Vương Khoát Hải bị đánh ngã xuống đất, lúc đứng lên lần nữa thì tên tướng quân Hắc Vũ đánh ngã gã đã rút đi với sự bảo vệ của thân binh. Trong đầu Vương Khoát Hải hơi mơ hồ, thật ra gã không biết chuyện gì đã xảy ra, gã cũng không dự đoán được người Hắc Vũ trẻ tuổi kia lại cường hãn như vậy.
"Lão Vương!"
Lý Tiêu Thiện nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bước nhanh đến cạnh Vương Khoát Hải đỡ gã dậy: "Thế nào rồi?"
"Không có gì."
Vương Khoát Hải lắc đầu, trong đầu vẫn còn kêu ong ong, tên người Hắc Vũ thoạt nhìn cũng không cường tráng đó mỗi một đòn đều cực kỳ nặng nề, đây là chuyện không hợp với lẽ thường. Thậm chí Vương Khoát Hải nghi ngờ mức độ phát lực của hắn ta đã đạt đến trình độ của Thẩm Lãnh.
Đầu của gã vẫn rất đau, cũng có chút cảm giác thất bại, nhưng gã là Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải chưa từng chịu thua kẻ thù, với gã mà nói cảm giác thất bại này cũng không có tính đả kích lớn.
"Sao đã thắng rồi?"
Vương Khoát Hải nhìn chung quanh, chiến binh của Đại Ninh đang tiến lên với một sự quyết liệt giống như muốn đẩy núi xuống biển khơi vậy. Đội ngũ của người Hắc Vũ bị chen chúc ở trong một khu vực rất chật hẹp, bọn họ hoặc là bị quân Ninh đẩy xuống sông, hoặc là chỉ có thể phân tán sang hai bên. Quân Ninh không có chặn kín hai bên rìa, cho bọn họ một lối thoát để phân tán, nhưng người Hắc Vũ biết rất rõ một khi rút sang hai bên thì thần tiên cũng không có cách nào ngăn chặn kết cục thất bại đến.
"Thanh Thụ!"
Bồ Lạc Thiên Thủ đang chỉ huy đội ngũ chống cự quân Ninh, sau khi nhìn thấy Thanh Thụ trở về, sắc mặt lại càng trắng bệch hơn: "Chuyện là thế nào?"
Hắn ta lớn tiếng hỏi một câu.
Thanh Thụ lắc đầu: "Ti chức cũng không biết sao lại có một đội ngũ kỵ binh của chúng ta đâm vào trận hình phòng ngự của ta, vốn có thể chống đỡ được quân Ninh tấn công, nhưng ti chức không ngăn được người nhà tấn công."
Thật ra Bồ Lạc Thiên Thủ đứng ở chỗ cao chỉ huy cũng đã nhìn thấy, hắn ta cũng không rõ sao lại có một đội kỵ binh của phe mình đột nhiên xông đến.
"Là ai?"
"Là tướng quân Bân Diệp!"
Lính quan sát lập tức trả lời.
Nghe được tên của Bân Diệp, sắc mặt Thanh Thụ lập tức thay đổi. Bân Diệp là hảo hữu chí giao của hắn ta, ở trong quân nếu như nói còn có một người là bằng hữu của hắn ta thì đó chỉ có thể là Bân Diệp. Hai người có xuất thân không quá chênh lệch cho nên có suy nghĩ không quá khác biệt, chỉ là Bân Diệp thẳng thắn hơn còn hắn ta thì quá hướng nội.
Lúc này trong lòng hắn ta rất bối rối, nếu thật sự là Bân Diệp dẫn kỵ binh lao vào đội ngũ của hắn ta, vậy thì Bân Diệp có thể sẽ bị chém chết bởi Bồ Lạc Thiên Thủ đang nổi giận.
"Đại tướng quân!"
Thanh Thụ lập tức quỳ một gối xuống: "Việc này hẳn là có nguyên do khác."
Thật ra Bồ Lạc Thiên Thủ cũng không hiểu lắm. Bân Diệp là một tướng quân trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, sự tài hoa và năng lực mà hắn ta thể hiện ra chỉ đứng sau Thanh Thụ, còn mạnh hơn Ca Vân Đạt một chút, sao lại đột nhiên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?
"Bân Diệp đâu?!"
Bồ Lạc Thiên Thủ lập tức hô một tiếng.
