Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1238 - Chương 1238: Phá Hủy

Chương 1238: Phá hủy Chương 1238: Phá hủy

Thanh Thụ liên tục ném đi mấy cây trường mâu cũng không thể giết được tướng lĩnh quân Ninh kia nên trong lòng cũng hơi tức tối. Tuy rằng hắn ta làm người khiêm tốn, ở trong quân không trêu chọc vào, cũng không muốn đắc tội với ai, nhưng mà lên chiến trường thì khác, phía đối diện không phải người đồng tộc mà là kẻ thù, huống hồ còn là người Ninh, tất nhiên sát khí sẽ khác.

Người trẻ tuổi ở trên chiến trường còn khiêm tốn làm gì?

Khi ở trên chiến trường Vương Khoát Hải chưa bao giờ là một người khiêm tốn, tấm thiết thuẫn cao không thua kém gã bao nhiêu, cũng không thua kém cân nặng của gã bao nhiêu kia chính là minh chứng cho sự không khiêm tốn. Người Hắc Vũ có chút ưu thế về mặt thể chất, bình quân cao hơn và cũng cường tráng hơn người Ninh một chút, nhưng ở trước mặt Vương Khoát Hải đều là đệ đệ.

Tấm cự thuẫn đó chính là biểu tượng của Vương Khoát Hải. Người Hắc Vũ quen đặt biệt danh cho những tướng quân nổi tiếng quân đội Ninh, ví dụ như Võ Tân Vũ, bọn họ gọi là kẻ thù không có nhược điểm, ví dụ như Mạnh Trường An bị người Hắc Vũ gọi là con hổ của đế quốc, mà Vương Khoát Hải cũng có một biệt hiệu, người Hắc Vũ gọi gã là mãnh thú chiến trường.

Thanh Thụ vươn tay cầm loan đao đi nhanh về phía Vương Khoát Hải, trên đường đi còn chém ngã vài tên binh lính quân Ninh. Mà Vương Khoát Hải cũng đi về phía Thanh Thụ, trên đường đi cũng đâm chết không ít quân nhân Hắc Vũ.

Hai người đi về phía đối phương, đều tự giết ra một đường máu. Với kiểu tính cách của Vương Khoát Hải ngoại trừ phục Thẩm Lãnh ra thì còn phục ai, cho dù là Mạnh Trường An thì gã cũng khoa tay múa chân, thắng thua để sang một bên, phục thì sẽ không dễ phục như vậy.

Thanh Thụ chém một đao trước, tấm chắn của Vương Khoát Hải che ở trước người. Thoạt nhìn một đao kia cũng không có chỗ nào hiếm lạ, cũng không có uy thế gì đáng nói, nhưng lực độ của một đao này truyền đến làm cho Vương Khoát Hải phải giật mình.

Đao chém lên cự thuẫn, thế mà hán tử cường tráng như Vương Khoát Hải lại trượt về phía sau.

Vương Khoát Hải không phải là một người bình thường. Gã cao hơn người thường nhiều, nặng hơn người thường nhiều, thiết giáp trên người đã nặng hơn thể trọng của một người nam nhân bình thường, tấm chắn trong tay cũng nặng hơn một nam nhân bình thường. Cân nặng của bản thân gã cộng thêm cân nặng của thiết giáp và cự thuẫn cộng lại ít nhất là hai trăm năm mươi cân, bị một đao nhìn có vẻ bình thường của Thanh Thụ đánh lui về phía sau, đủ để chứng tỏ tướng quân Hắc Vũ trẻ tuổi này mạnh cỡ nào.

Nhưng Vương Khoát Hải không phục.

Nếu gã tùy tiện chịu phục, tùy tiện rút lui thì gã còn là Vương Khoát Hải ư?

Lòng bàn chân trượt đi trên đất lạnh cứng rắn để lại hai đường dấu vết, Vương Khoát Hải gào thét một tiếng, cúi thấp đầu đâm vào Thanh Thụ, vai đỡ cự thuẫn xông lên phía trước. Thanh Thụ muốn né người tránh đi nhưng lại phát hiện mình đã đánh giá thấp tốc độ của tráng hán này, lúc gã đó xông lên phía trước, thế mà chân lại nghiền nát chỗ đất lạnh đó.

