"Địch tập kích bên cánh!"
Trong hàng ngũ của người Hắc Vũ truyền đến một tiếng gào thét có chút tuyệt vọng, các binh sĩ theo bản năng nhìn sang phía bên cạnh, bên đó đã xuất hiện một mảng chiến kỳ đỏ sẫm lớn.
Binh lực của quân Ninh có khoảng năm vạn người, mà bên phía người Hắc Vũ có ít nhất hơn bốn vạn người, trên cơ bản là binh lực chiếm ưu thế hơn quân Ninh một chút, nhưng cũng không biết làm sao, sau khi đánh nhau thì giống như bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là quân Ninh, đâu đâu cũng có.
"Người ở bên cánh đâu?"
Bồ Lạc Thiên Thủ đỏ cả mắt.
"Bên cánh là tướng quân Ca Vân Đạt phòng thủ, lúc nãy hắn còn ở đây."
"Ca Vân Đạt!"
Lúc nãy Bồ Lạc Thiên Thủ bị tức quá mà quên Ca Vân Đạt cũng là người gánh vác trọng trách. Sự an toàn của bên cánh đều do Ca Vân Đạt gánh vác, nhưng y lại chạy về, thế nên bên cánh cũng bị quân Ninh công phá.
"Sao đều ngu xuẩn như vậy chứ!"
Bồ Lạc Thiên Thủ tức giận đến mức đau cả đầu, mắt hoa lên, bên trong lồng ngực giống như có thứ gì đó muốn bắn ra, cố nén một lát nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được, phụt một tiếng, nôn ra một ngụm máu.
Các thân binh thấy hắn ta lung lay sắp đổ vội vàng đi qua đỡ, Bồ Lạc Thiên Thủ giơ tay đẩy thân binh ra: "Ai đi đánh lui quân Ninh ở bên cánh!"
"Ta đi!"
Tướng quân Thanh Thụ lúc nãy vẫn đang lo lắng bạn tốt Bân Diệp của hắn ta sẽ bị xử trí như thế nào, nhất thời cũng hơi mất tập trung, đột nhiên nghe được Bồ Lạc Thiên Thủ nói vậy liền lập tức đứng thẳng người: "Đại tướng quân, ta đi."
"Được!"
Bồ Lạc Thiên Thủ nói: "Ngươi đi ngăn cản quân Ninh ở bên cánh, ta đích thân đến tiền tuyến chỉ huy. Nếu chúng thua ta trận chiến này thì đều khó giữ được đầu, Thanh Thụ, trông cậy vào ngươi."
"Đại tướng quân yên tâm."
Thanh Thụ giơ tay lên bẻ gãy mũi tên cắm trên vai, bàn tay vỗ một cái vào nửa mũi tên còn, đầu mũi tên đâm vào bên trong vai bắn ra phía sau hắn ta, kéo theo một đường máu.
Hắn ta cũng không băng bó bôi thuốc, thò tay ra cầm lấy loan đao, xoay người chạy về phía bên cánh.
Trong quân Ninh, Thẩm Lãnh ngồi trên chiến mã dùng thiên lý nhãn nhìn chiến cuộc phía trước. Hắc ngao ngồi xổm ở bên cạnh chiến mã có vẻ hơi hưng phấn, không ngừng dùng móng vuốt cào đất, thi thoảng nó còn ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh, dường như đang dùng ánh mắt hỏi chủ nhân, tại sao ngươi còn không mang ta lên chiến trường chém giết?
Chớp mắt đã mấy năm hắc ngao không cùng Thẩm Lãnh lên chiến trường, nó dường như cũng rất nhớ cảm giác tùy ý chạy băng băng trên chiến trường đó, nhưng nó không biết, Thẩm Lãnh đã không nỡ cưỡi nó lên chiến trường giết địch nữa, nó đã không phải là hắc ngao giáng một cú tát xuống gãy lưng hùng sư lúc đó nữa rồi.
Có nhiều lúc con người cũng không thể không đối diện với những chuyện này, thứ mà mình quan tâm có tuổi thọ kém xa bản thân con người, ví dụ như mèo và chó là người bạn thân mật nhất với con người. Tính ra hắc ngao đi theo Thẩm Lãnh đã khoảng mười năm, nó đã không còn trẻ nữa.
