Hai tháng sau, Trường An.
Bệ hạ về tới thành Trường An trước tết, không khí đón tết trong thành Trường An đã rất rộn ràng, nói ra thì thời gian một năm trôi qua rất nhanh, sắp sửa nghênh đón năm Đại Ninh Thiên Thành thứ ba mươi hai.
Đông Noãn Các.
Hoàng đế nhìn chồng tấu chương chất cao như núi không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía hai người ngồi co rúm trên ghế ở trong Đông Noãn Các có chút bất đắc dĩ: "Bộ dạng của hai người các khanh bây giờ nhìn cũng rất giống nhau."
Một người là lão viện trưởng, một người là Trang Ung.
Một người là thật sự đã già, một người là cơ thể suy yếu.
Bộ dạng hai người cuộn tròn trên ghế canh lò lửa quả thật khá giống nhau, cho nên hai người liếc nhìn nhau một cái sau đó cùng bật cười.
"Bệ hạ nhanh phê duyệt tấu chương đi, nếu còn chồng chất nữa sẽ chồng chất ra bên ngoài Đông Noãn Các mất."
Lão viện trưởng nói: "Cái khác thì cũng là không sợ, chỉ là chồng chất quá nhiều không đóng được cửa, thần sẽ hơi lạnh."
Hoàng đế liếc mắt nhìn lão: "Tiên sinh đúng là biết nói chuyện, sao hiện tại trẫm cảm thấy không phải là khanh đến với trẫm, mà là tham lò lửa trong Đông Noãn Các của trẫm tốt hơn ở nhà khanh, cháy đượm hơn ở nhà ngươi. Tiên sinh cũng không hề thương trẫm có vất vả hay không, chỉ nói mở cửa làm khanh lạnh... Lần sau trẫm nhường Đông Noãn Các này cho khanh, trẫm đi chỗ khác làm việc công."
Lão viện trưởng nói: "Vậy thì cũng không phải là không được."
Cũng chỉ có lão viện trưởng dám nói câu này.
Hoàng đế lại liếc mắt nhìn lão: "Nếu không phải trong nhà khanh không có tiền tài gì, khanh lại già như vậy rồi, trẫm cảm thấy tịch thu nhà cũng không có cái gì để kiếm chác, trẫm đã định tiên sinh tội mưu nghịch rồi."
Lão viện trưởng cười to nói: "Bệ hạ có thể ban thưởng cho lão thần thật nhiều, chờ lão thần béo lên rồi đến tịch thu nhà."
Hoàng đế: "Khanh tưởng trẫm ngốc ? Hà tất phải làm việc thừa thãi... Với lại trẫm đã ban cho tiên sinh một cặp bình ngọc bích, tiên sinh đã tặng lại cho Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh một người một cái. Lần trước nữa biếu cho tiên sinh một vài món đồ Tây Vực, chẳng lẽ không phải tiên sinh cũng tặng cho thê tử của Mạnh Trường An và Trà Nhi?"
Hoàng đế hừ một tiếng: "Đồ trẫm tặng tiên sinh, tiên sinh cũng làm ân tình."
Lão viện trưởng thở dài: "Tặng Mạnh Trường An... Dù sao cũng là môn sinh đắc ý của lão thần, tặng Thẩm Lãnh chủ yếu là hắn mặt dày cố đòi. Và cả Trà Nhi công chúa luôn than nghèo với lão thần, nói bệ hạ trừ bổng lộc nhà bọn họ quá ác, nhìn thấy đồ của bệ hạ ban cho liền thấy bi ai..."
Hoàng đế phụt cười một tiếng: "Haiz... Nếu không thì lần sau trẫm lại nghĩ biện pháp gì đó, đòi lại đồ mà khanh tặng cho Thẩm Lãnh, hẳn là trẫm sẽ có niềm vui lấy lại đồ đã mất."
Đang nói thì Đại Phóng Chu từ bên ngoài bước nhanh vào, hai tay bưng một bản tấu chương: "Bệ hạ, đây là chiến báo bắc cương đưa tới, vốn đưa đến bên Thái Sơn, đi đến nửa đường thì biết bệ hạ về Trường An nên lại đưa gấp đến đây."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Chắc là tin chiến thắng."
Ông ta cười mở chiến báo ra, nhìn mấy lần sau đó liền thay đổi sắc mặt.
