Lúc trời mới vừa tờ mờ sáng, tiếng tù và vang dội đã vang lên trong đại doanh quân Ninh. Nghe thấy tiếng tù và này, người Hắc Vũ ở bờ nam sông Mễ Thác lập tức có phản ứng, dường như hai bên đều đang đợi trận chiến này đến. Mỗi người đều biết thật ra chiến tranh cũng không xa xôi.
Vương Khoát Hải phụng mệnh mang theo một vạn tinh nhuệ của gã làm đội ngũ chủ công. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Vương Khoát Hải lại cùng Thẩm Lãnh tác chiến, sự hưng phấn này không có lời nào diễn tả được.
"Đại tướng quân đã giao trận chiến đầu tiên cho chúng ta!"
Đội ngũ chỉnh tề từ trong đại doanh ra bên ngoài, Vương Khoát Hải đứng ở cửa lớn nói to: "Biết tại sao là chúng ta không?"
Các binh sĩ đi qua gân cổ lên nói: "Bởi vì chúng ta lợi hại vãi chưởng!"
"Không sai!"
Vương Khoát Hải nói: "Bởi vì chúng ta đánh giỏi, bởi vì không có ai có thể đánh giỏi hơn chúng ta, cho nên trận chiến đầu tiên này chỉ có thể là của chúng ta. Ta đã khoe khoang sự lợi hại ở trước mặt đại tướng quân, không chỉ là khoe khoang bản thân ta, còn khoe khoang cả các ngươi nữa."
Gã cầm tấm thiết thuẫn cao bằng người kia bước ra ngoài: "Đại tướng quân nói trận chiến này đánh thắng, tất cả những thứ thu được đều là của chúng ta, muốn lấy thì lấy, không muốn thì vứt đi, nhưng phải lấy về trước, để cho các tướng sĩ các huynh đệ của các quân doanh khác đều thấy chúng ta đánh trận chiến đầu tiên là đúng!"
"Rõ!"
Các binh sĩ đồng thanh hô lên một tiếng.
Sau khi đội ngũ ra khỏi đại doanh lập tức kết thành phương trận, tấm chắn ở phía trước, cung tiễn thủ ở phía sau, đội ngũ chỉnh tề tiến lên phía trước. Đây là phương thức tiến công quen thuộc nhất của chiến binh Đại Ninh, phía đối diện thì là kẻ thù mà chiến binh Đại Ninh quen thuộc nhất.
"Đánh ngã Hắc Vũ!"
Trước khi chiến đấu, cổ họng của Vương Khoát Hải đã trở nên khàn khàn, gã giơ cự thuẫn lên: "Theo ta tiến lên phía trước!"
Sau khi gã đi nhanh về phía trước, hai phương trận ở phía trước nhất lập tức tản ra, các binh sĩ giơ tấm chắn lên bắt đầu tấn công về phía trước, mà cung tiễn thủ thì đi theo phía sau bọn họ.
"Địch tập kích!"
Bên phía người Hắc Vũ, đại đội cung tiễn thủ từ trong doanh địa ra ngoài bắt đầu bày trận. Tướng quân Thanh Thụ sắc mặt nghiêm nghị ngồi ở trên lưng ngựa, thúc giục các binh sĩ mau chóng kết trận. Hôm qua lúc tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ đã nói đến những hắn ta cũng không ngờ người Ninh sẽ tiến công ngay ngày hôm sau. Đã biết trận chiến này sẽ đến, nhưng đột nhiên như vậy vẫn có chút áp lực, huống hồ trận chiến đầu tiên thật sự trên ý nghĩa này lại được giao cho hắn ta đánh.
"Cung tiễn thủ luân phiên tiến lên!"
Thanh Thụ hô một tiếng, tầm mắt chuyển dời đến đối diện người Ninh bên kia.
Cung tiễn thủ của Hắc Vũ hợp thành trận hình phòng ngự rất dày, từng lớp từng lớp, binh lực của bọn họ cũng không ít, phía sau còn có đại quân của thành Tu Du. Bên thành Tu Du còn có đại quân mười vạn người của quốc sư, nếu như vậy cũng đánh thua, chỉ sợ tiền đồ sau này hắn ta cũng không giữ được.
