên sinh cũng đang nhớ lại kiếm của người kia nhưng càng lúc càng nhíu chặt lông mày, bởi vì ông ta chợt phát hiện đối phương có giữ lại lực, hơn nữa còn không phải là giữ lại một phần lực. Nếu dốc hết toàn lực, chưa chắc đối phương sẽ thua ông ta.

"Hóa ra thật sự chỉ là đến thăm dò."

Tịnh Nhai tiên sinh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn lập lòe trên Thanh Y Lâu, khẽ lắc đầu: "Rốt cuộc các ngươi đã đắc tội với những ai?"

Lâm Diệu Trai.

Sau một trận thở dốc gấp gáp, trong phòng trà an tĩnh trở lại, hồi lâu sau, nam nhân trung niên thò tay ra kéo tấm chăn ở bên cạnh qua, đắp kín cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết kia, ông ta đứng dậy hoạt động một chút, chậm rãi bước đến cạnh cửa sổ. Ông ta cũng không mặc y phục, đứng ở đó đẩy cửa sổ ra một đường khe hở nhỏ. Gió lạnh từ bên ngoài luồn vào, thổi vào người giống như dao cắt, vì thế người liền nhanh chóng tỉnh táo lại.

Diêu Mỹ Luân cảm nhận được gió lạnh nhưng cũng đứng dậy, dưới ánh đèn, cặp chân thon dài trắng nõn kia có vẻ hơi loá mắt. Nàng ta xách áo khoác đi qua choàng lên vai nam nhân trung niên, ôm eo nam nhân trung niên từ phía sau, mặt áp lên lưng ông ta khẽ nói: "Chúng ta còn phải như vậy bao lâu nữa? Phu nhân ngài vẫn ổn chứ?"

Vai của nam nhân trung niên khẽ run lên, sau đó lắc đầu: "Không ổn... Cơ thể nàng ấy vốn đã yếu ớt, lần đó gặp phục kích nàng ấy lại bị thương, bị thương đến nội tạng, cho dù ta chạy vạy các nơi tìm danh y khám chữa cho nàng ấy, cũng đã đến y quán của Thẩm gia, nhưng mà... Cơ thể nàng ấy quá yếu, vết thương hồi phục rất chậm, càng ngày càng sợ gió lạnh, cho dù chỉ là một chút gió cũng sẽ khiến nàng ấy không chịu nổi, một chút rét lạnh cũng sẽ khiến nàng ấy cảm thấy toàn thân đau đớn tận xương tủy, cho nên ta đưa nàng ấy đến nam cương tu dưỡng, khí hậu bên đó đỡ hơn."

Diêu Mỹ Luân ừm một tiếng: "Bà ấy nhất định sẽ khỏi."

"Thật ra chúng ta đều biết nàng ấy không khỏi được, bản thân nàng ấy cũng biết."

Nam nhân trung niên thở dài một hơi: "Cho nên ta nhất định sẽ khiến kẻ làm hại nàng ấy trả giá, không chỉ là cho nàng ấy, còn có huynh đệ của ta nữa, số nợ này ta sẽ thu hồi lại từng món từng món. Chuyện hôm đó, bây giờ ta cũng không dám nhắm mắt lại suy nghĩ, nhưng ta nhất định phải nghĩ, bởi vì chỉ còn ta có thể báo thù cho bọn họ."

Mặt của Diêu Mỹ Luân khẽ ma sát ở sau lưng ông ta: "Hơi lạnh, chúng ta về giường thôi."

Nam nhân trung niên cười cười: "Nàng về nghỉ ngơi đi, ta ở đây bình tĩnh lại, phải nghĩ xem tiếp theo làm thế nào... Ngoan một chút, nghỉ ngơi đàng hoàng, ta còn có rất nhiều chuyện chưa nghĩ xong."

"Ta ở cùng ngài."

Diêu Mỹ Luân ôm chặt lưng ông ta.

"Ngài không phải một người cô đơn, ngài còn có ta."

Nam nhân trung niên hít sâu một hơi: "Nàng thích ta của trước kia, hay là ta của hiện tại?"

Diêu Mỹ Luân trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Ngài của hiện tại, như một quân chủ khống chế giang sơn."

Nam nhân trung niên ngây người ra, sau đó cười lớn ha ha, nhưng trong tiếng cười này không có bao nhiêu vui vẻ mà giống như bi phẫn nhiều hơn. Có lẽ bởi vì tiếng cười này quá đáng sợ, lúc đầu Diêu Mỹ Luân tưởng là ông ta vui vẻ, sau đó cảm thấy không ổn lại sợ tới mức buông hai cánh tay ra, lui về sau một bước, vẻ mặt kinh sợ nhìn nam nhân đang cười đến mức bả vai cũng run lên kia.

"Ngài... ngài làm sao vậy?"

"Ta không sao."

Nam nhân trung niên quay đầu lại nhìn về phía Diêu Mỹ Luân: "Nàng thích quân chủ sao?"

Diêu Mỹ Luân vội vàng lắc đầu: "Không phải, chỉ là ta thích ngài."