Lão viện trưởng và Trang Ung nhìn thấy sắc mặt bệ hạ thay đổi liền đồng thời đứng lên. Tầm nhìn hoàng đế của chậm rãi rời khỏi chiến báo, im lặng một lát rồi đưa chiến báo cho lão viện trưởng: "Lý Tiêu Thiện... chiến tử."
Bàn tay đưa ra nhận chiến báo của lão viện trưởng run lên ở giữa không trung, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch.
Lão cúi đầu nhìn chiến báo: "Chuyện này... trước hết phải ém đi đã."
Sau đó lão cúi người: "Bệ hạ bớt đau buồn."
Hoàng đế xoay người đưa lưng về phía lão viện trưởng, dường như vai hơi run lên.
"Đó là... cháu ruột của trẫm."
Một hồi lâu sau, hoàng đế nói: "Đại Phóng Chu, hỏi xem ai biết Tín Vương ở đâu, trẫm... mời hắn về Trường An."
Đại Phóng Chu ở cửa lên tiếng: "Nô tì phái người đi ngay tra hỏi."
Hoàng đế lại trầm mặc, lại qua sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Tín Vương đã lâu rồi không có tin tức. Lần trước Tín Vương phi gặp phục kích bị trọng thương ở nông trường ngoài kinh, sức khỏe ngày càng kém đi, Tín Vương liền đưa nàng ta đi khắp nơi cầu y vấn dược. Trẫm đã đặc biệt dặn người của Thẩm gia đến khám, sau khi người của Thẩm gia xem xong cũng nói không có biện pháp gì hay, chỉ có thể tận lực bồi bổ cơ thể cho Tín Vương phi, kéo dài được chừng nào hay chừng đó."
Hoàng đế nhắm mắt lại: "Trẫm không biết nên nói như thế nào với phu thê bọn họ."
Trang Ung vẫn không biết chuyện xảy ra ở trong nông trại ngoài kinh thành khi đó, theo bản năng liếc mắt nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng liền giải thích: "Tín Vương và Lục Vương gặp phải phục kích ở nông trường ngoài kinh thành, Lục Vương... không may bỏ mình. Tín Vương bị trọng thương, vết thương còn chưa khỏi đã bắt đầu đưa Tín Vương phi khắp nơi chạy chữa. Bệ hạ từng nhiều lần phái người của viện Thái Y hội chẩn, kết luận đưa ra cũng chỉ là hy vọng có thể Tín Vương đưa Tín Vương phi đến vùng phía nam ấm áp, có lẽ có thể dựa vào khí hậu làm cho nội thương của vương phi dần dần chuyển biến tốt hơn."
Trang Ung thầm giật mình.
Hai vị thân vương đồng thời bị tập kích, Lục Vương đã chết.
"Chỉ sợ không dễ tìm được tung tích của Tín Vương."
Lão viện trưởng nói: "Nếu thật sự đã đi phía nam, khu vực quá lớn, cho dù dọc đường có manh mối có thể tra được, nhưng tìm được người tuyệt đối không phải chuyện dễ, nói không chừng phải tìm mất một năm, hai năm..."
Lão hỏi dò một câu: "Tin tức thế tử Tín Vương Lý Tiêu Thiện chiến tử, có phải là đừng công bố trong cả nước vội không?"
Hoàng đế im lặng một lát, lắc đầu: "Cháu trai của trẫm chiến tử vì Đại Ninh, chẳng lẽ trẫm còn không để cho người trong thiên hạ biết?"
Lão viện trưởng mấp máy môi, không nói gì nữa.
Đó là con cháu hoàng tộc duy nhất chết trận ở bắc cương trong một trăm năm nay, các bách tính Đại Ninh nên biết, cũng nhất định phải biết.
Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo.
Bên cạnh quan đạo có một quán trà hết sức đơn sơ, chỉ có ba gian nhà tranh, ngoại trừ bán cho người qua đường một ít trà thô ra, hai vợ chồng chưởng quầy cũng có thể làm một chút cơm canh đơn giản, người mua không ít, lấy số lượng làm lời, cho nên buôn bán cũng không tệ.
Hôm nay Kinh Kỳ đạo vẫn có gió tuyết cho nên trên quan đạo không thấy người đi đường, quán trà bên đường này có vẻ hơi đìu hiu. Đi tiếp về phía trước mười mấy hai mươi dặm thì không còn nhà nào buôn bán nữa, đến mùa đông lại càng tiêu điều hơn.