Trận chiến này có quá nhiều người đang nhìn, có thể dễ dàng thấy được áp lực của Thanh Thụ.
Ngay sau khi tiếng hô của Thanh Thụ vừa dứt, các binh sĩ Hắc Vũ bắn lượt mũi tên thứ nhất, giống như một mảnh mây đen đột nhiên từ trên mặt đất bay lên trời cao, sau khi đến độ cao nhất định lại từ trên không trung lao xuống.
"Mũi tên!"
Vương Khoát Hải quát một tiếng, sau đó giơ thiết thuẫn khổng lồ lên. Mũi tên dày đặc từ giữa không trung rơi xuống, đập vào thiết thuẫn của gã phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp. Mũi tên sắc bén đến mấy cũng không có bất kỳ ý nghĩa với Vương Khoát Hải, thuẫn của gã quá lớn, quá dày nặng, cũng quá chắc chắn.
Nhưng các chiến binh của Đại Ninh không phải người nào cũng là Vương Khoát Hải, không phải người nào cũng có thể giơ thiết thuẫn nặng nề như vậy, khổng lồ như vậy lên. Mũi tên bắn bổng giống như hạt mưa dày đặc rơi xuống hồ nước, không ít binh sĩ của Đại Ninh ngã xuống.
"Tiếp tục xông lên, cướp chỗ cho cung tiễn thủ của chúng ta!"
Vương Khoát Hải giống như một con bò tót hùng tráng, giơ tấm chắn lên chạy thẳng về phía trước. Chủ tướng như thế, các binh sĩ làm sao chịu tụt lại, tốc độ của bọn họ cực nhanh, cho dù mũi tên của người Hắc Vũ dày đặc đến mấy cũng không có ai sợ hãi, không ai hoảng hốt.
Binh sĩ ngã xuống vĩnh viễn cũng sẽ không đứng lên nữa, binh sĩ xông lên phía trước vĩnh viễn cũng sẽ không lui về phía sau.
"Ngăn chặn bọn họ!"
Thanh Thụ chỉ loan đao đi về phía trước, sắc mặt đã hơi thay đổi. Tốc độ tiến lên của quân Ninh thật sự nhanh đến mức hơi thái quá, trong lúc chạy bọn họ sẽ không né trái né phải giống như quân đội của nước khác, mà là lao thẳng về phía trước.
Trên thực tế, ngược lại đây còn là biện pháp tốt nhất để tránh né mũi tên từ phía đối diện đến.
Quân Ninh ở phía đối diện nhanh chóng đến gần, đây là lần đầu tiên Thanh Thụ cảm nhận rõ ràng áp lực mà biên quân Đại Ninh mang đến.
"Đừng bắn bổng nữa, bắn ngang!"
Thanh Thụ khàn giọng hô một tiếng. Hắn ta vừa dứt lời thì tiếng tù và liền vang lên, từng hàng từng hàng cung tiễn thủ bắt đầu điều chỉnh góc độ bắn của mũi tên. Bọn họ đứng loạn xạ, góc độ mũi tên bắn ra thấp hơn lúc nãy không ít, cho nên sau khi cảm nhận được góc độ mũi tên thay đổi, các binh sĩ của Đại Ninh cũng chuyển tấm chắn từ trên đỉnh đầu đến trước người.
Các binh sĩ vẫn đang ngã xuống hết người này đến người khác, nhưng tốc độ của người phía sau tiến lên không giảm chút nào.
"Chuẩn bị lao!"
Thanh Thụ lại hạ lệnh.
Dựa vào mũi tên đã không thể ngăn cản quân Ninh đến gần rồi, mà lao là bọn họ học được từ quân Ninh. Người Hắc Vũ có ưu thế thân thể trời sinh, bọn họ cao lớn hơn, cường tráng hơn, bọn họ cũng đang không ngừng học tập kẻ thù.
Nếu không phải Đại Ninh phong tỏa hỏa khí cực kỳ nghiêm ngặt, sự ác liệt và thân thể ưu thế của người Hắc Vũ, cùng với tính cách hiếu chiến của bọn họ, phối hợp thêm với hỏa khí, biên quân của Đại Ninh sẽ gặp áp lực rất lớn.