Nam nhân trung niên gật đầu: "Không sao."

Ông ta lại quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới giơ tay lên đóng cửa sổ lại, gió lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài cửa sổ, nhưng trong phòng đã lạnh đi. Trên người Diêu Mỹ Luân không có y phục, cũng không dám trở về, cho nên đứng ở đó hơi run rẩy. Nam nhân trung niên cởi áo khoác ra choàng lên người Diêu Mỹ Luân, lại hôn lên trán nàng ta một cái: "Nàng nghỉ ngơi trước, ta có việc cần làm phải rời khỏi thành Trường An mấy ngày, sáng sớm ngày mai sẽ ra ngoài thành, bây giờ ra ngoài tìm mấy người. Về chuyện Thanh Y Lâu... nếu người của các đại gia tộc đều muốn thăm dò thử Thanh Y Lâu có nội tình gì, vậy thì để cho bọn họ đi tra xét, những người này cộng lại cũng không nặng bằng phân lượng của một Lại Thành trong triều đình, nhưng sức mạnh của những người này cộng lại lớn đến mức có thể rung chuyển Đại Ninh, cho nên vẫn phải lợi dụng tốt."

"Ta biết."

Diêu Mỹ Luân sợ hãi gật đầu: "Bây giờ ngài phải đi ngay sao?"

"Ta sẽ nhanh trở lại."

Nam nhân trung niên nói: "Nhanh nhất bảy ngày, chậm nhất mười ngày, sau đó ta đều sẽ ở lại Trường An cùng nàng."

Trên mặt Diêu Mỹ Luân có một chút vui sướng, gật đầu thật mạnh, sau đó lại có chút sợ hãi, hỏi một câu: "Có phải lời ta nói lúc nãy khiến ngài giận không?"

Nam nhân trung niên lắc đầu: "Không có."

Ông ta lại hôn lên trán Diêu Mỹ Luân một cái, đi qua mặc y phục vào: "Hẳn là bên Lâm Diệu Trai này đã có người theo dõi, bản thân nàng cẩn thận một chút. Nếu người trong Thanh Y Lâu là người của bệ hạ, bọn họ cũng không phải hạng giá áo túi cơm. Trình Phương Hòa từ bên ngoài trở lại sẽ bị theo dõi, người này làm việc không phải một lòng với chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến chúng ta, cho nên..."

Diêu Mỹ Luân nói: "Dư Hưu cũng không thích Trình Phương Hòa, cho nên ta ngày mai tìm Dư Hưu đến, dặn dò ông ta diệt trừ Trình Phương Hòa."

"Nàng biết Trình Phương Hòa nên chết ở chỗ nào chứ?"

Nam nhân trung niên hỏi một câu.

"Ta biết."

Diêu Mỹ Luân cười: "Ta rất thông minh, ta là con giun trong bụng ngài, ngài nghĩ gì ta cũng biết."

Nam nhân trung niên cong khóe miệng lên, im lặng một lát rồi nói: "Nếu nàng ấy... Nàng biết đấy, nếu cuối cùng nàng ấy không qua được vết thương đó, có thể ta cũng không thể cho nàng một danh phận, nhưng ta bảo đảm, sau này ta sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng."

Diêu Mỹ Luân gật đầu: "Ta biết, ta tin ngài."

Nam nhân trung niên mặc y phục xong rồi đi nhanh xuống lầu: "Hiện tại... để chúng ta cùng chơi đùa giang sơn xã tắc này."

Diêu Mỹ Luân ừ một tiếng: "Ta ở bên ngài."

Nam nhân trung niên từ trên lầu đi xuống, lúc này đã là đêm khuya, Lâm Diệu Trai đã sớm đóng cửa, chỗ này cũng sẽ không cho người khác ngủ lại cho nên rất thanh tịnh. Ông ta đi đến lầu một sau đó nhìn sang hai bên, xác định không có người mới xoay người vào phòng bếp ở phía sau. Trong phòng bếp có một cái tủ, trên bàn có bài trí một chút, trong đó có một thứ giống như chậu cảnh, ông ta vặn một cái, cái tủ kia lập tức trượt sang ngang, để lộ ra hốc tường phía sau.

Nam nhân trung niên cúi người chui vào hốc tường, bên trong cũng có một cơ quan, xoay một cái, ngăn tủ lại chậm rãi trượt ngang trở lại che kín, trong hốc tường hơi tối, càng lúc càng đi xuống. Đi khoảng chừng hơn mười trượng, ông ta mở cửa che đầu bên kia ra, lúc ra ngoài đã là ở trong một thương hành châu báu cách Lâm Diệu Trai một con đường.

Trong cửa tiệm này có mười mấy người đang chờ, đều là một thân áo đen, bọn họ nhìn thấy nam nhân trung niên ra ngoài liền đồng thời khom người cúi đầu: "Đông chủ!"

Nam nhân trung niên khẽ gật đầu: "Đều chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi."

"Sáng sớm ra khỏi thành, đi Kinh Kỳ đạo."

