Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1243 - Chương 1243: Sự Cải Cách Của Hắc Vũ

Chương 1243: Sự cải cách của Hắc Vũ Chương 1243: Sự cải cách của Hắc Vũ

Quân đội của Bồ Lạc Thiên Thủ bị đánh bại, máu chảy bên bờ nam sông Mễ Thác dường như còn nhiều hơn cả nước sông, thi thể nhiều không đếm xuể giống như phủ kín khắp mặt đất, còn có người bị trọng thương chưa chết đang khẽ kêu rên.

Thi thể của Bồ Lạc Thiên Thủ nằm ngay bên trong những thi thể nhiều không đếm xuể đó, nếu không cố ý tìm kiếm phân biệt thì không một ai biết cái đầu người kia là của một vị đại tướng quân.

Thẩm Lãnh không tìm được người Hắc Vũ đã giết Lý Tiêu Thiện. Tướng quân Hắc Vũ trẻ tuổi tên là Thanh Thụ đó, cũng không biết tại sao trong lòng Thẩm Lãnh bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác rất không tốt...

Cẩn thận nghĩ cảm giác này vẫn là không đủ coi trọng kẻ thù, hắn luôn có thể thấy rõ ràng tình hình của bên mình sau đó có chút tự hào, mà đối với tình hình bên kẻ thù lại không muốn thừa nhận, thậm chí hết sức khinh thường.

Bên Đại Ninh, nhân tài mới trong quân nổi lên lớp lớp, Thẩm Lãnh rất vui vì điều này, cũng bằng lòng nhường chiến trường cho người trẻ tuổi nhiều hơn.

Nhưng trong xương tủy dường như hắn vẫn xem thường nhân tài mới của người Hắc Vũ, cảm thấy bọn họ làm sao có thể so sánh với Đại Ninh?

Sau khi Lý Tiêu Thiện bị giết thì Thẩm Lãnh mới tỉnh ngộ, trong một ngàn năm trước đây, người Hắc Vũ vẫn luôn chèn ép người Trung Nguyên, từ Sở đến Ninh.

Trước khi Sở lập quốc, đế quốc Hắc Vũ đã tồn tại, bởi vì sự trấn áp của cường quyền mà sinh ra một cường quyền khác... Khi đó cường đại nhất trên đời chính là đế quốc Mông, tung hoành thiên hạ. Lúc ấy Hắc Vũ còn là một mảnh đất do vô số tiểu quốc tạo thành, sau khi bị đế quốc Mông trấn áp mới sinh ra sức mạnh phản kháng khổng lồ.

Một đế quốc cường đại sinh ra trong chiến hỏa, sự đoàn kết chưa từng có của bọn họ đã đánh bại đế quốc Mông, thậm chí từng xâm lấn Trung Nguyên một lần. Cũng may khi đó Trung Nguyên cũng có một con quái vật khổng lồ đang thức tỉnh, chính là Sở quốc. Nhưng mà trên thực tế, suốt mấy trăm năm Sở đều bị người Hắc Vũ lấn át ở bắc cương.

Sau này Ninh thay thế Sở trở thành bá chủ Trung Nguyên, thật ra mấy trăm năm đầu việc đối kháng ở bắc cương cũng bị dồn vào thế yếu.

Ưu thế trước người Hắc Vũ mới xuất hiện bao lâu?

Một trận chiến thực sự xoay chuyển tình hình chính là trận chiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh Lý Thừa Đường ngự giá thân chinh, đến giờ mới mấy năm trôi qua đã xem thường đối thủ?

Không thể không thừa nhận, Hắc Vũ có thể chiếm ưu thế phương bắc ngàn năm, bọn họ cũng có vô số người trẻ tuổi ưu tú nổi lên, giống như năm đó đã sinh ra rất nhiều danh tướng khi bị đế quốc Mông chèn ép đến mức không thể sinh tồn.

Cục diện mà hiện tại Hắc Vũ gặp phải chẳng lẽ không kém bao nhiêu sao? Cuộc bắc chinh của đế quốc Ninh đã phá hỏng cán cân thực lực của hai nước, người Ninh càng cường thịnh hơn, Hắc Vũ đã đến ranh giới sụp đổ, lúc này chắc chắn cũng sẽ xuất hiện rất nhiều tướng quân trẻ tuổi thế hệ mới gánh vác tôn nghiêm của Hắc Vũ.

