Sự lấn át của quân Ninh cộng thêm Ca Vân Đạt và Bân Diệp hai người trước sau phối hợp, phòng tuyến của người Hắc Vũ tuy miễn cưỡng giữ được hoàn chỉnh nhưng vẫn đang đồng loạt lui lại. Phía sau chính là sông Mễ Thác cuồn cuộn chảy xiết, mà viện binh từ phía bắc đến bị ngăn cách ở bờ sông đối diện, viện binh từ phía tây đến thì bị Vương Căn Đống sống chết ngăn chặn.
"Bên phía Vương Căn Đống áp lực rất lớn."
Thẩm Lãnh buông thiên lý nhãn xuống sau đó căn dặn một tiếng: "Lại nổi trống trận, trong vòng một canh giờ nhất định phải đánh tan đội ngũ của Bồ Lạc Thiên Thủ."
"Vâng!"
Sau quân lệnh của Thẩm Lãnh, tiếng trống trận lại vang lên ở phía sau, từng tiếng từng tiếng, giống như tiếng sấm chấn động trời đất.
Bởi vì song phương hỗn chiến cho nên hỏa khí của quân Ninh đã mất đi phần lớn tác dụng, nhưng di chuyển về phía trước theo chiến trường, máy ném đá cũng có thể đẩy lên trước một chút, cho nên viện binh Hắc Vũ ở bờ sông bên kia càng không thể tới gần.
Chiến binh của Đại Ninh đều biết rất rõ, bên chủ tướng đã truyền đến hồi trống trận thứ hai, điều này chứng tỏ đại tướng quân đã hơi sốt ruột, cho nên các binh sĩ ở tiền tuyến đẩy đội hình về phía trước hô hào phát lực, không tiếc mọi giá tấn công về phía trước.
"Bên kia là ai?"
Thẩm Lãnh lại giơ thiên lý nhãn lên, chú ý tới một đội ngũ số lượng không quá nhiều nhưng sức chiến đấu cực kỳ hung hãn ở bên cánh quân trận Hắc Vũ. Lý Tiêu Thiện tấn công ở bên cánh vốn đã sắp xé rách quân trận Hắc Vũ, kết quả sau khi đội ngũ người Hắc Vũ kia đến lại ép đội ngũ của Lý Tiêu Thiện ra ngoài.
"Nhìn cờ hiệu là tướng quân Thanh Thụ dưới trướng Bồ Lạc Thiên Thủ, một nhân tài mới xuất hiện trong quân Hắc Vũ."
Người như Diệp Vân Tán quá hiểu về tướng quân bên phía Hắc Vũ, bất kể là tướng quân thế hệ trước hay thế hệ mới, ông ta đều sẽ theo dõi chặt chẽ, một người cũng không buông tha, cho nên chỉ nhìn cờ hiệu cũng có thể đưa ra phán đoán.
"Đây chắc chắn không phải người của chúng ta."
Thẩm Lãnh nói: "Đánh quá ác."
Diệp Vân Tán ừ một tiếng: "Thanh Thụ là thế hệ tướng quân trẻ tuổi của Hắc Vũ, được xem như nhân tài kiệt xuất, tài trí và võ nghệ của người này tuyệt đối vượt qua Liêu Sát Lang, khổ nỗi xuất thân quá kém cho nên không được trọng dụng. Nếu tương lai người này cầm quyền đại doanh Nam Viện Hắc Vũ, đối với chúng ta mà nói tuyệt đối không một chuyện tốt."
Thẩm Lãnh thò tay ra: "Đao."
Trần Nhiễm lập tức đưa hắc tuyến đao cho hắn.
Thẩm Lãnh xoay người leo lên chiến mã: "Xem thử có thể diệt trừ hắn trước khi hắn trở thành cột trụ của Hắc Vũ hay không."
Trận chiến này Thẩm Lãnh vốn không định đích thân lên, giống như những lời hắn nói với hắc ngao. Hiện giờ Thẩm Lãnh đã rất ít khi đích thân lên chiến trường, hắn biết lúc nào nên để cho người trẻ tuổi nhìn thấy hy vọng.