Nam nhân trung niên vừa đi vào buồng trong vừa căn dặn: "Ta hơi mệt, trước khi trời sáng đánh thức ta."

"Vâng!"

Ngày hôm sau, Kinh Kỳ đạo.

Tiền thái tử Lý Trường Trạch từ trong mơ tỉnh dậy, trên trán đẫm mồ hôi, gặp ác mộng cả đêm nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được, giống như có sức mạnh gì đó trong u minh ép gã ta phải mơ hết cơn ác mộng như vậy mới cho gã ta mở mắt. Giấc mơ đó rất kỳ quái nhưng lại chân thực vô cùng... Gã mơ thấy mẫu thân, từng là hoàng hậu Đại Ninh, từng là vương phi của Lưu Vương.

Gã mơ thấy mẫu thân đứng ở đó với vẻ mặt u oán và phẫn nộ, để mặc cho người ta mặc áo cưới đẹp đẽ cho bà ta, một ông già đứng ở trước mặt bà ta, có chút ảo não nói: "Ta mặc kệ con bằng lòng hay không, gả con cho Lưu Vương đều là chuyện nhất định phải làm. Ta đã phái người tuyên bố ra ngoài là con một lòng si mê Lưu Vương, từ sau lần đầu tiên gặp hắn đã ngày đêm tương tư. Hiện giờ Lưu Vương thất thế nhưng hắn vẫn có ảnh hưởng rất lớn, hắn đi thành Vân Tiêu, con nhất định phải đi cùng."

Thái tử nhìn thấy trong mắt mẫu thân của gã ta đều là sự tức giận, bà ta chất vấn lão già kia.

"Không phải cha nói để con vào cung làm hoàng hậu sao? Cha đã đồng ý với con, để con trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của Đại Ninh!"

"Đừng nghĩ nữa."

Lão già thở dài một tiếng: "Hoàng hậu đã là người khác rồi, bây giờ việc con phải làm là theo dõi Lưu Vương Lý Thừa Đường thật chặt. Ta nhất định phải cảnh cáo con, nếu con thể hiện không tốt, ngay cả vương phi con cũng không được làm... Con à, dục vọng của con quá nặng, lợi ích của gia tộc mới là hàng đầu, chứ không phải lợi ích của một mình con. Con là một đứa trẻ thông minh, con nên hiểu phải biểu hiện ra như thế nào mới có thể khiến Lý Thừa Đường yên tâm. Ta hy vọng sau khi con đến thành Vân Tiêu có thể cùng hắn hết sức ân ái..."

"Đủ rồi!"

Nữ tử kia thò tay ra cầm khăn đỏ lên trùm đầu mình: "Con biết phải làm sao, không cần các người dạy con."

Giấc mơ này chân thật đến vậy, khiến cho Lý Trường Trạch cảm thấy giống như mình đã vượt qua thời gian và không gian trở về ngày mẫu thân xuất giá. Gã giống như một người vô hình đứng nhìn ở khoảng cách gần, muốn lớn tiếng nói mẫu thân đừng đi, người đi thì cả đời người đều sẽ đau khổ, nhưng gã ta không hô lên được, gã ta cũng không nhúc nhích được.

Nhưng đây chỉ là khởi đầu của ác mộng. Trong mơ, gã ta còn nhìn thấy mẫu thân ngồi khóc ở trong xe ngựa, từ thành Trường An đến thành Vân Tiêu vạn dặm xa xôi, dọc đường đi mẫu thân đều khóc. Gã ta nhìn thấy có mấy lần mẫu thân rút một thanh chủy thủ từ trong cổ tay áo ra muốn cắt cổ tay, nhưng cuối cùng vẫn thu lại.

Lý Trường Trạch đẩy cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài làm cho gã ta tỉnh táo lại không ít.

"Mẫu thân..."

Lý Trường Trạch đứng ở cửa sổ nhìn cảnh tuyết bên ngoài, lẩm bẩm rất khẽ rất khẽ: "Con sẽ giúp người đoạt lại tất cả những thứ người đã mất, con sẽ khiến nữ nhân hiện đang ngồi ở trên bảo tọa hoàng hậu kia tan xương nát thịt, con sẽ khiến phụ thân quỳ gối trước linh vị của người sám hối, con sẽ khiến người của cả Đại Ninh đều biết hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ này chỉ có thể là người."

Gã ta hít một hơi thật dài, không khí lạnh như băng di chuyển một vòng trong cơ thể gã ta.

"Đậu đại nhân ở đâu?"

Lý Trường Trạch hướng ra ngoài cửa lớn tiếng hỏi một câu.

Ngoài cửa có người trả lời: "Đêm qua Đậu đại nhân và ngươi uống rượu quá nhiều, vẫn chưa dậy."

Lý Trường Trạch nhếch khóe miệng lên: "Vậy ta đi làm một bát canh giải rượu cho hắn."

Gã ta vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, người trong thành Trường An muốn tới gặp mình, sợ là cũng sắp đến rồi chứ.

Bình Luận (0)
Comment