Biết sao được, đại đương gia Lưu Vân Hội Diệp Lưu Vân từng cực kỳ thần bí trong ám đạo thành Trường An thật ra là một người có tính tiêu chí rất mạnh, trừ phi ông ta không ra tay, chỉ cần ra tay là có thể sẽ bị người khác nhận ra.
Không có mấy người từng thấy Lưu Vân Tụ của Diệp Lưu Vân, nhưng tốc độ truyền khắp giang hồ rất nhanh.
Người đời đều nói khi Diệp Lưu Vân ra tay hai ống tay áo no gió giống như khúc gỗ lớn, có thần uy.
Sau một tiếng ầm, tán ô của cái ô sắt lớn giống như lương đình kia bị ông ta đập ra một lỗ thủng, tán ô vô cùng cứng rắn nứt vỡ, gọng ô sụp xuống.
Giang Bắc Cự Lộc Nguyên Khai Nguyên bị đánh lui về phía sau một bước lớn, vẻ mặt đã hết sức sợ hãi.
"Tuy rằng ta không phải Diệp Lưu Vân."
Diệp Lưu Vân suy nghĩ, rất nghiêm túc hỏi Nguyên Khai Nguyên: "Nhưng ta hơi hiếu kỳ... Chắc hẳn là Diệp Lưu Vân chưa từng đến Bình Việt đạo, lúc còn là Lâm Việt quốc cũng chưa từng đến, lại càng chưa từng có dính dáng gì với khách giang hồ Lâm Việt quốc các ngươi, cho nên hẳn là ngươi cũng chưa từng tiếp xúc với hắn, ngươi cũng không quen biết, tại sao ngươi thấy ta lại nói ta là Diệp Lưu Vân?"
Nguyên Khai Nguyên nói: "Giang hồ đồn, Diệp Lưu Vân áo trắng như tuyết tay áo bồng bềnh, có tư thái trích tiên."
Diệp Lưu Vân cười, nghĩ hay là mình thừa nhận đi, người ta nói mấy câu đó nghe cũng hay, nhất là năm chữ đó... có tư thái trích tiên.
Sở dĩ Giang Bắc Cự Lộc Nguyên Khai Nguyên được gọi là Giang Bắc Cự Lộc, xuất xứ hai chữ Giang Bắc là y sinh ra ở quận Giang Bắc Lâm Việt quốc, thời thiếu niên nổi tiếng vì vóc dáng to lớn, mười lăm mười sáu tuổi đã có danh vạn phu mạc địch, sau này hoàng đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc biết được đã triệu y vào trong cung làm cấm vệ.
Về phần hai chữ Cự Lộc này là vì lúc đó có một đội ngũ xiếc không biết hành thương từ chỗ nào trở về, đi khắp nơi biểu diễn ở trong Lâm Việt quốc, công việc biểu diễn cũng khá tốt. Trong đó có một thứ được gọi là hươu lớn ngoại vực, cực cao lớn, có thể ăn được lá trên cây, ai ai nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên.
Đại khái là cảm thấy,chiều cao như Nguyên Khai Nguyên cũng có thể ăn được lá trên cây, cho nên liền tặng y danh xưng Cự Lộc.
Nguyên Khai Nguyên nói: "Ngươi cứ nhận ngươi là Diệp Lưu Vân thì sao? Ở đây có nhiều người thấy ngươi ra tay như vậy, ngươi có thể khiến tất cả chúng ta thành câm điếc?"
Diệp Lưu Vân nói: "Không thể, nhưng có cách khác, ví dụ như ta không nhận, ví dụ như không lan truyền ra ngoài."
Đúng lúc này Tiểu Thanh Y Lục chạy tới bên này. Mười mấy tên khách giang hồ cầm hai ô trong tay ở bên kia khí thế hùng hổ xông về phía hắn ta, đao của hắn ta lại không ở trong tay, ở cạnh đống đổ nát vừa mới sụp xuống, đành phải chạy đi lấy đao trước, cho nên cảnh này có vẻ hơi chật vật.