Mỗi một trận chiến đều làm gương cho binh sĩ tất nhiên là tốt, điều đó sẽ khiến cho các binh sĩ luôn yên lòng, nhưng mà nếu cứ như vậy cũng sẽ khiến người trẻ tuổi cảm thấy không có cơ hội thể hiện.
Diệp Vân Tán làm cho Thẩm Lãnh có ý định lên chiến trường, hắn cầm hắc tuyến đao, liếc mắt nhìn hắc ngao: "Ngồi ở đây chờ ta."
Hắc ngao tru lên một tiếng, dường như rất không hài lòng đối với Thẩm Lãnh.
"Ngồi xuống!"
Thẩm Lãnh quát một tiếng, hắc ngao lập tức ngồi ở đó, vẫn là dáng vẻ tức giận, ủy khuất.
Thẩm Lãnh thúc ngựa chạy đi, hắc tuyến đao chỉ về phía trước, một ngàn hai trăm thân binh phía sau hắn ùn ùn xông ra.
Trên chiến trường, Thanh Thụ dẫn theo người của hắn ta tả xung hữu đột, cắt đứt đội ngũ của Lý Tiêu Thiện thành mấy đoạn. Đội ngũ của Lý Tiêu Thiện đầu đuôi không thể hô ứng, vốn đã sắp phá vỡ phòng tuyến của Hắc Vũ, lúc này lại không thể không tập trung tinh lực để chỉnh hợp đội ngũ, hễ cẩn thận là sẽ bị người Hắc Vũ phản công, đội ngũ giống như rơi vào vũng bùn không thoát ra được.
"Tấn công tướng lĩnh địch!"
Lý Tiêu Thiện nhìn thấy vị trí của Thanh Thụ, chuyển hướng chiến mã chạy đến chỗ Thanh Thụ, kỵ binh bên cạnh gã cũng đều chuyển hướng chạy nhanh theo phía sau gã.
Khi kỵ binh của hai bên còn cách xa đã bắt đầu dùng liên nỏ tấn công nhau, tên nỏ dày đặc thậm chí còn va chạm ở giữa không trung rồi rơi xuống đất.
Những tiếng trầm đục của tên nỏ cắm vào trong cơ thể người vang lên bên cạnh, những tiếng kêu sau khi bị trúng tên cũng vang lên bên cạnh, đội kỵ binh của người Hắc Vũ kia có kỹ thuật bắn tên rất mạnh, mạnh hơn nhiều những đội từng gặp trước đây.
Kình địch.
Lý Tiêu Thiện giơ liên nỏ liên tục bắn tên về phía Thanh Thụ, trên cánh tay trái của Thanh Thụ buộc tấm chắn cánh tay, tuy không lớn nhưng nhãn lực của hắn ta rất đáng ngạc nhiên, phản ứng cũng siêu tuyệt, cánh tay chắn ngang che trước người di chuyển lên xuống, cản được hết mũi tên của Lý Tiêu Thiện bắn tới.
Trong lúc xông lên hắn ta treo loan đao trong tay phải sang một bên, sau đó cúi người cầm lấy trường mâu trong tay một tên binh lính ở bên cạnh, tốc độ của chiến mã cộng thêm lực độ rút trường mâu của hắn ta khiến tên binh sĩ Hắc Vũ kia té ngã xuống đất. Lúc tên binh sĩ kia đứng lên hai tay đều đang run rẩy, da thịt trong lòng bàn tay cũng bị tróc đi, máu dính một mảng.
Trong lúc chạy như bay, Thanh Thụ ném trường mâu ra, khoảng cách giữa hai người đã chỉ còn mấy trượng, trường mâu lập tức bay tới, chờ khi Lý Tiêu Thiện chú ý tới thì đã muộn rồi. Gã lập tức ngửa đầu về phía sau, trường mâu bay sượt qua mũi của gã, chọc rơi mũ sắt keng một tiếng.
Một chuỗi đốm lửa trong mũ sắt bay ra ngoài, tóc của Lý Tiêu Thiện lập tức bung ra, bay tán loạn.
