Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1248 - Chương 1248: Không Phải Ta

Chương 1248: Không phải ta Chương 1248: Không phải ta

Tin tình báo của Từ Thiếu Diễn là người của Đồng Tồn Hội muốn giết tiểu tướng quân Đạm Đài Thảo Dã, cho nên Diệp Lưu Vân và Tiểu Thanh Y Lục mới từ trong thành Trường An chạy thẳng đến nơi đóng quân của Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo. Nơi bọn họ muốn đến cách thành Trường An ba ngày đi đường, ngày đầu tiên phải qua là huyện Phương Thành.

Dường như đã tính sẵn thời gian, xe ngựa của Diệp Lưu Vân vào thành trước khi trời tối, vừa mới vào không bao lâu thì cổng thành đã đóng lại.

Quy mô của huyện Phương Thành này không tính là quá lớn nhưng rất phồn hoa, gần như toàn bộ khách thương và người đi đường từ phía nam đến muốn vào thành Trường An đều phải đi qua nơi này. Mà vừa hay nơi này lại cách thành Trường An không đến một ngày đi đường, ở lại đây một đêm là chuyện đương nhiên.

Cho nên huyện Phương Thành trước nay rất giàu có, tuy là dưới chân thiên tử nhưng để có thể thu hút thêm nhiều người tiêu tiền nhiều hơn, huyện nha luôn mắt nhắm mắt mở đối với những việc kinh doanh khá mờ ám.

Quan viên địa phương cũng không dễ dàng gì, nhất là một huyện ở ngay bên cạnh thành Trường An như huyện Phương Thành, nếu không có chính tích bị lôi ra nhắc nhở là quá bình thường. Năm trước nộp lên Hộ bộ bao nhiêu tiền, năm nay ít hơn một chút, các quan lớn của Hộ bộ nói vài ba câu là có thể bác bỏ tất cả mọi việc làm của quan địa phương.

Cho nên hàng năm đều phải nhiều hơn năm trước một ít, chứ không phải hoàn thành nhiệm vụ là coi như xong việc, số tiền này từ đâu đến? Đương nhiên không thể móc từ tay các lão bách tính, vậy thì chỉ có thể dựa vào thương khách và lữ nhân qua đường.

Cho nên huyện Phương Thành còn có rất nhiều biệt danh, có người gọi nơi này là Tiểu Giang Nam, có người gọi nơi này là sông Tiểu Hoài nhỏ, còn có người gọi nơi này là ổ an lạc của khách giang hồ.

Lấy ví dụ như tiêu cục, tiêu cục lớn trong thành Trường An đều đòi giá cao, tuy rằng làm buôn bán cũng có độ bảo đảm lớn, nhưng cũng không phải mỗi một khách thương đều bằng lòng bỏ ra nhiều bạc như vậy thuê người của tiêu cục lớn. Đoạn đường từ ngoài thành Trường An đến huyện Phương Thành này nhất định là không ai dám làm xằng làm bậy, cho nên đến huyện Phương Thành rồi lại thuê khách giang hồ hoặc là người của tiêu cục nhỏ, giá thấp hơn ít nhất một nửa.

Cho nên nếu trong huyện Phương Thành có rất nhiều khách giang hồ cũng không khiến người ta cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nơi này vốn dĩ lượng khách giang hồ ra ra vào vào mỗi ngày nhiều không đếm xuể, huống hồ còn có người thường trú ở đây.

Cho nên ngoại trừ Diệp Lưu Vân và Tiểu Thanh Y Lục ra, cũng không có ai để ý đến những người chia nhau đứng ở hai bên đầu đường.

Bên trái là một tráng hán, người ở trong huyện Phương Thành không biết y, chắc hẳn là người mới tới, điểm nổi bật là chiều cao của y. Lúc vừa nhìn thấy người đó, Diệp Lưu Vân đã có phán đoán, người này là Vương Khoát Hải lớn hơn một số, trong tay người nọ cầm một cái ô khổng lồ, giống như giơ một tòa lương đình vậy.