Thanh Thụ không phải một người, trong cuộc đối kháng của Đại Ninh và Hắc Vũ trong tương lai, có thể sẽ còn gặp được nhiều người giống như Thanh Thụ hơn nữa.

Ngày này, trên chiến trường phủ kín tử thi, biên quân Đại Ninh đánh thắng nhưng lại bi ai đứng nghiêm ở bờ nam sông Mễ Thác.

Soái kỳ của Bồ Lạc Thiên Thủ nằm ngay dưới chân bọn họ, nhưng trong lòng mỗi người đều không có bao nhiêu niềm vui thắng lợi. Đây chỉ là một trận chiến tranh để tăng thêm thẻ đánh bạc, quả thật đối với hai đế quốc mà nói đều là thời điểm rất mấu chốt, nhưng một vị thế tử thân vương của Đại Ninh chết trận ở đây, điểm này liền trở nên càng quan trọng hơn.

Thành Tu Du.

Sau khi biết được một vị thế tử của Đại Ninh chết trận, Tâm Phụng Nguyệt cũng không có vui sướng gì, tuy rằng vị thế tử đó từng là một trong mười người quan trọng nhất ở bắc cương Ninh quốc mà lão ta đích thân hạ lệnh phải giết.

Trước khác nay khác, khi đó giết chết một vị thế tử Ninh quốc rất có ý nghĩa, hiện tại giết chết một vị thế tử Ninh quốc sẽ chỉ khiến tình hình vốn đã phức tạp trở nên càng tồi tệ hơn.

"Truyền lệnh xuống."

Tâm Phụng Nguyệt im lặng hồi lâu rồi nói: "Toàn quân để tang cho tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ, truy phong Bồ Lạc Thiên Thủ làm công tước."

Sau khi nói xong câu này lão ta lại im lặng, sau đó chậm rãi thở ra một hơi rồi tiếp tục nói: "Phái người triệu hồi người đi gặp Võ Tân Vũ, từ hôm nay trở đi không cần phải có đàm phán gì nữa, hạ lệnh xây dựng phòng ngự ở bờ bắc sông Mễ Thác, truyền lệnh cho người ở gần các bộ tộc bảo bọn họ điều hết tất cả nam nhân đến đây, ta phải xây dựng một tường thành ở bờ bắc sông Mễ Thác."

"Nói với các tướng sĩ... Sáng sớm ngày mai, ta muốn gặp bọn họ ở đây."

Sáng sớm hôm sau, hơn mười vạn quân Hắc Vũ tập kết ở bên ngoài tường thành Tu Du, từng phương trận chỉnh tề ở dưới thành có vẻ rất uy nghiêm túc mục.

Đứng ở trên tường thành, Tâm Phụng Nguyệt nhìn các tướng sĩ phía dưới, im lặng một hồi lâu sau đó tiến lên một bước, tay vịn lỗ châu mai lớn tiếng nói: "Các tướng sĩ!"

Quân đội Hắc Vũ ở dưới tường thành đồng thanh lên tiếng đáp lại, thanh âm lớn đến mức dường như có thể bị phá vỡ tầng mây.

Tâm Phụng Nguyệt trầm tư một lát rồi nói: "Ta sẽ phái người chính thức gửi chiến thư cho hoàng đế Ninh quốc Lý Thừa Đường. Người Ninh liên tiếp xâm phạm cương vực đế quốc Hắc Vũ ta, đến nay đã có mấy ngàn dặm quốc thổ bị Ninh quốc chiếm đoạt. Đế quốc Hắc Vũ ta từ quân vương cho tới thần dân đã nhường nhịn nhiều lần, nhưng người Ninh vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước, hôm nay lại giết chết mấy vạn tướng sĩ đế quốc Hắc Vũ ta cùng với đại tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ ở bờ nam sông Mễ Thác, đây là quốc thù của đế quốc Hắc Vũ ta, thù nhà có thể nhịn, quốc thù không quên. Tâm Phụng Nguyệt lại cảnh cáo hoàng đế bệ hạ của Ninh, bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn hãy cảm nhận lòng chung mối thù của vạn dân đế quốc Hắc Vũ ta."

"Hắc Vũ vạn tuế!"

"Hắc Vũ vạn tuế!"

Các binh sĩ dưới tường thành điên cuồng hô hào, âm thanh sóng sau cao hơn sóng trước.