Hắn ta từng là tân tú được nam cương võ khố tiến cử vào kinh thành tham gia đại hội các quân, tất nhiên từng nghe đến Thiết Tán Môn của Chiêu Lý quốc, nhưng cũng chưa từng gặp, cho nên mới đầu cũng không nhận ra được. Bây giờ xem ra, sau này Thiết Tán Môn Chiêu Lý quốc này đột nhiên quật khởi gần như trở thành bá chủ giang hồ Chiêu Lý quốc, có thể chính là bởi vì hai mươi năm trước Nguyên Khai Nguyên chạy đến đó.
Không phải là Tiểu Thanh Y Lục không có tự tin đánh được mười mấy tên khách giang hồ của Thiết Tán Môn đó, mà là để cho ổn thỏa đạt, trong tay có đao và không có đao đối với bất cứ người nào mà nói cũng là hai khái niệm khác nhau.
Một người tay trói gà không chặt mà trong tay có đao thì cũng sẽ có thêm chút tự tin, cảm thấy không chừng có thể giết được gà thì sao.
Hắn ta chạy tới, Diệp Lưu Vân nhìn hắn ta một cái: "Lại muốn đổi sao?"
Tiểu Thanh Y Lục nói: "Không muốn, ta chỉ muốn tránh đi."
Hắn ta lao đến chỗ đống đổ nát nhặt trường đao của mình lên, một đao nơi tay, trong lòng an định, quay đầu lại nhìn về phía mười mấy người cầm ô kia thì lại phát hiện bọn họ căn bản là cũng không đuổi theo hắn ta, mà đến phía sau Diệp Lưu Vân.
Tiểu Thanh Y Lục giật mình, muốn hô một tiếng thì đã không kịp, mà Diệp Lưu Vân xưa nay luôn ổn thỏa cẩn thận lại giống như không chú ý đến những người đó.
Ô trong tay bọn họ đều rất đặc biệt, làm bằng kim loại, ô nhọn giống như mũi kiếm và cũng rất sắc bén, cạnh ngoài của gọng ô cũng đã được mài qua, giống như những lưỡi dao hẹp dài. Thứ này có thể công cũng có thể phòng.
Trước mặt Diệp Lưu Vân là Giang Bắc Cự Lộc Nguyên Khai Nguyên, phía sau là mười mấy tên khách giang hồ, trong nháy mắt liền lọt vào trùng vây.
Nguyên Khai Nguyên cười lớn, bàn tay to giống như quạt hương bồ giơ lên chỉ vào Diệp Lưu Vân: "Giết hắn!"
Y vừa dứt lời, mấy khách giang hồ đồng thời lao nhanh đến, ô nhọn chỉ về phía Diệp Lưu Vân... Thế nhưng lại cũng không đâm vào Diệp Lưu Vân. Bọn họ lướt qua đỉnh đầu Diệp Lưu Vân, trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyên Khai Nguyên, ô sắt của mấy người kia đâm về phía tráng hán to lớn như cột điện kia.
"Các ngươi làm gì?!"
Bàn tay to của Nguyên Khai Nguyên quét ngang qua, một cú tát đánh bay gã khách giang hồ tới gần, có điều không chú ý ở dưới chân. Hai gã người của Thiết Tán Môn lăn lộn đến bên chân của y, ô sắt đâm mạnh vào bắp đùi của y, sau khi đâm vào, gọng ô liền nhanh chóng xòe ra, vết thương lập tức rách ra.
Nguyên Khai Nguyên đau đớn hô to một tiếng, cái ô sắt lớn của y đập xuống, trực tiếp đập đầu của một gã khách giang hồ thành thịt nát, một cước đá bay một gã khách giang hồ khác.
Nhưng phía sau y cũng có người cầm ô xuất hiện, chạy đến sau lưng y, có người nhảy lên cao ôm lấy đầu của y, ô sắt đâm mạnh vào vị trí cổ. Trên cổ y có giáp xích, nhưng vòng sắt hơi lớn, mũi ô lại rất bén nhọn, tuy rằng không thể đâm vào toàn bộ nhưng đâm liên tục mấy nhát thì trên cổ đã bắt đầu chảy máu.
Thực lực của những khách giang hồ này tất nhiên không bằng Tiểu Thanh Y Lục, nếu đơn đả độc đấu không có một người nào là đối thủ của Tiểu Thanh Y Lục, nhưng Nguyên Khai Nguyên làm sao ngờ được mình lại bị người cùng phe tập kích.