Trong khoảnh khắc hai con ngựa lướt qua nhau, Thanh Thụ vươn tay ra túm được cổ Lý Tiêu Thiện, một tay bóp cổ đẩy về phía trước, thân thể cả Lý Tiêu Thiện không tự chủ được rời khỏi yên ngựa. Chiến mã của Thanh Thụ vẫn đang điên cuồng chạy về phía trước, mà Lý Tiêu Thiện giống như bị treo ở đó.
Gã ở bắc cương rèn luyện nhiều năm, tuy rằng lúc đầu võ nghệ rất bình thường, điều kiện thân thể cũng rất bình thường, nhưng trải qua sau khi những cuộc chém giết đếm không xuể, gã đã sớm không còn là thế tử yếu đuối trước kia nữa.
Giây phút bị bóp cổ, trong đầu Lý Tiêu Thiện nổ ầm một tiếng, tạm thời hơi hỗn loạn, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại. Gã nâng hai tay lên túm lấy cánh tay của Thanh Thụ, sau đó nâng hai chân lên đạp thật mạnh vào ngực Thanh Thụ.
Một cánh tay này của Thanh Thụ duỗi ra ngoài vững chắc giống như cọc gỗ đã được cố định, Lý Tiêu Thiện treo người ở đó cũng không thể làm cánh tay của Thanh Thụ chùng xuống. Ngay khoảnh khắc gã sắp đạp hai chân ra, Thanh Thụ bỗng nhiên cúi người sang một bên ép xuống...
Trên chiến mã đang phóng nhanh, Thanh Thụ vừa ấn xuống một cái, đầu và lưng của Lý Tiêu Thiện liền đập mạnh xuống mặt đất, tốc độ chiến mã nhanh như vậy, lưng của và gáy của gã ma sát trên nền đất cứng lạnh sẽ ác liệt cỡ nào?
Chỉ trong giây lát, mảnh giáp trên lưng đã bay mất, sau gáy nhầy nhụa máu thịt.
Thanh Thụ ngồi thẳng lên, vẫn dùng một cánh tay nhấc Lý Tiêu Thiện, mắt của Lý Tiêu Thiện đã trợn ngược lên, mảng tóc phía sau đầu gã đã bị mài mất, da thịt cũng không còn, xương sọ lộ ra, đầy vết bẩn và mấy sợi thịt.
Thanh Thụ liếc mắt nhìn người trong tay một cái, không để ý, nếu trong tay cầm một vị đại tướng quân của Ninh quốc thì tất nhiên hắn ta sẽ có chút hưng phấn, nhưng nhìn chiến giáp của tướng lĩnh quân Ninh này phán đoán là một gã tướng quân tòng tam phẩm, đã là quân chức rất cao rồi, nhưng Thanh Thụ chẳng coi là gì cả.
Thậm chí hắn ta cảm thấy người trong tay này còn kém xa người cao to đã giao thủ với hắn ta trước đó. Nếu hắn ta biết người này còn là một thế tử thân vương của Đại Ninh, sợ là sẽ quan tâm một chút.
"Yếu ớt, không xứng với giáp tướng quân tam phẩm."
Thanh Thụ đột nhiên kéo dây cương, chiến mã hí lên quay một vòng, lại chạy về phương hướng cũ, kỵ binh ở phía sau hắn ta cũng đi theo, đội ngũ giống như con sông lớn bỗng chảy ngược dòng.
Lý Tiêu Thiện bị bắt đi, kỵ binh quân Ninh dưới trướng gã đuổi theo không bỏ ở phía sau đội ngũ của Thanh Thụ, hai đội ngũ ở trên chiến trường cuốn lên bụi mù giống như làm cho cả thế giới đều trở nên mờ mịt.
Đội ngũ của Thanh Thụ trở lại trận chiến, mà lúc này đội ngũ của Lý Tiêu Thiện đã bị lần xung phong này của hắn ta làm cho hoàn toàn rối loạn.
"May mắn sẽ không chiếu cố người Ninh các ngươi mãi."
Thanh Thụ nâng một cánh tay lên, hơi dồn lực bóp cổ Lý Tiêu Thiện, mặt của Lý Tiêu Thiện đã biến thành màu tím tái, mắt cũng bắt đầu lồi ra, lưỡi cũng đã thò ra ngoài.
