Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1246 - Chương 1246: Dù Gì Cũng Hãy Thử Xem

Chương 1246: Dù gì cũng hãy thử xem Chương 1246: Dù gì cũng hãy thử xem

Lý Trường Trạch ra ngoài quán trà nhỏ nhìn cảnh tuyết mờ mịt chung quanh, tuy đã bị một bạt tai nhưng tâm cảnh bỗng nhiên rộng rãi hẳn lên.

Gã ta lại quay đầu liếc nhìn mấy gian nhà tranh kia, đột nhiên nghĩ chẳng lẽ đây là ý trời.

Hồi nhỏ gã ta đã từng nghe câu chuyện lều tranh khởi sự của Đại Ninh Thái Tổ hoàng đế rất nhiều lần... Khi đó vị kiêu hùng mà Thái Tổ đi theo đã chiến bại chết, Thái Tổ hoàng đế và đám huynh đệ kết nghĩa của ông ta ẩn nấp trong nhà tranh trốn tránh việc bị đuổi giết. Khi đó huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế là Đường Thất Địch nói triều đình Sở bất nghĩa nên thiên hạ phản Sở, sau đó phát hiện nghĩa quân này cũng bất nghĩa, rồi thiên hạ phản nghĩa quân, chúng ta đi đâu về đâu?

Khi đó Thái Tổ hoàng đế trầm tư hồi lâu, sau đó nói... sẽ có người là chính xác.

Đường Thất Địch hỏi Thái Tổ hoàng đế tại sao người chính xác không phải ngươi?

Thái Tổ hoàng đế xuất thân hàn vi nên đâu nghĩ tới vấn đề này, khi đó ông ta chỉ là muốn trở thành phụ tá đắc lực cho vị đại anh hùng mà ông ta ngưỡng mộ, hỗ trợ vị đại anh hùng đó sáng tạo một thế giới mới.

Nhưng sau đó, khi vị đại anh hùng vốn lúc nào cũng đều khiến Thái Tổ hoàng đế cảm thấy nên kính ngưỡng đó lại vì muốn ngồi lên ngồi vị hoàng đế mà không tiếc hy sinh tính mạng của nhiều huynh đệ như vậy, không tiếc mang tiếng xấu, không tiếc đưa hơn mười vạn bách tính vào địa ngục, ông ta đã mơ hồ.

Mặc dù là lúc mơ hồ thì ông ta cũng không nghĩ tới việc đi tranh giành thiên hạ này, mãi cho đến sau này xảy ra một chuyện khác làm cho Thái Tổ hoàng đế hoàn toàn thay đổi suy nghĩ thì mới có câu nói "so với giao thiên hạ này cho bè lũ xu nịnh các ngươi, còn không bằng ta tự lấy".

Nhưng không thể không nói, lời nói của Đường Thất Địch ở trong lều tranh khi đó có ảnh hưởng đến Thái Tổ rất lớn, cho nên sau này rất nhiều danh sĩ thảo luận lại cuộc hội thoại của Thái Tổ hoàng đế và Đường Thất Địch lần đó, đều cảm thấy đó mới là sự ra đời của Đại Ninh.

Vì thế cuộc nói chuyện trong lều tranh lần đó còn được gọi là lều tranh khởi sự.

Giờ khắc này từ ba gian nhà tranh đi ra, Lý Trường Trạch cảm thấy hiện tại mình có một chút tâm cảnh của Thái Tổ hoàng đế trước kia. Đương nhiên gã ta cũng không nghĩ tứ thúc là Đường Thất Địch, gã ta càng không tin tứ thúc có thể giống như Đường Thất Địch, phụ tá gã ta mà không có bất kỳ tư tâm gì giống như phụ tá Thái Tổ hoàng đế.

Nhưng mà hiện giờ tứ thúc quả thật là người mà gã ta không thể thiếu, thực lực của Đồng Tồn Hội mạnh cỡ nào? Tuy rằng bề ngoài người của Đồng Tồn Hội ở trong triều đã không có ai nắm thực quyền, nhưng bọn họ có lượng tài phú gần như không gì sánh kịp.

Tài phú không tệ.

Tài phú vĩnh viễn cũng không tệ.