Không bao lâu sau bên cạnh y liền có ít nhất mười mấy người vây quanh, ô sắt không ngừng đâm mạnh lên người y. Nửa thân trên của y mặc trọng giáp, nửa thân dưới không có, những người đó không ngừng đâm hai chân của y, không bao lâu toàn bộ hai chân đều đầm đìa máu.
Bàn tay to của Nguyên Khai Nguyên vung loạn lên, thỉnh thoảng đánh bay một người trong số đó, nhưng khách giang hồ Thiết Tán Môn mai phục ở đây đâu chỉ có mười mấy người trước đó, tổng cộng tất cả có ít nhất bốn mươi đến năm mươi người, đánh bay một người lại có một người khác thế vào, bên cạnh y từ đầu đến cuối đều vây kín người.
Ô sắt đâm vào trong thân thể y từng nhát từng nhát, thiết giáp dày nặng đến mấy cũng có lúc bị đâm rách. Nguyên Khai Nguyên tay đấm chân đá giết ít nhất mười mấy người, nhưng không biết tại sao đã những người đó lại hạ quyết tâm, vẫn còn vây công.
Y giống như một con voi khổng lồ bị vô số con báo săn vây công, trên người treo hơn mười con báo săn.
"Ngươi là Diệp Lưu Vân! Tại sao không đánh riêng với ta?"
Nguyên Khai Nguyên mắt đỏ ngầu, đi nhanh về phía Diệp Lưu Vân, dường như muốn trút hết tất cả lửa giận lên người Diệp Lưu Vân. Cảnh tượng lúc này nhìn có vẻ hơi thảm khốc tàn nhẫn, y cực kỳ cao lớn cường tráng, kéo theo người đi về phía trước, còn có người ôm chân y nhưng y vẫn có thể đi nhanh về phía trước.
"Ngươi không xứng với tên Diệp Lưu Vân, thế mà lại đánh lén!"
Nguyên Khai Nguyên đang gào thét.
Diệp Lưu Vân khẽ thở dài một tiếng: "Người là người của ngươi mang đến, bọn họ động thủ cũng không phải ta sắp xếp, tại sao ta lại đánh lén ngươi? Là ngươi muốn dẫn bọn họ đến đánh lén ta, sở dĩ như thế này là vì ngươi quá ngốc, lại quá tự tin."
Nguyên Khai Nguyên cũng không quan tâm ông ta nói gì, chỉ muốn đi qua dùng ô đập chết Diệp Lưu Vân. Y giống như giết không chết, nhiều người như vậy vây quanh y không ngừng đâm chọc, trên người đã toàn là máu, mỗi một bước đi đều để lại một dấu chân máu khổng lồ trên mặt đất, nhưng nhất quyết không chịu ngã xuống.
"Chỉ là ngươi đã quên một chuyện."
Diệp Lưu Vân nhìn Nguyên Khai Nguyên nói: "Nước nhỏ như Chiêu Lý quốc làm sao lại dám đắc tội với Đại Ninh? Có lẽ các ngươi nghĩ là người của Đại Ninh mời người của các ngươi đến giúp, mà người mời các ngươi đến tương lai có thể sẽ trở thành chủ của Đại Ninh, cho nên các ngươi không cần phải cố kỵ."
Ông ta lắc đầu: "Cũng chỉ có ngươi nghĩ như vậy thôi. Hiện tại ngày mồng chín tháng chín hàng năm hoàng đế của Chiêu Lý quốc vẫn còn dẫn theo văn võ bá quan hướng về phương hướng Đại Ninh ba quỳ chín lạy, hàng năm đều sẽ viết mấy bản tấu chương đưa đến đây, chỉ mong sao có thể nhận hoàng đế bệ hạ Đại Ninh làm phụ thân. Vào ngày đó có người tiếp xúc với ông ta, ông ta lập tức gửi đến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh một bản mật báo."
"Ông ta vẫn chưa quên Lâm Việt quốc các ngươi diệt quốc như thế nào, cho nên ngươi dẫn những người này đến tưởng là có thể giết người Ninh, báo thù cho Lâm Việt quốc các ngươi... Chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi."
