Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1242 - Chương 1242: Thời Cuộc Thay Đổi

Chương 1242: Thời cuộc thay đổi Chương 1242: Thời cuộc thay đổi

Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm nay, nam nhân của hoàng tộc Lý gia chưa từng sợ chiến trường. Cho dù ngày thường nhìn quả thật là người quần là áo lụa, quả thật cũng có người không có bản lĩnh, nhưng giống như trong xương tủy bọn họ có một sự nhiệt huyết đối với chiến tranh, có lẽ đây là ý chí mà các đời Ninh đế đều đang không ngừng hun đúc cho con cháu đời sau.

Nhưng Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm nay, nam nhân của hoàng tộc Lý gia không có mấy người chiến tử trên sa trường, ngược về trăm năm trước cũng không có.

Một vị thế tử thân vương của Đại Ninh chiến tử ở sa trường, cho nên có rất nhiều chuyện dường như đều sẽ thay đổi.

Lần này Thẩm Lãnh không định đích thân ra trận nhưng giờ đã xông lên, dưới ánh nắng mùa đông, thanh hắc tuyến đao kia tung bay lên xuống ở trong đội ngũ của người Hắc Vũ, cặp mắt đỏ ngầu kia còn khiến người ta sợ hơn cả hắc tuyến đao.

Đao chém ngang, máu bay đi theo mũi đao, trong lỗ hổng bị cắt trên cổ mở lờ mờ có thể thấy được cả xương, rồi nhanh chóng bị máu che khuất.

Từng kẻ địch liên tiếp ngã xuống, đội ngũ đang lấn tới từng bước một.

"Báo thù cho thế tử điện hạ!"

Vương Khoát Hải xông lên phía trước nhất, giơ thiết thuẫn của gã lên hung hăng đánh vào thương trận của người Hắc Vũ. Sau cú va chạm nặng nề này của gã, đội ngũ thương trận của người Hắc Vũ lập tức sụp xuống một mảng. To Con đã hạ quyết tâm nên căn bản là không để ý tới những thanh đao hay trường thương đâm trên người gã, gào thét "a a" và đẩy về phía trước.

Phía sau quân trận của người Hắc Vũ, một lớp binh lính xuống sông, có người quay lại muốn kéo đồng bạn lên, cong lưng xuống, cũng bị rơi nước.

Nước sông Mễ Thác lạnh buốt thấu xương khiến người ta mất đi sức lực trong nháy mắt, dòng nước có lẫn vụn băng xối lên người giống như dao cắt. Bì giáp trên người người Hắc Vũ sau khi bị thấm nước giống như lập tức biến thành thiết giáp, người muốn cử động cũng không thể cử động.

Quân Ninh ở phía trước vẫn đang không ngừng điên cuồng chèn ép, người Hắc Vũ rơi xuống nước cũng càng lúc càng nhiều, tiếng kêu la từ trận địa phía trước lan truyền đến trận địa phía sau.

Sắc mặt của Bồ Lạc Thiên Thủ càng lúc càng khó coi. Trước đó sau khi Thanh Thụ giết ra ngoài thì thế công của quân Ninh bị giảm lại một lần, nhưng không biết làm sao, rõ ràng Thanh Thụ đã giết tan một đội quân Ninh, nhưng bây giờ khí thế của quân Ninh lại càng mạnh hơn, đó không phải là mạnh, là hung, là điên, là tàn khốc.

Nếu để cho người thường nhìn thấy cảnh tượng binh sĩ của hai bên dùng trường mâu đâm vào nhau, có thể sẽ trở thành ác mộng cả đời cũng không gạt đi được. Người đã trở thành không còn là người nữa, chỉ là cỗ máy giết chóc, bằng sự chống đỡ của dũng khí và sợ hãi, liều mạng đâm chết người trước mặt.

Người của hai bên đều đang đâm từng nhát từng nhát, máu làm cho mặt đất cũng đổi màu.

"Đại tướng quân!"

Một gã thân binh chỉ sang bên cạnh: "Bên kia!"

