Võ Tân Vũ nhìn Thẩm Lãnh, giơ hai ngón tay lên quơ quơ: "Không có hai vò Nhất Bôi Phong Hầu thì không được."
Thẩm Lãnh vừa mới cười thì Võ Tân Vũ lại rất nghiêm túc nói: "Đương nhiên không đủ, ít nhất ngươi còn phải đích thân làm một bữa cơm cho ta."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngoài cái này ra thì sao, ta còn có thể cảm ơn huynh như thế nào?"
Võ Tân Vũ nói: "Thật ra chuyện này rất thiệt, nhưng ta không thích nam sắc..."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Lại đây hầu hạ đại tướng quân!"
Vương Khoát Hải tiến lên một bước, Võ Tân Vũ lui về sau một bước: "Ngươi trở về!"
Vương Khoát Hải ồ một tiếng rồi lui về, cười hết sức ngây ngô.
Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ sóng vai đứng trên dốc cao, cách đó không xa về phía bắc chính là đại doanh liên miên bất tận của người Hắc Vũ. Phía sau đại doanh chính là sông Mễ Thác, qua sông Mễ Thác hai mươi mấy dặm chính là thành Tu Du, Tâm Phụng Nguyệt đang ở đó.
"Ngươi đoán ta đang nghĩ gì?"
Võ Tân Vũ hỏi.
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Huynh đoán ta đang nghĩ gì?"
Hai người liếc nhìn nhau một cái, giống như hai con cáo già tinh quái, cũng không chỉ là cáo già, cáo già chỉ huy tính kế chứ không biết chém giết, hai người bọn họ là mãnh hổ, hổ xuống núi.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tâm Phụng Nguyệt nhất định sẽ phái người tới tìm huynh, muốn gặp huynh nói chuyện một lần. Hiện tại lão ta rất bị động, lại không có cách gì hữu hiệu, chỉ có thể dựa vào đàm phán, đàm phán cũng là kế hoãn binh... Nếu như là trước kia, Tâm Phụng Nguyệt có thể để những tiểu quốc phụ thuộc Hắc Vũ kiềm chế Đại Ninh từ chung quanh, nhưng mà bây giờ những tiểu quốc đó đều đang quan sát, bọn họ không dám tùy tiện chiến đấu nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên đàm phán với huynh chính là biện pháp duy nhất, nhưng phải để lão ta nhìn nhận sự thật rõ ràng, cho lão ta biết lão ta tìm chúng ta không phải đàm phán."
Võ Tân Vũ gật đầu: "Mà là cầu xin."
Hai người lại liếc nhìn nhau rồi cười, Võ Tân Vũ chỉnh lại áo khoác: "Muốn đánh thì đánh Bồ Lạc Thiên Thủ, bên Thiết Nhan núp ở phía sau sông Mễ Thác động cũng không dám động, giống như một rùa rụt đầu. Hơn nữa hắn còn đang sợ Tâm Phụng Nguyệt tìm hắn tính sổ, sáu bảy vạn binh lực trong tay chính là vốn liếng để yên thân giữ mạng của hắn, hắn còn lâu mới nỡ lấy đội ngũ ra đánh với chúng ta, cho nên chỉ có thể là ngươi đánh ở bên này. Huống hồ Bồ Lạc Thiên Thủ là ứng viên thích hợp nhất trở về chấp chưởng đại doanh Nam Viện, nếu có thể giết hắn, Tâm Phụng Nguyệt càng khó chịu hơn."
Thẩm Lãnh nói: "Ồ... Nói cách khác thì là lại đẩy việc cho ta."
Võ Tân Vũ: "Thế nào là "lại"?"
Thẩm Lãnh: "Lại không lại thì để sang một bên, bảo bên ta chủ công cũng không phải vấn đề gì, nhưng ta có điều kiện..."
Võ Tân Vũ gật đầu: "Nói."
Thẩm Lãnh nói: "Đánh xong trận này, ta sẽ chia cho các binh sĩ tất cả những thứ đoạt được, những thứ cướp đoạt được từ trong tay người Hắc Vũ. Trận chiến này cũng sẽ không có thu hoạch, đừng ghi chép."
Võ Tân Vũ gật đầu: "Được, còn gì nữa không?"