Ở bên phải xuất hiện khoảng mười mấy người, y phục trên người không khác nhau lắm. Trong tay mỗi người đều có hai cái ô, một cái ô giơ lên che tuyết, một cái ô cầm trong tay không mở ra.

"Chọn một bên?"

Diệp Lưu Vân cười hỏi Tiểu Thanh Y Lục.

Tiểu Thanh Y Lục nhìn bên nhiều người, lại nhìn sang bên tráng hán kia, rất nhanh chóng đưa ra lựa chọn: "Ta đi tìm tên già kia một chọi một. Diệp tiên sinh, đám tiểu lâu la kia thì giao cho ông."

Diệp Lưu Vân thở dài: "Ngươi xác định mình chọn đúng?"

Tiểu Thanh Y Lục nhíu mày: "Chọn ít người mà còn có thể sai?"

Diệp Lưu Vân nói: "Nếu ta nói hắn biết là Nguyên Khai Nguyên thì sao?"

Ánh mắt của Tiểu Thanh Y Lục lóe lên một cái: "Giang Bắc Cự Lộc Nguyên Khai Nguyên..."

Hắn ta đi tới bên khác: "Hay là ta chọn bên nhiều người đi, dù sao ta vẫn còn trẻ."

Giang Bắc Cự Lộc Nguyên Khai Nguyên từng là một phạm nhân, y không phải người Ninh mà là người Lâm Việt, sinh ra ở quận Giang Bắc Lâm Việt quốc. Trước đây khi Đại Ninh diệt Lâm Việt, y là Kình Đạo tướng quân của hoàng đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc, sau khi Lâm Việt bị Đại Ninh tiêu diệt, người này liền mai danh ẩn tích, đại khái đã hai mươi năm không có tin tức của y.

"Tại sao Diệp tiên sinh ông liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra y là Nguyên Khai Nguyên?"

Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Bởi vì ta chỉ từng nghe nói Nguyên Khai Nguyên ccao như vậy, nhưng... Tuy rằng Nguyên Khai Nguyên được gọi là sinh liệt hổ báo, là đệ nhất cao thủ đại nội Lâm Việt quốc, cũng là đệ nhất dũng sĩ Lâm Việt quốc, nhưng khi diệt quốc thì hắn đã chạy, cho nên chắc chắn là có tiếng mà không có miếng. Ngoài ra, tính tuổi, đại khái hắn đã năm mươi tuổi rồi."

Tiểu Thanh Y Lục chỉ vào một bên khác: "Những người đó thì sao?"

Bên kia là mười mấy người cầm ô, thoạt nhìn ngoài nhiều ô ra thì cũng không có gì lạ.

"Người của Chiêu Lý quốc, Chiêu Lý quốc có Thiết Tán Môn, được gọi là mười người có thể phá thiên quân."

Diệp Lưu Vân nói: "Đại khái cũng không có gì ghê gớm. Nếu thật sự lợi hại như vậy, Chiêu Lý quốc cũng không đến mức ngày mồng 9 tháng 9 hàng năm vẫn là hoàng đế dẫn đầu hướng về phương hướng Đại Ninh ba quỳ chín lạy như hiện tại."

Tiểu Thanh Y Lục tính toán một chút, nếu Nguyên Khai Nguyên kia đã năm mươi tuổi, đâu còn có gì đáng sợ, quyền sợ thiếu tráng.

"Ta vẫn chọn y."

Tiểu Thanh Y Lục nói xong liền đi về phía Nguyên Khai Nguyên, Diệp Lưu Vân khẽ lắc đầu: "Đứa ngốc, năm mươi tuổi thì cũng là Nguyên Khai Nguyên."

Nguyên Khai Nguyên đã mất tích hai mươi mấy năm. Lúc trước khi Lâm Việt hoàng đế Dương Ngọc bị bắt sống, vì đối phó với Nguyên Khai Nguyên, đại tướng quân nam cương Lang Viên Thạch Nguyên Hùng còn triệu tập thân binh doanh của ông ta vào cung, kết quả là hoàn toàn không nhìn thấy y.

Khi đó đã có tin đồn, Nguyên Khai Nguyên sinh liệt hổ báo, nắm đấm có thể đập vỡ đá.