Bồ Lạc Thiên Thủ lập tức nhìn về phía tây, sau đó liền phát hiện một đội khinh kỵ quân Ninh binh lại một chui đầu vào, ở vòng ngoài cùng của đội ngũ Hắc Vũ chính là thương trận, khinh kỵ binh chui vào chẳng phải là giống như làm bia ngắm cho người Hắc Vũ đâm q?

Đó là đấu pháp không phù hợp với lẽ thường, tướng lĩnh của quân Ninh không thể nào đưa ra chỉ huy ngu xuẩn như thế.

Đúng vậy, không ngu xuẩn, là thật sự bất chấp.

Thẩm Lãnh dẫn theo thân binh doanh của hắn lao đến phía bên cánh của thương trận Hắc Vũ, hắn kéo dây cương, chiến mã dựng người lên. Thẩm Lãnh ở trên lưng ngựa gào thét một tiếng: "Xuống ngựa!"

"Rõ!"

Thân binh nhanh chóng nhảy từ trên lưng ngựa xuống, gần như ở cùng một thời gian, tất cả đều hơi áp thấp người xuống.

"Giết!"

Thẩm Lãnh xông lên đầu tiên, phía sau là mấy trăm hổ báo.

"Giết!"

Mũi tên với Thẩm Lãnh là đầu mũi tên này hung hăng đâm vào một bên quân trận của người Hắc Vũ, từng cây từng cây trường mâu bị hắc tuyến đao chém rơi, từng tên từng tên binh sĩ Hắc Vũ bị hắc tuyến đao chém gục.

Thân binh doanh của Thẩm Lãnh mỗi một người đều dùng hắc tuyến đao.

Thân binh của hắn lên ngựa là rồng, xuống ngựa là hổ.

Thẩm Lãnh chém một đao ra, chặt đứt một loạt cán thương trước mặt, một đao nữa chém ra, mấy cái đầu người rơi xuống.

"Đại tướng quân lên rồi!"

Binh lính quân Ninh ở phía sau giết lên lớn tiếng kêu gào xông về phía trước, binh lính quân Ninh đang tấn công chính diện nghe thấy tiếng kêu liền sĩ khí đại chấn, giống như sóng biển, từng lớp sóng từng lớp sóng đập vào bờ đê do người Hắc Vũ tạo thành.

Bờ đê sụp đổ, lỗ hổng ở bên chỗ Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh giết vào, máu trên người trôi xuống giống như thác nước. Đã rất lâu rất lâu rồi chiến giáp huyền thiết của hắn không uống máu kẻ thù no nê như thế, máu chảy ròng ròng xuống giống như bị hắt vậy.

"Thân binh doanh!"

Bồ Lạc Thiên Thủ hô một tiếng: "Theo ta lên."

Sau khi hô xong, hắn ta nhìn sang hai bên: "Thanh Thụ đâu?"

Không ai nhìn thấy Thanh Thụ đi đâu, sau khi hắn ta dẫn kỵ binh của mình trở về trận địa thì giống như mất tích. Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, Thanh Thụ liền đoán được người mà mình vừa mới giết nhất định không tầm thường. Hắn ta nhìn thấy Thẩm Lãnh ôm thi thể lên từ rất xa, trong một khắc đó hắn ta giống như bị tử thần điểm danh. Thật ra hắn ta vô cùng tự phụ về võ nghệ của mình, nhưng mà trong một khắc đó hắn ta lại lựa chọn bỏ trốn.

Có lẽ bởi vì thanh danh bách chiến bách thắng của Thẩm điên quá lớn, có lẽ bởi vì hắn ta đã nhìn ra lần này bất kể như thế nào cũng không thể đánh thắng, cho nên hắn ta bỏ trốn.

Không có người nào trả lời Bồ Lạc Thiên Thủ. Bồ Lạc Thiên Thủ bỗng dưng bùng lên một cơn phẫn nộ, phẫn nộ giống như bị toàn bộ thế giới bỏ rơi.

"Bân Diệp đâu?"

"Ca Vân Đạt đâu?"

Hắn ta lại hô to hai tiếng, nhưng vẫn không có người nào trả lời.