Nó không ngừng dùng móng vuốt cào đất là muốn nói cho Thẩm Lãnh biết nó vẫn có thể. Nó vẫn có thể chở chủ nhân xung phong chém giết trong vạn quân kẻ thù, nó không chịu thua, cũng không chịu già, nó vẫn cảm thấy mình là bá chủ.
Có lẽ nó cũng sẽ không hiểu tại sao chủ nhân còn không qua đây nữa mà ngồi trên chiến mã con ở trước mặt nó cũng không thể tự tại kia, nó mong mỏi chủ nhân cưỡi nó thò tay ra chỉ về phía trước.
"Hắc ngao."
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn về phía hắc ngao, hắc ngao lập tức đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.
Lúc nó đứng lên vẫn hùng tuấn uy vũ hơn cả chiến mã, khí thế của nó vẫn có thể uy hiếp tứ phương.
"Ngươi ngoan một chút, hôm nay không cần ngươi lên chiến trường, ta cũng không đi, ta ở cùng ngươi."
Thẩm Lãnh thò tay ra xoa xoa cái đầu khổng lồ của hắc ngao, dường như hắc ngao rất hưởng thụ động tác thân thiết này, cũng có chút thất vọng.
Thẩm Lãnh nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đứng ở bên cạnh hắc ngao khẽ nói: "Chúng ta đều không phải là chúng ta trước kia nữa, ngươi không còn trẻ rồi, ta cũng không còn là thiếu niên kia nữa."
Thẩm Lãnh giơ tay lên chỉ về phía trước: "Ngươi nhìn những thiếu niên kia xem, bọn họ là tân binh, thế hệ này thay thế hệ kia, ta phải nhường cơ hội cho nhiều người trẻ tuổi giống như bọn họ hơn nữa, để bọn họ mặc sức ngông cuồng trên chiến trường, để cho bọn họ đi lấy quân công mà bọn họ có thể lấy được. Chó à..."
Thẩm Lãnh vỗ nhẹ lên đầu hắc ngao: "Nếu là trước kia thì ta đã dẫn ngươi cầm đao xông lên rồi, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, chúng ta cần phải nhường một chút."
Không biết hắc ngao nghe có hiểu hay không, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử.
Thẩm Lãnh ôm chặt cổ hắc ngao, trong lòng có một sự thương cảm không nói nên lời.
"Đại tướng quân."
Lính liên lạc từ phía trước phóng ngựa trở lại, nhảy xuống chiến mã sau đó quỳ một gối xuống: "Bẩm đại tướng quân, tướng quân Lý Tiêu Thiện suất quân tấn công mạnh bên cánh trận địa Hắc Vũ. Lý tướng quân phái ta trở lại xin chỉ thị của đại tướng quân, bên trái xuất hiện đại quân Hắc Vũ, chắc hẳn là viện binh của bộ đội thuộc Thiết Nhan, tướng quân Vương Căn Đống đang ngăn cản, Lý tướng quân có cần đi chi viện hay không, hắn là người cách đội ngũ của Vương tướng quân gần nhất."
"Không cần."
Thẩm Lãnh nói: "Trở về nói với Lý Tiêu Thiện tiếp tục tấn công mạnh bên cánh của Bồ Lạc Thiên Thủ, Vương Căn Đống chống đỡ được."
Lính liên lạc lập tức đứng lên: "Vâng!"
Hắn ta xoay người chạy về, tung người nhảy lên chiến mã chạy đi như bay.
Diệp Vân Tán vẫn luôn cưỡi ngựa đứng ở bên cạnh cách Thẩm Lãnh không xa quay sang liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, dường như cảm nhận được cảm xúc bi thương của Thẩm Lãnh. Ông ta nhìn con hắc cẩu vô cùng hùng tráng kia, im lặng một lát rồi nói: "Đời người việc khó đối mặt nhất, sợ chính là biệt ly."