"Trong trận chiến này, mặc dù biên quân đế quốc Hắc Vũ anh dũng bất khuất không bảo vệ được phòng tuyến bờ nam sông Mễ Thác, nhưng bọn họ đã giết chết lượng lớn kẻ thù, trong đó còn có một thế tử của Ninh quốc, người của hoàng tộc Lý gia!"

Tâm Phụng Nguyệt lại nói lớn tiếng hơn nữa: "Đây là người của hoàng tộc Ninh quốc đầu tiên bị đánh chết trên chiến trường trong gần một trăm năm qua, ta cảm thấy tự hào vì tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ và các bộ hạ của hắn, ta cũng lấy làm vinh quang cho tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ và các bộ hạ của hắn!"

Tâm Phụng Nguyệt giơ tay lên chỉ về phía bên kia sông Mễ Thác: "Đế quốc Hắc Vũ đã không còn đường lui, các ngươi cũng không còn đường lui nữa. Nếu lui thêm bước nữa, lòng kiêu hãnh của các ngươi, lòng tự tôn của các ngươi đều sẽ bị kẻ thù giẫm đạp, đất đai của các ngươi, gia viên của các ngươi đều sẽ bị kẻ thù chiếm đoạt, người nhà của các ngươi, thân bằng của các ngươi đều sẽ bị kẻ thù tàn sát."

Tâm Phụng Nguyệt giơ hai tay lên: "Loan đao!"

Mười vạn binh sĩ Hắc Vũ ở dưới thành rút loan đao ra kêu xoẹt một tiếng, chỉ lên bầu trời.

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta chỉ có một phương thức đối mặt với kẻ thù, đó chính là loan đao trong tay chúng ta!"

Tâm Phụng Nguyệt giọng nói khàn khàn: "Hiện tại ta trịnh trọng nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, toàn bộ đế quốc Hắc Vũ, bao gồm cả ta, không được có một người nào hòa đàm với Ninh quốc nữa, Hắc Vũ và Ninh, vĩnh viễn không hòa đàm!"

"Vĩnh viễn không hòa đàm!"

Dưới thành bộc phát ra một làn sóng âm thanh.

"Đi đi các dũng sĩ!"

Tâm Phụng Nguyệt chỉ về phía sông Mễ Thác: "Xây dựng một tường thành ở đó, dùng thân thể huyết nhục của các ngươi, dùng loan đao và dũng khí của các ngươi, nói cho người Ninh biết từ giờ khắc này, chúng ta một bước cũng không lùi!"

Các binh sĩ Hắc Vũ ở dưới thành điên cuồng, bọn họ kêu gào khàn cả cổ, khua loan đao, xuất phát tới sông Mễ Thác dưới sự dẫn dắt của tướng quân các quân.

Trên tường thành, Thanh Thụ nãy giờ vẫn đứng phía sau Tâm Phụng Nguyệt có vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu nói: "Quốc sư đại nhân, đều là vì ta..."

"Đều là vì ngươi đã giết một vị thế tử Ninh quốc, ta mới có thể có cơ hội làm cho các tướng sĩ phấn chấn lên, làm cho bọn họ hiểu rằng đã không có đường lui nữa, cũng khiến bọn họ biết lùi bước sẽ không đổi lại được hòa bình."

Tâm Phụng Nguyệt xoay người nhìn về phía Thanh Thụ, im lặng một lát rồi nói: "Lúc nãy khi ta nhận được tin tức ngươi giết một vị thế tử Ninh quốc cũng có chút tức giận, có chút phẫn nộ, suy nghĩ đầu tiên chính là mau chóng phái người gặp Võ Tân Vũ thương lượng chuyện hoà đàm. Thậm chí ta có thể đưa ra sự nhượng bộ rất lớn, cho dù tặng tất đất đai bờ nam sông Mễ Thác đưa cho người Ninh cũng được, cho dù giao ngươi cho người Ninh xử trí cũng được."

Nghe được câu này, Thanh Thụ thay đổi sắc mặt nhưng không nói gì thêm, chỉ là càng cúi đầu thấp hơn nữa.

"Nhưng sau đó ta tỉnh ngộ ra."

Tâm Phụng Nguyệt chỉ về phía trước, ra hiệu cho Thanh Thụ đi cùng lão ta, Thanh Thụ đi theo phía sau Tâm Phụng Nguyệt, từ đầu đến cuối đều cúi đầu khom lưng.

