Vẻ mặt tội nghiệp của Từ Thiếu Diễn cũng không thể hiện ra được. Cuộc sống trong mấy tháng bị nhốt ở Thanh Y Lâu còn khó khăn hơn cả địa ngục, về sau thậm chí y còn mong có thể có thêm người đến tra tấn mình, đánh một trận gì đó, ít nhất cũng chứng minh mình còn sống.
Con người sợ nhất bị bỏ rơi.
Hàn Hoán Chi lại ngồi xuống, hướng ra bên ngoài vẫy tay: "Thả hắn xuống."
Tiểu Thanh Y Lục ngoại trừ canh cửa Thanh Y Lâu thì việc gì cũng làm, hắn ta từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn Từ Thiếu Diễn một cái với vẻ mặt không hài lòng: "Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, cũng đã đào xong hố ở ngoài thành, bây giờ không giết nữa à?"
Từ Thiếu Diễn: "Lấp hố lại!"
Người như Hàn Hoán Chi cũng suýt nữa không nhịn được mà bật cười nhưng vẫn phải làm ra vẻ mặt không cảm xúc. Tiểu Thanh Y Lục nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa giả vờ đang phán đoán có phải bên ngoài có người hay không, thực ra cơ thịt trên mặt đều đang run lên.
Bọn họ đều là người chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến mức có lúc cũng không nhịn cười được.
Tiểu Thanh Y Lục thả Từ Thiếu Diễn từ trên tường xuống, đỡ y ngồi ngay ngắn. Đã rất lâu rồi không có ngồi thư thái như vậy, Từ Thiếu Diễn cũng chưa thể thích ứng ngay lập tức.
"Đưa rượu và thức ăn lên trước đi."
Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Y Lục một cái: "Đừng bạnh hàm ra dọa người khác."
Tiểu Thanh Y Lục thầm nghĩ mẹ nó chứ ta còn lâu mới bạnh quai hàm ra dọa người, ta bạnh quai hàm để không cười ra tiếng. Hắn ta vội vàng gật đầu rồi đi ra, ra bên ngoài hít thở sâu mới thấy đỡ hơn.
Không bao lâu sau, trên bàn bày một ít rượu và thức ăn, Hàn Hoán Chi chỉ vào một bát canh trứng gà: "Đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ vội, ngươi sẽ chịu không nổi, uống chút canh đi."
Từ Thiếu Diễn nuốt nước bọt, cố nén cơn đói khát nói: "Hay là nói chuyện trước đi."
Hàn Hoán Chi nói: "Vừa ăn vừa nói."
Từ Thiếu Diễn vội vàng đáp lại, khó nhọc xê dịch ghế đến cạnh bàn, tay run rẩy cầm thìa trong bát lên, giống như cũng không thể cầm bình thường, không ngừng đút từng thìa từng thìa canh trứng gà vào miệng, râu trên cằm dính toàn là nước canh.
"Ta nghe nói."
Hàn Hoán Chi đợi một lát rồi nói: "Các ngươi có một tổ chức ngầm, đại khái tên là Đồng Tồn Hội hay là gì đó?"
Từ Thiếu Diễn vừa ăn vừa lúng búng nói không rõ: "Phải, là Đồng Tồn Hội, được tổ chức vào khoảng bốn mươi mấy năm trước... Ta, ta... sau khi ta nói hết với ngươi, ngươi có giết ta không?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Phủ Đình Úy đều sẽ giảm hình phạt cho người có biểu hiện lập công lớn, đến tận bây giờ hành vi phạm tội đã được điều tra rõ của ngươi vẫn chưa đủ để tru cửu tộc, cũng không đủ để diệt tộc, cho nên chỉ là tội một mình ngươi chết. Sau khi lập công, tội chết có thể miễn, nếu bệ hạ có đặc xá, thậm chí ngươi cũng có thể được miễn tai ương lao ngục."
Ông ta nhìn về phía Từ Thiếu Diễn nghiêm túc nói: "Ta là Hàn Hoán Chi, hy vọng ngươi có thể tin mỗi một câu nói của ta."
Tiểu Thanh Y Lục đứng ở cửa lại nghiêng đầu đi, khuôn mặt hơi méo xệch, cơ thịt lại hơi giật giật.
