Dư Mãn Lâu đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Khi bọn họ ngồi với nhau bàn chuyện luôn cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, luôn cảm thấy anh hào trong thiên hạ đều hội tụ ở đây, luôn cảm thấy bản thân mình thông minh hơn người khác.
Đứng ở lầu hai tòa lầu gỗ này quan sát trận sinh tử trên đường cái, Dư Mãn Lâu thật sự cảm thấy buồn cười, thậm chí cũng không cảm thấy mình đáng thương đáng buồn.
Chỉ là buồn cười.
Khách giang hồ tìm đến từ Chiêu Lý quốc xa vạn dặm lại là người của đối phương, chuyện cười này thật ra không buồn cười một chút nào cả.
"Ta cũng không hy vọng đánh với ngươi, ta hy vọng là người canh cửa kia hơn."
Dư Mãn Lâu nói: "Trên đường trở về ta vẫn nghĩ, nếu giao thủ với ông ta nữa thì chắc hẳn có thể thắng."
Diệp Lưu Vân nói: "Thật ra ngươi không cần chết, ngươi vẫn có lựa chọn."
"Không có."
Dư Mãn Lâu thở dài một hơi, đột nhiên thấy hơi thoải mái.
"Lúc này ta ở đây, ngươi khuyên ta nói còn có con đường khác để chọn. Nếu ta trở về, sợ là ngược lại sẽ không có đường để chọn."
Gã từ lầu hai nhẹ nhàng đáp xuống: "Nhưng cũng tốt, có thể giao thủ với Diệp Lưu Vân nổi tiếng thiên hạ cũng coi như là một chuyện may mắn."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Ngươi tưởng ta cần thiết phải đánh với ngươi?"
Dư Mãn Lâu đột nhiên phản ứng lại được, gã nhìn bốn phía. Thật ra chung quanh còn có rất nhiều người của gã đang mai phục, không chỉ là những người của Thiết Tán Môn Chiêu Lý quốc kia, còn có người của gã mang từ thành Trường An ra, nhưng Dư Mãn Lâu biết rất rõ ràng chắc có lẽ những người này sẽ không động thủ. Hiện tại Diệp Lưu Vân chỉ nhận ra một mình gã, những người khác còn có cơ hội rút đi, mặc kệ là gã chết hay bị bắt, những người khác cũng có thể mang tin tức Diệp Lưu Vân chủ trì Thanh Y Lâu về.
"Hy sinh bản thân ta sao?"
Dư Mãn Lâu nói cười khổ lẩm bẩm.
Gã không cho rằng cuộc đời của mình nên kết thúc tại đây, tuy rằng có vẻ như cách làm nhất lý trí chính là kết thúc tại đây. Gã tự kết liễu mình, những người ẩn nấp ở chỗ khác sẽ không cần phải bại lộ.
Nhưng ai cũng không thể dễ dàng đưa ra quyết định kết liễu chính mình.
Chuyện sinh tử, không xem nhẹ được.
"Ngươi muốn bảo ta trở về với ngươi sao?"
Dư Mãn Lâu hỏi Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân không trả lời ngay mà là xoay người nhìn về phía Nguyên Khai Nguyên. Con voi kia đã bị mấy chục con báo săn cắn xé không còn chống đỡ nổi nữa, đã không thể đếm rõ được rốt cuộc trên người y trúng mấy trăm nhát đâm, toàn thân đều là máu. Tráng hán ngã ở đó ngực phập phồng kịch liệt, máu trong miệng thì nổi lên những bong bóng máu, sau đó vỡ ra.
Y đã giết ít nhất hai mươi mấy người nhưng không thể đi đến bên cạnh Diệp Lưu Vân.
"Ngươi thấy hắn chết như vậy thì thế nào?"
Diệp Lưu Vân không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dư Mãn Lâu im lặng một lát, khẽ lắc đầu: "Quá xấu, một người để ý đến dung mạo của mình, để ý đến khí độ bản thân, thậm chí để ý cả y phục giày tất của mình như ta, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách chết như vậy."
Diệp Lưu Vân nhìn gã từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Nhìn ngươi khoảng trên dưới hai mươi tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi còn có thể thêm rất lâu nữa, sẽ rất hưởng thụ."