Người nông cạn có thể cho rằng tài phú chẳng qua là thứ đi kèm với quyền lợi, cho rằng địa vị đứng trên tài phú, mà biểu hiện này chỉ là thủ đoạn để tài phú che giấu răng nanh của mình mà thôi. Tài phú có thể nhường cho quyền lợi đứng ở trước đài, còn nó đứng ở sau lưng nhe răng cười.

Hoàng quyền...

Quyền lợi cao nhất trên đời này gần như và không được thoát khỏi quan hệ với tài phú.

Lý Trường Trạch biết rất rõ rằng có nguồn tài phú giống như vô cùng vô tận chống đỡ là ý vị như thế nào. Tất cả những thứ gã ta từng có đều đã mất, tất cả những thứ mẫu thân gã ta khổ tâm chuẩn bị, bao gồm việc kinh doanh âm thầm duy trì, bao gồm rất nhiều tử sĩ, những thứ này đều đã tan thành mây khói.

Nhưng nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Đồng Tồn Hội thì đâu cần lo không có tử sĩ? Với nguồn tài phú tuyệt đối, võ trang cho bao nhiêu người cũng được.

Người trong triều đình Đại Ninh đều không có thanh cao như bề ngoài. Con người là loại sinh vật biết đi theo trào lưu hoặc nói là đi theo số đông, thật sự cũng không có nhiều người thanh cao.

Ví dụ như Đậu Hoài Nam.

Lý Trường Trạch vừa thúc ngựa đi vừa nghĩ kẻ nực cười Đậu Hoài Nam kia. Đậu Hoài Nam tưởng là đã lừa được gã ta, chiếm được sự tín nhiệm của gã ta, cho nên khi Lý Trường Trạch đưa cho Đậu Hoài Nam hai viên đông châu rất lớn, rất hoàn mỹ, Đậu Hoài Nam gần như không suy nghĩ gì đã nhận lấy, nhưng Lý Trường Trạch làm sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Đậu Hoài Nam?

Trong mắt người tham lam sẽ có ánh sáng, nhưng khi Đậu Hoài Nam nhìn thấy hai viên đông châu đó cũng không có kiểu ánh sáng đó, gã là một người thật sự thanh cao. Bởi vậy cho nên có nhiều lúc Lý Trường Trạch cũng thấy buồn cười, phụ thân của mình sắp xếp một người như vậy tiếp cận mình, thật sự là chọn người không thỏa đáng.

Ngược lại, thậm chí Lý Trường Trạch còn nghĩ cho dù phụ thân của mình để cho người như Thẩm Lãnh tiếp cận mình cũng tốt hơn là sắp xếp Đậu Hoài Nam. Ít nhất thì Thẩm Lãnh thật sự tham tiền, một người tham tiền sẽ luôn có nhược điểm.

Sự thanh cao của Đậu Hoài Nam không phải là biểu hiện bên ngoài, mà là từ trong xương tủy.

Phóng ngựa dọc đường, trong đầu Lý Trường Trạch không dừng lại một khắc nào, gã ta cần phải suy nghĩ mỗi một bước kế tiếp sẽ đi như thế nào. Đậu Hoài Nam ở bên cạnh gã ta là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng Đậu Hoài Nam không tốt, phụ thân gã ta sẽ thật sự có thể nắm rõ nhất cử nhất động của gã ta như lòng bàn tay, dùng Đậu Hoài Nam tốt thì phán đoán của phụ thân gã ta sẽ xuất hiện sai lầm.

Sau khi gã ta rời đi khỏi lều tranh không lâu, đông chủ Đồng Tồn Hội từ trong lều tranh đi ra, ông ta dang hai cánh tay ra, bông tuyết trên bầu trời nhẹ nhàng bay xuống rơi trên người ông ta. Ông ta cứ đứng như vậy một hồi lâu, không một ai biết thời khắc này ông ta đang nghĩ tới điều gì.

"Đông chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Một gã thủ hạ mặc áo khoác màu trắng đi qua hỏi một câu.

Áo khoác màu trắng trên người bọn họ và trời tuyết hòa thành một màu, rất xa nhìn sang, không quá dễ dàng phát hiện mấy người đang đứng ở bên này.