"Nếu sau này ta chấp chưởng đại quân, ta sẽ khiến người Ninh các ngươi phải kính sợ."
Hắn ta nghe thấy tiếng xung phong như sấm dậy của kỵ binh, tầm mắt từ khuôn mặt của Lý Tiêu Thiện chuyển dời sang phía đối diện. Bên kia có một đội kỵ binh quân Ninh khoảng chừng hơn ngàn người ùn ùn kéo đến, còn chưa giao thủ nhưng Thanh Thụ đã biết đội ngũ kia rất đáng sợ, đó là một kiểu khí thế chỉ cần xuất chinh là tất sẽ bách chiến bách thắng.
Sau đó hắn ta chú ý tới đại kỳ đỏ sẫm kia, chữ Thẩm trên đó khiến hắn ta đột nhiên căng thẳng trong lòng.
Thẩm Lãnh?
Hắn ta quay đầu nhìn Lý Tiêu Thiện trong tay, trầm tư một lát sau đó tay bỗng nhiên dồn lực, cổ của Lý Tiêu Thiện bị vặn gãy kêu rắc một tiếng.
Thế tử còn đang giãy giụa theo bản năng vẻ mặt lập tức cứng đờ, tầm nhìn của gã nhanh chóng trở nên mờ đi, dường như gã nhìn thấy xa xa có đội ngũ của phe mình đang xông đến, dường như nhìn thấy chiến kỳ đỏ sẫm kia ở ngay trước mắt.
Gã cảm thấy mình bay lên, đó là cảm giác cuối cùng.
Thi thể của Lý Tiêu Thiện bị Thanh Thụ ném ra ngoài, thi thể đó bay đi xa ít nhất hơn một trượng sau đó rơi xuống đất bịch một tiếng, thi thể lại lăn vài vòng, mặt hướng lên bầu trời, máu trong miệng liên tục trào ra.
"Đi!"
Thanh Thụ hô một tiếng, thúc ngựa chạy về phía sau trận địa.
Thẩm Lãnh và thân binh doanh của hắn còn chưa tới đã nhìn thấy Lý Tiêu Thiện bị ném ra ngoài, trong khoảnh khắc đó mắt của Thẩm Lãnh liền đỏ lên.
Đội kỵ binh đó của Thanh Thụ nhanh chóng rút đi, không biết hắn ta không có dũng khí giao thủ với Thẩm Lãnh nghe đồn rằng chưa bao giờ thất bại, hay là biết rõ không thể địch lại được nên lý trí lựa chọn rút đi, hay là hắn ta đã nhìn ra trận chiến này chắc chắn thất bại, cho nên hắn ta bỏ chạy về phía sau trận địa.
Thẩm Lãnh ghìm chiến mã dừng lại rồi nhảy xuống, ngồi xổm xuống kiểm tra Lý Tiêu Thiện nhưng phát hiện người sớm đã không còn hơi thở, cặp mắt đó vẫn còn đang mở, giống như không tin mình lại chết đi như vậy.
Thẩm Lãnh ôm thi thể của Lý Tiêu Thiện lên chuyển cho thân binh bên cạnh, khàn giọng nói: "Đưa về."
Thân binh nhận lấy thi thể rồi đặt trên lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía sau.
Thẩm Lãnh nghiêng người leo lên ngựa, kéo mặt nạ trên mũ sắt xuống.
"Giết!"
"Giết!"
Các thân binh gào thét một tiếng, đi theo phía sau Thẩm Lãnh lao vào hàng ngũ của đại quân Hắc Vũ.
Trong tiếng gió gào thét, đội ngũ đạp trên bụi mù giết vào, giống như một lưỡi dao sắc bén có thể chém vỡ cả thế giới này.
Trong tiếng gió gào thét, vị thế tử từng phong lưu tiêu sái ấy đã ra đi, gã dùng chiến trường tẩy rửa bản thân, nhưng lại không thể sinh tồn ở trên chiến trường.
Trong tiếng gió gào thét, mặt đất tựa như run rẩy dưới vó ngựa.
Gã từng là thế tử ôn nhu như ngọc, nhưng lúc này lại vô song.