May mà quán trà này cũng là không phải là không buôn bán, nồi lầu trên bàn sôi ùng ùng ục ùng ục bốc hơi nóng, trên bàn bày toàn là thịt, dù sao với thời tiết mùa đông lạnh giá này muốn tìm chút rau tươi còn khó hơn tìm thịt.
Chưởng quầy hai vợ chồng cầm mười lượng bạc đi về nhà, trong quán trà này chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, bên ngoài quán trà thì có một số khách giang hồ canh chừng, ở phía xa vài dặm đều có người.
Đông chủ của Đồng Tồn Hội thò đũa vớt một chút thịt trong nồi đồng ra, chấm vào đĩa nước chấm, dường như ông ta rất hài lòng với mùi vị thịt dê này, dù sao cũng là dê vừa mới giết, rất tươi, mùi vị cũng rất đậm đà.
"Như thế nào?"
Ông ta hỏi.
Lý Trường Trạch ngồi đối diện với ông ta cười cười: "Cũng không phải là người không biết, còn có thể như thế nào? Vở kịch của con và vở kịch của hắn cộng lại có thể coi như là phấn khích, chỉ xem vở kịch của ai có sơ hở, nhưng khi xem đi xem lại, hắn không có, con cũng không có, cho nên rất hoàn mỹ, hai người đều cảm thấy rất thành công."
Đông chủ phụt cười một tiếng: "Hai con hồ ly lừa nhau, đều tưởng là đã thành công."
"Ta thật sự đã thành công, hắn không phải."
Lý Trường Trạch uống một ngụm rượu, liếc mắt nhìn bên ngoài một cái: "Con đã nhờ hai người của phủ Đình Úy kia đi mua đồ, nhanh nhất là một canh giờ bọn họ có thể trở lại, cho nên con phải trở về trong vòng nửa canh giờ, người có chuyện gì thì mau chóng nói."
"Không có chuyện lớn gì."
Đông chủ nói: "Chỉ là muốn hỏi thử tình hình của Đậu Hoài Nam."
Lý Trường Trạch nói: "Vị phụ thân đó của con tưởng là mưu mẹo như vậy đã có thể giấu được con... Nói đến mưu mẹo, ông ta ta kém xa mẫu thân con. Đầu tiên là ông ta lấy cớ chèn ép Thẩm Lãnh để chèn ép Đậu Hoài Nam, Đậu Hoài Nam cũng phối hợp, mắng hoàng đế ở trong cung Vị Ương, ha ha... Cho nên chuyện hoàng đế giáng chức hắn cũng sẽ thuận lý thành chương, sau đó lại ném hắn về Kinh Kỳ đạo, những người giả thông minh sẽ nghĩ sợ là bệ hạ muốn mượn tay người khác để diệt trừ Đậu Hoài Nam."
"Nhưng phụ thân con lại triệu con từ Tây Bắc về ném vào Kinh Kỳ đạo, những người giả thông minh đó sẽ lại nghĩ đại khái là phụ thân muốn xem thử các nơi có phản ứng gì, thật ra chỉ là ông ta muốn để cho con tiếp xúc với Đậu Hoài Nam. Hai người đều người không được như ý, một người là thái tử trước kia, một người là trọng thần vốn có hy vọng trở thành thủ phụ Nội Các, hoàn mỹ cỡ nào?"
"Phụ thân hy vọng con tiếp xúc với Đậu Hoài Nam, hy vọng Đậu Hoài Nam có thể giành được sự tín nhiệm của con, con sẽ theo tâm ý của ông ta."
Lý Trường Trạch uống hết rượu trong chén, nhìn nước lẩu đang sôi trong nồi: "Sao người lại thích ăn thứ này như vậy?"
Đông chủ nhún vai: "Mùa đông chính là thời tiết để ăn cái này, huống hồ ta thích ăn thịt như vậy, cũng tốt hơn người ăn chay một chút."
Lý Trường Trạch cười: "Người thích ăn thịt nhưng đừng quá tham ."
Đông chủ hơi nheo mắt: "Ý của con là?"
Lý Trường Trạch vội vàng lắc đầu: "Con không có ý gì, tứ thúc... Ý của con chính là người cũng không còn trẻ nữa, ăn thịt quá nhiều không tốt, ngày thường phải ăn cả thịt cả rau."