Diệp Lưu Vân nói: "Khi các ngươi rời khỏi Chiêu Lý quốc thì bên Đại Ninh này đã nhận được tin tức. Các ngươi có thể bình yên vô sự mà vào, cũng là bởi vì cố ý để cho các ngươi vào. Nếu không như vậy, sao có thể khiến cho có một số người tự xuất hiện được."
Ông ta xoay người nhìn về phía tửu lâu ở đối diện, một người trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh lam đậm đứng ở chỗ lầu hai tửu lâu. Trong tay gã cầm một thanh kiếm, vốn có chút giễu cợt nhìn trận đấu bên dưới, nhưng lúc này sắc mặt đã trở nên khó coi.
Diệp Lưu Vân nhìn về phía người trẻ tuổi kia, trầm mặc một lúc rồi nói: "Hình như ta đã gặp ngươi một lần, ở bên ngoài Thanh Y Lâu."
Người trẻ tuổi ở lầu hai kia im lặng một chút, gật đầu: "Phải."
Diệp Lưu Vân nói: "Ngươi còn đánh một trận với người canh cửa của Thanh Y Lâu ta."
Người trẻ tuổi lại gật đầu: "Phải."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể chắc chắn đánh thắng người canh cửa của Thanh Y Lâu ta không?"
Người trẻ tuổi tất nhiên là Dư Mãn Lâu. Hôm qua phu nhân Diêu Mỹ Luân ở Lâm Diệu Trai bảo gã đến Kinh Kỳ đạo giết một người, người cần giết tất nhiên không phải Đạm Đài Thảo Dã, mà là người của Thanh Y Lâu.
Mấy tháng trước, người của Đồng Tồn Hội đã bắt đầu chế định kế hoạch diệt trừ Thanh Y Lâu như thế nào. Khi đó bọn họ vẫn chưa xác định chắc chắn Thanh Y Lâu là người của bệ hạ, hiện tại cũng chưa, cho nên nhất định phải thăm dò, nhất định phải ép ra chân thân.
Vì thế Diêu Mỹ Luân đã nghĩ một cách, nàng ta đã nói với người của Đồng Tồn Hội về kế hoạch này, nhưng kế hoạch này là kế hoạch giết Đạm Đài Thảo Dã. Nàng ta tin nếu người của Thanh Y Lâu người của là bệ hạ, như vậy thì nhất định cũng sẽ động thủ. Mặc kệ người của Đồng Tồn Hội có ai rơi vào tay Thanh Y Lâu, hoặc là trong Đồng Tồn Hội có gian tế của bệ hạ, tin tức này đều sẽ truyền đi.
Chỉ cần người của Thanh Y Lâu rời khỏi Trường An, nàng ta có thể sắp xếp người phục kích.
Khách giang hồ đến từ Chiêu Lý quốc không phải do nàng ta tìm đến, nhưng nàng ta biết những người này đã đến Kinh Kỳ đạo chờ từ lâu, đó là đông chủ âm thầm phái người liên lạc. Mấy năm nay đông chủ đi lại, đã liên lạc với rất nhiều người có thể dùng được.
Cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mặc kệ người từ trong Thanh Y Lâu ra ngoài là ai cũng sẽ chết ở huyện Phương Thành.
Chỉ là nàng ta đã quên sự kính sợ của Chiêu Lý quốc đối với Đại Ninh, trực tiếp nhất chính là kính sợ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh.
Một tiểu quốc hàng năm đều không chúc mừng ngày lập quốc của nước mình, mà gióng trống khua chiêng chúc mừng ngày lập quốc của Đại Ninh lại dám chọc giận hoàng đế bệ hạ Đại Ninh?
Sở dĩ Chiêu Lý quốc vẫn còn sống chính là bởi vì hiểu chuyện.
Người trẻ tuổi đứng ở lầu hai im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười, tuy rằng nụ cười có chút chua xót.
"Cũng may."
Gã nhìn Diệp Lưu Vân nói: "Ta từng muốn vang danh khắp thiên hạ, cũng may ta không vang danh khắp thiên hạ, cho nên ngươi không biết ta là ai."