Thân binh dưới trướng hắn ta phái một vài người đi tìm kiếm Bân Diệp. Bồ Lạc Thiên Thủ cũng không thể chỉ lo chuyện này, hắn ta trở lại tập trung chỉ huy đội ngũ. Quân Ninh chèn ép quá ác liệt, binh sĩ Hắc Vũ ở hậu đội đã có không ít người bị đẩy xuống sông Mễ Thác, nước sông lạnh thấu xương, người rơi xuống sẽ giống như lập tức mất đi sức lực.
"Dùng thương trận ra bên ngoài chống đỡ!"
Bồ Lạc Thiên Thủ lớn tiếng hô: "Đội ngũ phía trước... từ bỏ! Bố trí cung tiễn thủ ngăn chặn lui binh ở phía trước, sau đó thương trận lên chống đỡ!"
Đây cũng là một hành động bất đắc dĩ. Nếu còn không khống chế được trận hình thì phòng tuyến một bên sông Mễ Thác của hắn ta sẽ sụp đổ, quân Ninh sẽ không bỏ qua cơ hội hôm nay, bởi vì sông Mễ Thác rất dễ đông cứng lại, chỉ cần một buổi tối, đến ngày mai lòng sông sẽ lại là một lớp băng.
Thẩm Lãnh hạ lệnh cho đội ngũ chủ công của hắn về ép mạnh về phía trước, bất kể mọi giá ép mạnh về phía trước, chính là để dùng máy ném đá phá hỏng lớp băng trên sông. Đây là đòn đả kích tâm lý đối với binh sĩ Hắc Vũ, làm cho người Hắc Vũ cảm thấy mình đã không còn đường lui nữa.
Nhưng với khí hậu lạnh giá ở bên này, thời gian lòng sông đóng băng lại một lần nữa tuyệt đối sẽ không quá lâu, cho nên Thẩm Lãnh nhất định phải nhất cổ tác khí giành thắng lợi khi kẻ thù của hắn xuất hiện tâm lý suy sụp, khí thế giảm sút.
Từng hàng từng hàng cung tiễn thủ đi lên, không phải bọn họ nhắm bắn người Ninh ở chỗ xa hơn mà là người cùng phe với bọn họ ở hàng trước nhất. Mũi tên bay ra từng lớp từng lớp rồi rơi xuống chỗ đang chém giết, những người ngã xuống có người Hắc Vũ, cũng có cả binh lính quân Ninh. Binh sĩ Hắc Vũ bị chèn ép lui về phía sau gần như bị dọn sạch một lớp trong nháy mắt, mà lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, binh sĩ Hắc Vũ ở hậu đội nhanh chóng kết thành thương trận dày đặc.
Rất nhiều cây trường mâu đưa về phía trước, trường mâu dài gần một trượng này vốn là chuẩn bị để ứng đối với thiết kỵ của bắc cương Đại Ninh, hiện giờ chỉ có thể dùng để đối kháng bộ binh của Đại Ninh.
Dưới loạn tiễn, người Hắc Vũ kêu thảm và cũng tuyệt vọng. Phía trước bọn họ là kẻ thù, phía sau là mũi tên của người cùng phe bắn tới, đi về phía trước một bước là địa ngục, lùi về phía sau một bước cũng là địa ngục.
Binh lính ngã xuống nhưng ít nhất cũng đã tranh thủ thời gian cho người phía sau, thương trận hoàn chỉnh lại lập tức xoay chuyển thế cục, đợt tiến công của quân Ninh bị chặn lại ở đó, cán thương dày đặc giống như rừng cây nằm ngang vậy.
"Bân Diệp đâu?!"
Thấy phía trước cuối cùng cũng ổn định, Bồ Lạc Thiên Thủ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nói to với thân binh: "Lập tức tìm Bân Diệp về cho ta!"
"Đại tướng quân, ta về rồi."
Bân Diệp cả người dính đầy máu không biết đã xuất hiện ở bên cạnh Bồ Lạc Thiên Thủ từ khi nào, thoạt nhìn thật sự vô cùng thê thảm. Thiết giáp của hắn ta đã vụn nát, sợ là cũng không đếm hết đã bị đánh trúng bao nhiêu lần, có một bên giáp vai chẳng biết rơi đi đâu, y phục trên vai rách ra, huyết nhục cũng lộ ra bên ngoài, nhìn rất đáng sợ.
Trên cổ hắn ta còn có một vết thương, tuy không sâu nhưng rất dài, bộ dạng máu me be bét làm cho người ta có ảo giác hắn giống như mới từ trong địa ngục giết ra.
"Người đâu, chém hắn cho ta!"