Nhưng lúc này Từ Thiếu Diễn đã không có lựa chọn nào, mấy tháng giày vò khiến y cảm thấy bất cứ cơ hội sống sót nào cũng vô cùng tốt đẹp và nhất định phải nắm bắt. Sau nhiều trải nghiệm như vậy tâm thái của y cũng đã sớm thay đổi rồi.
"Ta tin, ta tin."
Y vừa ăn vừa nói lại chuyện về Đồng Tồn Hội bốn mươi năm trước, nhưng y cũng không phải là người già như Tô Trung Mậu, tất nhiên không biết quá chi tiết, chỉ là nói ra phỏng đoán của y, những phỏng đoán này cực kỳ khớp với thông tin mà Hàn Hoán Chi đang nắm giữ.
"Cho nên..."
Hàn Hoán Chi nói: "Đồng Tồn Hội hiện tại là được một người tổ chức lại, người này là ai?"
"Ta không biết là ai, ta đã bị loại ra ngoài rồi."
Từ Thiếu Diễn lắc đầu: "Lần trước sau khi chuyện ta sắp xếp sát thủ bị lộ, Đồng Tồn Hội liền loại ta ra ngoài. Ta chỉ biết bọn họ thường xuyên nghị sự ở trong Lâm Diệu Trai, lần nào cũng không gọi ta. Trong Lâm Diệu Trai có một nữ nhân được bọn họ gọi là phu nhân, tên là gì thì ta cũng không biết."
"Lâm Diệu Trai."
Hàn Hoán Chi lặp lại một lần, sau đó lại hỏi: "Gần đây các ngươi có lên kế hoạch gì ở thành Trường An không?"
"Mấy tháng trước có, hiện giờ không biết."
Từ Thiếu Diễn nói: "Mục tiêu của bọn họ thật ra vẫn là tiền thái tử Lý Trường Trạch, bởi vì bọn họ không có người nào có thể dùng, không có người nào có thể đưa lên. Tại sao năm đó hoàng hậu phải giết con trai của Trân phi? Chính là muốn kéo quyền lợi về Đồng Tồn Hội. Lý Trường Trạch là con trai của bà ta, bà ta sẽ dốc hết toàn lực để Lý Trường Trạch giao quyền lợi cho người đáng tin tưởng hơn, cũng chính là..."
Từ Thiếu Diễn liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, sau đó thật cẩn thận nói: "Cũng chính là chúng ta."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Nói về kế hoạch tháng trước của các ngươi xem."
Từ Thiếu Diễn nói: "Lúc ấy Thanh Y Lâu đã khiến cho chúng ta cảnh giác, cho nên bước đầu tiên của kế hoạch chính là thăm dò Thanh Y Lâu rốt cuộc có phải người của bệ hạ hay không, nếu như phải thì tiêu diệt người của Thanh Y Lâu."
Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày: "Nếu đã biết rõ là người của bệ hạ còn muốn động thủ, các ngươi không sợ?"
"Không sợ."
Từ Thiếu Diễn nói: "Chúng ta có chuẩn bị, cho nên đã tạo dựng lên thế lực không nhỏ ở trên ám đạo thành Trường An. Các gia tộc chúng ta gộp lại rất giàu có, chỉ cần cho nhiều tiền là có thể mua được nhiều mạng người trên giang hồ, mỗi người đều có thể dùng tiền tài ghi giá công khai, thật ra không có nhiều người không chấp nhận giá cả."
Hàn Hoán Chi biết câu này nói không sai, thật sự không nhiều người không chấp nhận giá cả.
"Vốn định lợi dụng thế lực giang hồ diệt trừ Thanh Y Lâu."
Từ Thiếu Diễn tiếp tục nói: "Nhưng sau đó nói là chờ thêm một chút, bởi vì có tin tức nói tiền thái tử Lý Trường Trạch sắp về Kinh Kỳ đạo, về phần giữa hai người này có quan hệ gì thì ta không biết, bởi vì ta đã bị bài trừ rồi."
Từ Thiếu Diễn ăn căng phồng má, giống như một con quỷ chết đói vừa mới từ trong địa ngục bò ra ngoài vậy.
"Chuyện về Kinh Kỳ đạo, ngươi biết bao nhiêu?"
"Bọn họ muốn diệt trừ Đậu Hoài Nam."
Từ Thiếu Diễn ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Còn có Đạm Đài Thảo Dã nữa."