Với sức bật khổng lồ, Vương Khoát Hải lao đến giống như ngọn núi, cho dù là Thanh Thụ cũng không dám sơ suất, hắn ta vội vàng né người sang bên cạnh, đồng thời chém ngang một đao qua, đao kia chém vào lưng Vương Khoát Hải sau khi gã lao qua, khổ nỗi... thiết giáp quá dày. Một tiếng keng giòn vang, trên lưng Vương Khoát Hải tóe ra một chuỗi đốm lửa, giáp trụ trên lưng bị chém ra một vết đao.

Vương Khoát Hải vốn đang lao về phía trước, bước chân lảo đảo suýt ngã, nhưng khả năng giữ thăng bằng của gã rất tốt, nhanh chóng xoay người lại, hắc tuyến đao cũng chém ngang ra. Thanh Thụ cúi đầu tránh nhát đao này, một tay chống xuống mặt đất, hai chân đá vào người Vương Khoát Hải... Sau đó người liền bật về sau.

Vương Khoát Hải bị đạp một cước lại trượt về phía sau một bước, mà Thanh Thụ thì bị bật ra xa ít nhất bốn năm bước.

Lợi dụng quán tính, Thanh Thụ xoay người ở giữa không trung rồi đứng lên, nhưng mới đứng vững thì tiếng bịch bịch bịch đã truyền tới, gã cầm cự thuẫn kia lại lao qua lần nữa, chân giẫm trên mặt đất giống như giẫm vào mìn vậy.

Thanh Thụ hơi bực tức, ngoại trừ đâm tới đâm lui thì còn biết cái gì nữa? Không thể tỷ thí từng đao từng đao một cách đàng hoàng à?

Vương Khoát Hải cũng hơi bực tức, ngoại trừ tránh qua tránh lại thì còn biết những gì nữa? Không thể đứng đắn đàng hoàng để ta đụng một cái à?

Thanh Thụ đột nhiên đâm mạnh loan đao trong tay xuống mặt đất, đao cắm sâu vào nền đất lạnh, hai chân hắn ta cong xuống hình thành thế đứng tấn, trong khoảnh khắc đó nền đất dưới chân bị chấn rung.

Bịch!

Thanh Thụ dùng tư thế tấn hai tay đẩy cự thuẫn của Vương Khoát Hải, lực va chạm khổng lồ như Vương Khoát Hải lại bị ấn chết ở đó!

Bịch!

Lại là một tiếng trầm đục, nền đất lạnh dưới chân Thanh Thụ lập tức nứt ra, lớp đất mặt bị đùn lên cao hơn, trong khoảnh khắc đó hai chân của hắn ta đã lún xuống dưới mặt đất, mu bàn chân đều ở dưới lớp đất.

Nhưng Vương Khoát Hải đang lao nhanh về phía trước thì lại khựng người lại.

Trong thời khắc này, dường như thời gian cũng ngừng lại.

Sau cú va chạm này, Vương Khoát Hải cảm thấy đầu mình kêu ong ong, giống như bị sét đánh, đầu óc mất đi ý thức trong nháy mắt, chỉ có tiếng kêu ong ong.

"Xuống!"

Thanh Thụ quát to một tiếng, hai tay ấn lên cự thuẫn áp xuống, thiết thuẫn nặng nề đập mạnh lên mặt đất, trực tiếp đập ra một rãnh sâu.

Thanh Thụ ấn hai tay lên tấm chắn, người xoay chuyển, hai chân đá lên tấm chắn, lực hai chân đạp tấm chắn ra rồi đập mạnh vào người Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải đâu kịp né tránh, bị tấm chắn của chính gã đụng ngã về phía sau.

Thanh Thụ hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Vương Khoát Hải một cái: "Mãng phu."