"Hết rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Đánh Bồ Lạc Thiên Thủ xong là có thể đàm phán với Tâm Phụng Nguyệt, xem thử Hắc Vũ còn đồng ý lấy ra bao nhiêu thành ý."
Võ Tân Vũ nói: "Thật ra ta không lo lắng trận này đánh thế nào, cũng không lo lắng Tâm Phụng Nguyệt có cúi đầu hay không, điều ta lo lắng là sau khi ngươi trở về sẽ ăn nói như thế nào. Ngươi cũng biết chuyện bệ hạ giận nhất không phải là ngươi muốn điều Vương Căn Đống và Vương Khoát Hải về thủy sư. Với sự hiểu biết của ta về bệ hạ, chỉ cần ngươi dâng tấu thỉnh chỉ, nhất định bệ hạ cũng sẽ chấp thuận, bên thủy sư thiếu người là sự thật, lại muốn khai chiến với Tang quốc. Nhất là Vương Căn Đống, thủy sư cần tướng tài như vậy, lúc ngươi không ở thủy sư đều là hắn chỉ huy điều hành, cho nên đây không phải chuyện gì. Ta lo lắng chính là Tẩm Sắc..."
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Mặc kệ đi, sau khi trở về thì quỳ thôi."
"Quỳ rồi cũng sẽ bị phạt."
Võ Tân Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Bây giờ ngươi cũng không sống tốt."
Thẩm Lãnh cười cười tỏ ý cảm ơn: "Ta biết."
Võ Tân Vũ nói: "Tẩm Sắc là mắt xích rất quan trọng trong bố cục của bệ hạ đối với bắc cương. Vốn dĩ trong kế hoạch của bệ hạ chính là lợi dụng Tẩm Sắc để phân tách Hắc Vũ, nhưng bây giờ ngươi lại muốn đem Tẩm Sắc về, bất kể nói thế nào đây cũng không phải chuyện một người làm thần nên làm, vượt quá bổn phận. Nói nghiêm khắc một ít thì là ngươi đặt tình cảm cá nhân trên lợi ích quốc gia."
Thẩm Lãnh nói: "Có lẽ là giáng chức, phạt bổng cũng không lo lắng."
Võ Tân Vũ phì cười một tiếng: "Hiếm khi ngươi còn có thể nói đùa một câu, ngươi tự cân nhắc, dù sao bên ta cũng sẽ đùn đẩy. Bệ hạ hỏi ta chuyện là thế nào, ta cứ nói là Thẩm Lãnh cưỡng hành mang người đi, bất kể là Tẩm Sắc hay Vương Căn Đống, Vương Khoát Hải, đều là Thẩm Lãnh cưỡng hành mang đi, ta đành phải nhường nhịn vì sự đoàn kết nội bộ của Đại Ninh. Đương nhiên bệ hạ cũng sẽ phạt ta, nhưng đại khái cũng chỉ là chuyện phạt bổng, ta không giống ngươi, ta gần như chưa từng bị phạt."
Thẩm Lãnh cười nói: "Phạt thì tính cho Mạnh Trường An, hắn nợ của huynh."
Võ Tân Vũ suy nghĩ, gật đầu: "Ngươi nói vậy dường như có lý."
Gã đi xuống dưới dốc: "Người ngươi muốn mang đi, chuyện ngươi muốn làm, ngươi cứ việc mang đi, cứ việc làm, chỗ ta đều dễ nói, chỉ cần nhớ nợ ta rượu, nợ ta cơm, nếu như trận này không có thời gian, sau này ta cũng sẽ tìm ngươi đòi lại."
Thẩm Lãnh vẫy tay.
Võ Tân Vũ không quay đầu lại, cũng vẫy tay.
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Vương Khoát Hải: "To Con, vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi nói muốn trở lại làm thân binh cho ta đúng không, muốn cùng ta đánh một trận với kẻ thù đúng không? Xin lỗi, lão tử không thể thỏa mãn ngươi, trước giờ lão tử cũng không làm gì mà không suy nghĩ trước sau, một lần thì sao được. Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi lại đi theo ta."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Căn Đống: "Mặc kệ sau khi trở về ta sẽ bị giáng chức hay là như thế nào, huynh đều là phó soái của Đông Hải Thủy Sư."