"Về Trường An."

Đông chủ hơi nhếch khóe miệng lên: "Các ngươi biết Trường An là nơi nào không?"

Thủ hạ trả lời: "Là quốc đô của Đại Ninh."

"Nói chính xác thì là quốc đô của quyền lợi."

Đông chủ vẫy tay: "Ngựa."

Thủ hạ vội vàng dắt chiến mã đến, đông chủ lên ngựa rồi nói: "Chia ra một nhóm người, đi giết hai gã đình úy đi theo Lý Trường Trạch kia."

Trong đó có một thủ hạ hơi kinh ngạc: "Đông chủ, nếu như giết hai gã đình úy, chẳng phải là bị bại lộ ư?"

"Bại lộ ai?"

Đông chủ cười nói: "Tất nhiên không phải chúng ta bại lộ."

Ông ta giật dây cương: "Đi làm như ta nói, sau khi giết người thì mau chóng về Trường An hội hợp, ở thành Trường An còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm."

Ông ta vừa mới nói xong, xa xa có mấy con khoái mã chạy như bay đến, rõ ràng là chạy về phía bọn họ. Dường như đông chủ nhận ra những người đó là ai, cho nên cũng không đề phòng.

Mấy người kia phóng ngựa đến phía trước đông chủ, ngồi ở trên lưng ngựa đồng thời chắp tay, trong đó một người nói với đông chủ: "Đông chủ, vừa mới nhận được tin tức... Thế tử, thế tử... đã có chuyện rồi."

Vẻ mặt vốn còn mỉm cười của đông chủ ngưng đọng lại, còn lạnh hơn cả băng tuyết.

Thành Trường An.

Thanh Y Lâu.

Hàn Hoán Chi tay trái xách một ấm trà, tay phải cầm một chén trà đi vào gian phòng đang nhốt người ở lầu hai. Lúc đẩy cửa ra, người đang bị treo trên tường kia đã đờ đẫn không liếc nhìn ông ta một cái.

Nhưng phản ứng này ngược lại còn làm cho Hàn Hoán Chi cảm thấy có chút vui vẻ. Sự đờ đẫn của một người chưa chắc chứng tỏ kẻ đó đã có quyết tâm muốn chết, có lẽ là đã suy sụp, có lẽ là một kiểu chấp nhận.

"Quá lãng phí."

Hàn Hoán Chi nhìn những cái bánh màn thầu và bánh bao trên mặt đất thở dài có chút tiếc nuối. Mỗi lần ông ta tới đều sẽ mang theo một cái bánh màn thầu nóng hổi hoặc là bánh bao thịt thơm nức, nhưng lần nào cũng ném xuống đất rồi giẫm một cước, hình như đây đã thành tiết mục không thể thiếu rồi.

Nhưng mỗi lúc Từ Thiếu Diễn cảm thấy mình muốn chết là ông ta đều sẽ có một gã tên là Tiểu Thanh Y Lục vào, rót vào miệng y một ít nước cơm một cách rất thô bạo, y lại có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn.

Từ Thiếu Diễn hoàn toàn không nhớ rõ mình đã bị nhốt ở đây bao lâu, y chỉ mong sao mình có thể chết sớm một chút.

Hàn Hoán Chi đặt ấm trà và chén trà xuống, tìm cái chổi đi qua quét những thứ trên sàn nhà đi.

Giờ đang là mùa đông, nếu là mùa hè thì không biết mùi trong phòng sẽ khó ngửi cỡ nào.

"Ta biết ngươi là dũng sĩ, ta cảm thấy lúc trước ta dùng phương thức như vậy giày vò ngươi là rất không đúng, ta rất hối tiếc. Ngươi nhìn chỗ đồ ăn này xem, đã mấy tháng rồi, làm hỏng bao nhiêu."

Hàn Hoán Chi lại thở dài một tiếng: "Ta còn tưởng ta là đô đình úy không có vụ án nào không phá được, là Quỷ Kiến Sầu mà bất cứ phạm nhân nào trong thiên hạ rơi vào tay ta đều sẽ ngoan ngoãn mở miệng."