Câu chuyện nổi tiếng nhất của y chính là bắt thợ dùng mấy năm đục một cái lỗ trên tảng đá lớn cho y có thể chui vào, đeo trên người làm giáp trụ. Nghe nói áo giáp đá này nặng mấy trăm cân, đao thương kiếm kích đều không thể phá nổi.

Tiểu Thanh Y Lục muốn thử xem lời đồn có thật hay không, vì thế bước nhanh về phía trước. Lúc đến chỗ cách Nguyên Khai Nguyên khoảng ba bước, hắn ta đột nhiên lao vụt lên, mũi đao rung lên ở giữa không trung, vải xanh bọc trường đao lập tức nát vụn, mũi đao hiện ra, hàn mang đã rơi trên cổ Nguyên Khai Nguyên.

Keng một tiếng, trường đao bị bật trở lại, trên cổ Nguyên Khai Nguyên bắn ra một chuỗi đốm lửa, cổ áo bị chém đứt bay sang một bên.

"Ta đệch..."

Tiểu Thanh Y Lục trợn tròn mắt.

Đó đâu phải là giáp trụ đá gì, bên trong y phục là một bộ trọng giáp.

Với lực độ trên đao của hắn ta, với độ sắc bén trên lưỡi đao của hắn ta, thế mà lại không thể chém đứt giáp xích trên cổ, đao còn bị bật ngược về phía sau.

Thời khắc này Nguyên Khai Nguyên ra tay, ô sắt lớn trong tay hạ xuống, Tiểu Thanh Y Lục lập tức lui về phía sau, ô sắt lớn tạo ra một đường rãnh trên mặt đất, ô sắt lớn xoay tròn giống như cối xay thịt, sắc bén và nặng nề.

Nguyên Khai Nguyên xoay ô đuổi đến, cái ô kia thật sự quá lớn, cũng không nhỏ hơn mái che của lương đình, mang theo tiếng gió vù vù lao đến.

Ầm!

Tất cả cột gỗ phía trước một tòa lầu gỗ đều bị đánh gãy, nửa tòa lầu gỗ đổ sập xuống, trong màn bụi mù cũng không biết là người bị đè ở dưới.

Trong tiếng kêu rên, trường đao của Tiểu Thanh Y Lục giống như một con trường long xuyên qua bụi mù, đợi khi Nguyên Khai Nguyên nhìn thấy thì thanh đao kia đã đến trước cổ y. Lần này Tiểu Thanh Y Lục không chém mà là đâm, bởi vì hắn ta chú ý tới giáp xích phòng hộ trên cổ Nguyên Khai Nguyên, mỗi một vòng đều không quá nhỏ.

Bộp!

Trong khoảnh khắc thanh đao sắp đâm vào cổ, tay trái của Nguyên Khai Nguyên đánh tới giống như cái quạt hương bồ, Tiểu Thanh Y Lục đang ở giữa không trung muốn tránh cũng không tránh được. Bàn tay to đó tựa như dài bằng nửa người hắn ta vậy, một cú tát đập vào vai Tiểu Thanh Y Lục, người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Mũi đao dừng lại cách cổ Nguyên Khai Nguyên không quá một phần năm tấc, sau đó bay nhanh về phía sau theo người của Tiểu Thanh Y Lục. Bịch một tiếng, Tiểu Thanh Y Lục rơi trên tòa lầu gỗ bị sập kia, bên dưới còn có người vẫn chưa bò ra được, lại bị hắn ta đè xuống lại.

Sau khi rơi xuống đất, Tiểu Thanh Y Lục nhanh chóng đứng dậy, khi cánh tay phát lực mới phát hiện cánh tay đã hơi trật khớp, trường đao cũng bay ra một chỗ khác. Hắn ta lập tức lui về phía sau, ô sắt lớn của Nguyên Khai Nguyên lại xuống, giống như cái xẻng lớn đào đống đổ nát ra một hố to, không những đào một mảng phế tích, đất cũng bị moi đi một khối.