Ông ta nhìn về phía xa xa: "Bên kia có người của ta, có thể bọn họ sẽ bị lộ vì thắng lợi lần này, cho dù không bị lộ cũng sẽ là biệt ly, bọn họ sẽ tiếp tục ẩn nấp ở bên Hắc Vũ, có lẽ cả đời bọn họ cũng không về Đại Ninh được."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Diệp Vân Tán: "Ta đã đoán ra được, người phụ trách chi viện bên cánh trong quân Hắc Vũ nhất định là người của chúng ta, nếu không thì Hắc Vũ sẽ không bị động như vậy. Ông không có cách nào liên lạc với bọn họ, bọn họ nhưng dùng biện pháp của mình giúp Đại Ninh mau chóng giành phần thắng, bọn họ biết trận chiến này kéo dài càng lâu sẽ càng không tốt. Ta hạ lệnh không tiếc mọi giá phải phá vỡ mặt băng sông Mễ Thác, chính là lo lắng tốc độ chi viện tuyệt đối của Tâm Phụng Nguyệt ở bên thành Tu Du. Chỉ có hai mươi mấy dặm, từ khi chỉnh đốn đội ngũ đến khi chạy tới đây cũng là một canh giờ, chỉ có phá vỡ mặt băng của sông Mễ Thác mới có thể chặn viện binh của Tâm Phụng Nguyệt, cũng có thể đả kích sĩ khí của bộ đội dưới trướng Bồ Lạc Thiên Thủ, nhưng trận chiến này nếu không có người của ông thì không dễ đánh."
Diệp Vân Tán thở dài một hơi: "Có lúc cảm thấy ta thẹn với quá nhiều người. Lúc bọn họ còn trẻ thì ta ném bọn họ sang bên Hắc Vũ, nói là từng giờ từng phút đều đang âm thầm bảo vệ bọn họ, nhưng chẳng khác nào để cho bọn họ tự sinh tự diệt."
Thẩm Lãnh hỏi: "Bọn họ làm sao lừa gạt Tâm Phụng Nguyệt được?"
"Ngươi cũng biết."
Diệp Vân Tán nhìn Thẩm Lãnh nói: "Thật ra Hắc Vũ không chỉ có một dân tộc, tộc Quỷ Nguyệt là bộ tộc lớn nhất Hắc Vũ, ngoại trừ tộc Quỷ Nguyệt ra còn có rất nhiều tiểu tộc trông không khác gì người Hắc Vũ."
Tầm mắt của ông ta rời khỏi Thẩm Lãnh, lại nhìn về chiến trường phía trước, ngữ khí có chút thương cảm: "Người của những tiểu tộc này bị tộc Quỷ Nguyệt ức hiếp, một vài tộc quần khá lớn cũng sẽ bị giết hại. Người Quỷ Nguyệt tuyệt đối sẽ không để cho bộ tộc khác cường thịnh, cho nên cứ cách mấy năm, thậm chí mỗi một năm đều sẽ kiếm đủ lý do để giết hại nam nhân trẻ tuổi của các bộ tộc khác."
"Mỗi một năm đều sẽ có người từ bên Hắc Vũ chạy nạn sang đây muốn quy thuận Đại Ninh. Lúc ban đầu Đại Ninh sẽ không thu nhận những người này, cho đến mười mấy năm trước khi ta đi Hắc Vũ, tính ra cũng sắp hai mươi năm rồi... Khi đó Đại Ninh vừa mới diệt Lâm Việt, ta lấy thân phận người Lâm Việt chạy tới Hắc Vũ, trở thành thân tín của hãn hoàng Hắc Vũ Khoát Khả Địch Hoàn Liệt."
"Lúc ở đó ta mới nghĩ đến, thật ra có thể lợi dụng những người muốn chạy nạn đến Đại Ninh, bổn tâm của ta chính là lợi dụng bọn họ, chứ không phải là thiện tâm gì."
Diệp Vân Tán lại thở dài một hơi, có thể thấy được tâm sự chất chứa trong lòng nhiều cỡ nào, có lẽ còn có sự áy náy không hóa giải được, nhưng chức trách của ông ta chính là làm những việc này, sứ mệnh của ông ta chính là làm những việc này.