"Nếu ta thật sự làm như vậy, ta sẽ trở thành tội nhân, cả đế quốc Hắc Vũ đều sẽ mắng ta khúm núm trước người Ninh, cho dù là phụ nữ và trẻ con cũng sẽ mắng ta là một người nhu nhược, là một người tham sống sợ chết, ta sẽ mất đi sự kính nể của mọi người đối với ta."

Tâm Phụng Nguyệt vừa đi vừa nói: "Sau khi tỉnh ngộ lại ta mới nghĩ đến thật ra sách lược trước đó đều là sai. Chúng ta cho rằng hiện tại mình không thể đánh lại người Ninh nên nhường nhịn nhiều lần, nhưng nhường nhịn không đổi được sự nhân từ của người Ninh. Lúc trước sự nhẫn nại ngàn năm của người Trung Nguyên có từng đổi được sự nhân từ của chúng ta?"

Thanh Thụ lắc đầu theo bản năng.

"Chuyện thế này, xưa nay không có chính nghĩa hay không chính nghĩa, công bằng không công bằng gì cả."

Tâm Phụng Nguyệt nói: "Khi chúng ta cường thịnh đã trấn áp người Trung Nguyên một ngàn năm, khiến cho mỗi năm người Trung Nguyên đều chết rất nhiều người, nhiều lần xâm nhập đất Trung Nguyên, từng làm cho ngàn dặm bắc cương của Trung Nguyên không bóng người... Hiện tại chỉ là ngược lại mà thôi, người Ninh trở thành chúng ta, chúng ta trở thành người Ninh, nhưng chẳng lẽ điều này không tốt sao?"

Tâm Phụng Nguyệt liếc mắt nhìn Thanh Thụ một cái: "Chắc ngươi biết rất rõ ràng, vấn đề của đế quốc Hắc Vũ không chỉ là ở vấn đề chiến tranh với kẻ thù nơi biên cảnh, vấn đề lớn hơn nữa nằm ở nội bộ, kỷ cương tan vỡ, tham nhũng vô độ... Cho nên Thanh Thụ, chúng ta nên cảm ơn người Ninh, ở thời kì Hắc Vũ khó vượt qua nhất này, người Ninh đã làm cho các bách tính dồn hết sự chú ý vào bọn họ chứ không phải là chúng ta."

Thanh Thụ cúi đầu, hắn ta biết quốc sư đại nhân nói rất đúng. Cho dù Hắc Vũ không trải qua chiến bại thì cũng đã sắp đến ranh giới sụp đổ, vấn đề nội bộ lớn hơn vấn đề bên ngoài rất nhiều.

"Hãy cảm ơn người Ninh, bọn họ khiến các bách tính của đế quốc Hắc Vũ ta chuyển thù hận từ quý tộc và triều đình bổn quốc sang người Ninh. Đã có quá lâu rồi trên dưới cả nước Hắc Vũ cũng chưa từng đoàn kết đối ngoại như thế, lần trước làm như vậy còn phải đi ngược về hơn một ngàn năm trước khi đế quốc Mông xâm lấn chúng ta."

Tâm Phụng Nguyệt cười cười: "Ta đã tỉnh ngộ ra, cũng hy vọng ngươi có thể tỉnh ngộ, nhục nhã không chỉ là nhục nhã mà cũng cũng là đốc thúc, chiến bại không chỉ là chiến bại mà cũng là nhắc nhở, bắt đầu từ nơi giờ khắc này Hắc Vũ sẽ có thay đổi."

Tâm Phụng Nguyệt dừng bước chân lại: "Ta cũng sẽ thay đổi... Ta sẽ tuyên bố Khoát Khả Địch Tẩm Sắc phản quốc, và còn tuyên bố ta sẽ trở thành hãn hoàng mới của đế quốc Hắc Vũ, ta sẽ nắm giữ hai quyền lợi lớn tông chủ Kiếm Môn và hãn hoàng Hắc Vũ."

Tâm Phụng Nguyệt nói: "Nhưng trước đó, ta cần người giúp ta ổn định cục diện. Thanh Thụ... từ giờ trở đi ngươi chính là Nam Viện đại tướng quân, ta muốn ngươi đi đại doanh Nam Viện, điều đại quân Nam Viện đến Tinh Thành. Ngày ta trở lại Tinh Thành tuyên bố xưng đế, ngươi sẽ đứng ở bên cạnh ta."

"Vâng!"

Thanh Thụ khom người cúi đầu: "Thần Thanh Thụ, tuân chỉ!"

Bình Luận (0)
Comment