Ông ta vừa quét rác vừa nói: "Là ngươi khiến ta biết rằng ta không phải người có thể làm được bất cứ chuyện gì, cũng nên cảm ơn ngươi khiến ta tin trên thế giới này thật sự có người ý chí kiên định như thế, sẽ không bị bất cứ phương thức gì đánh bại."

Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Từ Thiếu Diễn một cái: "Ngươi đáng để ta kính nể."

Từ Thiếu Diễn ngẩn người, dường như không ngờ lần này Hàn Hoán Chi tới lại nói những lời này, cho nên y hơi mê mang, nhưng y lười mở miệng, y chỉ liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái rồi lại cúi đầu xuống.

Quả thật y cũng rất suy yếu, con mẹ nó, nhiều ngày như vậy mà còn có thể giữ được hơi thở cũng thật không dễ dàng. Có lúc y nghĩ mình chết thì thật tốt, hà tất phải đối mặt với Quỷ Kiến Sầu này mỗi ngày.

"Từ Thiếu Diễn."

Hàn Hoán Chi quét sạch sẽ rồi ngồi xuống nói: "Lần này ta tới là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, không phải ép hỏi ngươi gì cả, chỉ là thương lượng."

Ông ta dừng lại một chút, nhìn vào mắt Từ Thiếu Diễn: "Lúc nãy ta đã nói, ta rất kính nể cách làm người của ngươi. Trước đó ta vẫn cho rằng chỉ cần là người phạm tội thì đều có nhược điểm, có nhược điểm là có thể đánh bại, nhưng đáng tiếc là ngươi đã phá hỏng nhận thức đó của ta, cho nên chuyện ta thương lượng với ngươi là..."

Ông ta ngừng lại rồi tiếp tục nói: "Lúc nãy ta đã căn dặn người đi chuẩn bị một bàn tiệc, lát nữa cũng sẽ có người thả ngươi xuống. Ta còn sai người đun một bồn nước ấm lớn, ngươi tắm rửa thay một bộ y phục trước, ăn một bữa cơm thật ngon, sau đó chúng ta sẽ tiễn ngươi đi thật đàng hoàng."

"Tiễn..."

Từ Thiếu Diễn hơi sợ hãi nhìn Hàn Hoán Chi: "Ngươi nói tiễn đi là có ý gì?"

Hàn Hoán Chi nghiêm túc nói: "Cho ngươi sự tôn trọng cơ bản nhất, ta đã thử lấy đáp án mà ta muốn lấy được từ ngươi vô số lần nhưng đều thất bại. Ta đã dùng đủ các phương thức, ép hỏi, nghiêm hình tra khảo, thậm chí là bỏ đói, còn cố ý không đếm xỉa đến ngươi, những cách này đều đã thất bại. Ta thừa nhận ngươi là dũng sĩ, ngươi là đại trượng phu, ta không muốn thử nữa, ta định đổi người khác thử xem."

Ông ta đứng dậy: "Ấm trà này là pha cho ngươi, đã bỏ thuốc trong nước trà, nhưng mà không có mùi vị gì quá khó uống, sau khi ngươi cơm nước no nê rồi uống chén trà là đi. Chúng ta cho ngươi thể diện, cũng sẽ an táng ngươi tử tế."

Từ Thiếu Diễn lập tức lắc đầu: "Không không, Hàn đại nhân, ngươi thử lại, ngươi có thể thử lại lần nữa, lỡ như thành công thì sao?"

Hàn Hoán Chi nói: "Không thử nữa, mệt rồi."

Từ Thiếu Diễn: "Ngươi đừng mệt! Ngươi có thể, ngươi thử lại lần nữa đi!"

Hàn Hoán Chi: "Chuyện này..."

Từ Thiếu Diễn: "Dù sao ngươi cứ thử xem, tùy tiện hỏi vài câu câu gì đó?". . . . .

(Lời tác giả: Hôm qua tôi đã xem lại một ngày, đã tìm được cách sửa chữa tình tiết phần trước ít nhất và cũng hợp lý nhất, chính là lúc nông trường bị phục kích, sửa lại thành Tín Vương đã chết. Thật ra sửa như vậy cũng sẽ có ảnh hưởng, tôi sẽ từ từ sửa lại các chi tiết có liên quan.)

Bình Luận (0)
Comment