"Cung tiễn thủ của chúng ta vào vị trí rồi!"
Ở phía sau Vương Khoát Hải truyền đến một tiếng hô to.
Sau đó chính là một tiếng vèo.
Một loạt mũi tên bay nhanh qua đầu các binh lính Đại Ninh, nhanh chóng rơi vào trong đội ngũ của người Hắc Vũ. Ở phía trước nhất chính là cung tiễn thủ, bọn họ không có sức phòng ngự gì, ngay khi mũi tên rơi xuống đã có không ít người gục ngã.
"Đi theo sau ta!"
Vương Khoát Hải gào thét một tiếng, giơ cự thuẫn lên lại tăng tốc lần nữa. Keng một tiếng, một cây lao đập mạnh vào tấm chắn của Vương Khoát Hải, thiết thương va chạm thiết thuẫn, đốm lửa tóe ra.
"Thuẫn trận!"
Thanh Thụ biết mũi tên và lao cũng đã không thể ngăn cản người Ninh, một giây sau chính là cuộc vật lộn sinh tử.
Đội ngũ Hắc Vũ đã có sự thay đổi, cung tiễn thủ nhanh chóng lui về, binh sĩ cầm lớn thuẫn trong tay ở phía sau tiến lên thay thế, rất nhanh chóng hợp thành ba lớp tường thuẫn. Phía sau mỗi một lớp tường thuẫn đều là binh sĩ cầm trường mâu trong tay, giữa tấm chắn và tấm chắn, trường mâu lớn chĩa ra, chờ sau khi binh lính quân Ninh tới gần liền đâm mạnh ra ngoài.
Nhưng hán tử hùng tráng dẫn đầu xông lên căn bản là không quan tâm những thứ này, lao thẳng vào thuẫn trận của người Hắc Vũ giống như bò tót. Gã chính là một con mãnh thú khó giải quyết trên chiến trường, đấu đá lung tung.
Lớp thuẫn trận thứ nhất bị Vương Khoát Hải phá ra một lỗ hổng. Trong khoảnh khắc tấm chắn và tấm chắn va chạm vào nhau, người Hắc Vũ cầm thuẫn liền bay về phía sau, đừng nói binh sĩ cầm thuẫn, cả binh sĩ cầm trường mâu ở phía sau cũng bay ra ngoài.
Để ứng đối tấn công, cán thương của thương binh Hắc Vũ chống xuống mặt đất, cự thuẫn của Vương Khoát Hải đánh vào trường mâu trước, thoáng chốc đã ép trường mâu trở về, cán thương bằng gỗ mềm dẻo uốn cong sau đó bị gãy, một giây sau binh sĩ Hắc Vũ cầm thuẫn và binh sĩ cầm mâu cùng nhau bay về phía hàng thuẫn trận thứ hai.
Lại đụng vỡ nữa!
Hán tử kia dùng vai đỡ tấm chắn xông về phía trước, thuẫn trận tựa như tường thành, bức tường thành thứ nhất bị phá ra lỗ hổng, bức tường thành thứ hai lại bị phá ra một chỗ hổng, bức tường thành thứ ba cũng bị phá vỡ.
Một mình Vương Khoát Hải đâm xuyên phòng tuyến của người Hắc Vũ, quay đầu lại nhìn thủ hạ của mình đều bị bỏ xa mấy bước, hán tử kia cầm tấm chắn chạy về.
Tướng quân như thế nào luyện ra binh như thế ấy, thân binh của Thẩm Lãnh ai ai cũng giỏi dùng hắc tuyến đao, lính của hắn đều giàu có, cũng không chỉ có một hai hắc tuyến đao. Binh của Mạnh Trường An cũng quen dùng đao, mà binh của Võ Tân Vũ thì quen dùng trường thương và trường sóc.
Thân binh của Vương Khoát Hải... đều là Vương Khoát Hải cỡ nhỏ.
Mỗi người một tấm cự thuẫn, nhân số không nhiều nhưng giống như một đàn bò tót. Vốn dĩ Vương Khoát Hải xông lên quá nhanh cho nên hơi tách rời, kết quả là gã này lại chạy về, mang theo hơn trăm thân binh thủ hạ của gã va đụng thêm một lượt...