"Sau đó ta xin chỉ thị của bệ hạ, để ta phân chia và lôi kéo, thúc đẩy một nhóm người ngoài tộc Quỷ Nguyệt chạy nạn đến Đại Ninh, bên bắc cương này tiếp nhận. Mười mấy năm qua đã có bốn năm vạn người từ Hắc Vũ chạy tới quy thuận Đại Ninh, phần lớn đều bố trí ở thảo nguyên."
Diệp Vân Tán tiếp tục nói: "Ta phái người chọn một số đứa trẻ ưu tú trong số đó, bắt đầu huấn luyện từ năm sáu tuổi, lúc mười mấy tuổi thì đưa bọn họ về Hắc Vũ. Đây vốn là phương thức huấn luyện mật điệp của Hắc Vũ, ta rập khuôn trả lại cho người Hắc Vũ."
Ông ta nhìn về phía chiến trường: "Thật ra ta cũng không biết người trẻ tuổi nào phía đối diện là người của ta sắp xếp năm đó. Để ứng đối với cục diện ta bị giết hoặc là bị bắt, ta sẽ không nhớ tên của bọn họ."
"Có lẽ bọn họ sẽ bại lộ, có lẽ sẽ chết."
Diệp Vân Tán lần thứ ba thở dài một hơi: "Bọn họ còn rất trẻ, hơn nữa... bọn họ là đứa trẻ lớn lên ở Đại Ninh, mặc kệ bọn họ là tộc gì, bọn họ chính là người Ninh... Đều là người trẻ tuổi ưu tú nhất Đại Ninh, đều là công thần của Đại Ninh, bọn họ không nên bị lãng quên."
"Chúng ta hãy kính lễ một cái."
Thẩm Lãnh đứng thẳng người, hướng tới chiến trường phía xa xa.
"Quân lễ Đại Ninh!"
"Rõ!"
Tất cả binh lính bên cạnh Thẩm Lãnh đều không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì không có người khác ở gần Diệp Vân Tán và Thẩm Lãnh cho nên không biết Diệp Vân Tán nói gì, nhưng bọn họ nghe thấy tiếng hô của Thẩm Lãnh.
Bọn họ hướng về phía chiến trường, nâng cánh tay phải lên, làm một quân lễ Đại Ninh tiêu chuẩn nhất.
Thẩm Lãnh hành lễ, Diệp Vân Tán ngồi ở trên lưng ngựa cũng hành lễ, nói nghiêm túc về mặt ý nghĩa thì ông ta không được tính là quân nhân, nhưng quân lễ của ông ta cũng tiêu chuẩn, cũng túc mục.
Trên chiến trường, Ca Vân Đạt dẫn theo kỵ binh của y đang chiến đấu với một khí thế thoạt nhìn quyết liệt nhưng cũng không có tiếp xúc quá nhiều với quân đội Đại Ninh. Nhìn từ xa, kỵ binh của y đang xung phong chém giết lui tới, nhưng trên thực tế đều là lựa chọn chỗ ít người.
Dẫn theo kỵ binh xung phong một lúc rồi rời khỏi chiến trường, giống như là muốn tập kích quấy rối quân Ninh ở ngoài biên, nhưng chỉ là y không muốn để khinh kỵ binh của người Hắc Vũ giết chết quá nhiều binh lính Đại Ninh.
Ca Vân Đạt ngồi trên lưng ngựa cầm thiên lý nhãn lên nhìn sang hướng đối diện, chỉ là y muốn nhìn xem đại tướng quân chỉ huy biên quân Đại Ninh lần này trông như thế nào, muốn nhìn thử chiến kỳ đỏ sẫm khổng lồ kia.
Sau đó y nhìn thấy trên sườn núi chỗ cắm tướng kỳ Đại Ninh, các binh sĩ của Đại Ninh đồng loạt nghiêm túc hành quân lễ, còn có các tướng quân mặc thiết giáp kia nữa, quân lễ của bọn họ hết sức trang nghiêm.
Giờ khắc này, bàn tay đang cầm thiên lý nhãn của Ca Vân Đạt run rẩy, y giơ tay lên lau nước mắt tràn ra khóe mắt, môi cũng hơi run.
Nhìn thấy quân lễ đó, nhìn thấy rồi.
Mẹ nó.
Ca Vân Đạt thầm nói với bản thân mình... Đáng giá!