Ở một bên khác trên chiến trường, Thẩm Lãnh nhìn thấy soái kỳ Hắc Vũ treo trên cao kia, trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác... nhất định phải giết Bồ Lạc Thiên Thủ. Nếu Bồ Lạc Thiên Thủ không chết, có thể những người do Diệp Vân Tán sắp xếp ở trong quân Hắc Vũ sẽ bị Bồ Lạc Thiên Thủ giết chết.

Sau khi nghĩ đến đây, Thẩm Lãnh lại tăng tốc, huyết quang của đao hắt ra càng nặng hơn.

Đối diện, Bồ Lạc Thiên Thủ dẫn theo hơn một ngàn thân binh của hắn ta lao đến. Bọn họ đã không có đội dự bị nữa, tất cả mọi người đều lên rồi, thân binh của hắn ta và bản thân hắn ta là đội dự bị cuối cùng.

"Thẩm Lãnh!"

Khoảnh khắc Bồ Lạc Thiên Thủ nhìn thấy Thẩm Lãnh, mắt hắn ta cũng đỏ lên, loan đao trong tay hung hăng chém xuống. Võ nghệ của hắn ta vốn đã không tầm thường, người có thể được hai người Tâm Phụng Nguyệt và Liêu Sát Lang lôi kéo thì tất nhiên không phải người thường.

Đao lập tức tới, mang theo một khí thế lẫm liệt. Một đao này được chém ra trong cơn giận dữ, cũng có thể là một đao cương mãnh nhất, khí phách nhất, cũng nhanh nhất, tàn nhẫn nhất mà Bồ Lạc Thiên Thủ chém ra trong cuộc đời này.

Hắn ta tưởng rằng Thẩm Lãnh sẽ tránh, ít nhất là sẽ chặn lại.

Nhưng không, Thẩm Lãnh thậm chí còn không nhìn thanh loan đao đã chém xuống, chân giẫm một cái rồi xông về phía trước, mặt đất cứng lạnh vỡ ra dưới chân hắn, người giống như lưu tinh đánh vào người Bồ Lạc Thiên Thủ.

Keng một tiếng, loan đao của Bồ Lạc Thiên Thủ chém vào vai Thẩm Lãnh, chiến giáp huyền thiết chắc chắn như vậy cũng bị chém mất một miếng. Thẩm Lãnh không định để cho hắn ta sống thêm một lát, cho nên lựa chọn đấu pháp trực tiếp nhất... một đao đổi một đao.

Phập!

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đâm vào trong miếng hộ tâm của Bồ Lạc Thiên Thủ. Miếng hộ tâm của đại tướng quân cực kỳ dày nặng và chắc chắn, nhưng hắc tuyến đao vẫn đâm vào, tiếng ma xát của mũi đao và miếng hộ tâm phát ra đập vào màng nhĩ người ta, trên da lập tức có thể nổi lên một lớp da gà.

Thẩm Lãnh hai tay nắm hắc tuyến đao lao nhanh về phía trước, trong khoảnh khắc đó Bồ Lạc Thiên Thủ vứt bỏ đao của hắn ta, dùng hai tay nắm lấy đao của Thẩm Lãnh, máu chảy xuống từ hai tay của hắn ta. Trong nháy mắt đó dường như đao thật sự bị hắn ta ngăn cản không tiếp tục đâm vào trong nữa... Chỉ là ảo giác.

Âm thanh chói tai khi hắc tuyến cắt rách miếng hộ tâm vẫn còn tiếp tục, mắt của Bồ Lạc Thiên Thủ cũng càng lúc càng trợn to, giống như có thể lòi ra bất cứ lúc nào vậy.

Thân binh của Bồ Lạc Thiên Thủ nhào lên muốn chém chết Thẩm Lãnh, lại bị hết gã chiến binh này đến gã chiến binh khác ngăn chặn, đao và đao không ngừng va chạm, máu không ngừng bắn ra.

Thẩm Lãnh đẩy Bồ Lạc Thiên Thủ lui về sau, tốc độ đao vào thân thể kém xa tốc độ người lui lại, nhưng cuối cùng vẫn đâm về phía trước.