Đông chủ cười nói: "Con sợ ta chết trước con, hay là sợ ta chết sau con?"
"Tại sao chúng ta phải chết chứ?"
Lý Trường Trạch nói: "Chúng ta là người có cùng mục tiêu."
Đông chủ nói: "Mục tiêu của chúng ta không giống nhau."
Ông ta tựa người về phía sau: "Con muốn làm hoàng đế, còn ta không muốn."
Lý Trường Trạch nói: "Cho nên con vẫn luôn rất tò mò, tại sao người mưu tính những chuyện này? Chẳng lẽ đơn thuần chỉ là vì con? Tứ thúc người cũng có con trai, Tiêu Thiện còn đang ở bắc cương, nghe nói đã là tướng quân tam phẩm, có không gian lớn để phát huy, tiền đồ vô lượng."
Đông chủ nói: "Nếu như con tin ta thì sau này vẫn cứ tiếp tục hợp tác, nếu như con không tin ta, con có thể tiếp tục tự mưu tính."
Ông ta cầm đũa tiếp tục gắp thịt ăn, vẫn ăn rất ngon miệng, dường như ông ta thật sự rất thích mùi vị của món lẩu này.
"Người cứ ăn thịt đi."
Lý Trường Trạch nói: "Tứ thúc người cũng biết, hiện tại ngoại trừ dựa vào người thì con đã không còn ai để có thể dựa vào. Con biết chuyện tam thúc và Đồng Tồn Hội năm đó, nhưng chuyện mà tam thúc mưu tính quá nhỏ, con trai ông ấy bị nướng trên lửa, ông ấy thật sự không quan tâm con trai mình như vậy? Năm đó Mộc Chiêu Đồng đón Tiêu Nhiên đến Trường An, đến cổng thành thì bị chặn lại. Trước lúc đó, chỉ sợ là tứ thúc cũng tâm trí bừng bừng."
Gã ta cười nói: "Tứ thúc âm thầm móc nối các đại gia tộc xây dựng lại Đồng Tồn Hội là để giúp con trai ông ấy, kết quả là ông ấy che giấu quá sâu, con trai ông ấy không tin ông ấy, chính ông ấy lại giết chết bản thân mình."
Bộp!
Một cái bạt tai giáng vào mặt Lý Trường Trạch, rất kêu.
Đông chủ thu tay lại, cầm khăn tay trên bàn lau tay: "Con nên có lòng kính trọng, đó là tứ thúc của con, cho dù con còn là hoàng tử hay thái tử thì cũng nên có lòng kính trọng, huynh ấy đã đi rồi, con nói chuyện tôn trọng một chút."
Lý Trường Trạch sững sờ ở đó, im lặng một lát rồi cúi đầu: "Chất nhi nhớ rồi."
"Rất tốt."
Đông chủ đứng dậy: "Phải lợi dụng tốt Đậu Hoài Nam, chúng ta cũng không thể để phán đoán của bệ hạ xuất hiện sai lầm. Hắn có thể, bởi vì bệ hạ tin tưởng hắn, cho nên con lợi dụng tốt Đậu Hoài Nam thì chuyện sẽ trở nên đơn giản."
"Con nên về rồi."
Ông ta chỉ ra ngoài cửa: "Trên đường về nhớ tự mua một bình rượu, nếu không thì không thể giải thích về mùi rượu trên người con."
Lý Trường Trạch cũng đứng dậy, cúi người vái lạy: "Vâng, tứ thúc, tạm biệt."
"Con phải tiến bộ một chút."
Lý Trường Trạch xoay người lại, nghe thấy tiếng nói từ phía sau truyền đến.
"Nếu con còn nông cạn như vậy, bạc bẽo như vậy, không biết nặng nhẹ như vậy, ta sẽ thật sự đưa con trai của mình lên chứ không phải con. Con hỏi ta tại sao... huynh đệ của ta chết thảm ở nông trường, thê tử của ta bị trọng thương, con trai ta bị người khác cướp mất thê tử trở thành trò cười, con gái ta không chết nhưng đã hóa điên..."
Vai của Lý Trường Trạch run lên một cái, điều chỉnh tâm trạng một chút rồi nói: "Chất nhi nhớ rồi."