Hàn Hoán Chi thay đổi sắc mặt: "Diệt trừ Đạm Đài Thảo Dã?"
Diệt trừ Đậu Hoài Nam thì ông ta có thể hiểu được, nhưng diệt trừ Đạm Đài Thảo Dã, bọn họ không sợ sao? Phân lượng của đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật nặng cỡ nào, kẻ ngốc cũng biết.
Từ Thiếu Diễn nói: "Bọn họ có một kế hoạch rất đầy đủ."
Y lắc đầu: "Ta biết không quá rõ ràng."
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Ngươi ăn đi."
Ông ta bước đi ra khỏi phòng, sau khi ra cửa lại nhìn về phía Tiểu Thanh Y Lục: "Lên lầu ba."
Không bao lâu sau, Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân, Diệp Phủ Biên còn có Tiểu Thanh Y Lục, bốn người bọn họ đều ở lầu ba. Hàn Hoán Chi nói lại vắn tắt lời Từ Thiếu Diễn nói một lần, Diệp Phủ Biên liền nhíu mày lại: "Bọn họ muốn giết Đạm Đài Thảo Dã vì lý do gì?"
Diệp Lưu Vân gật đầu: "Không có lý gì lại đi chọc giận Đạm Đài đại tướng quân."
"Nếu bọn họ có một ứng viên rất đứng đắn là người có thể tiếp quản Đạm Đài đại tướng quân, vậy thì còn có thể hiểu được việc bọn họ diệt trừ Đạm Đài Thảo Dã. Dù sao theo tình hình hiện nay, tuy rằng bệ hạ điều Đạm Đài Thảo Dã đi Kinh Kỳ đạo, nhưng mà hắn vẫn là ứng viên tốt nhất cho chức đại tướng quân cấm quân tương lai."
Hàn Hoán Chi nói: "Rất nhiều người đều đoán rằng đại tướng quân cấm quân tương lai có thể là Thẩm Lãnh, thật ra không phải, người được chọn trong suy nghĩ của bệ hạ là Đạm Đài Thảo Dã."
Diệp Lưu Vân nói: "Bất kể nói thế nào, nhân lúc vẫn chưa xảy ra chuyện, bây giờ đi tìm Đạm Đài Thảo Dã nói một tiếng thì tốt hơn."
"Ai đi?"
Tiểu Thanh Y Lục hỏi.
Tất cả ba người kia đều nhìn về phía hắn, Tiểu Thanh Y Lục không nhịn được liền lắc đầu: "Lại là ta?"
Hàn Hoán Chi nói: "Dù sao ngươi cũng là người ngoại trừ gác cửa ra thì việc gì cũng làm."
Tiểu Thanh Y Lục đứng dậy: "Thôi được, ta đi Kinh Kỳ đạo một chuyến gặp Đạm Đài Thảo Dã, khoảng thời gian ta ra ngoài, ta cũng muốn xem thử các người còn có thể trông mong ai làm mọi việc ngoài gác cửa."
"Ta đi cùng ngươi."
Diệp Lưu Vân nói: "Nếu bên kia vận dụng rất nhiều khách giang hồ, ta khá hiểu thủ đoạn của bọn họ."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Cũng tốt, ngoài ra cũng đi xem thử Đậu Hoài Nam. Bệ hạ có an bài khác đối với hắn chắc có lẽ không có nguy hiểm gì, nhưng thuận tiện xem thử vẫn tốt hơn."
Diệp Lưu Vân nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta ra ngoài thành."
Lâm Diệu Trai.
Diêu Mỹ Luân tựa nghiêng vào cửa sổ nhìn bên ngoài, y phục trên người ta không chỉnh tề lắm, dù sao vừa mới trải qua một trận xung đột rất kịch liệt, nàng ta vẫn chưa hết cơn khoái ý, thể lực của người trẻ tuổi quả nhiên tốt hơn đông chủ nhiều.
Dư Mãn Lâu vừa mới mặc y phục xong, hài lòng thở ra một hơi. Nữ nhân này tuy không quá trẻ nhưng lại có phong tư mà thiếu nữ tuyệt đối sẽ không có, đây cũng là nguyên nhân tại sao gã thích nữ nhân thành thục hơn, thiếu nữ quá ngây ngô, không thú vị.
"Ngươi không sợ?"