Tiểu Thanh Y Lục đạp hai chân lên ô sắt lớn với tốc độ ánh sáng, người trượt về sau, lưng chạm mặt đất trượt đi cấp tốc. Ngay một khắc này đột nhiên có một bàn tay đè vai hắn ta xuống, cơ thể của hắn ta lập tức dừng lại.

Tiểu Thanh Y Lục kinh hãi, thầm nghĩ lần này có thể sẽ xong đời rồi.

Sau đó hắn ta liền nhìn thấy một khuôn mặt giống như mẹ hiền, đó là Diệp Lưu Vân đang cúi đầu nhìn hắn ta, tràn ngập tình thương của mẹ.

"Đánh đau rồi phải không?"

Diệp Lưu Vân thò tay ra đỡ Tiểu Thanh Y Lục dậy, cầm cánh tay bị trật khớp kia lắc mấy cái, cánh tay lập tức trở lại như cũ.

"Ông không đánh?"

Tiểu Thanh Y Lục nhìn sang bên kia, mười mấy người cầm ô kia vẫn đứng ở đó.

Diệp Lưu Vân nói: "Bọn họ không đến, chẳng lẽ muốn ta tự đi sao?"

Tiểu Thanh Y Lục: "Bọn họ không đến, ông không thể giúp ta sao?"

Diệp Lưu Vân gật đầu: "Được, ngươi ở lại đây, ta đi."

Sau khi nói xong, Diệp Lưu Vân đi về phía Nguyên Khai Nguyên, áo trắng tung bay.

Tiểu Thanh Y Lục đau đớn bạnh miệng ra, lắc lắc vai, quay đầu lại nhìn về phía mười mấy người cầm ô kia, sau đó phát hiện bọn họ bắt đầu xông đến bên này. Tiểu Thanh Y Lục nhìn Diệp Lưu Vân, lại nhìn những người đó, thầm nghĩ mẹ nó chứ xui xẻo thật.

Lúc Diệp Lưu Vân đứng ở đây thì bọn họ nửa ngày bất động, hắn ta vừa mới đứng ở đây đám khốn kiếp này liền lao đến.

Tiểu Thanh Y Lục nhìn về phía thanh đao ở xa xa, còn xa hơn những người cầm ô kia.

Ở một bên khác.

Nguyên Khai Nguyên bước nhanh đến, mỗi một bước tựa như đều có thế đất rung núi chuyển. Vốn muốn truy kích tên Thanh Y Khách kia, nhưng lại nhìn thấy một kẻ áo trắng đi tới, trong khoảnh khắc đó Nguyên Khai Nguyên dừng lại, nheo mắt nhìn kỹ Diệp Lưu Vân.

Bởi vì hai ống tay áo của Diệp Lưu Vân đã phồng lên, giống như cánh buồm no gió.

"Ngươi là Diệp Lưu Vân!"

Nguyên Khai Nguyên nặng nề lên tiếng hỏi một câu, giọng nói của hắn giống như người ta chui đầu vào trong chum nước nói chuyện vậy.

"Không phải ta."

Diệp Lưu Vân trả lời, người đã đến gần Nguyên Khai Nguyên, ô sắt của Nguyên Khai Nguyên chĩa về phía Diệp Lưu Vân, đây không giống như là tấn công mà giống phòng ngự hơn, bởi vì hai ống tay áo phồng lên kia khiến y hơi sợ hãi. Người bảo y tới giết người không nói với y là phải giết Diệp Lưu Vân.

Ầm!

Ống tay áo bên trái của Diệp Lưu Vân đánh vào ô sắt, tay áo phất phơ, không nhìn ra là tay ấn lên hay ống tay áo đập lên, nhưng sau một tiếng trầm đục rất lớn, lớp vải dày trên cái ô sắt lớn đó nát vụn, ngay cả gọng ô cứng rắn cũng lõm xuống.

Nguyên Khai Nguyên bị đập lui về phía sau một bước lớn, cúi đầu nhìn ô của mình, lại nhìn Diệp Lưu Vân, sau đó rít gào một tiếng: "Ngươi còn nói ngươi không phải Diệp Lưu Vân!"

Diệp Lưu Vân suy nghĩ, trả lời: "Ta không thể."

Bình Luận (0)
Comment