Vương Căn Đống đứng nghiêm hành lễ: "Chỉ cần đi theo đại tướng quân, thân binh càng tốt!"
Thẩm Lãnh nói: "Mẹ nó bớt giở chiêu này đi, ta bị giáng chức hoặc xử phạt, huynh còn phải quản lý thủy sư đấy, cho dù không có chuyện gì, cũng là ta đi lười biếng huynh đi luyện binh, không phải đều muốn đi theo ta sao? Chỗ ta chỉ thiếu cu li, có làm không?"
Vương Căn Đống và Vương Khoát Hải đồng thời hô một tiếng: "Làm!"
Thẩm Lãnh quay đầu nhìn về phía đại doanh Hắc Vũ ở phía bắc: "Làm việc này trước."
Đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh dùng bút chì vẽ một bản đồ giản lược trên giấy, bút chì chấm một điểm ở phía sau doanh địa quân đội Hắc Vũ: "Phía sau doanh địa của người Hắc Vũ nối liền sông Mễ Thác. Lòng sông rất rộng, mặt băng rất dày, cho nên người Hắc Vũ không có khí thế tử chiến đến cùng gì, bọn họ có thể rút về bất cứ lúc nào."
Bút chì dừng ở chỗ xa hơn một chút: "Thành Tu Du này lớn hơn, cao hơn, chắc chắn hơn thành Cách Để và thành Tô Lạp, phòng ngự vũ khí trên tường thành rất nhiều. Xa hơn về bắc là Mãng Sơn Nguyên, là kho lương, cũng là chuồng ngựa của người Hắc Vũ, cho nên thành Tu Du chính là lá chắn cho kho lương và chuồng ngựa của bọn họ. Nếu chúng ta muốn kéo người Hắc Vũ ở đây giằng co, nhất định phải làm cho Tâm Phụng Nguyệt tin rằng chúng ta muốn đánh hạ thành Tu Du."
Thẩm Lãnh đứng thẳng người lên: "Bây giờ ta phân công quân vụ. Mặc kệ trước kia các ngươi thuộc quyền quản lý của ai, sau này thuộc quyền quản lý của ai, hiện tại các ngươi đều là lính của ta, quân lệnh chấp hành không nghiêm, quân pháp không tha!"
"Rõ!"
Các tướng quân trong đại trướng đồng thanh lên tiếng.
"Vương Khoát Hải!"
"Có thuộc hạ!"
Thẩm Lãnh chỉ vào doanh địa Hắc Vũ trên bản đồ: "Mang một vạn binh lực của ngươi, sáng sớm ngày mai tiến lên phía trước. Ta chỉ cho ngươi nhiệm vụ, mặc kệ ngươi hoàn thành như thế nào, nhất định phải tiến đến chỗ cách doanh địa của Bồ Lạc Thiên Thủ nửa dặm, sau đó thủ vững, không thủ được thì ngươi tự đi nhảy sông Mễ Thác đi."
"Vâng!"
Vương Khoát Hải hưng phấn lên tiếng: "Đại tướng quân yên tâm, ta sẽ không đi nhảy sông đâu."
Thẩm Lãnh cười cười, nhìn về phía Vương Căn Đống: "Vương Căn Đống, huynh mang một vạn nhân mã của huynh cắm ở đây!"
Ngón tay của Thẩm Lãnh chỉ sang bên trái doanh địa của Bồ Lạc Thiên Thủ: "Không cần huynh đi hỗ trợ Vương Khoát Hải tiến công, để đội ngũ của huynh ở đây. Một khi bên Thiết Nhan tới chi viện, huynh cần phải ngăn cản nhân mã của Thiết Nhan một ngày một đêm. Đại doanh của Thiết Nhan ở phía bắc sông Mễ Thác, chúng ta ở phía nam, cho nên một khi bên Thiết Nhan có binh lực sang chi viện, huynh sẽ qua sông đi đánh, không cẩn thận thì huynh sẽ thành cô quân."
"Thuộc hạ biết, thuộc hạ còn sống, người Hắc Vũ sẽ không thể vượt qua phòng tuyến của ta."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta cho huynh một nửa nỗ trận xa trong quân."