Sau khi nhìn thấy Bân Diệp, Bồ Lạc Thiên Thủ căn bản là không hỏi gì cả, trực tiếp hạ lệnh chém đầu Bân Diệp. Các thân binh mặc kệ Bân Diệp là ai, có quan trọng hay không quan trọng, quân lệnh của đại tướng quân như núi, nói chém là chém.
"Đại tướng quân bớt giận!"
Thanh Thụ quỳ xuống đất bụp một tiếng: "Đại tướng quân, xin đại tướng quân cho Bân Diệp một cơ hội giải thích, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm ra chuyện sai như vậy."
Đúng lúc này nhìn thấy đại quân phòng ngự vất vả, Ca Vân Đạt dẫn theo năm ngàn kỵ binh phối hợp tác chiến cũng trở về. Kỵ binh của y từ một bên xông đến tập kích quấy rối quân Ninh, không tới gần, chỉ ở bên cánh quấy rối, quân Ninh cũng chỉ có thể co rút đội hình lại.
Ca Vân Đạt trở lại đúng lúc nhìn thấy Bồ Lạc Thiên Thủ muốn giết Bân Diệp, lập tức tiến lên: "Đại tướng quân, lâm trận sát tướng không thỏa đáng."
Bồ Lạc Thiên Thủ nhìn y một cái: "Không phải ngươi rất không thích người này sao? Bây giờ hắn phạm phải sai lầm lớn, nếu không phải vì hắn thì cục diện hiện giờ cũng sẽ không khó khăn như thế. Giết hắn, để chỉnh quân kỷ, để nghiêm quân uy!"
Thanh Thụ quỳ ở đó dập đầu liên tiếp: "Đại tướng quân, xin cho Bân Diệp một cơ hội giải thích."
Ca Vân Đạt cười lạnh: "Giải thích gì? Sớm muộn gì vẫn phải giết, chỉ là hiện tại không thể giết, để cho các binh sĩ nhìn thấy sẽ ảnh hưởng sĩ khí."
Thanh Thụ đột nhiên quay đầu phẫn nộ nhìn Ca Vân Đạt, thế nhưng Ca Vân Đạt hoàn toàn không quan tâm, y quay sang Bồ Lạc Thiên Thủ chắp tay nói: "Đại tướng quân, chỉ là để chỉnh đốn quân kỷ, làm nghiêm quân điển, có thể đợi đánh xong trận này rồi hãy giết."
Mà Bân Diệp thì đứng ở đó chỉ mang vẻ mặt bi thương, dường như ngay cả giải thích cũng chẳng muốn giải thích.
"Ngươi nói!"
Bồ Lạc Thiên Thủ phẫn nộ quát một tiếng với Bân Diệp.
Vết thương trên người Bân Diệp hơi nghiêm trọng, sắc mặt nhìn tái nhợt đến mức đáng sợ, tạo thành sự đối lập rõ ràng với màu máu trên người hắn ta.
Một lát sau, hắn ta thở dài một hơi sau đó quỳ một gối xuống: "Ti chức phụng mệnh suất quân ở bên cánh chi viện cho Thanh Thụ, nhìn thấy quân Ninh ở phía sau đang lắp máy ném đá, cho nên ti chức đoán quân Ninh sẽ dùng máy ném đá đập hỏng doanh địa, đập vỡ mặt băng sông Mễ Thác. Một khi mặt băng trên sông không còn, các binh sĩ sẽ cảm thấy mình đang ở tử địa. Đại tướng quân, nếu như sĩ khí bị giảm sút, trận chiến này sẽ thật sự thất bại..."
Bân Diệp liếc mắt nhìn Bồ Lạc Thiên Thủ một cái: "Ti chức không giải thích là vì ti chức đã biết sai. Khi ti chức nhận ra kế hoạch của người Ninh, muốn xin chỉ thị của đại tướng quân hiển nhiên là không kịp, chỉ nghĩ dẫn theo khinh kỵ binh tập kích máy ném đá của quân Ninh, ngăn cản quân Ninh phá hủy mặt băng trên sông và doanh địa."
"Chỉ là ti chức không ngờ, binh của ti chức lại tham sống sợ chết đến mức độ đó. Ti chức muốn xông vào phá hỏng máy ném đá, cho dù liều cái mạng này cũng được, không thể hủy máy ném đá thì đốt hỏa khí của bọn họ, như vậy thì quân Ninh tất nhiên cũng tổn thất thảm trọng, nhưng ti chức đã đánh giá cao dũng khí của các binh sĩ. Bọn họ tấn công đến một nửa đã bắt đầu chạy về phía sau, ti chức không ngừng hạ lệnh cho bọn họ dừng lại, nhưng sau khi bọn họ bị kỵ binh quân Ninh truy kích đã hoàn toàn giống như điên, ti chức không thể khống chế được."