Trong khoảnh khắc mũi đao đâm đến tim, Bồ Lạc Thiên Thủ giống như đột nhiên không còn sức lực, đó là cơn đau đớn không thể ngăn cản.

Phập...

Hắc tuyến đao xuyên thấu thân thể Bồ Lạc Thiên Thủ, mũi đao lại đâm xuyên qua giáp trụ sau lưng. Trong một khắc đó thời gian giống như dừng lại, một giọt máu treo trên mũi đao cũng dừng ở kia.

Nhưng thời gian chỉ dừng lại một giây lát như vậy, khi đao bị Thẩm Lãnh rút ra, sau đó đạp một cước vào bụng Bồ Lạc Thiên Thủ. Sau một cước nặng nề này, thân thể Bồ Lạc Thiên Thủ ngã ngửa về phía sau, mông ngồi dưới đất sau đó ngã xuống, đầu đập xuống nền đất rồi lộn lại nằm sấp trên mặt đất...

Thẩm Lãnh sải một bước lớn, hạ người xuống, hắc tuyến đao chặt xuống.

Đao, chặt mới là hung ác nhất.

Theo một tiếng động đao chặt đứt xương, cổ của Bồ Lạc Thiên Thủ bị hắc tuyến đao chặt đứt, đầu người bị máu trong cổ phun ra đẩy lăn sang một bên, lúc ngừng lăn thì mặt hướng lên trên, thời khắc đó trong mắt Bồ Lạc Thiên Thủ giống như vẫn còn có một chút xíu sinh cơ.

"Chiến binh Đại Ninh!"

Thẩm Lãnh cũng không thèm liếc mắt nhìn cái đầu người kia thêm, bước chân qua đầu người tiếp tục xông lên tiến công.

"Giết!"

Các binh sĩ đi theo phía sau Thẩm Lãnh, sát khí phóng ra dường như còn nặng hơn hơn cả mùi máu tươi.

Khoảng chừng một khắc, Thẩm Lãnh cùng với thân binh của hắn giết xuyên qua trận địa địch, đi nhanh đến bên cạnh soái kỳ Hắc Vũ vẫn còn dựng đứng, hắc tuyến đao hắt ra một mảng hàn mang, cột cờ to cao đó chỉ hơi lung lay một cái, sau đó liền đổ xuống, vết chém xéo trên cột cờ cực kỳ gọn.

Trong một khắc soái kỳ đổ xuống ầm ầm đã khiến người Hắc Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, ý chí chiến đấu của bọn họ đã không còn.

Thành Tu Du.

Tâm Phụng Nguyệt đứng ở trên tường thành cầm thiên lý nhãn xem chiến cuộc ở phía trước, khi nhìn thấy soái kỳ đổ xuống tay lão ta cũng run lên, sau đó suy sụp buông xuống, đã không cần phải xem nữa rồi.

Tổng cộng không đến hai canh giờ, Bồ Lạc Thiên Thủ được gọi là danh tướng Hắc Vũ đã bị Thẩm Lãnh đánh bại, mấy vạn Hắc Vũ tinh nhuệ sắp bị người Ninh tàn sát sạch sẽ, nhìn dáng vẻ đó chắc hẳn sẽ bị tàn sát sạch sẽ.

Lại một canh giờ sau, tin tức từ phía trước truyền về, viện binh của lão phái đi vẫn chưa vòng qua đường sông đã vỡ mặt băng, Bồ Lạc Thiên Thủ đã thất bại, hơn nữa còn bị Thẩm Lãnh chặt đầu.

"Tông chủ..."

Một gã đệ tử hết sức cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt của Tâm Phụng Nguyệt, sau đó thử thăm dò: "Có tin tức nói, là vì... là vì chúng ta đã giết một vị thế tử của Ninh quốc, cho nên... cho nên người Ninh mới hạ quyết tâm."

"Hửm?"

Sắc mặt của Tâm Phụng Nguyệt hơi thay đổi, lại nhìn về bên phía đường sông... Bên kia, quân Ninh đã đang cắt đầu người.

Bình Luận (0)
Comment