Nói xong hai chữ này, hắn ta trở về nhặt loan đao lên, đi từng bước một đến trước người Vương Khoát Hải, một tay giơ loan đao lên. Dưới ánh mặt trời, ánh sáng phản xạ ra từ thanh loan đao kia không hề ấm áp, mà vô cùng lạnh lẽo.

Khoảnh khắc đao chém xuống, trên vai Thanh Thụ bỗng nhiên tê rần, hắn ta lập tức có phản ứng, bổ nhào về phía trước, khoảnh khắc lật người lại đã cầm cự thuẫn của Vương Khoát Hải lên che chắn. Một loạt mũi tên bay tới, trên vai hắn ta trúng một mũi tên, những mũi tên khác đều bị cự thuẫn ngăn chặn, tiếng đinh đinh đang đang không dứt bên tai.

Lý Tiêu Thiện vốn suất quân ở phía sau có nhiệm vụ quan trọng khác đúng lúc chạy đến... Quả thật là đúng lúc, bởi vì gã vốn không nên xuất hiện ở đây.

Gã suất quân lắp máy ném đá ở phía sau quân đội chủ công của Vương Khoát Hải, nhưng khi máy ném đá đã sắp lắp xong hết thì một đội ngũ của người Hắc Vũ đột nhiên từ bên cánh giết tới, nhân số chỉ có khoảng ba ngàn bốn ngàn người, đều là kỵ binh. Dường như bọn họ muốn đột kích hậu đội quân Ninh, nhưng không ngờ quân Ninh ở phía sau đã sớm có đề phòng, kỵ binh lao lên đánh lui người Hắc Vũ.

Đội kỵ binh của người Hắc Vũ kia thấy không thể tập kích được liền lập tức rút đi, cũng không biết thế nào, có thể là hoảng hốt chạy bừa, không ngờ lại đâm đầu vào trong đội ngũ của chính phe bọn họ, cũng chính là đội ngũ của Thanh Thụ.

Lý Tiêu Thiện dẫn kỵ binh truy kích, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, gã đuổi giết sát phía sau mông đội kỵ binh Hắc Vũ kia. Vốn dĩ trước đó Vương Khoát Hải suất quân tấn công trận địa quân địch đã có tiến triển nhưng không lớn, hàng ngũ của người Hắc Vũ nghiêm chỉnh, mật độ lại dày, Vương Khoát Hải đã phá ra một lỗ hổng, khổ nỗi lỗ hổng quá nhỏ, vẫn chưa đủ để khiến cho phòng tuyến của quân đội Hắc Vũ sụp đổ.

Nhưng lúc này kỵ binh của chính người Hắc Vũ đã lao đầu vào...

Tuy rằng nhân số không nhiều nhưng mấy ngàn kỵ binh đâm đầu vào trong đội ngũ của phe mình, trực tiếp làm rối loạn phòng tuyến của Thanh Thụ, Lý Tiêu Thiện đuổi theo ngay sát phía sau vui như nở hoa. Gã cũng chưa từng thấy người Hắc Vũ hoảng hốt chạy bừa như vậy, cơ hội tốt thế này, nếu không thừa cơ giết một trận thì cũng có lỗi với sai lầm của bản thân người Hắc Vũ, cho nên Lý Tiêu Thiện cũng đã dẫn kỵ binh giết vào.

Kỵ binh đuổi theo nhóm người Hắc Vũ kia tấn công ngang dọc, đội kỵ binh Hắc Vũ kia thật sự luống cuống, chạy trái chạy phải làm hàng ngũ bộ binh của bọn họ loạn cả lên. Đúng lúc Lý Tiêu Thiện nhìn thấy Vương Khoát Hải bị một tướng quân Hắc Vũ đánh ngã ở phía trước, gã lập tức tháo cung xuống bắn một mũi tên về phía người Hắc Vũ kia. Gã ở bắc cương rèn luyện nhiều năm, tài bắn cung nhất lưu, nếu không phải là hơi quá xa thì mũi tên này cũng sẽ không chỉ bắn trúng vai của Thanh Thụ.

"Cứu Vương tướng quân!"