Dư Mãn Lâu nói: "Nhưng người sống đâu có nhiều chuyện như ý như vậy, ngươi xem, không phải bất ngờ đã tới rồi sao?"
Gã nghĩ cũng may hôm qua đã ngủ với Diêu Mỹ Luân, và còn làm không chỉ một lần, bây giờ nghĩ lại cũng không có chuyện gì khác phải hối tiếc. Cuộc đời hai mươi mấy năm của gã đến tận bây giờ, thật ra chỉ từng thích nhất hai thứ, một là mỹ nữ, hai là kiếm.
Về phần quyền lợi thì xếp thứ ba, dục vọng của gã đối với quyền lợi không quá lớn. Gã muốn vang danh khắp thiên hạ, phía trước khi vào Trường An thì muốn, đại khái nên là nổi tiếng khắp thiên hạ với kiếm và sự phong lưu.
Đó hẳn là chuyện rất sung sướng.
"Nếu không thì ngươi thử thuyết phục ta xem?"
Dư Mãn Lâu cười nói: "Hiện tại quả thật ta hơi dao động."
Diệp Lưu Vân nói: "Cũng được."
Sau khi nói hai chữ này, ông ta lại không nói thêm nữa, cũng không giống như đang sắp xếp từ ngữ, thậm chí ông ta không tiếp tục đứng ở đó nữa. Ông ta phải đi sang một chỗ ở bên cạnh cũng coi như sạch sẽ rồi ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Dư Mãn Lâu.
Dư Mãn Lâu nói: "Thuyết phục như vậy?"
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Dựa vào lời nói, hẳn là không đủ để khiến ngươi đưa ra quyết định."
"Thuyết phục, nói phục, ngươi ngay cả nói cũng không nói, sao có thể phục người."
Dư Mãn Lâu nói: "Người ta thường nói Diệp Lưu Vân là một người rất dễ chịu, xem ra quả thật là như thế."
Diệp Lưu Vân đột nhiên hỏi một câu: "Lúc nãy ngươi đang nghĩ gì?"
"Nghĩ gì?"
Dư Mãn Lâu nói: "Nghĩ ngươi thuyết phục ta như thế nào, không ngờ ngươi lại ngồi ở đó nhìn ta, định dùng ánh mắt để thuyết phục ta."
Diệp Lưu Vân nói: "Trước đó nữa."
"Trước đó nữa?"
Dư Mãn Lâu lại suy nghĩ, trước đó nữa đại khái chính là nghĩ hy sinh bản thân... Hy sinh bản thân, chết ở đây, mặc dù hơi uất ức, hơi không cam lòng, nhưng sau khi nghĩ đến phụ thân gã, sau khi nghĩ đến gia tộc của mình rồi lại đưa ra quyết định này thì không quá khó khăn nữa.
Gã không trả lời câu hỏi của Diệp Lưu Vân, vì vậy có trả lời câu hỏi này hay không cũng đã không có ý nghĩa gì.
Diệp Lưu Vân nhìn Dư Mãn Lâu, không đợi được đáp án, vì thế khẽ thở dài: "Ngươi không có quan trọng như ngươi tưởng. Đây là lời ta muốn thuyết phục ngươi, chỉ một câu này thôi."
Dư Mãn Lâu nhíu mày, thầm nghĩ đây là thuyết phục gì? Chiêu hàng à... Chiêu hàng không phải là dùng hoa ngôn xảo ngữ hoặc giọng nói nghiêm nghị sao? Hoặc là lợi dụ, hoặc là uy hiếp, nhưng một câu không mặn không nhạt "thật ra ngươi không quan trọng như vậy" thì tính là gì?
"Ngươi thật sự quá thoải mái rồi."
Dư Mãn Lâu rút trường kiếm ra. Gã cố ý không mang theo thanh trường kiếm đẹp đến mức khiến người ta ghen tị kia. Trên vỏ thanh kiếm đó được khảm bảo thạch đắt tiền, nạm viền vàng, thanh kiếm đó cũng là danh kiếm, do một vị đại sư đúc kiếm vô cùng nổi tiếng ở Đại Ninh mấy chục năm trước.
Lúc này kiếm của gã cũng không phải vật tầm thường, nhưng kém xa ái kiếm của gã. Tự sát cũng không thể chết dưới một thanh kiếm hoàn mỹ như vậy, thật sự hơi đáng tiếc.