Diêu Mỹ Luân nhìn về phía Dư Mãn Lâu: "Nếu để đông chủ biết, chắc có lẽ ông ấy sẽ không tha cho ngươi."
Dư Mãn Lâu cười cười: "Nàng nỡ?"
Diêu Mỹ Luân kéo áo trên vai lên, dáng vẻ hữu khí vô lực, tiếng nói càng giống như rên rỉ hơn.
"Ta thì không phải sợ gì, chỉ là cảm thấy người tốt như ngươi nếu như không còn nữa sẽ đáng tiếc."
Nàng ta nhìn về phía Dư Mãn Lâu: "Cho nên ngươi làm một vài chuyện khiến đông chủ vui vẫn tốt hơn, dù sao hiện tại ông ấy mới là người có thể trù tính toàn cục. Ngươi có ý chí, ông ấy có khả năng bày mưu nghĩ kế, ngươi vẫn không thể đắc tội với ông ấy."
Dư Mãn Lâu gật đầu: "Ta biết, nàng muốn bảo ta đi làm gì?"
Diêu Mỹ Luân đứng dậy: "Ta muốn bảo ngươi đi Kinh Kỳ đạo một chuyến, giết người."
Dư Mãn Lâu có chút bất mãn: "Ta chỉ là công cụ giết người?"
Diêu Mỹ Luân cười nói: "Vậy bây giờ ngoài việc giết người ra thì ngươi còn có làm gì?"
Dư Mãn Lâu im lặng rất lâu, gật đầu: "Được."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lưu Vân và Tiểu Thanh Y Lục lên xe ngựa. Xe ngựa cũng không phải là chiếc xe ngựa thoải mái của Diệp Lưu Vân ngày trước, cũng không phải chiếc xe ngựa mà người trong thiên hạ vừa thấy đã nhận ra của Hàn Hoán Chi.
Bình thường tùy tiện, hai người ra khỏi Trường An, Tiểu Thanh Y Lục đánh xe, Diệp Lưu Vân vẫn ngồi ở trong xe ngựa đọc sách như trước kia. Phần lớn thời gian ông ta đều đọc sách, chỉ cần là lúc ở một mình, chỉ có sách có thể đi vào thế giới của ông ta. Ông ta đọc sách không phải vào thế giới của sách, mà là tìm việc để làm cho bản thân yên tĩnh lại.
Xe ngựa rời khỏi Trường An sau đó đi thẳng theo quan đạo rộng rãi bằng phẳng, đi một ngày thì đến huyện Phương Thành, lại đi thêm hai ngày nữa là có thể đến nơi đóng quân của Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo.
Huyện Phương Thành thật sự không được tính là lớn, nhưng thật rất phồn hoa.
Xe ngựa vào huyện thành trước lúc trời tối, trên đường cái đèn rất sáng, người đến người đi, trong cửa tiệm ồn ào huyên náo, cũng là không khí nhân gian.
"Ăn thịt lừa nướng."
Diệp Lưu Vân ở trong xe ngựa nói một tiếng: "Vào Kinh Kỳ đạo không ăn thịt lừa nướng là phạm tội."
Trong huyện Phương Thành có rất nhiều quán cơm nhỏ chuyên bán thịt lừa, trong mỗi một quán cơm nhỏ đều có không ít người.
Xe ngựa dừng lại ở cửa một quán cơm nhỏ tên là Tôn Ký Toàn Lư Yến. Diệp Lưu Vân xuống xe rồi hoạt động một chút, nhìn chung quanh, thế là nhìn thấy một cái ô cực kỳ lớn cực kỳ lớn ở phía bên kia đường, người đứng dưới ô cực kỳ lớn cực kỳ lớn. Nam nhân cao nhất mà ông ta từng gặp tên là Vương Khoát Hải, nhưng nam nhân này còn cao hơn Vương Khoát Hải một cái đầu.
Diệp Lưu Vân quay đầu lại, nhìn thấy ở phía sau có mấy cái ô giấy dầu khác, người ở dưới ô cũng đều cầm một cái ô trong tay, cho nên hơi kỳ lạ.
Thế là Diệp Lưu Vân khẽ thở dài: "Hóa ra là chúng ta."
Tiểu Thanh Y Lục thò tay ra lấy trường đao trên xe ngựa, cười cười: "Từ Thiếu Diễn không phải điên, chỉ là bị người khác lợi dụng."