Lý Tiêu Thiện hét to một tiếng, thân binh dưới trướng gã lập tức chuyển cung tiễn tập trung bắn sang phíe Thanh Thụ. Nếu không phải phản ứng của Thanh Thụ siêu tuyệt, một lượt bắn tên này đã có thể đưa hắn ta vào địa ngục rồi.

Thân binh bên cạnh Thanh Thụ cũng xông đến, một đám người dùng tấm chắn che ở trước người hắn ta, những người khác dùng liên nỏ đánh trả.

"Sao khinh kỵ binh của người Ninh có thể giết vào được?"

Thanh Thụ nhìn thấy khinh kỵ của quân Ninh đã đến trước mắt liền nổi giận.

"Tướng quân, không phải lỗi của chúng ta, thương trận của chúng ta nghiêm chỉnh, là kỵ binh của chúng ta tự lao vào thương trận, để không làm bị thương người một nhà, thương trận tách ra một lỗ hổng, nhưng khinh kỵ binh của quân Ninh đuổi theo phía sau cũng xông vào."

"Con mẹ nó là ai?!"

Thanh Thụ gào thét một tiếng, mắt cũng đỏ lên.

"Bắt kẻ nào đã dẫn kỵ binh xông vào cho ta, ta phải chém hắn!"

Hắn ta vừa nói dứt lời, từng cái bóng đen rất lớn bay liên tục qua trên đỉnh đầu. Thanh Thụ ngẩng đầu nhìn bầu trời, những bóng đen to bằng cái thớt lướt qua với tốc độ cực nhanh, sau đó nổ tung ở trong doanh địa phía sau bọn họ.

Bởi vì khinh kỵ binh của chính người Hắc Vũ phá vỡ phòng tuyến của bọn họ, quân Ninh thuận lợi mở rộng lỗ hổng trên phòng tuyến của Thanh Thụ, mà khinh kỵ binh của Lý Tiêu Thiện thì giống như một con dao thái thịt, mở rộng lỗ hổng này ra vô hạn.

Trận địa của người Hắc Vũ loạn cào cào, máy ném đá của quân Ninh nhân cơ hội tiến lên phía trước, từng túi hỏa dược một bay qua đỉnh đầu bọn họ, có một phần rơi vào trong doanh địa, còn có một phần rơi xuống phía sau doanh địa.

Doanh địa của người Hắc Vũ dựng ngay bên cạnh sông Mễ Thác để tiện rút lui, thậm chí mấy dãy doanh trại ở phía sau đều nằm trên lòng sông. Sau khi túi hỏa dược nổ tung, mặt băng vốn đông cứng rất rắn chắc bắt đầu xuất hiện vết nứt, không bao lâu sau từng tảng băng lớn liền vỡ ra.

Trên sườn núi, Thẩm Lãnh cầm thiên lý nhãn nhìn thấy cảnh này liền rút hắc tuyến đao ra, quay đầu lại căn dặn một tiếng.

"Trống trận!"

Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, tiếng trống trận nổi lên như sấm!

Mặt băng trên sông Mễ Thác bị vỡ tung, người Hắc Vũ đã không còn đường lui nữa rồi.

Toàn bộ biên quân dưới trướng Thẩm Lãnh bắt đầu tràn về phía trước, đại quân mấy vạn người giống như cơn sóng màu đen quét qua, còn hung tàn cuồng bạo hơn nước sông Mễ Thác ở sau lưng người Hắc Vũ nhiều.

Quân đội đông nghịt giống như phủ kín cả mặt đất. Phòng tuyến chính diện của người Hắc Vũ đã sụp đổ, phòng tuyến Bồ Lạc Thiên Thủ được Tâm Phụng Nguyệt gửi gắm kỳ vọng hoàn toàn tan rã. Quân Ninh đang đà thắng thế càng thêm hung hãn, mấy vạn người giống như mấy vạn hổ lang, điên cuồng chen lên phía trước, thế nên hậu đội quân đội Hắc Vũ có không ít người bị chen lấn xuống nước sông lạnh thấu xương.

Bình Luận (0)
Comment