Bân Diệp ngừng lại một chút rồi nói: "Ti chức biết việc này đáng tội chết, bất kể là do ti chức hay là do bộ hạ của ti chức, đều là lỗi của ti chức... Cho nên đại tướng quân muốn lấy quân pháp để xử trí, ti chức không có bất kỳ câu oán hận nào. Mời đại tướng quân chém đầu ti chức trước đại quân để chấn chỉnh quân tâm!"
"Ngươi!"
Thật ra cũng không phải Bồ Lạc Thiên Thủ thật sự muốn giết Bân Diệp. Đương nhiên hắn ta hiểu ba tướng quân trẻ tuổi dưới trướng mình có tài năng gì, nếu không phải xảy ra điều gì bất ngờ, làm sao Bân Diệp có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được.
"Trước tiên giải hắn xuống, đánh xong trận này rồi nói!"
Bồ Lạc Thiên Thủ tức giận hừ một tiếng: "Ngươi nói không sai, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, là ngươi dẫn đến phòng tuyến bị hỏng, ta sẽ không quên món nợ này."
Các thân binh cùng tiến lên muốn đưa Bân Diệp đi, Ca Vân Đạt tiến lên một bước: "Đại tướng quân, giao cho ta canh chừng đi."
Thanh Thụ đỏ mắt lên: "Ngươi canh chừng?! Ngươi tất sẽ giết hắn!"
Bồ Lạc Thiên Thủ giận dữ nói: "Thanh Thụ, Ngươi câm miệng!"
Thanh Thụ quay đầu nhìn về phía Bồ Lạc Thiên Thủ vội vàng nói: "Ca Vân Đạt đã muốn giết Bân Diệp từ lâu rồi đại tướng quân, ngài cũng biết mà đại tướng quân, không thể giao người cho hắn được."
"Ca Vân Đạt, đưa người đi."
Bồ Lạc Thiên Thủ khoát tay: "Sau đó dẫn ngươi người của tiếp tục đi phối hợp tác chiến với thương trận ở phía trước."
Ca Vân Đạt quay sang Thanh Thụ cười lạnh một tiếng, cúi người nắm lấy áo của Bân Diệp kéo lên rồi đi ra ngoài.
Đi tới chỗ cách Bồ Lạc Thiên Thủ bọn họ khoảng hơn mười trượng, Ca Vân Đạt nhỏ giọng hỏi Bân Diệp: "Chẳng lẽ không phải ngươi cố ý dẫn kỵ binh tấn công hàng phòng ngự bổn trận?"
Bân Diệp hừ một tiếng: "Nếu như ngươi muốn giết ta thì cứ động thủ là được, hà tất phải vu cáo ta như thế."
"Vu cáo ngươi?"
Ca Vân Đạt cười nói: "Nếu ta không đoán sai, ngươi thật sự chính là gian tế của người Ninh."
Bân Diệp nghiêng đầu: "Ta không chấp nhặt với phế vật ngu ngốc. Ngươi đã sớm muốn mượn đao giết người, bây giờ cứ việc đi tìm đại tướng quân nói một câu, không chừng có thể giúp ngươi được toại nguyện."
Ca Vân Đạt nói: "Bây giờ xem ra, ngươi sống vẫn tốt hơn chết."
Bân Diệp thay đổi vẻ mặt: "Ngươi có ý gì?"
Ca Vân Đạt nói: "Ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi có phải là người của bên người Ninh không?"
"Ta không phải!"
Bân Diệp trả lời cực nhanh.
Ca Vân Đạt thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Vậy thì ta phải giết ngươi rồi, bởi vì ta là..."
Bân Diệp ngẩn ra: "Ngươi nói cái gì?"
Đúng lúc này hàng ngũ phía trước bỗng nhiên rối loạn. Bởi vì đã không có kỵ binh của Ca Vân Đạt bảo vệ bên cánh, một đội kỵ binh do Thẩm Lãnh phái ra đã tấn công đến, thương trận của người Hắc Vũ vừa mới thành hình lại một lần nữa xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Bân Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Ca Vân Đạt: "Ngươi cố ý dẫn người trở lại."
Ca Vân Đạt nhún vai: "Giống như ngươi không phải cố ý, huynh đệ, hãy bảo trọng."
Y nhếch môi cười cười, nói cực nhỏ cực nhỏ: "Đại Ninh vạn tuế."