Thật ra thanh kiếm trong tay gã vẫn chưa từng giết người. Gã tự tin có thể giết rất nhiều người, kết quả là ngay cả giết mình cũng không thể dùng đến, thật sự cũng có chút châm chọc.
"Ngươi chờ một chút đã."
Diệp Lưu Vân giơ tay về phía xa xa, bên đó là một tòa tửu lâu, cách Dư Mãn Lâu chừng vài chục trượng. Trong tòa tửu lâu này chắc hẳn có mười hai người đang mai phục, không phải người của Chiêu Lý quốc, mà là sát thủ giang hồ được thuê bằng số tiền lớn. Gã vẫn không biết thực lực của những người này thế nào, dù sao cũng quả thật là lần đầu tiên làm việc cho Đồng Tồn Hội.
Lúc Diệp Lưu Vân giơ tay lên chỉ, cửa sổ ở lầu hai của tửu lâu đó mở ra, từng người từng người bị trói chặt cứng và bị ném từ lầu hai xuống, trói giống như bánh chưng, cho nên rơi xuống rất nặng, nhìn từ lầu hai lăn xuống đường lớn đã thấy rất đau rồi.
Trước sau có mười hai người bị ném từ trong tửu lâu đó ra, rơi tán loạn, miệng đều bị bịt lại, đau đớn không phát ra tiếng.
Ngón tay của Diệp Lưu Vân chỉ về nơi mà lúc nãy ông ta muốn đi vào, Tôn Ký Toàn Lư Yến. Đó là một quán cơm không lớn, cả quán cơm cũng chỉ có thể ngồi vừa ba mươi đến bốn mươi người, mà vừa khéo, trong quán thịt lừa đó chỉ còn lại một cái bàn không có ai ngồi. Nếu như lúc nãy Diệp Lưu Vân và Tiểu Thanh Y Lục đi vào, nhất định cũng chỉ có thể ngồi ở cái bàn lớn đó.
Những bàn quanh cái bàn lớn đó đều có người ngồi, mỗi một bàn đều có người, có bàn hai ba người ngồi, có bàn bốn năm người ngồi, một vòng lớn này có khoảng mười hai mười ba người. Khi Diệp Lưu Vân chỉ tay qua, tất cả mười hai mười ba người này đều đứng lên chuẩn bị chạy ra ngoài, sau đó một vòng người vây quanh bọn họ cũng đều đứng lên, nhân số nhiều gấp đôi bọn họ.
Những người đứng lên nhìn chung quanh rồi lại nhìn Diệp Lưu Vân ở bên ngoài, sắc mặt của những người này nhanh chóng trở nên tuyệt vọng, bọn họ muốn lao ra ngoài nhưng cửa cũng đã bị chặn. Người chặn cửa là một đám hán tử cầm cung cứng, những cung cứng này tuyệt đối không phải vũ khí chế thức của Đại Ninh, mà là cung gỗ hoàng dương của người trên thảo nguyên thường dùng. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dáng vẻ của những người này quả thật cũng rất giống người thảo nguyên, vốn không khác người Ninh bao nhiêu, nhưng mà nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt ra được.
Mười hai, mười ba sát thủ của Đồng Tồn Hội ở trong quán thịt lừa cũng không dám nhúc nhích, nhưng cũng may là còn đỡ hơn mười hai đồng bạn kia bị người ta ném từ lầu hai xuống.
Tay của Diệp Lưu Vân lại chỉ về phía tửu lâu mà Dư Mãn Lâu vừa mới đứng. Sắc mặt của Dư Mãn Lâu đã rất tái nhợt, lúc quay đầu lại nhìn thì sắc mặt càng tái hơn, không còn huyết sắc.
Thế mà không chú ý trong tửu lâu mà gã vừa mới đứng lúc nãy, ngoài người của gã ra thì đều là người của người ta.
Trong tửu lâu này có hai mươi người là thủ hạ của Dư Mãn Lâu. Khi Dư Mãn Lâu bị Diệp Lưu Vân dùng ngón tay chỉ ra thì hai mươi người này đều không có hành động, hiện tại cũng không hành động, là vì bọn họ không dám động.