Vương Căn Đống đứng nghiêm: "Vâng!"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Lý Tiêu Thiện: "Thế tử, việc của ngươi cũng rất gian khổ."
Lý Tiêu Thiện đứng nghiêm nói: "Đại tướng quân, ở đây không có thế tử, chỉ có lính của ngươi!"
Thẩm Lãnh cười: "Vậy được, ngươi hãy nhớ, sau khi Vương Khoát Hải ngăn chặn người Hắc Vũ, ngươi lắp tất cả máy ném đá lên, đến lúc đó hãy đánh theo căn dặn của ta."
Lý Tiêu Thiện hành quân lễ: "Ti chức tuân mệnh!"
Cùng lúc đó, đại doanh người Hắc Vũ ở bờ nam sông Mễ Thác.
Trong đại trướng trung quân, Bồ Lạc Thiên Thủ đứng ở đó nhìn bản đồ treo trên tường vải, vẻ mặt u sầu, hắn ta lẩm bẩm nói: "Người Ninh sẽ không theo tuỳ đàm phán với chúng ta, hiện tại chắc hẳn là các ngươi cũng đều đã nhìn ra, bọn họ lợi dụng sự quan tâm của chúng ta đối với Mãng Sơn Nguyên. Nếu chúng ta không chống cự, Mãng Sơn Nguyên rơi vào tay người Ninh, người Ninh sẽ nghiền áp chúng ta trong vòng năm năm. Nếu chúng ta tử thủ, cũng sẽ bị người Ninh cầm chân lượng lớn binh lực của chúng ta ở đây hình thành thế giằng co... So sánh lợi hại nặng nhẹ của hai bên, cho nên chỉ có thể lựa chọn vế sau."
Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía bộ hạ trong đại trướng: "Nhưng Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ đánh, trước khi đàm phán bọn họ sẽ nuốt chúng ta. Bọn họ không phải là đàm phán với chúng ta, mà là chờ chúng ta đi cầu xin. Khi đó cho dù là quốc sư đại nhân cũng không có cách gì tốt, chỉ có thể đi cầu hòa... Cho nên trận chiến này nhất định phải đánh thắng, mặc kệ trả giá lớn cỡ nào cũng phải thắng."
Hắn ta hít sâu một hơi, thở ra thật mạnh.
"Bây giờ nghe quân lệnh của ta!"
"Vâng!"
Tất cả mọi người trong đại trướng đều lên tiếng.
"Thanh Thụ!"
"Có thuộc hạ!"
Bồ Lạc Thiên Thủ nhìn về phía Thanh Thụ nói: "Chậm nhất là ngày mai, quân Ninh của Thẩm Lãnh nhất định sẽ đến tiến công, ta giao chuyện phòng ngự chính diện cho ngươi. Máy ném đá của người Ninh uy lực khổng lồ, hỏa khí uy lực càng lớn hơn nữa, cho nên nếu muốn không cho người Ninh phá hủy doanh địa của ta thì nhất định phải ép máy ném đá của bọn họ ở ngoài tầm bắn, ít nhất là cách đại doanh hai dặm, bởi vậy trận chiến chính diện tàn khốc nhất. Ta rất tin năng lực của ngươi, cho nên giao nơi khó đánh nhất cho ngươi, bất kể như thế nào, đừng để người Ninh tới gần đại doanh trong vòng hai dặm."
"Vâng!"
Thanh Thụ đứng thẳng người: "Thuộc hạ hiểu."
"Ca Vân Đạt!"
"Có thuộc hạ."
"Cho ngươi năm ngàn người. Nếu bên Thiết Nhan có viện binh đến, chắc chắn người Ninh sẽ cản trở, đến lúc đó ngươi dẫn binh cùng quân đội của Thiết Nhan tiền hậu giáp kích, diệt binh lực ngăn cản của quân Ninh."
"Vâng!"
"Bân Diệp!"
"Có!"
"Cho ngươi tám ngàn người, ngươi ở bên cánh chi viện cho Thanh Thụ, nhưng không có quân lệnh của ta thì không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Vâng!"
Bồ Lạc Thiên Thủ đứng nghiêm hành lễ: "Đều phải dựa vào các ngươi rồi, chỉ có thể thắng, không thể thua!"