Thanh Thụ hơi thay đổi sắc mặt khi nhìn ba bức tường thuẫn bị kẻ mãng phu kia phá vỡ, vươn tay ra cầm trường mâu của binh lính bên cạnh, ném về phía Vương Khoát Hải.
Trường mâu giống như một luồng ánh sáng bay đến, đâm vào tấm chắn của Vương Khoát Hải kêu keng một tiếng, lần này. Với sức của Vương Khoát Hải mà gần như không cầm được tấm chắn, cánh tay cũng bị chấn động lên đẩy lên một lần.
Đúng lúc này, Thanh Thụ lại ném cây trường mâu thứ hai đến. Dường như Thanh Thụ đã phán đoán được cả lực cánh tay và hướng di chuyển thuẫn của Vương Khoát Hải sau khi ngăn cản cây trường mâu thứ nhất, cho nên cây trường mâu thứ hai đánh vào lồng ngực Vương Khoát Hải.
Trong giây phút tấm chắn bị đẩy ra, cây thương thứ hai đã trúng.
Keng một tiếng!
Ngực Vương Khoát Hải tóe ra một loạt đốm lửa, sau đó cán gỗ của cây trường mâu kia liền vụn nát, đó là bị đè nát dưới lực độ khổng lồ. Nếu ở trong tình huống bình thường, cho dù trước ngực Vương Khoát Hải là một miếng hộ tâm thì cũng bị bắn thủng, cũng không phải vậy...
Cho nên khoảnh khắc cây trường mâu thứ hai đánh trúng, mắt của Thanh Thụ lập tức trợn to, ngay cả miệng cũng há ra theo bản năng. Hắn ta tưởng là một thương này chắc chắn giết tráng hán kia, nhưng không ngờ đối phương là một kẻ dị thường...
Người bình thường có miếng hộ tâm trên ngực đã không tệ rồi, giáp trụ trên ngực gã kia là cả một tấm sắt, lại còn rất dày nữa. Riêng miếng giáp ngực này đã có thể có nặng hơn năm cân, cả bộ thiết giáp của gã cộng lại chẳng phải là nặng năm mươi đến một trăm cân ư, thậm chí có thể còn nặng hơn nữa.
Cho nên cây trường mâu kia căn bản không thể nào làm tổn thương Vương Khoát Hải được, mũi thương đâm ra một lỗ trên giáp ngực, mũi thương cũng bị đâm ngắn lại, chuyện cán thương vỡ vụn dưới sức lực khổng lồ cũng đã trở nên bình thường.
Thanh Thụ ngẩn ra, sau đó lập tức thò tay ra: "Thêm nữa!"
Thân binh ở bên cạnh lập tức đưa tới một cây trường mâu, Thanh Thụ lại cầm trường mâu ném về phía Vương Khoát Hải. Lần này Vương Khoát Hải đã nhìn chuẩn trường mâu đến từ phương hướng nào, hắc tuyến đao trong tay chém ra chặt đứt trường mâu, một đao chém rơi trường mâu sau đó giận dữ hô một tiếng: "Đã cho ngươi thể diện rồi!"
Gã thò tay ra nhặt cây trường mâu bay qua đầu tiên lên, ném về phía Thanh Thụ, cây trường mâu kia xé gió lao đến cực nhanh và mạnh.
Bộp!
Một giây sau, vẻ mặt của Vương Khoát Hải ngây ra.
Cây trường mâu bỗng dừng lại trước người Thanh Thụ, thế mà lại bị kẻ người Hắc Vũ thoạt nhìn cũng không quá cường tráng kia giơ tay nắm lấy.
Tay hắn ta vừa vặn nắm ở phía dưới đầu thương một chút, đầu thương không nhúc nhích, phần đuôi của cán thương rung lên vù vù vù.
Thanh Thụ hừ một tiếng, tiện tay ném trường mâu qua một bên: "Đao!"
Thân binh đưa loan đao cho Thanh Thụ, Thanh Thụ nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lao về phía Vương Khoát Hải.