Không ít hán tử mặc áo trắng từ cửa sau của tửu lâu đi vào, thứ bọn họ cầm trong tay không phải là cung gỗ hoàng dương thoạt nhìn hơi thô ráp, mà là liên nỏ do Đại Ninh Võ Công Phường tinh công chế tạo ra.
Trên giang hồ, chỉ có một tông môn giang hồ dám dùng binh khí chế thức của quân đội Đại Ninh... Đó chỉ có thể là Lưu Vân Hội.
Các hán tử áo trắng từ cửa sau đi vào chặn những người trong tửu lâu ở đó, bao quanh một vòng. Đứng trước một vòng liên nỏ, còn có ai dám lộn xộn?
Dư Mãn Lâu im lặng một hồi lâu, lắc đầu cười khổ: "Nếu nhìn như vậy, quả thật ta không quá quan trọng."
Gã hỏi: "Vậy tại sao ngươi không thừa nhận mình là Diệp Lưu Vân? Nơi này đã bị các ngươi khống chế đến mức như vậy, thế mà ngươi vẫn không dám thừa nhận mình là Diệp Lưu Vân?"
"Không thể nhận bừa."
Diệp Lưu Vân nói: "Phải có nguyên tắc."
Dư Mãn Lâu sững sờ, không hiểu đây là nguyên tắc chó má gì.
"Bây giờ ta đã hiểu rồi."
Dư Mãn Lâu nói: "Bệ hạ sai ngươi đi bắc cương, còn bảo ngươi mang đi phần lớn người của Lưu Vân Hội, mà ngươi chỉ mang bọn họ đi lượn một vòng bắc cương, không làm gì cả đã trở về. Nhưng người của Lưu Vân Hội lại không vào Trường An, mà ở huyện Phương Thành cách thành Trường An không quá một ngày đi đường."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Không phải là không làm gì cả, đi xem Bạch Sơn và Hắc Sơn, đi xem hồ băng, đi xem đầm sen, đi xem rừng bạch dương ngàn dặm, vốn còn muốn đi ngắm hồ Lạc Già nhưng tiền đã dùng gần hết nên không đi. Tóm lại là đã đi rất nhiều nơi, dù sao đó là chi phí du lịch chung, đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút cũng tốt."
Dư Mãn Lâu cảm thấy trong lòng uất nghẹn, gã hít thở sâu một lúc lâu tâm trạng mới không quá ức chế. Sau đó gã nhìn về phía quán thịt lừa kia, có chút bất đắc dĩ: "Bên kia hẳn là trợ thủ của Hàn Hoán Chi mang từ thảo nguyên về. Ông ta cũng thật sự đã đi thảo nguyên, chẳng qua là mang một nhóm người về chứ không phải ở lại đó."
Diệp Lưu Vân không trả lời.
Dư Mãn Lâu nói: "Đây mới là thực lực của Thanh Y Lâu."
Diệp Lưu Vân lắc đầu: "Đây không phải hoàn toàn."
Ông ta xoay người đi về: "Thu đội!"
"Rõ!"
Tất cả mọi người trên cả con đường đều lên tiếng đáp lại, những người đi bộ, những khách qua đường, những thương nhân đó ở khắp toàn bộ con đường. Thật ra con đường này đã bị chặn từ lâu, chỉ là không nhìn ra thôi.
Ông ta nhìn về phía Dư Mãn Lâu: "Đây mới là thực lực của Thanh Y Lâu."
Tiểu Thanh Y Lục cũng rất ngỡ ngàng, đuổi theo Diệp Lưu Vân: "Bây giờ ta không phải là người duy nhất làm việc rồi chứ?"
Diệp Lưu Vân nói: "Không phải."
Tiểu Thanh Y Lục: "Không được giảm tiền công đấy."
Diệp Lưu Vân: "Ồ..."
Tiểu Thanh Y Lục quay lại liếc nhìn khí thế kia, bỗng nhiên cười: "Lúc này mới đúng chứ, chúng ta là quan phương lăn lộn ám đạo, không dựa vào nhiều người sao được."
Diệp Lưu Vân vừa đi vừa nghiêm túc nói: "Sau khi trở về đừng nói với Tịnh Nhai tiên sinh, hắn tưởng là Thanh Y Lâu chúng ta sống nghèo khổ... Người canh cửa có ích như vậy, còn không cần trả tiền công..."